Bạch long chi ước hệ liệt
Chương 28 : ⊗ Chương 28
Cơ thể Hoàng Hoa trở nên khô nóng, lý trí rõ ràng biết không nên lợi dụng lúc người gặp nạn lại không thể kiềm chế mà hưng phấn, mà động tình. Hắn liếm vòng quanh cổ tay, liếm đến sạch sẽ vết máu. Đầu lưỡi của hắn như một con mãng xã chưa đã thòm thèm lại hướng đến những ngón tay của kẻ đang vật vờ thở dốc trên giường mà ngậm lấy, liếm lộng từng kẽ tay.
Giường nệm vốn trắng tinh nay nhiễm tầng máu huyết trông yêu dị. Lương Khất mơ hồ vừa cảm nhận đau đớn lại len lỏi tia khoái cảm, bất giác giọng cũng nấc nghẹn rên nhỏ, nghe như tiếng mèo rỉ rên động tình. Nghe tiếng rên rỉ Hoàng Hoa nhíu mày, cắn răng, hắn muốn nuốt xuống ngụm khô nóng trong lòng. Hắn buông bàn tay thon thả dính đầy nước dịch của mình ra mà thở dài, rồi dùng khăn lau nhẹ nó đi như xóa đi vết tích đáng xấu hổ của hắn. Hoàng Hoa cố kiềm nén cảm xúc lau qua loa người Lương Khất.
Sau khi thu dọn xong, Hoàng Hoa cũng không vội thay y phục mới cho Lương Khất, hắn gian xảo mà chỉ đắp một lớp chăn mỏng ngang bụng y, che đi phần hút mắt nhất. Hoàng Hoa híp mắt thỏa mãn đánh giá người trên giường. Cơ hội chiêm ngưỡng toàn bộ cơ thể mị hoặc này thật không dễ gì có được.
Làn da trắng trẻo sau khi lau xong lại nhiễm một tầng hơi nước lấp lánh. Cơ thể thon thả, thắt lưng mảnh mai, đôi chân thẳng tắp. Người trên giường ngoại trừ đôi mắt nhắm nghiền, lông mi rẽ quạt thỉnh thoảng run lên theo từng đợt hô hấp thì trông như đang ngủ say, chứ không phải vì thương tích mà hôn mê.
Hoàng Hoa ngồi lên giường, ngã người xuống sát cạnh Lương Khất. Chiếc giường to hơn loại giường thường giờ phát huy công dụng triệt để. Hắn thoải mái nằm nghiêng, tay chống thái dương, mái tóc dài được cột tùy ý rơi xuống vai, hắn đưa tay nhẹ nhàng sờ lên làn da trắng sứ của Lương Khất. Một cách rất có tiết tấu, thình thoảng hắn còn xòe cả bàn tay, áp lòng bàn tay vào khuôn ngực bằng phẳng của Lương Khất mà xoa vòng trên đó. Tân Thám Hoa mặt dày tự nhủ: mình là đang xoa dịu hô hấp của người kia một chút, mình là tốt bụng muốn cho y dễ chịu hơn.
Cái ý nghĩ đê tiện đó ngày càng được nước lấn tới, cho đến khi tay Hoàng Hoa chạm đến hạt đậu hồng hồng nhỏ nhắn của Lương Khất, thì hắn lại dời lòng bàn tay thô ráp của mình thay bằng ngón cái to bè, chậm chạp ấn vào cái điểm đang run rẩy ấy.
Hơi thở của Hoàng Hoa bắt đầu có điểm loạn.
Căn phòng ấm áp lại càng khơi dậy hỏa nhiệt trong người.
Ngón cái của Hoàng Hoa hơi mất khống chế mà di lên, hạ xuống hạt đậu nhỏ. Rồi bắt đầu có xu hướng di chuyển xuống bắp chân thon gầy lộ ra giữa mép chăn cảu Lương Khất. Như có một lực hút, Hoàng Hoa càng vuốt càng nghiện, không thể ngừng tay. Cái xúc cảm trơn mịn như băng sương trong tuyết, lạnh mát cả một tầng da xuyên lên đại não. Đôi mắt Hoàng Hoa trở nên thâm trầm.
Hoàng Hoa nâng cẳng chân gầy của Lương Khất lên, rồi hôn dọc cánh đùi bắp chân, sau đó gàn rỡ mà hôn thẳng xuống bàn chân của Lương Khất. Từng ngón nhỏ gầy, hồng nhuận mềm mại, hắn kiềm chế hơi thở nặng nề há miệng ngậm từng đầu ngón chân Lương Khất, rồi mút mạnh một tiếng chụt. Nước miếng theo khoan miệng của Hoàng Hoa chảy dọc vào từng kẻ chân cảu Lương Khất, đầu ngón chân y ửng đỏ như sung huyết. Lương Trạng Nguyên không hay biết mình bị ân nhân xàm sỡ, y trong mơ hồ chỉ cảm thấy khoái cảm run run, khiến cơ thể mệt nhoài hưng phấn. Tiểu đệ nhạt màu giữa đám lông nhỏ của Lương Khất cũng lách mình trỗi dậy.
Tia lý trí còn sót lại của Hoàng Hoa theo cái ngóc đầu của vật nhỏ kia mà thoát cương. Mắt hắn như loé lên tia sáng của thú săn mồi lúc giao mùa, nam căn khổng lồ không ngừng cương cứng thúc dục chủ nhân giải thoát nó khỏi khố hạ gò bó.
Dù tay không thành thật nhưng khuôn mặt Hoàng Hoa vẫn điềm tĩnh. Ánh mắt hắn thât lạnh lẽo lại không ngừng nhìn chầm chầm bộ vị đáng yêu giữa hai chân người kia. Càng nhìn càng thấy yêu, hắn thật muốn nắm lấy mà nhào nặn, mà hung hăng tuốt lộng.
Như ma xui quỷ khiến Hoàng Hoa thật sự đưa tay xuống dưới bụng nhỏ của Lương Khất. Hắn biết y đang hôn mê không thể phản kháng, nếu không chỉ với hành động này cũng đủ bị Lương Trạng Nguyên băm vằm tám trăm chín chục lần còn mười lần đem xay.
Xúc cảm không tồi, thậm chí còn cảm thấy chân thật tuyệt dịu. Vật non nhỏ nhắn được lòng bàn tay hắn bao trọn, Hoàng Hoa thở một hơi mạnh đầy thỏa mãn. Giấc mộng xuân lúc trước lại lũ lượt trở về. Hoàng Hoa đột ngột rướn người, hướng mình áp lên cơ thể Lương Khất. Hai mắt Hoàng Hoa đầy tơ, như tranh đấu gay gắt, bàn tay bên dưới chỉ dám nhẹ nhàng xoa nắn, hắn thực vẫn kiêng kỵ người này đang hôn mê mà không dám lộng mạnh.
Hoàng Hoa nhìn đôi môi mọng khép mở khép mở, trên môi dường như có vết nứt nhỏ, như có lực hút khiến hắn khống chế mà đưa lưỡi đỏ của mình liếm một vòng lên vết nứt đó.
Đôi môi bên dưới run nhẹ, Hoàng Hoa như được cổ vũ, đầu lưỡi rụt rè cạy mở đôi môi của Lương Khất, luồn nhẹ vào trong. Bên trong khoang miệng ẩm ướt, khiến Hoàng Hoa một trận sung sướng, chiếc lưỡi bất chấp kiêng dè luồn lách thoải mái bên trong từng kẽ răng, đánh lên chiếc lưỡi hồng nhuận của Lương Khất.
Miệng vị bị dị vật xâm nhập mà khó chịu.
"Ưm..."
Lương Khất mơ mơ màng màng phản kháng, lưỡi y cố đẩy dị vật ra.
Phản kháng bản năng của Lương Khất lại như một tầng thúc đẩy dục vọng của Hoàng Hoa. Hắn áp môi mình vào đôi môi hoa đào của Lương Khất rồi ngấu nhiến, gặm nhắm.
Đầu lưỡi mạnh mẽ của cả hai dây dưa đưa đẩy, cuốn quýt giữa lưỡi người này với người kia. Hoàng Hoa lập tức tháo đai lưng của mình, tay thò vào bên trong nắm lấy vật hung dữ của chính bản thân mà xoa dịu. Người hắn rướn về phía bụng nhỏ của Lương Khất, môi hẹp dài chạm vào đầu đỉnh đang run rẩy.
Hoàng Hoa bổng cảm thấy tai ù mắt hoa, từ đỉnh nhỏ của người kia toả ra mùi hương dụ hoặc, ngày càng nồng đậm khiến khoang mũi của hắn tham lam hít lấy. Lại như chưa đủ thỏa mãn hắn há miệng ngậm lấy vật nhỏ. Thứ trong miệng bỗng nhiên cứng ngắt, nước đầu đỉnh chảy ra, vị ngon ngọt dị thường làm hắn không tưởng nổi. Lần đầu tiên hắn mất lý trí mà nuốt lấy tính khí của nam nhân nhưng lại không hề ghê tởm, mà lại như thưởng thức mỹ vị nhân gian.
Hoàng Hoa không biết mình tỉnh táo hay hồ đồ, chỉ biết cơ thể không ngừng khao khát sự đụng chạm đầy nhục dục này. Hắn kinh qua bao nhiêu kỹ nữ tiểu quan luôn được người phục vụ, nay lại không nề hà hạ mình phục vụ tiểu đệ kẻ khác.
Hoàng Hoa không ngừng chuyển động lưỡi, chiếc lưỡi không ngừng liếm lộng vuốt ve quấn quýt vật trong miệng. Bộ vị hùng tính của Hoàng Hoa dù cách lớp y phục vẫn không ngừng cọ xát vào giữa đôi chân trắng muốt của bệnh nhân Lương Khất.
"Ưm ~"
Lương Khất được phục vụ sảng khoái đến run rẩy, trong tiềm thức chưa bao giờ y được chăm sóc ôn nhu như vậy. Tiếng rên ư ử trong cổ họng không ngừng nức nở. Lương Khất đầu hơi lắc nhẹ, khoái cảm lan dần khiến y bềnh bồng trong dòng nước mát, đầy thỏa mãn và sung sướng.
Hoàng Hoa tay không ngừng tuốt động bên trong quần dài, xen vào khố hạ, tay không ngừng tuốt động theo tiết tấu chiếc lưỡi của chính hắn.
Cho đến khi dòng sữa ngọt ngào phóng thích vào miệng hắn, Hoàng Hoa ngửa cổ nuốt lấy cả. Cơ thể Hoàng Hoa bống chốc run lên đầy sung sướng, như nuốt thứ tinh túy nhất của nam nhân dưới thân mình. Cơ thể Lương Khất được phóng thích run rẩy thoát lực.
Hoàng Hoa nheo mắt, liếm môi, tay nắm hung tính của chính mình còn chưa được phóng thích. Hắn nhìn dòng chảy dòng dịch trắng còn sót lại chảy xuống dưới bắp đùi của Lương Khất, dòng chảy đó đang len lỏi thấm đượm nệm nhung mềm mại, bên dưới hắn rục rịch khó chịu. Hoàng Hoa mím môi, tay vén vạt áo, hắn kéo khố hạ xuống hoàn toàn, khiến thứ to lớn vui sướng bật ra.
Hoàng Hoa hô hấp rối loạn, môi miệng không ngừng dây dưa với Lương Khất. Hắn thở dốc, nắm lấy tính quan của mình áp vào nơi đang không ngừng khép mở của Lương Khất mà kịch liệt ma sát lên xuống. Cảm thấy người bên dưới cơ thể cũng tăng nhiệt, hô hấp cũng gấp gáp hơn, Hoàng Hoa vội dứt ra khỏi môi Lương Khất để cho y thở thông hơn, còn mình thì đưa miệng xuống phía dưới điểm hồng anh của y mà nút. Tiếng mút mát không kiêng dè. Tiểu đệ vừa được phóng thích của Lương Khất cũng dần thức dậy, tiếp tục hưởng thụ sự ma sát thô bạo của đối phương.
"Ha!"
Phát ra một tiếng thở nặng nề, Hoàng Hoa như bị rối loạn khống chế. Hắn không hay biết rằng tiếng động mình gây ra dù đã cố áp chế, cũng không hề nhỏ. Nữ hầu thiếp thân, đại phu cùng vài thị vệ ở trước cửa đỏ mặt không dám đi vào, cũng chẳng dám đi đâu. Bọn họ ý thức được tình huống trong phòng có bao nhiêu xuân sắc, cả người muốn nóng lên, mà bản thân đành phải vì chức vụ chuyên nghiệp mà kiềm chế ý nghĩ khinh bỉ. Thiếu gia ngài đem người về cứu hay đem người về chơi chết vậy?
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
39 chương
45 chương
11 chương
128 chương