Bách Luyện Thành Thần
Chương 144 : Lực trăm người
Thế nhưng giờ phút này, điều La Chinh quan tâm nhất là nội dung của khảo nghiệm.
“A Phúc, chính ngươi đã nói đây là khảo nghiệm của Tiên Nhân, vậy thì Nửa Bước Tiên Thiên như ta sao có thể vượt qua được?” La Chinh cau mày hỏi.
Với thủ đoạn của vị Tiên Nhân trong truyền thuyết kia, nếu quả thật đã thiết lập nan đề gì đó thì đừng nói là một kẻ yếu như La Chinh, ngay cả những đại năng (người có thực lực cao cường nhất) ở Đông Vực sợ rằng cũng không có cơ hội vượt qua.
A Phúc cười rộ, chỉ vào cảnh vật trong sân nói: “Ngươi nhìn xem, có phải cái gì trong sân này cũng lớn hơn ngươi cả trăm lần, đúng không?”
La Chinh khẽ gật đầu. Sân viện này vốn thiết kế cho Tiên Nhân sử dụng, một bức tường cao mấy trăm trượng. La Chinh đứng ở nơi đây tựa như con kiến bé nhỏ bò trên mặt đất mà thôi.
“Ta đến gặp ngươi với hình dáng này, ngươi không thấy lạ sao?” A Phúc cười hỏi.
Trước khi bước vào Tiên Phủ, hắn biết tất cả đồ vật trong đó đều cực kỳ khổng lồ, thế nhưng chỉ có con rối A Phúc này là cao ngang đầu hắn. Điều này quả thật kỳ quái vô cùng.
“Nếu Tiên Nhân chọn người nối nghiệp, tất nhiên sẽ suy xét kỹ càng. Nếu ngài dựa vào thực lực của mình mà thiết lập khảo nghiệm, sợ rằng không ai có đủ năng lực kế thừa Tiên Phủ này.” A Phúc nói tiếp: “Những khảo nghiệm này chỉ đạt tới khả năng cực hạn của ngươi. Nếu ngươi càng mạnh thì khảo nghiệm càng khó. Nếu ngươi có thể vượt qua cực hạn của bản thân thì tự nhiên có thể vượt qua khảo nghiệm!”
Thì ra là thế, La Chinh nghe xong liền khẽ thở phào. Tiên Nhân này quả thật thần thông quảng đại, độ khó của cuộc thử luyện này là tùy thuộc vào năng lực của người nối nghiệp. Hắn chợt nghĩ, có lẽ cơ quan Tuyệt Mệnh Loạn Đấu cũng vì thế mà được sắp đặt nên. Thông qua Tuyệt Mệnh Loạn Đấu, Tiên Nhân có thể loại bỏ toàn bộ những người khác, chỉ có một người sống sót duy nhất mới được phép bước vào khảo nghiệm.
Đi theo A phúc không bao lâu, họ liền tiến vào một ngôi lầu thật lớn. Trước lầu cũng có một ngưỡng cửa cao mấy trượng. A Phúc khẽ nhón chân sau, lập tức nhảy qua ngưỡng cửa.
La Chinh đứng trước ngưỡng cửa, hai chân đồng thời đạp xuống, tung người thật cao nhảy vào trong. Sau đó, hắn thấy một phù văn nhỏ khắc dưới nền đất bên chân A Phúc.
“Ngươi lại đây, bước lên phù văn này thì khảo nghiệm sẽ mở ra.” A Phúc nói.
Từ khi tiến vào Tiên Phủ tới nay, La Chinh phát hiện, nơi này đâu đâu cũng tràn ngập nguy hiểm. Từ lời của A Phúc mà suy đoán, khảo nghiệm này hẳn sẽ hung hiểm vô cùng.
Chỉ cần vượt qua khảo nghiệm thì có thể trở thành chủ nhân của Tiên Phủ. Nếu kế thừa được Tiên Phủ này thì quả là chuyện tốt với La Chinh. Thực lực hiện tại của La Chinh quả thật có thể lấn át những võ giả cùng cấp bậc, thậm chí cao thủ Tiên Thiên cũng không phải đối thủ của hắn. Nhưng nếu phải đối đầu với cường giả Chiếu Thần Cảnh…
Giống như hôm nay, dù Ngũ Nhạc Tán Nhân đã bị thương nặng, La Chinh có thắng cũng là thắng thảm!
Vương Yến Diêu chính là đệ tử thân truyền mạnh hơn Ngũ Nhạc Tán Nhân rất nhiều! Mình có thể là đối thủ của hắn ta sao? Huống chi, muốn cứu muội muội thì trở ngại đâu chỉ có mình Vương Yến Diêu? Thậm chí, có thể mình sẽ phải đối đầu với những cường giả trong Thanh Vân Tông!
Trong Thanh Vân Tông, hắn vẫn còn quá yếu…
Nghĩ đến đây, La Chinh không còn mảy may chần chừ gì nữa, một bước dẫm lên phù văn kia.
Khi hai chân La Chinh vừa chạm lên phù văn, hắn lập tức cảm thấy trời đất như rung chuyển, cảnh vật xung quanh lập tức biến đổi không ngừng. Mở mắt ra, hắn phát hiện mình đã bước vào một thế giới khác.
Trong thế giới này, từng tia sấm chớp xé rạch bầu trời, từng ngôi sao băng rơi ào ạt phía xa như cơn mưa lửa, mặt đất cũng rung lên từng cơn chấn động.
“Khảo nghiệm thứ nhất chính là kiểm tra sức mạnh của ngươi.” Bên tai La Chinh vang lên tiếng nói của A Phúc. Hắn biết cảnh vật trước mắt chỉ là ảo giác mà thôi, nhưng những thứ này lại mang đến cảm giác vô cùng chân thật, dù là mưa gió sấm chớp hay rừng núi cỏ cây, so với ảo cảnh trên núi Huyết Sắc ở Thanh Vân Tông thì chân thật hơn không biết bao nhiêu lần!
Khảo nghiệm thứ nhất chính là kiểm tra sức mạnh!
Thế nhưng sức mạnh này không biết phải so đấu thế nào.
La Chinh đi tiếp một đoạn, thấy phía trước xuất hiện một sợi dây thừng, cùng với đó là những người đàn ông cường tráng lực lưỡng, để trần thân trên làm nổi bật cơ bắp cuồn cuộn vô cùng khí thế. La Chinh đếm, đầu bên kia của dây thừng có tới cả trăm người như vậy.
“Hừ!” Người đàn ông đứng đầu thấy La Chinh bước tới liền ném một đầu dây thừng về phía hắn.
La Chinh bắt lấy, nhất thời cảm thấy cả người nhẹ bẫng, mắt cũng hoa lên, cảnh vật xung quanh tức thì biến đổi. Giờ phút này, La Chinh đang cầm sợi dây thừng đứng trên một vách núi cao chót vót, còn mấy trăm người đàn ông cường tráng kia thì cầm đầu đây còn lại đứng ở vách núi đối diện.
Giữa hai vách núi là vực sâu muôn trượng và vách đá sừng sững nhấp nhô. Từng đàn chim ác bám đầy trên vách đá hung tợn nhìn chằm chằm La Chinh ở trên chóp núi, dường như chỉ cần hắn ngã xuống thì sẽ bị chúng xé xác ngay lập tức.
Hơn nữa, dưới khe núi sâu hun hút là dòng dung nham bốc lửa cuồn cuộn chảy xuôi…
“Xem ra chỉ cần ngã xuống, chắc chắn sẽ tan xương.” La Chinh thì thào nói.
“Hừ!” Đám người ở khe núi đối diện đồng loạt kéo sợi dây thừng thành một vòng tròn buộc lên vai, sau đó ý bảo La Chinh cũng trói chặt bản thân như vậy.
“Cái gọi kiểm tra sức mạnh chính là kéo co, phải dùng sức lực của mình chiến thắng trăm người?” Sau khi hiểu được ý tứ của những người kia, La Chinh liền nhẹ nhàng nhấc sợi dây buộc chặt lên vai. Sau đó, hắn dùng sức kéo sợi dây thừng rồi gật đầu với đối phương. Cuộc khảo nghiệm sức mạnh chính thức bắt đầu.
“Hây dô!”
Những gã đàn ông trước mặt đột ngột rống lên một tiếng, sau đó dùng toàn bộ sức mạnh kéo sợi dây thừng về phía mình. Tuy La Chinh đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đối mặt với hợp lực kinh khủng từ hàng trăm người đồng loạt tung ra, thân thể hắn lập tức chao đảo, bị lôi xềnh xệch về phía vực sâu bên vách núi.
Sau bảy, tám lần trượt liên tiếp, La Chinh mới dồn hết sức lực toàn thân, hai chân ghim chặt trên nền đất, tựa như một con trâu cứng rắn ổn định lại cơ thể, sừng sững bất động.
“Khảo nghiệm sức mạnh này quả nhiên không phải dễ xơi!” La Chinh cật lực ngả người về phía sau, hai chân đạp mạnh xuống đất, kéo căng sợi dây thừng thành một đường thẳng tắp. Thế nhưng trước sức mạnh khủng khiếp trăm người dồn lại ở một đầu dây thừng, dù La Chinh có gắng gượng đến đâu thì thân thể vẫn không cách nào trụ vững.
Giờ phút này, La Chinh không sử dụng năng lượng từ vảy rồng mà đơn thuần dựa vào sức lực của bản thân để chống chọi với những người kia. Hắn nghiến răng, từng cơ bắp trên người đều căng cứng, gân xanh dường như sắp nổ tung. Mặc dù đã gắng gượng đến cực hạn nhưng thân thể hắn vẫn từ từ bị kéo về phía rìa vách núi mà không cách nào ngăn được.
Đây chính là sức lực tối đa của bản thân hắn. Mắt thấy mình chỉ còn cách vực thẳm hai, ba bước chân, nếu lúc này mà không sử dụng năng lượng của vảy rồng thì chỉ sợ hắn sẽ rơi thẳng xuống đó mất.
“Lên cho ta!”
La Chinh cắn răng một cái, từng chiếc vảy rồng trong đầu hắn lập tức sáng lên, tỏa ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh. Một nguồn sức mạnh mãnh liệt trào ra, len lỏi qua từng cơ bắp trên người La Chinh. Trong chớp mắt, sức lực của La Chinh tăng vọt!
Sợi dây thừng bị La Chinh kéo căng phát ra tiếng xoèn xoẹt vang dội. Dưới sức mạnh cuồn cuộn đó, thân thể của một trăm người bên kia tức khắc bị kéo về phía vực sâu! Mắt thấy những người đó sắp rơi xuống đáy vực, đúng lúc này, họ liền gầm lên một tiếng vang rền.
“Hây dô!”
Sợi dây thừng vốn không ngừng bị kéo về phía la Chinh đột ngột khựng lại sau tiếng hô của rền trời đó. La Chinh và nhóm người kia lại rơi vào thế giằng co quyết liệt!
Tại sao có thể như vậy? La Chinh kinh ngạc sững người. Trong cơ thể hắn đã thắp sáng hơn trăm miếng vảy rồng, từng miếng đều có sức mạnh cực kỳ khủng bố, ít nhất sẽ không thua kém sức lực của một người đàn ông bên kia.
Trước đó, La Chinh chỉ đơn thuần sử dụng sức lực của bản thân cũng có thể miễng cưỡng chống chọi được lực kéo của cả trăm người, lúc này hắn đang mượn năng lượng từ vảy rồng thì phải chiếm ưu thế tuyệt đối mới đúng. Thế nhưng chỉ trong trời gian ngắn nhóm người phía đối diện đã có thể ổn định lại sợi dây thừng!
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ sức mạnh của những người kia đó không phải cố định. Sức mạnh của La Chinh tăng lên thì sức mạnh của họ cũng tăng lên.
Sợi dây thừng to như miệng bát siết chặt vai La Chinh, cả người hắn điên cuồng giật về phía sau, giằng co với nhóm người bên kia. Hai bên đều một bước cũng không nhường. Nếu La Chinh lùi về sau được mấy bước thì ngay sau đó lại bị họ kéo về trước từng ấy bước. Trận kéo co này tựa như một cuộc chiến giằng co bế tắc, tiến tiến lùi lùi không ngừng nghỉ.
La Chinh khẽ nhíu mày, cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.
Những người này đều không phải con người thực sự mà là ảo ảnh do vị chủ nhân Tiên Phủ dùng phép thuật cao cường biến hóa ra. Họ không phải con người, sức mạnh của họ là vô cùng vô tận. Mà không những sức lực của La Chinh có giới hạn, ngay cả năng lượng của vảy rồng nếu sử dụng quá độ cũng sẽ dần suy yếu, cần phải có thời gian nghỉ ngơi mới có thể phục hồi. Nếu vẫn tiếp tục giằng co thế này, sức lực của hắn sớm muộn gì cũng cạn kiệt, hắn sẽ bị kéo xuống vực sâu muôn trượng này thôi!
Nhất định phải nhanh chóng phân định thắng thua, La Chinh thầm nhủ trong lòng.
Thế nhưng nói thì dễ mà làm mới khó, khảo nghiệm sức mạnh này quả thật vô cùng khó khăn.
“Thằng nhóc kia! Kéo co với trăm người, không chỉ yêu cầu về sức mạnh mà còn phải có kỹ xảo! Nếu ngươi chú ý đến từng chi tiết nhỏ thì sẽ hiểu!” Lúc này, giọng A Phúc lại vang lên.
“Chi tiết?” La Chinh ngẩn ra.
“Đúng vậy. Ta không thể trực tiếp nhắc nhở ngươi. Nếu cung cấp quá nhiều thông tin thì ta sẽ bị gạt bỏ, thế nên ta chỉ có thể nói được như vậy, còn lại phải dựa vào ngươi tự mình ngẫm nghĩ.” A Phúc thản nhiên nói.
Chi tiết mà A Phúc nói đến là gì? La Chinh đau khổ suy tư. Nhìn thoáng qua thì cuộc khảo nghiệm này là một bài toán không có lời giải.
Sức mạnh của trăm người trước mặt hoàn toàn bằng với hắn, vì thế, nếu sức mạnh của hắn tăng gấp mười lần thì sức mạnh của họ cũng tăng gấp mười lần, nếu sức mạnh của hắn tăng gấp trăm lần thì sức mạnh của họ cũng tăng gấp trăm lần. Nói cách khác, bất kể là ai nắm đầu dây thừng thì đều không thể thắng đối phương.
Như vậy chìa khóa rốt cuộc là gì?
Đối phương có một trăm người…
Khi hắn dùng sức thì đối phương cũng đồng thời dùng sức. Điểm khác biệt duy nhất là, khi bọn họ dùng sức đều sẽ hô lớn một tiếng theo nhịp.
Vì sao phải hô lên như vậy?
Tiếng hô này… chắc chắn không phải để tăng thêm sức mạnh. Tiên Nhân sẽ không đặt ra những điều thừa thãi khi tạo ra ảo cảnh này, chỉ có thể nói là do cố ý làm như vậy.
Nghĩ đến tiếng hô kia, La Chinh nhớ tới một một câu chuyện hắn từng đọc khi còn bé. Đó là câu chuyện cũ trên sông Lan Thương. Nơi đó có một đoạn sông rất cạn, thuyền nhỏ còn có thể chèo qua, nhưng thuyền lớn thì không cách nào qua được. Để thuyền lớn thuận lợi qua sông thì nhất định phải tìm người kéo thuyền. Những người này sẽ buộc dây thừng quanh lưng và dồn sức kéo thuyền nhích dần về phía trước.
Thế nhưng sức lực của mấy chục người cùng kéo thuyền vốn không đều nhau, nếu không thể hợp lực thì không cách nào kéo được con thuyền lún sâu trong bùn đất. Vì vậy, để tập hợp sức mạnh thành một khối thống nhất, bọn họ sẽ dùng một khẩu hiệu có nhịp điệu nào đó!
Chỉ cần dồn sức theo nhịp điệu của khẩu hiệu đó, bọn họ có thể có tập hợp được sức lực của tất cả mọi người.
Nghĩ đến đây, trong đầu La Chinh chợt lóe lên một tia sáng!
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
59 chương
45 chương
761 chương