Bách Luyện Thành Thần
Chương 170 : Tranh chấp
Sau khi nắm được phương pháp dùng dao động để tăng tốc thì việc đối phó với người cá màu xanh trở nên dễ dàng hơn nhiều. Một lát sau, sáu người cá màu xanh đã bị hắn giết sạch. Thu hồi phi đao về tay, La Chinh lẳng lặng lơ lửng trong đầm sâu. Nhìn xuống dưới, hắn dứt khoát tiếp tục bơi thẳng xuống không chút đắn đo.
Lúc này La Chinh đã quên, thời gian ước định một canh giờ đã tới.
“Sáu người cá màu xanh lam cũng bị hắn giết…” Trên ghế đá ngoài Huyễn Ngư Thâm Đàm, vị chấp sự kia bởi quá mức khiếp sợ mà sắc mặt đã có chút đờ đẫn.
Ngược lại, Mạnh Thường Quân lại bình thản dửng dưng. Sau khi trở về từ phương Nam, Mạnh Thường Quân vẫn luôn bế quan cho tới tận bây giờ. Sau khi thực lực được nâng cao hơn nhiều, hôm nay hắn mới tới tu luyện ở Huyễn Ngư Thâm Đàm.
Mặc dù thực lực tăng lên và đã chuẩn bị đầy đủ, Mạnh Thường Quân cũng chỉ có thể đi xuống độ sâu bảy mươi mét, xuống sâu hơn thì số lượng người cá màu xanh càng nhiều, Mạnh Thường Quân không thể đối phó hết được.
Thế mà lần đầu tiên La Chinh lặn xuống đã vượt qua độ sâu hắn đạt được, thậm chí còn chém chết sáu người cá màu xanh. Tên La Chinh này chỉ có thể dùng hai chữ “biến thái” để hình dung.
Có điều, trong lòng Mạnh Thường Quân lại không có chút cảm giác ủ rũ nào. Tuy biểu hiện của La Chinh quả thật khiến người khác bị đả kích nặng nề, nhưng Mạnh Thường Quân đã qua lại thân thiết với hắn một thời gian, hơn nữa khi ở phương Nam La Chinh còn mắc nợ Mạnh gia một lần. Lấy tốc độ tu luyện như vậy, thực lực của La Chinh trong tương lai tất nhiên không thể khinh thường. Nghĩ đến lời La Chinh nói trước kia, tương lai nói không chừng hắn thật sự có thể giúp Mạnh gia giải quyết phiền toái lớn. Vậy nên biểu hiện của La Chinh càng tốt, kỳ vọng của Mạnh Thường Quân lại càng cao.
Đúng lúc này, có bảy, tám người mặc trường bào đen đi tới dọc theo đường đá xanh, hiển nhiên đều là đệ tử nội môn.
Trên thực tế, người đến tu luyện ở Huyễn Ngư Thâm Đàm gần như cũng chỉ có đệ tử nội môn, cụ thể hơn là chỉ có đệ tử sĩ tộc.
Thực lực của đệ tử ngoại môn không đủ mạnh, căn bản là không thể bơi xuống đầm sâu, thậm chí đệ tử nội môn cũng rất ít người có thể lấy ra nhiều điểm tích lũy như vậy để bước vào Huyễn Ngư Thâm Đàm tu luyện.
“Lão Tào, hiện tại trong Huyễn Ngư Thâm Đàm còn có ai không?” Một thanh niên mặt mũi trẻ trung cầm đầu đám người lên tiếng từ xa.
Vị chấp sự kia họ Tào, những người quen biết hắn đều gọi một tiếng lão Tào.
Chấp sự Tào thấy vị đệ tử kia thì vội vàng đứng dậy, cười nói: “Là công tử Bùi Hận? Trong Huyễn Ngư Thâm Đàm còn có người, có điều hắn giao hẹn một canh giờ, thời gian cũng sắp hết rồi.”
Bùi Hận? Mạnh Thường Quân ngồi bên cạnh nghe được tên này liền khẽ cau mày.
Bảy đại sĩ tộc đều ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau, nhưng bên ngoài ít nhất vẫn tỏ ra hoà hợp êm ấm. Có điều Vị Thủy - Bùi gia và Vong Xuyên - Mạnh gia hắn luôn chướng mắt nhau.
Vị này tên Bùi Hận, thuộc dòng chính ở Bùi gia, có địa vị tương đương với Mạnh Thường Quân. Có điều Bùi Hận này lớn tuổi hơn Mạnh Thường Quân, thực lực cũng lợi hại hơn Mạnh Thường Quân nhiều. Gã gần như đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn, chỉ cách Chiếu Thần Cảnh một bước ngắn.
Chắc hẳn trong khoảng thời gian này, Bùi Hận cũng gia tăng thời gian tu luyện nhằm đột phá rào cản, đặt chân tới cảnh giới Chiếu Thần Cảnh.
Bùi gia và Mạnh gia luôn chướng tai gai mắt nhau, Mạnh Thường Quân cũng chưa tới mức sợ hãi Bùi Hận, giờ phút này sắc mặt dửng dưng ngồi bên cạnh, tựa như không nhìn thấy đám người kia.
Người thanh niên tên Bùi Hận kia chậm rãi đi tới, nhìn chằm chằm bàn trận pháp trong tay chấp sự Tào, hỏi: “Còn phải chờ bao lâu?”
“Công tử Bùi Hận, ngươi hãy nhìn bóng cây kim trên đồng hồ mặt trời, người nọ đi vào giờ Mùi, giờ Thân sẽ đi ra, thời gian cũng không còn bao nhiêu, chắc hẳn sẽ ra ngay thôi.” Chấp sự Tào nói với thái độ cực kỳ kính cẩn.
Điều này cũng là do có rất nhiều trưởng bối Bùi gia đảm nhiệm nhiều chức vị quan trọng ở Thanh Vân Tông, thậm chí trong đó có một người là cấp trên trực tiếp của chấp sự Tào. Nếu chấp sự Tào muốn thăng chức thì phải dựa vào Bùi gia bọn họ.
Bùi Hận thản nhiên liếc mắt nhìn đồng hồ mặt trời, nhìn cái bóng in trên đó, nói: “Thời gian đã đến, ngươi lập tức gọi hắn ra đi!”
“Công tử Bùi Hận, phiền ngươi chờ một chút, nếu đã tới rồi thì chờ thêm một khắc cũng không đáng là bao.” Chấp sự Tào cũng biết tính tình Bùi Hận khá nóng nảy, nhưng trong Huyễn Ngư Thâm Đàm đang có người, cũng không thể nào kéo La Chinh ra bây giờ được.
Thấy thế, Bùi Hận khẽ gật đầu, bảo đám người phía sau ngồi xuống.
Một lát sau, chấp sự Tào nhìn chằm chằm bàn trận pháp, cau mày nói: “Đã hết giờ rồi mà La Chinh vẫn không định đi ra?”
Mạnh Thường Quân nhìn trận pháp trên bàn, La Chinh đang không ngừng lặn xuống sâu hơn. Có lẽ vừa gặp phải mấy người cá nữa, lúc này hắn đã lặn xuống độ sâu chín mươi mét. Thằng nhóc này không có giới hạn sao? Độ sâu chín mươi mét, áp lực nước khủng bố đến nhường nào.
Nếu là người thường, chỉ sợ đã bị áp lực nước ép thành một cái bánh thịt. Cho dù là cao thủ Tiên Thiên thì giờ phút này cũng khó chống cự được áp lực vô hình đó, nhưng xem ra La Chinh vẫn tiếp tục lặn sâu hơn trước.
Mạnh Thường Quân cũng rất tò mò, La Chinh rốt cuộc có thể lặn tới độ sâu bao nhiêu mét? Hắn nói với chấp sự Tào: “Có thể hắn muốn thử thách cực hạn của mình!”
“Nhưng thời gian hết rồi, bên ngoài còn có người đang chờ…” Chấp sự Tào lo lắng nói.
Làm chấp sự ở Thanh Vân Tông, ánh mắt lão sáng vô cùng. Lão biết rõ tiềm lực của La Chinh, biểu hiện chấn động như vậy, ngay cả ở Thanh Vân Tông cũng hiếm có người làm được. Nếu trải qua một thời gian rèn giũa, ngày sau chắc chắn sẽ là một nhân vật lớn tên tuổi vang xa. Chấp sự Tào lúc này quả thật có lý do để nịnh bợ.
Nhưng lão càng hiểu rõ tính tình của vị công tử Bùi Hận trước mắt này. Đệ tử bước ra từ đại sĩ tộc căn bản sẽ không nói đạo lý với người khác. Huống chi trước kia Bùi Hận từng tranh chấp với người ta chỉ vì thứ tự vào Huyễn Ngư Thâm Đàm, thậm chí hung hăng ra tay ngay tại đây, ầm ĩ đến không thể dàn xếp được. Tính tình Bùi Hận này quả thật cực kỳ nóng nảy.
Hôm nay hắn chịu đợi một khắc là đã nể tình rồi.
Lúc này, trên mặt Bùi Hận toát ra vẻ khó chịu. Ngày thường đều là người khác phải chờ gã, có lý nào gã phải chờ người?
“Thằng nhóc kia vẫn chưa đi ra sao? Chấp sự Tào, không phải ngươi nói giờ Thân sao? Hiện tại đã đến giờ Thân.” Bùi Hận trầm giọng nói.
Chấp sự Tào tươi cười: “Chờ một chút, xin ngài chờ một chút, chắc hắn sẽ ra ngay thôi!”
Bùi Hận đột ngột đứng dậy, nói: “Không phải chờ, nếu đã hết giờ thì cứ dùng bàn trận pháp ép hắn ra!”
“Chuyện này…” Chấp sự Tào lộ vẻ khó xử. Nếu hắn thật sự dùng bàn trận pháp ép La Chinh ra, đây chính là đắc tội La Chinh, nhưng nếu không nghe lời Bùi Hận thì lão lại đắc tội Bùi Hận.
Đắc tội La Chinh, nhiều nhất về sau lão sẽ gặp phiền toái một chút, dù sao hiện giờ La Chinh mới chỉ là một đệ tử ngoại môn, chưa uy hiếp được chấp sự Tào. Nhưng nếu đắc tội Bùi Hận, gã trở về nói lại với gia trưởng thì bản thân lão Tào sẽ khó sống nổi ở Thanh Vân Tông.
Cân nhắc thiệt hơn một chút, chấp sự Tào liền nhanh chóng đưa ra lựa chọn, bên nặng bên nhẹ, lão đành phải đắc tội La Chinh vậy.
Vì thế lão vươn tay chuẩn bị khởi động trận pháp, trực tiếp lôi La Chinh ra khỏi Huyễn Ngư Thâm Đàm.
Nhưng lão còn chưa kịp chạm vào bàn trận pháp thì Mạnh Thường Quân ngồi cạnh đã lên tiếng ngăn cản: “Chấp sự Tào, đừng gấp gáp như vậy chứ?”
“Nhưng, nhưng mà…” Nghe lời Mạnh Thường Quân nói, chấp sự Tào nhất thời lại nhức đầu. Vị Mạnh Thường Quân này tuy ôn hòa nhã nhặn, những cũng là người của bảy đại sĩ tộc. Vị Thủy Bùi gia không dễ chọc, chẳng lẽ người của Vong Xuyên Mạnh gia thì dễ chọc?
Bùi Hận lạnh lùng liếc mắt nhìn Mạnh Thường Quân một cái. Thật ra gã vừa tới đã nhìn thấy Mạnh Thường Quân, đương nhiên cũng nhận ra hắn là người của Mạnh gia.
Thế nhưng hai nhà Bùi - Mạnh luôn bất hòa, trưởng bối gặp nhau còn có thể tỏ vẻ lịch sự hòa nhã, có điều miệng lưỡi nói ra đều là trong bông có kim.
Nhưng tính tình của đám tiểu bối Bùi gia và Mạnh gia thì không dễ khắc chế như vậy, ở Đế Đô đã nhiều lần xảy ra tranh chấp hoặc đánh nhau rồi. Cho nên Bùi Hận nhìn thấy Mạnh Thường Quân cũng tỏ vẻ như không thấy.
Hôm nay gã đến tu luyện, cũng không muốn phát sinh xung đột với Mạnh Thường Quân. Hai người liền làm như không thấy nhau, nước sông không phạm nước giếng. Nhưng Bùi Hận không ngờ, gã không đi trêu chọc Mạnh Thường Quân, Mạnh Thường Quân lại đến tìm phiền toái trước.
Thực lực của Mạnh Thường Quân không bằng gã, hiện tại nếu thật sự ra tay, thằng nhóc này chắc chắn sẽ chịu thiệt. Nhớ đến dáng vẻ kiêu ngạo của đám người Mạnh gia, Bùi Hận thầm nghĩ, nếu thằng nhóc này thật sự không biết tốt xấu, hôm nay sẽ cho hắn nếm mùi đau khổ!
“Mạnh Thường Quân, bây giờ là thời gian tu luyện của ta, thế nào? Thằng nhóc kia cứ ngây ngốc ở trong đó như vậy, ta phải chờ ở đây mãi sao?” Bùi Hận trầm giọng hỏi.
Mạnh Thường Quân lắc đầu: “Người trong đó là bạn của ta, hắn cũng không cố ý chiếm mất thời gian của ngươi. Lúc trước hắn ước định thời gian một canh giờ, có lẽ còn chưa đủ. Cũng không sao, thời gian tăng thêm cứ trừ điểm tích lũy của ta là được.”
Ánh mắt Bùi Hận lóe ra một tia sáng lạnh: “Trừ điểm tích lũy của ngươi? Ngươi nghĩ ngươi muốn trừ là trừ được sao? Chấp sự Tào, ngươi nói như thế nào?”
Chấp sự Tào mặt đen xì, nhìn Bùi Hận, lại ấm ức nói với Mạnh Thường Quân: “Mạnh công tử, hãy để người bạn của ngươi ra đi, dù sao thời gian ước định của hắn cũng hết rồi!”
“Thì sao? Hết giờ thì không thể gia hạn? Ta có điểm tích lũy, ngươi cứ việc trừ vào đó. Đừng nói một canh giờ, dù là mười canh giờ ta cũng có thể trả được! Ngươi cứ trừ đi, trừ đến khi La Chinh ra mới thôi!” Sắc mặt Mạnh Thường Quân cũng trầm xuống.
Đừng thấy Mạnh Thường Quân bình thường lúc nào cũng ôn hòa nhã nhặn, nhưng nếu thật sự nổi giận, thì cũng cứng rắn vô cùng.
Cái này chỉ khổ cho chấp sự Tào, phải trái đều khó, không biết phải làm thế nào. Lão muốn khởi động trận pháp, nhưng nhìn Mạnh Thường Quân thì lại không dám. Lão muốn khuyên nhủ Bùi Hận lại càng không có khả năng, tính tình Bùi Hận lão càng hiểu rõ.
“Ha ha. Trước giờ luôn nói người Mạnh gia đều biết xem xét thời thế, ta thấy Mạnh Thường Quân ngươi lại không như vậy!” Bùi Hận vừa nhìn chằm chằm Mạnh Thường Quân vừa cười lạnh. Khí thế chậm rãi tràn ra từ trong thân thể gã, cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn tuy kém Chiếu Thần Cảnh, nhưng cũng chỉ cách Chiếu Thần Cảnh một bước ngắn mà thôi!
Giờ phút này, Mạnh Thường Quân cũng đứng lên, lạnh lùng nói: “Trong Thanh Vân Tông, ngươi dám động vào ta? Ngươi biết phải trả cái giá nào không?”
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
59 chương
45 chương
761 chương