Bách Luyện Thành Thần
Chương 18 : Vượt qua thử luyện
Chỉ là, hiện tại đang ở trong Thanh Vân Tông. Bọn hắn hẳn cũng chẳng dám làm quá phận. Sau khi suy nghĩ một hồi, La Chinh liền bước đến chỗ Mạc Xán.
Mạc Xán nằm trên mặt đất, mặt mũi đều trắng bệch ra, thở khò khè hổn hển, nhìn La Chinh nói:
- La Chinh huynh, huynh chạy tiếp đi! Có lẽ ta không đứng dậy nổi nữa rồi. Thật là đáng tiếc! Đối với Luyện Cốt Cảnh, chỉ cần chạy hơn mười dặm là được, chỉ cần kiên trì một dặm đường nữa thôi là ta sẽ được thông qua Thử Luyện rồi…
- Thật xin lỗi! Là tại ta làm liên lụy đến huynh!
La Chinh áy náy nói. Đúng thật là có người tìm hắn gây phiền phức nên mới liên lụy tới Mạc Xán.
Mạc Xán khoát khoát tay, mặt buồn bã nói:
- Được rồi. Đây có lẽ là số mệnh của ta, theo vận mệnh của ta, từ khi sinh ra đã làm nhiều việc sai trái. Những năm này có lẽ cũng đã thành thói quen mất rồi…
Lời Mạc Xán vừa nói tựa hồ như ẩn chứa một hàm ý gì đó khác, có lẽ cũng đã trải qua không ít khó khăn.
- Đứng lên đi!
La Chinh nghiêm mặt nói.
Mạc Xán lắc đầu, cười khổ:
- Giờ ta không đứng lên nổi nữa rồi.
- Huynh còn chưa thử thì làm sao biết là không thể? Chúng ta luyện võ, chính là muốn ép cơ thể đi đến cực hạn của mình. Liệu có ai an nhàn tu luyện mà có thể leo lên đỉnh phong hay không?
La Chinh cao giọng nói.
Lời La Chinh vừa nói, nghe cũng thật dễ lọt vào tai.
Tu luyện võ đạo, tuyệt đối không phải là vì vinh hoa phú quý, cũng không phải là vì nắm quyền nắm thế, mà là vì đi đến cực hạn của võ đạo. Con đường này khắc khổ, đầy chông gai, gian nan vạn lần! Vì vậy, một trong những điều quan trọng nhất chính là phải vượt lên chính mình, ép buộc bản thân phải vượt qua các giới hạn.
Nghe được La Chinh lời nói, Mạc Xán trầm tư một hồi. Khuôn mặt mang theo nụ cười tươi, trông có vẻ cực kỳ nghiêm nghị.
Sau đó Mạc Xán liền nhẹ gật đầu:
- Ngươi nói chí phải! Nếu như ta dễ dàng từ bỏ như vậy, e là lần tới cũng khó có thể bước vào cửa Thanh Vân Tông! Ta phải nắm lấy cơ hội lần này, chỉ cần có thể tiến vào Thanh Vân Tông, Mạc Xán ta mới có hi vọng trở mình, mới có thể trở nên nổi bật!
Dứt lời, Mạc Xán liền cắn răng một cái, từ dưới đất đứng lên. Mặc dù bước chân trông có vẻ thất tha thất thểu, nhưng cuối cùng cũng có thể ổn định thân hình, chậm rãi bước tới trước.
Chỉ còn một dặm đường nữa thôi, đường khá là bằng phẳng. Nhưng đối với Mạc Xán, bước đi trên con đường này như là đang bước trên núi đao vậy, cực kỳ gian nan.
La Chinh bước chậm lại, đi theo phía sau Mạc Xán, không ngừng khích lệ.
Hiện tại, Mạc Xán đang bị nội thương, thể lực tiêu hao ngày càng nhiều, cơ hồ đã đến giới hạn của bản thân, cả cơ thể gần như sụp đổ. Vẫn còn đang cố gắng bước đi là nhờ vào ý chí đang chèo chống mà thôi.
Có vài lần Mạc Xán sắp ngã xuống, hắn liền cắn chặt môi đến mức ra máu, cuối cùng lại gắng gượng vượt qua.
- Cố gắng lên! Ta nhìn thấy thạch bài phía đằng trước rồi!
La Chinh nói. Ở phía trước cách đó không xa, có một tấm bia đá dựng thẳng, trên tấm bia được khắc hai chữ to "Mười Dặm".
Khoảng cách mười dặm, chính là mục tiêu của những người có thực lực Luyện Cốt Cảnh. Chỉ cần vượt qua đoạn được đoạn đường này, ngay sau đó miếng ngọc bội sẽ biến sắc.
La Chinh trông thấy nhiều tu luyện giả Luyện Cốt Cảnh đã vượt qua cái cột mốc này, sau đó liền lựa chọn rời đi. Bọn họ đã thông qua cuộc Thử Luyện này rồi.
Nghe được La Chinh lời nói, Mạc Xán liền phấn chấn hẳn lên. Cả cơ thể như ngọn đèn dầu đang dần cạn kiệt, ngay lúc này, không biết là hắn được tiếp thêm sức mạnh từ nơi nào, bước chân bước đi còn dài hơn.
Sau khi Mạc Xán vượt qua tấm bia có ghi chữ "Mười Dặm" xong, ngọc bội trong lồng ngực rốt cuộc cũng biến thành màu đỏ. Cuối cùng thì hắn đã thông qua được Thử Luyện rồi!
Tại đây, Mạc Xán cũng chẳng thể kiên trì tiếp được nữa. "Bịch" một tiếng, nằm rạp trên mặt đất. Thoáng nhúc nhích ngón tay một chút xíu thôi cũng chẳng còn sức để mà làm nữa, nhưng dù vậy vẫn cố gắng hướng về phía La Chinh nói:
- La Chinh huynh, cám ơn…
La Chinh nhẹ gật đầu. Ngay lúc này, có một cỗ Phi Thiên Liễn từ không trung bay đến, từ bên trong Phi Thiên Liễn có hai vị giám khảo của Thanh Vân Tông nhảy đáp xuống mặt đất.
Hai người nọ sau khi đánh giá miếng ngọc bội đang phát ra ánh sáng đỏ của Mạc Xán xong, liền tuyên bố Mạc Xán thông qua được Thử Luyện. Ngay sau đó đưa Mạc Xán lên trên chiếc Phi Thiên Liễn, đồng thời liếc nhìn, đánh giá La Chinh. Rồi nhanh chóng rời đi, trong tâm trí của hai người giám khảo này cũng hơi ngạc nhiên.
Nghiêm túc mà nói, tất cả những người tham gia Thử Luyện này, đều là cùng cạnh tranh với nhau, cũng bởi vì sau đó còn có thí luyện khảo hạch nữa.
Liệu có ai nguyện ý đi giúp đỡ đối thủ cạnh tranh của mình không? Tên tiểu tử này đúng là hiếm thấy.
La Chinh hiển nhiên không biết suy nghĩ của những vị giám khảo kia. Chỉ là, nhìn thấy Mạc Xán thông qua được Thử Luyện, trong nội tâm của hắn cũng vui mừng theo.
Sau đó, La Chinh cũng phóng bước chân ra, vượt qua tấm bia đá.
Khi vừa mới nhảy tới, cả thân thể bỗng nhiên liền trầm xuống đôi chút, cảm giác như áp lực tăng lên gấp đôi vậy.
“Áp lực hai nghìn cân…”
Thì ra là con đường này cách nhau mỗi mười dặm áp lực cũng theo đó mà tăng lên gấp đôi. La Chinh bước vài bước, hoạt động tay chân một chút để làm quen với áp lực. Áp lực hai nghìn cân vẫn có ảnh hưởng nhất định đối với La Chinh, ít nhất cũng khiến cho hành động so với trước kia chậm hơn hai lần.
Nhưng dù sao thể chất cơ thể của La Chinh hắn hoàn toàn khác với người bình thường, dưới áp lực này chạy hơn mười dặm, đối với La Chinh cũng chẳng phải là vấn đề gì quá lớn.
Vừa nãy cùng với Mạc Xán chậm rãi bước về phía trước, làm mất đi không ít thời gian. Tu luyện giả Luyện Cốt Cảnh thông qua Thử Luyện ở chỗ cột mốc mười dặm, còn tu luyện giả Luyện Tạng Cảnh đã sớm chạy ở phía đằng xa, hiện tại trên con đường này cũng chỉ còn mỗi mình La Chinh mà thôi.
Duy trì tốc độ đồng đều, La Chinh vẫn đang chậm rãi chạy đi, một mình một đường trông có vẻ khá là cô độc.
Sau khi vượt qua cột mốc được ba dặm, La Chinh có chút thở hổn hển hơn.
Năm dặm sau khi rời khỏi cột mốc, tiếng thở hổn hển của La Chinh cũng dần trở lên lớn hơn.
Đến tám dặm, hơi thở của La Chinh có hơi chút lộn xộn. Nhưng hiện tại đích đến cũng đã ở trong tầm mắt rồi, xem ra cái Thử Luyện này La Chinh hắn sẽ dễ dàng vượt qua được thôi.
Ngay lúc La Chinh chạy được chín dặm đường, thì ở phía trước có bốn người đang lặng lẽ đứng ở đó.
Một người trong số đó cũng chính là tên đại hán đã dùng bả vai húc Mạc Xán và La Chinh. Ba người kia thì mặt mũi trông lạ hoắc. Dựa vào khí tức mà bọn họ phát ra, có lẽ đều đã là Luyện Tủy Cảnh.
Với kinh nghiệm trước đây, La Chinh tự nhiên cũng hiểu rõ, những tên này hẳn sẽ không để cho hắn đi đến đích một cách dễ dàng như vậy.
Ngay lúc La Chinh và bốn tên này còn cách nhau một trượng, một người thanh niên ăn mặc có vẻ thư sinh bước ra, vừa làm một cử chỉ như ra lệnh cấm đối với La Chinh vừa nói:
- Thử Luyện của ngươi đến đây là chấm dứt rồi, không cần phải tiến thêm nữa!
Vậy mà lại không trực tiếp động thủ, La Chinh cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ra vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao đến đây lại chấm dứt, rốt cuộc là ai phái các người đến?
Tên thư sinh kia cười nói:
- Về điều này, ta sẽ không trả lời. Ngươi chỉ cần biết rằng, nơi đây đã là giới hạn của ngươi rồi.
Bốn tên kia đều là Luyện Tủy Cảnh, muốn ngăn cản một người có thực lực Luyện Tạng Cảnh, quả thực vô cùng đơn giản.
Trên khuôn mặt La Chinh hiện lên vẻ phiền muộn, lẩm bẩm nói:
- Nhưng đợt Thử Luyện này ta vẫn chưa được thông qua, vậy phải làm sao bây giờ?
- Đó là vấn đề của ngươi.
Tên thư sinh nói xong, sắc mặt của cả bốn tên đều lộ ra vẻ đùa cợt. Tên tiểu tử này vậy mà vẫn còn nghĩ đến chuyện Thử Luyện, đúng thật là nằm mơ mà.
Đúng vào lúc này, La Chinh bỗng nhiên nhìn về phía đằng sau của bốn người kia, kêu lên đầy quái dị:
- A, giám khảo ngồi Phi Thiên Liễn đến rồi!
Giám khảo, hai từ này đối với bọn hắn vẫn có sức uy hiếp nhất định. Cả bốn người đều theo bản năng quay đầu lại.
Ngay trong nháy mắt, La Chinh đột nhiên mở rộng bước chân, hướng về phía trước xông tới.
Lực lượng toàn thân bộc phát, tựa như mũi tên, ngay lập tức liền vượt qua cả bốn người kia, lao tới phía đằng trước.
Bốn tên kia quay đầu nhìn, thấy rằng trên bầu trời chỉ là một mảnh trống rỗng mà thôi, chẳng có gì ở đó cả. Nào có cái Phi Thiên Liễn hay giám khảo gì cơ chứ?
Nhận ra bản thân bị người khác trêu đùa, cả bốn đều thẹn quá hóa giận.
- Tiểu tử gian trá!
- Hừ, ngươi cho rằng có thể chạy thoát khỏi bọn ta sao?
- Bắt hắn lại! Trước hết phải phế đi hai chân của hắn, để xem hắn có thể chạy đi chỗ nào!
Với thanh âm phát ra từ phía đằng sau, La Chinh vẫn cứ làm ngơ, trên mặt nở một nụ cười nhẹ. Thúc dục lực lượng của bản thân lên đến cực hạn, điên cuồng chạy đi.
Một dặm kia cũng chỉ còn có năm trăm mét mà thôi. Với sức chạy toàn lực của La Chinh, thì cũng chỉ cần vài hơi thở là có thể chạy đến rồi.
Chỉ là, mặc dù tốc độ của La Chinh rất nhanh, nhưng tốc độ của bốn tên đang đuổi theo cũng không chậm. Tên thư sinh kia không biết là tu luyện loại công pháp gì, trên người lóe ra hào quang màu xanh, dưới chân cũng được che khuất bởi gió và sấm sét, so với tốc độ của La Chinh còn nhanh hơn ba phần, nhanh chóng tiến đến gần bóng lưng của La Chinh.
- Chỉ là một tên Luyện Tạng Cảnh mà thôi, còn muốn giở trò lừa bịp với bọn ta. Trước thực lực tuyệt đối, chút thông minh đó của ngươi cũng chẳng bằng cái rắm! Thanh Minh La Yên Chưởng! Chết đi cho ta!
Sau khi tên kia bổ nhào vào lưng La Chinh, trong tay hắn bỗng có quang mang màu xanh đang lập lòe hiện lên, hắn thẳng tay đánh ra một chưởng. Chưởng kia đánh mạnh vào lưng La Chinh, đẩy người La Chinh lao về phía đằng trước.
Một kích toàn lực của Luyện Tủy Cảnh, uy lực quả nhiên thật phi phàm.
Một chưởng này, không những có lực đạo khổng lồ, mà còn có thêm một đạo khói màu xanh đánh vào thân thể của La Chinh. Đạo khói màu xanh này chính là kịch độc. Cho dù là một con voi lớn, hít phải một hơi khói từ Thanh Minh La Yên Chưởng này cũng sẽ lập tức bị mất mạng. Huống chi, Thanh Minh La Yên Chưởng này lại trực tiếp đánh vào thân thể của La Chinh.
- Ha ha, chẳng thể chạy được thêm hai bước nữa đâu, sẽ đập đầu xuống đất ngay thôi!
Tên thư sinh thành công đánh ra một chưởng, liền cười lên, lộ ra vẻ đắc ý.
Thật không may, cảnh tượng mà hắn tưởng tượng lại chưa từng xuất hiện ra.
- Sao… Làm sao có thể…
Tròng mắt của tên thư sinh mở to ra, gần như bị nghẹt thở.
Một chưởng kia của hắn hoàn toàn vận dụng toàn lực, với thực lực của Luyện Tủy Cảnh, hẳn có thể dễ dàng đánh nát nội tạng của tên La Chinh kia. Hơn nữa, một chưởng kia lại còn chứa thêm chất kịch độc.
Vậy mà tên La Chinh này hiện tại vẫn như không có chuyện gì, vẫn chạy đi như bay. Thậm chí còn mượn lực từ một chưởng này tăng tốc độ lên hai phần.
“Tên tiểu tử này là quái vật sao?”
Cả bốn đều mắt lớn trừng mắt nhỏ, trên mặt đều hiển lộ ra vẻ chấn kinh.
Giờ phút này, La Chinh cảm thấy cực kì thư thái.
Từ khi bị Tà Lang dùng Chân Hỏa rèn luyện, độ cường hãn của thân thể cũng tăng vọt hẳn lên.
Hiện tại, nếu để cho người có thực lực Luyện Cốt Cảnh, Luyện Tạng Cảnh đánh vào, chỉ sợ khó mà có thể sản sinh ra dòng nước ấm kia nữa.
Chỉ có tu luyện giả Luyện Tủy Cảnh đánh vào mới có thể phát huy hiệu quả.
Nhờ một chưởng vừa nãy, dòng nước ấm kia lại bắt đầu được sản sinh ra, tẩy rửa nội tạng cho hắn, làm hô hấp trở thông thuận vô cùng. Cứ như là ăn vào tiên đan vậy.
Về phần kịch độc ẩn chứa trong một chưởng kia, đối với La Chinh cũng chẳng tạo thành bất cứ tổn thương gì. Hiện tại thân thể của hắn giống như một kiện Huyền Khí, hiển nhiên cũng bách độc bất xâm. Liệu có ai nghe nói rằng một kiện Huyền Khí lại sợ đụng phải chất độc hay chưa?
Cơ hội khó cầu. Nghĩ đến việc bốn tên Luyện Tủy Cảnh đằng sau đánh vào chính mình, có thể giúp bản thân tẩy rửa lục phủ ngũ tạng. La Chinh thậm chí còn muốn đứng lại để cho mấy tên kia đánh hắn một trận tơi bời.
Chỉ là, vào lúc này La Chinh đã nhìn thấy tấm bia đá ở phía trước. Tấm bia đá này cũng chính là đích đến của những người có thực lực Luyện Tạng Cảnh. Chỉ cần vượt qua tấm bia đá này là có thể thông qua Thử Luyện rồi.
- Cứ chạy qua tấm bia, đem miếng ngọc bội biến thành màu đỏ, thông qua Thử Luyện rồi nói sau vậy. Tránh đêm dài lắm mộng.
La Chinh tạm thời gác bỏ ý tưởng dừng lại để ăn đánh trong đầu đi, chạy thẳng đến tấm bia đá.
Bốn tên ở phía đằng sau La Chinh, mặc dù hung mãnh đuổi theo, nhưng khoảng cách giữa La Chinh và tấm bia đá chỉ còn có vài trượng mà thôi, cơ hồ chớp mắt là có thể tới rồi. Bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn La Chinh vượt qua tấm bia đá mà thôi…
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
111 chương
134 chương
29 chương
1 chương
128 chương