Bách Luyện Thành Thần
Chương 172 : Hàn ý thủy châu
La Chinh này có phải không biết rõ đối thủ của hắn là ai không? Hoặc có lẽ không biết rõ thực lực của bảy đại sĩ tộc? Hắn giống như chẳng hề coi Bùi Hận ra gì vậy.
Chấp sự Tào có chút hối hận, đáng lẽ lão nên giải thích cụ thể với La Chinh hơn một chút, giải thích tường tận về thân phận của Bùi Hận, để hắn hiểu rõ đối với đệ tử bình dân thì sĩ tộc là con quái vật lớn không thể trêu chọc. Nhưng chỉ chốc lát sau, chấp sự Tào liền hiểu được, lão giải thích cũng vô dụng. La Chinh biết rõ thân phận của Bùi Hận, nhưng hắn thật sự không coi Bùi Hận ra gì!
Nghe lời La Chinh nói, trong mắt Mạnh Thường Quân cũng lộ vẻ kinh ngạc. Nói thật, khi La Chinh đứng bên cạnh hắn nói mấy lời này, hắn quả thật có chút cảm động. Dù sao La Chinh cũng biết vừa rồi chính mình vì giúp đỡ hắn mà đối đầu với một cường giả Tiên Thiên Đại Viên Mãn, hắn đã không chút do dự, không hề đắn đo mà đứng ở bên cạnh mình.
Nhưng La Chinh cũng quá kiêu ngạo, căn bản không coi Bùi Hận ra gì…
Lúc ở phương Nam, Mạnh Thường Quân từng được chứng kiến dáng vẻ kiêu ngạo của La Chinh. Lúc ấy La Chinh chưa phải cao thủ Tiên Thiên, thực lực mới dừng chân ở cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên mà thôi. Nhưng hắn dám lợi dụng linh hồn để tấn công, làm cho Hạ Thiên Thành, một cao thủ Tiên Thiên Tứ Trọng, bị thương, thậm chí còn thẳng thừng nhạo báng hắn múa rìu qua mắt thợ!
Thế nhưng đối thủ trước mắt lại khác biệt một trời một vực với Hạ Thiên Thành.
Đầu tiên, so với Hạ Thiên Thành, sự chênh lệch về thực lực của La Chinh và Bùi Hận càng lớn!
Còn nữa, bối cảnh của Bùi Hận và Hạ Thiên Thành không giống nhau. Bối cảnh của Hạ Thiên Thành không lớn, cũng là từ một đệ tử bình dân đi lên, nhưng Bùi Hận này thì không như thế, gã là con trai trưởng của Vị Thủy - Bùi gia!
Lúc ấy Hạ Thiên Thành e ngại bối cảnh của Mạnh Thường Quân, lại thêm áp lực từ Cẩu Hàn Thiên nên còn có thể nén nhịn.
Nhưng bây giờ thì sao? Chọc giận Bùi Hận thì có ích gì?
Bùi Hận biến sắc, gương mặt khôi ngô trở nên đỏ bừng, hiển nhiên đã giận đến cực hạn. Nhưng kỳ lạ ở chỗ màu đỏ trên gương mặt gã đột ngột tan biến, đồng thời trên đỉnh đầu lại xuất hiện một làn sương mù màu đỏ. Lập tức, sắc mặt của gã trở lại bình thường.
Hiển nhiên, Bùi Hận đã dùng một loại công pháp kỳ lạ để làm tiêu tan cơn giận của mình.
Cơn giận đã tiêu tan, nhưng không có nghĩa gã sẽ tha cho La Chinh. Để giữ tâm tính bình ổn, rất nhiều võ giả đều sử dụng phương pháp đặc biệt để giải tỏa sự khó chịu của mình.
Ví dụ có người trong lúc tức giận sẽ cười đến điên cuồng, cũng có người sẽ khóc lóc thảm thiết, thậm chí có người sẽ làm ra mấy chuyện mất đi lý trí. Những việc này đều là phương pháp để ổn định tinh thần.
Thủ đoạn của Bùi Hận cực kỳ đặc biệt, lợi dụng công pháp trực tiếp dồn máu trong não đẩy ra ngoài, cố gắng giữ tâm trí tỉnh táo.
Tỉnh táo, chỉ có lúc tỉnh táo mới có thể nghĩ ra biện pháp đối phó tốt nhất.
Bùi Hận quả thật đang suy tư, tâm võ đạo của gã mặc dù là “không nhẫn”, nhưng không có nghĩa hắn là một người thô lỗ, nông cạn.
Bởi vì ở vương triều Phần Thiên, người có can đảm nói ra mấy lời ngông cuồng như thế trước mặt gã không có mấy người, hơn nữa địa vị của mỗi người đều không thấp. Thấy La Chinh lớn mật như thế, trong lúc nhất thời gã không khỏi suy đoán về thân phận của La Chinh.
Nhưng không cần biết thằng nhóc này có lai lịch thế nào, Bùi Hận cũng sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng. Có điều phương pháp xử lý lại có khác biệt rất lớn. Bảy đại sĩ tộc tuy rằng quyền thế hiển hách, nhưng ở trên đầu bọn họ còn có thế lực lớn hơn. Bùi Hận tuy rằng cuồng vọng, nhưng không phải không biết điều đó.
“Ngươi là ai? Hãy xưng tên ra!” Bùi Hận hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm La Chinh với vẻ hung ác tàn bạo. Nếu không phải chưa thể xác định chính xác thân phận của La Chinh, hiện tại gã sớm đã ra tay rồi.
La Chinh đang định lên tiếng, Mạnh Thường Quân đứng cạnh lại tiến lên trước một bước, ngăn cản hắn.
La Chinh đồng ý ra mặt vì mình, Mạnh Thường Quân vô cùng cảm kích. Nhưng Mạnh Thường Quân cũng lo lắng. Nếu La Chinh nhúng tay vào mâu thuẫn giữa Mạnh gia và Bùi gia, rất có thể sẽ rơi vào vực sâu không đáy, cho nên giờ phút này Mạnh Thường Quân muốn bảo vệ La Chinh.
“Bùi Hận, hắn là ai không quan trọng, hôm nay nếu ngươi nhằm vào ta thì cứ việc tới đây!” Mạnh Thường Quân nói.
La Chinh lại cao giọng nói: “Ta chính là La Chinh - đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong!”
Họ La, còn là đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong đứng cuối bảng xếp hạng…
Sự giận dữ từ từ dâng lên trong lòng Bùi Hận, giờ phút này gã chợt cảm thấy mình như bị đùa giỡn.
Thằng nhóc này rõ ràng chỉ là một đệ tử ngoại môn xuất thân từ tầng lớp bình dân, không có bất cứ bối cảnh gì đáng nói, thực lực cũng mới đến Tiên Thiên Nhất Trọng, không đủ gây ra sợ hãi, nó rốt cuộc có tư cách gì dám ngạo mạn như thế ở trước mặt gã?
Nghĩ đến bản thân vừa rồi còn cẩn thận, dè dặt, giờ phút này lửa giận trong lòng gã càng khó có thể dẹp yên.
“Được, được lắm! Bây giờ đến mấy con sâu bọ chui ra từ xó xỉnh nào đó cũng ngày càng kiêu ngạo. Đối phó với loại sâu bọ này ta chỉ cần dùng sức mà bóp nát chúng mà thôi!” Cuối cùng, sự kiêng dè đã hoàn toàn tan biến. Bởi sự e dè quái quỷ trước đó của mình mà lửa giận trong lòng Bùi Hận càng hừng hực, lúc này liền quyết định ra tay.
Mắt thấy Bùi Hận liền muốn ra tay, đáy lòng Mạnh Thường Quân cũng trầm xuống.
Mặc dù thực lực của Mạnh Thường Quân hiện giờ đã tăng mạnh, nhưng đối đầu với Tiên Thiên Đại Viên Mãn như Bùi Hận, hắn căn bản không cách nào so sánh được.
Tâm tư Mạnh Thường Quân nhạy bén cỡ nào? Hắn nhìn thấy được sự kiêng dè trong mắt Bùi Hận, lúc trước đứng ra ngăn cản một mặt là muốn bảo vệ La Chinh, bên cạnh đó cũng muốn lợi dụng sự kiêng dè ấy để bình ổn lửa giận của Bùi Hận. Thế nhưng La Chinh lại không chịu nhận ý tốt này, ngược lại nói cho Bùi Hận biết thân phận của mình.
Cái này tương đương nói với Bùi Hận, ta không có thế lực gì chống lưng, là một đệ tử bình dân tầm thường, có gan ngươi thử giết ta đi! Hiện tại Bùi Hận muốn ra tay, Mạnh Thường Quân biết ngăn cản thế nào? Haizz, tuy rằng thiên phú của La Chinh xuất chúng nhưng lại không biết xem xét thời thế, Mạnh Thường Quân thầm cảm thán trong lòng.
Trên người Bùi Hận có một luồng chân nguyên màu lam nhạt lưu chuyển, bảo kiếm trong tay đã rút ra khỏi vỏ. Bảo kiếm kia mỏng như cánh ve, toàn thân tỏa ra vầng sáng màu xanh lam nhạt. Khi kiếm ra khỏi vỏ, trong nháy mắt liền phát ra tiếng vang trong trẻo kéo dài, hiển nhiên là một thanh kiếm tốt!
Sau đó, từng luồng chân nguyên chậm rãi bao quanh bảo kiếm, theo động tác múa kiếm mà ngưng tụ ra những giọt nước.
Đó là Tích Thủy Kiếm Pháp của Vị Thủy - Bùi gia. Bộ kiếm pháp kia không chỉ có chiêu thức tấn công tàn nhẫn sắc bén, đồng thời cũng cực kỳ mềm dẻo.
Tuy rằng dựa theo bảng xếp hạng công pháp, bộ kiếm pháp này chỉ đạt tới cấp bậc địa giai, nhưng nếu đã là kiếm pháp mà Bùi gia không truyền thụ ra ngoài, Tích Thủy Kiếm Pháp hoàn toàn có thể xếp vào nhóm công pháp thiên giai, nghe nói tất cả là do vấn đề xảy ra trong lúc bình xét cấp bậc!
Bùi Hận chĩa kiếm về phía Mạnh Thường Quân và La Chinh, vung kiếm chém ra một nhát, lúc này trong lòng gã đã tính toán kỹ càng.
Mạnh Thường Quân là người của Mạnh gia, không thể giết, nhưng gã có thể hung hăng mà dạy dỗ một trận. Còn thằng nhóc không biết trời cao đất rộng bên cạnh thì hôm nay chắc chắn phải bỏ mạng nơi đây.
Dưới một kiếm của Bùi Hận, có vô số quả bóng nước bắn ra. Dưới ánh mặt trời, chúng tỏa ra hào quang trong suốt lấp lánh, tạo thành một tấm lưới lớn chặt chẽ, bắn về phía La Chinh và Mạnh Thường Quân.
Chân nguyên hóa thành giọt nước, thoạt nhìn giống hệt như nước bình thường, nhưng dù là Mạnh Thường Quân hay La Chinh đều biết rõ, nước này tuyệt đối không thể chạm vào!
“La Chinh, tránh ra!”
Mạnh Thường Quân căng thẳng nắm chặt bảo kiếm trong tay, nhắm thẳng vào những quả bóng nước kia, từng tia kiếm quang màu đỏ thẫm không ngừng lóe lên.
Mỗi khi có một tia kiếm quang va chạm vào những quả bóng nước, nó liền vỡ tung ra, tức khắc tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo cực độ, trong nháy mắt liền phồng to thành những quả cầu băng, nặng nề đập xuống nền đất. Ngay cả chiếc bàn đá xanh cứng rắn cũng bị những quả cầu băng đó đập thành bột phấn.
Đám bóng nước này ở trong không trung đã có uy lực kinh người như vậy, nếu nổ tung ngay trên thân người thì không biết sẽ đạt hiệu quả thế nào?
Tốc độ múa kiếm của Mạnh Thường Quân rất nhanh, kiếm quang không ngừng chớp lóe, đám bóng nước liên tiếp vỡ tung trong không khí.
Nhưng Bùi Hận lại phóng ra càng nhiều bóng nước hơn, dù trong chớp mắt Mạnh Thường Quân có thể làm nổ tung mấy chục bóng nước, nhưng vẫn còn mấy trăm quả bóng nước đang bay tới tấp về phía hắn.
Song hiện giờ, Mạnh Thường Quân gần như không còn lựa chọn nào khác. Giờ phút này, hắn căn bản không rảnh để ý nhiều, chỉ có thể cố gắng múa kiếm nhanh hết mức, cố gắng tiêu diệt đám bóng nước này!
Ngay tại thời điểm Mạnh Thường Quân tập trung đối phó đám bóng nước, La Chinh đột ngột vung tay nắm lấy vạt áo của Mạnh Thường Quân. Mạnh Thường Quân không kịp đề phòng, cả người bị một sức mạnh không thể ngăn cản kéo giật về phía sau, rơi thẳng xuống đất.
Giờ phút này, chỉ có một mình La Chinh đối mặt với những quả bóng nước bay tới dồn dập kia.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
59 chương
45 chương
761 chương