Không, cái người ngày không phải học trưởng.
Nói chi thế giới này cũng không phải phải thế giới gốc của mình.
Hơn nữa dù người ngày bề ngoài giống học trưởng như đúc nhưng khí thế cao ngạo cùng bộ dạng lạnh lùng kia, không giống như học trưởng ấm áp thân thuộc.
Tô Việm phát giác được người kia không phải học trưởng, trong lòng mất mát ẩn ẩn buồn.
Cậu thất thố vì lỡ mồm nói bậy, nhướng mày thở sâu bình tĩnh lại.
Đem biểu cảm trên mặt thu lại, mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào tên kia.
Nhanh chóng nhặt đao lên, lạnh lùng nói:Đừng qua đây, nếu không tôi không dám đảm bảo mình sẽ làm ra việc gì đâu!
Tầm Trạch Vũ dừng chân lại, hứng thú nhìn người trước mặt, học trưởng? Thật thú vị.
Tô Viêm thấy hắn ngừng lại, cậu vừa nhìn chằm chằm sợ hắn ra ám chiêu, vừa chất vấn:Anh là ai.
Anh tới đây làm gì?
Tiệm này cũng không phải do cậu mở, nếu cậu có thể tới thì vì sao tôi lại không thể?
Tần Trạch Vũ không trực tiếp trả lời vấn đề, hắn nâng tay lên ra hiệu cho Ngụy Thừa không được hành động thiếu suy nghĩ.
Tô Viêm bị hỏi ngược không biết đáp lại thế nào, người này nói cũng có lí, của hàng không phải do mình mở.
Mạt thế chủ nghĩ cường giả vi tôn, không có thực lực thì nín.
Tần Trạch Vũ nhìn bộ dạng ngây thơ của cậu ta, nói:Hơn nữa nếu muốn mở miệng hỏi người khác là ai, không phải cậu cũng nên tự giới thiệu mình trước à.
Tô Viêm bối rối nhìn cái tên yêu nghiệt này, càng xem càng thấy chỗ nào đó không đúng.
Vừa cao ngạo vừa yêu nghiệt??? Chẳng lẻ, chẳng lẽ hắn chính là Tần Trạch Vũ!!!
Tô Viêm vừa xem nhẹ hắn vì bộ dạng hắn giống hệt học trưởng hồi cấp 3 như đúc, cậu sợ ngây người, hình như mình vừa mới, vừa mới ứng xử chẳng lễ phép chút nào cả!!
Nam chính chắc sẽ không để ý ha, chắc là vậy ha.
Tô Viêm muốn khóc, cậu chuẩn bị màn ra mắt lâu như vậy đừng nói mình vừa lấy củi ba năm đốt một giờ, hỏng bét.
Cậu chỉ có thể cầu nguyện nam chính đối với ấn tượng đầu tiên với mình không hỏng bét như vậy.
Tô Viêm có chút buồn bực mà cúi đầu, sau đó nhìn nam chủ, sờ sờ mũi xấu hổ nói:Tôi, tôi tên Lâm Nguyên.
A a ngượng quá.
Tô Viêm nhìn Tần Trạch Vũ mặt cười như không cười, cả người đều không khỏe.
Nói không lên lời vô cùng sốt ruột.
Trông sách không có bảo nam chính cũng có lúc ôn hòa như vậy, đã bảo là băng sơn mỹ nhân yêu nghiệt mà.
Cái giả thiết lập kia thật lừa đảo, còn nữa, nam chính ơi đừng có cười như vậy, cầu xin đừng làm vẻ vẻ cười như không cười như thế.
Dọa người ta sợ đến da gà cũng nổi.
Tô Viêm trong lòng than oán, quên cả việc phải gia nhập Phi Vũ.
Tần Trạch Vũ cau mày không để ý tới cậu nữa, sai Ngụy Thừa ra cửa trông chừng.
Sau đó trước mặt Tô Viêm, mở không gian, đem dược phẩm ném vào.
Tô Viêm thấy Tần Trạch vũ làm thế, cả người đều không tốt.
Hắn dễ dàng đem bí mật không gian sử dụng trước mặt cậu, chẳng lẽ hắn muốn giết người diệt khẩu nên mới mặc kệ cậu mà làm.
Tô Viêm hoảng loạn, quên cả việc nam chính bị bệnh sạch sẽ.
Cậu bắt lấy tay Tần Trạch Vũ đang tiến tới quầy thuốc, ấp úng mở miệng nói:Anh gì ơi,...!tôi có thể gia nhập đội ngũ của các anh không.
Cậu nhất định, trong phó bản trấn nhỏ này phải gia nhập được vào Phi Vũ.
Tần Trạch vũ nhìn tay, có thể cảm nhận được nhiệt độ cùng sự thô ráp trên tay đối phương.
Hắn híp mắt, nói:Làm sao mà cậu biết?
Chòi má, lỡ mồm lỡ miệng.
Cậu nói chuyện quên xài não, chết rồi giờ giải thích sao giờ!!
Tô Viêm bị Tần Trạch Vũ nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh toát trên trán.
Đậu phụ, mình còn dám sờ tay nam chính.
Chắc sẽ không bị nghĩ là tên biến thái cần phải diệt khẩu nhỉ, huhu không dám nghĩ nữa.
Tô Viêm bất an trong lòng, trong [Mạt thế khuynh thành], vì cái thói sạch sẽ chết tiệt này, trừ vị kia nhà hắn, những ai từng đụng vào người nam chính đều chết thẳng cẳng.
Hơn nữa còn chết thảm tới mức không nỡ nhìn vào.
Cậu vội vàng lấy tay chó ra, do dự một lúc mới bịa: Chuyện này, là tại tôi tin tưởng anh nên mới nói ra.
Tôi có năng lực biết trước.
Tần Trạch Vũ nhìn Tô Viêm vội lấy tay ra, lòng khó chịu, anh vậy mà bị tên nhóc này ghét bỏ.
Anh không vui liền ngạo kiều đáp:Cậu nghĩ cậu có tư cách gì mà đòi gia nhập Phi Vũ?
Anh không biết cái tên mắc cái chứng gì kêu anh tới nơi này tìm người, anh chỉ biết hiện tại mình đang rất khó chịu.
Tô Viêm nghe Tần Trạch Vũ nói thế, mặt tái nhợt, chẳng lẽ hắn thật sự chuẩn bị giết người diệt khẩu.
Cho dù phơi bày năng lực có ích như vậy cũng không để ý, thật đáng giận.
Nếu như mình nói ra năng lực thực sự....!
Tô Viêm bản năng lui ra phía sau hai bước, muốn thoát khỏi đây lại phát hiện đã không còn đường lui.
Cậu cười khổ, mình tìm chỗ trốn thì tốt mà lại quên mất còn phải tìm đường lui, tự mình cho là mình đúng, ỷ vào việc biết trước cốt truyện,...!thật đáng ghét.
Chẳng lẽ cứ như vậy mà chết sao.
Nhưng,
Cậu không muốn từ bỏ
Dù cơ là cơ hội nhỏ bé
Chỉ cần cậu có thể sống
Bọn họ muốn gì cậu cũng làm.
Cậu, nhất định phải sẽ làm được.
Tô Viêm nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp mê người nhưng lạnh như băng của Tần Trạch Vũ.
Đây mới đúng là nam chính, tựa như băng, vô tình, lạnh nhạt.
Anh chuẩn bị tới thành phố B có phải không.
Tần Trạch Vũ mắt đào hoa hẹp dài xinh đẹp nhìn Tô Viêm mà suy nghĩ, rồi mở miệng:Cậu nói nhiều thế không sợ tôi diệt khẩu à.
Phải biết rằng để người như cậu bên mình cũng phải cảnh giác không ít đấy.Tôi..
Anh ở đó gặp phải cơ duyên lớn, nhưng cũng đi kèm nguy hiểm thậm chí uy hiếp tới tính mạng, chỉ có tôi...!Tô Viêm nuốt nước miếng, dám ngắt lời nam chính, mình đúng là không ngại chết mà.
Chỉ có tôi mới có thể giúp anh.
[Mạt thế khuynh thành] đề cập, sau khi Tần Trạch Vũ trọng sinh phải trải qua cơ duyên ở thành phố B, bị thương không ít nhưng cũng không tới mức mất mạng.
Tô Viêm dù có hơi phóng đại sự việc lên nhưng cũng không nói dối.
Nhưng chỉ sợ là Tần Trạch Vũ không cần tới, anh ta trước khi trọng sinh, ở thành phố B bị chúng bạn xa lánh, bị tang thi phanh thây mà chết, Tần Trạch vô cùng tin tưởng chính mình.
Anh là người có năng lực, ắt có cách vượt qua khó khăn.
Đây là cơ hội cuối cùng của Tô Viêm, nếu như Tần Trạch vũ không đồng ý, cậu chỉ có nước thu xếp hành lý đi bán muối.
Tôi biết, lần này anh có cách giải quyết, nhưng là.
Cậu chột dạ.
Lần sau thì sao?Cậu đổ mồ hôi
Lần sau nữa thì sao.
Mồ hôi lạnh chảy ra
Không phải lúc nào anh cũng thuận lợi vượt qua khó khăn nghịch cảnh.
Tô Viêm thương lượng
Có tôi, sự anh toàn của anh sẽ được đảm bảo.
Có cảm giác mình như đi tiếp thị bán hàng đa cấp...!
Tô Viêm cười gượng chút chút, cậu không từ bỏ nhìn vào mắt Tần Trạch Vũ, lại sợ hắn nhìn thấu cậu.
Rõ là mình toàn nói lời thật tâm, vì sao mình lại chột dạ như vậy!!
Sao nào? Mau đáp ứng đi huhu, lão tử mà chém gió nhiều thì lại sợ lộ ra chuyện mình là hàng xuyên không mất.
Chém nhiều vậy mà không chịu, tui sống khổ quá mà.
Sao anh không nói gì? Tô Viêm đợi mãi không thấy anh ta trả lời, liền nóng nảy, mặc kệ công phu xây dựng hình tượng trước đó, trực tiếp hỏi:Tôi cuối cùng có thể gia nhập phi Vũ không?
Há, hình như tôi có nói rằng không cho cậu gia nhập bao giờ đâu.Tần Trạch Vũ bĩu môi mỏng cười yêu nghiệt.
Tô Viêm miễn nhiễm sát thương từ người đẹp, cậu hiểu rõ bản chất của nam chủ.
Tô Viêm nghe Tần Trạch Vũ nói thế, mặt cười méo mó cứng đờ, cho nên, vừa nãy là anh đang chơi tui???
Đậu má, muốn trùm bao tải đánh nam chính quá làm sao đây!!!.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
12 chương
61 chương
9 chương
6 chương