Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 43 : Linh mã trọng thương về cung, quần hiệp kinh hoàng

Vân Dật Long và Quân Mộ Hoa cũng giật mình kinh hãi, nghe giọng điệu rõ ràng là Quân Trung Thánh đã thình lình quay về, phát giác hết mật mưu của hai người. Vân Dật Long chưa đề tụ được công tực, Quân Mộ Hoa võ công lại bình thường, làm sao đương cự nổi Quân Trung Thánh. Song hai người chưa kịp xoay chuyển ý nghĩ thì bóng người kia đã phóng đến trước mặt Vân Dật Long và Quân Mộ Hoa. Khi nhìn đối phương, bất giác sững người, bởi người này không phải là Quân Trung Thánh. Định thần nhìn kỹ, những thấy đó là một người tuổi trạc bát tuần, dáng người mảnh khảnh trong chiếc áo dài màu bạc, gương mặt xanh xao, râu dài phủ ngực, một chiếc quạt nan sắt rất to giắt chéo trên lưng. Quân Mộ Hoa thở phào quát: - Mã tổng quản. Vân Dật Long liền hiểu ra, người này chính là Mã Tất Vũ, tổng quản của Bạch Thủy trang. Mã Tất Vũ dừng bước, vòng tay thi lễ: - Quân tiểu thư. Quân Mộ Hoa sầm mặt: - Trong vòng mười dặm quanh hồ Yên này là cấm địa của tổ gia đã giành cho ta, bất kỳ ai trong Bạch Thủy sơn trang cũng không được xâm nhập, lão tuy là tổng quản, nhưng cũng không nên xâm nhập vào cấm địa. Mã Tất Vũ cười ha hả: - Rất tiếc trang chủ không phải tổ gia gia của tiểu thư, mà là kẻ thù. Quân Mộ Hoa tái mặt: - Lão đã nghe hết cả rồi ư? Mã Tất vũ nhoẻn cười: - Không sót một tiếng! Quân Mộ Hoa nhìn lão chằm chặp nói: - Lão cũng đã biết rõ mặt thật của Quân Trung Thánh, vậy thì... lão có cảm nghĩ thế nào? Mã Tất Vũ ung dung cười: - Lão ô đã biết từ lâu rồi. Quân Mộ Hoa sửng sốt: - Ồ! Vậy... lão định thế nào? Trung thành với lão tặc Quân Trung Thánh, bắt chúng ta để lãnh thưởng hay là... Mã Tất Vũ bình thản cười: - Nếu tiểu thư đã hiểu rõ con người của lão ô thì cũng phải biết lão ô sẽ làm như thế nào rồi! Vân Dật Long đứng xa ngoài hai trượng, đặt tay lên chuôi kiếm ra vẻ sẵn sàng động thủ, trong lòng chàng thì vô vàn đau xót, bởi chàng hiểu rất rõ mình chẳng tài nào chống lại được đối phương. Quân Mộ Hoa cười khảy: - Hừ! Ta không biết, lão cứ thẳng thắn ra đi. Mã Tất Vũ bỗng thở hắt ra, bỗng nhiên nói: - Vị Vân đại hiệp này huyệt mạch đã thông suốt trở lại chưa? Vân Dật Long cười lạnh lùng: - Chưa! Thú thật là Vân mỗ lúc này quả không chịu nổi một chưởng, muốn động thủ thật là đúng lúc. Mã Tất Vũ mỉm cười: - Lão ô đến đây chính là vì việc ấy. Thò tay vào lòng lấy ra một cái bình ngọc nhỏ, lắc nhẹ nói: - Bởi lão ô có một lọ địa tình thần lộ, có thể giúp Vân đại hiệp nhanh chóng hồi phục công lực. Vân Dật Long và Quân Mộ Hoa sững người, nhất thời đều đứng thừ ra một chỗ. Mã Tất Vũ trao lọ thuốc cho Quân Mộ Hoa và nói tiếp: - Nếu lão ô ta mà nuôi dạ chẳng lành thì có lẽ cũng không cần dùng đến thủ đoạn ám muội, tiểu thư hẳn không nghi ngờ đây là thuốc độc chứ. Lão nói quả đúng sự thật, võ công của lão có thể kể là hạng cao thủ bậc nhất trong võ lâm, nếu động thủ trong lúc Vân Dật Long chưa phục hồi công lực thế này, kết quả là hiển nhiên. Quân Mộ Hoa vội đưa tay đón lấy, và Vân Dật Long sải bước đi tới, đón lấy lọ thuốc trong tay Quân Mộ Hoa, vặn nắp cho lên miệng uống ngay, đoạn ôm quyền nói: - Đa tạ tiền bối đã tặng thuốc. Mã Tất Vũ buông tiếng cười giòn, vội thi lễ: Vân đại hiệp không sợ đó là thuốc độc sao. Vân Dật Long cũng buống tiếng cười lớn: - Qua khí vũ và phong độ của tiền bối, ta hết sức tin cậy. Mã Tất Vũ vuốt râu cười: - Vậy thì Vân đại hiệp hãy mau ngồi xuống, điều tức đi. Chừng sau một tuần trà, những thấy đỉnh đầu Vân Dật Long bốc lên hơi nóng, đứng lên lần lượt thi lễ với Quân Mộ Hoa và Mã Tất Vũ thành khẩn nói: - Tại hạ công lực đã phục hồi, ơn giúp đỡ của hai vị, tại hạ mãi không quên. Mã Tất Vũ thở phào: - Vân đại hiệp thần công đã phục hồi, nên tức tốc rời khỏi nơi đây để diệt ma trừ ác. Quân tiểu thư cũng khó thể ở lại đây được, tốt hơn hết là hãy đi cùng Vân đại hiệp. Vân Dật Long trầm ngâm: - Mã tiền bối ở lại đây cũng không được an toàn, phải chăng cũng... Mã Tất Vũ xua tay cười: - Quân Trung Thánh tuy xảo trá đa nghi, nhưng cũng không đến nỗi hoài nghi lão ô, chỉ cần Quân tiểu thư bỏ đi, Quân Trung Thánh ắt sẽ không bao giờ hoài nghi đến bất kỳ ai trong Bạch Thủy sơn trang. Quân Mộ Hoa gật đầu: - Vậy cũng đúng, nhưng Mã lão hiệp cũng phải hết sức thận trọng. Mã Tất Vũ cười giòn: - Lão ô cả đời bôn tẩu giang hồ, rất biết tự lo cho bản thân, tiểu thư hãy yên tâm... Sở dĩ lão ô còn nấn ná lại đây là muốn tiếp tục ở bên Quân Trung Thánh chờ đợi thời cơ đến thực hiện những việc nên làm mà thôi. Quân Mộ Hoa không đồng tình: - Mã lão hiệp thân đơn thế cô, tuyệt không phải là đối thủ của lão, chớ nên khinh cử vong động. Mã Tất Vũ mỉm cười: - Lão ô không khinh cử vong động đâu, chờ thời cơ là phải nhận định đến lúc có lợi và chắc chắn nhất mới ra tay hành động, có thể xảy đến và cũng không bao giờ xảy đến, lão ô chỉ chờ đợi mà thôi. Vân Dật Long ôm quyền: - Vậy thì vãn bối xin bái biệt. Mã Tất Vũ khẽ thở dài: - Hãy khoan! - Mã tiền bối còn gì chỉ giáo nữa? Mã Tất Vũ tỏ vẻ trầm ngâm: - Trong bao năm qua, chủ nhân Huyết Bi là một nhân vật thần bí nhất, bất luận trong Chính Nghĩa đoàn, Bạch Thủy sơn trang hay trong giới võ lâm giang hồ, không một ai biết rõ chủ nhân Huyết Bi là ai. Trong Chính Nghĩa đoàn chỉ biết chủ nhân Huyết Bi là một người thần bí toàn thân y phục đen và khoác khăn choàng xanh, đến và đi không bao giờ để lại dấu tích. Họ chỉ nhận được chủ nhân Huyết Bi nhờ vào lệnh phù Huyết Cốt Tỉ (ấn) mà chủ nhân Huyết Bi luôn đeo trước ngực, ngoài ra là tuyệt học độc môn Huyết Diễm chưởng của lão ta. Trong Bạch Thủy sơn trang chỉ biết trang chủ của họ là "Tam Hoàn Sáo Nhật" Quân Trung Thánh, chẳng dính dáng chút nào đến chủ nhân Huyết Bi, không ai tin Quân Trung Thánh lại chính là chủ nhân Huyết Bi. Trong giới võ lâm giang hồ thì lại càng không ai biết chủ nhân Huyết Bi hình dạng như thế nào, nhưng giờ đây thì tình hình đã khác. Vân Dật Long gật đầu tiếp lời: - Đúng vậy, qua việc thoát thân của tại hạ và sự ra đi của Quân cô nương, ít ra cũng khiến lão nghĩ đến thân phận mình đã bị tiết lộ. Mã Tất Vũ gật đầu: - Đó chính là điều lã ô định nhắc nhở Vân đại hiệp. Vân Dật Long trầm ngâm: - Theo vãn bối thấy, tốt hơn hết là chúng ta không nên tiết lộ điều bí mật ấy, cứ để lão ta tiếp tục giữ sự thần bí, như vậy lão sẽ không đến nỗi phát động biến loạn ngay. Mã Tất Vũ vỗ tay đánh bốp: - Đúng vậy! điều lão ô lo là một khi bí mật của Quân Trung Thánh bị vạch trần, rất có thể lão ta sẽ phát động một cuộc tàn sát bất chấp hậu quả, thẳng thắn biểu lộ thân phận, dùng máu để củng cố thanh uy của mình. Quân Mộ Hoa gật đầu: - Vậy thì đừng vạch trần thì tốt. Mã Tất Vũ cười ảo não: - Lão ô còn lo một điều khác nữa, khi Quân Trung Thánh từ Nam Cương trở về phát giác ra sự việc này, rất có thể sẽ còn một hành động khác. Vân Dật Long thoáng giật mình: - Tiền bối muốn nói... - Khi Quân Trung Thánh phát giác Vân đại hiệp và Quân tiểu thư đã biến mất, tất nhiên lão sẽ nghĩ đến bí mật thân phận mình sẽ bị bại lộ, rất có thể sẽ tranh trước xuất hiện với mặt thật, toàn lực phát động càn quét võ lâm, chẳng còn e ngại gì nữa. Như vậy, thử nghĩ sẽ có biết bao người vong mạng, máu chảy thành sông. Vân Dật Long chau mày: - Tiền bối lo nghĩ như vậy rất đúng, nhưng cũng chẳng còn cách nào hơn. Mã Tất Vũ ngắt lời: - Lão ô còn một ý kiến... Vân Dật Long vội nói: - Xin Mã tiền bối chỉ giáo cho. Mã Tất Vũ trầm ngâm: - Quân Trung Thánh không chịu với mặt thật xuất hiện trước công chúng ắt là phải có nguyên nhân và có lý do, trong bao năm qua lão đã giữ kín đến vậy đủ thấy lão xem trọng điều ấy đến dường nao, trừ phi vạn bất đắc dĩ, bằng không lão quyết sẽ không để cho người đời biết chủ nhân Huyết Bi chính là "Tam Hoàn Sáo Nhật" Quân Trung Thánh, hoặc " Tam Hoàn Sáo Nhật" Quân Trung Thánh chính là chủ nhân Huyết Bi... Như vậy, chỉ cần Vân đại hiệp để thư lại trong mộ địa, cảnh cáo lão ta không được khinh cử vong động, giết hại kẻ vô tội, dùng việc vạch trần bí mật để uy hiếp lão, có lẽ sẽ có hiệu quả phần nào. Vân Dật Long vội nói: - Tiền bối nói rất phải, có thể biện pháp ấy sẽ đạt được hiệu quả. Mã Tất Vũ lại nghiêm giọng nói: - Lão ô còn có một điều khuyến cáo Vân đại hiệp, trừ phi vạn bất đắc dĩ hoặc là cường thù đại gian, tốt nhất không nên gây nhiều sát nghiệt mà mạng tội với đất trời... Vân Dật Long thoáng đỏ mặt: - Vân mỗ xin ghi nhớ. Mã Tất Vũ cười buồn: - Hai người đi đi, lão ô cũng trở về trang gấp, tạm biệt. Vân Dật Long vòng tay: - Tiền bối bảo trọng. Mã Tất Vũ mỉm cười: - Hai vị càng phải bảo trọng hơn, bởi hiện nay chỉ mỗi mình Vân đại hiệp là có thể đối phó với chủ nhân Huyết Bi và Chính Nghĩa đoàn. Nói khác đi, một mình Vân đại hiệp liên quan đến sự an nguy của toàn võ lâm giang hồ. Nói xong Mã Tất Vũ tung mình phóng đi, thoáng chốc đã mất dạng trên đường dẫn đến Bạch Thủy sơn trang. Vân Dật Long dõi mắt theo Mã Tất Vũ đến khi khuất dạng, khẽ thở dài nói: - Quân cô nương, chúng đa đi thôi. Quân Mộ Hoa gật đầu: - Chúng ta đi đâu bây giờ? - Trước tiên chúng ta đến Thanh Dương Lãnh xem thử Chính Nghĩa Môn do sự sáng lập của "Bằng Thành Bạch Phụng" Triển cô nương như thế nào rồi. Quân Mộ Hoa thoáng cau mày: - Triển cô nương ấy là ai vậy? Vân Dật Long thoáng ngẩn người: - Cũng là người có mối huyết hải thâm thù với chủ nhân Huyết Bi. Quân Mộ Hoa cười nhạt: - Mối quan hệ giữa hai người như thế nào? Vân Dật Long cười gượng gạo: - Vân mỗ với nàng ta có mối quan hệ... - Mối quan hệ ra sao? Vân Dật Long chau mày: - Kim Bích Cung chủ đời trước Triển Kiểm Đồng là tổ sư của nàng, mà Vân mỗ lại là Kim Bích cung chủ hiện nay, dĩ nhiên mối quan hệ gữa hai người rất khác thường. Quân Mộ Hoa thoáng biến sắc mặt: - Vậy là hai người thân nhau lắm phải không? Vân Dật Long thở dài: - Chúng tôi chẳng những có mối quan hệ như vậy, hơn nữa nàng ta còn có ân cứu mạng đối với Vân mỗ. - Hừ, hai người xưng hô như thế nào? - Nàng ta gọi ta là Vân đệ, tại hạ gọi nàng là Mai tỷ. Quân Mộ Hoa sầm mặt: - Thảo nào mà công tử chẳng đến đó trước tiên, có lẽ công tử nhớ nàng ta lắm phải không? Vân Dật Long chợt hiểu ra, khẽ thở dài nói: - Cô nương đa tâm quá, hiện chúng tôi đang phải toàn lực đối phó với chủ nhân Huyết Bi cùng Chính Nghĩa đoàn, cô nương hà tất thắc mắc đến những tiểu tiết ấy làm gì? Quân Mộ Hoa phụng phịu: - Tôi thích thắc mắc, tôi chẳng đi đâu nữa. Vân Dật Long vẻ khó xử: - Vì sao vậy? - Nhục lắm. Vân Dật Long ngớ người: - Sao lại nhục? - Hừ, vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Triển cô nương với công tử là tỷ đệ thân thiết, nhất định sẽ không thích đón tiếp tôi, bảo tôi là... Quân Mộ Hoa nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, bỗng bật khóc thút thít. Vân Dật Long hết sức khó xử, đành kiên nhẫn khuyên: - Quân cô nương nếu lòng độ lượng một chút thì sẽ không bao giờ nghĩ vậy đâu. Quân Mộ Hoa ré lên: - Ừ, tôi hẹp lượng đó, không rộng lượng bằng Mai tỷ của công tử chứ gì? Vân Dật Long tuy giết người không chớp mắt, song đối với các cô nương nhõng nhẽo thì chàng đành chịu bó tay, gãi đầu nói: - Vậy thì tại hạ biết phải làm sao? Thanh Đương Lãnh là nơi mà tại hạ nhất định phải đến. Quân Mộ Hoa ràn rụa nước mắt: - Tại sao lại nhất định phải đến? - Nghiêm chỉnh mà nói, môn chủ Chính nghĩa môn là tại hạ. Quân Mộ Hoa chau mày: - Ồ, công tử chẳng phải là Kim Bích Cung chủ sao? Vân Dật Long gật đầu: - Vân mỗ đúng là Kim Bích cung chủ, Chính Nghĩa Môn chỉ là một môn phái tạm thời, với mục đích khuếch trương chính nghĩa đích thực, khi nào diệt trừ xong chủ nhân Huyết Bi cùng Chính Nghĩa Đoàn, Chính Nghĩa Môn sẽ lập tức giải tán. Quân Mộ Hoa giận dỗi: - Hừ, nếu quan trọng như vậy thì công tử sẽ đi đi. Vân Dật Long chau mày: - Chả lẽ cô nương cũng không đi sao? Quân Mộ Hoa kiên quyết: - Không. Vân Dật Long cười khổ sở: - Phải làm sao thì cô nương mới chịu đi? - Hai ta chưa hề có quan hệ với nhau, đi chung ắt sẽ bị người dị nghị, nên nghĩ đi nghĩ lại, tôi không đi thì hơn. Vân Dật Long vội nói: - Nhưng cô nương là ân nhân cứu mạng của Vân mỗ, mối quan hệ ấy đâu phải tầm thường. Quân Mộ Hoa bỗng bật cười: - Công tử nhất định muốn tôi đi cũng được, nhưng trước hết phải phân định rõ ràng mối quan hệ giữa chúng ta. Vân Dật Long giật mình: - Ý của cô nương là... Quân Mộ Hoa ném cho chàng cái nhìn ảo não, đoạn nói: - Gọi tôi là muội muội, không quá đáng đó chứ? Vân Dật Long thoáng đỏ mặt, những cũng đành nói: - Hoa muội... Quân Mộ Hoa cười: - Long ca... Vân Dật Long tung mình nói: - Ta nên sớm rời khỏi đây thì hơn. Quân Mộ Hoa vội nói với theo: - Cẩn thận, trong mộ địa có bẫy rập. Liền tức thì phi thân theo sau. Vân Dật Long dừng lại trước ngôi mộ to của Đoan Mộc Hoàng, vận Kim cang chỉ viết một hàng chữ lên trên bia đá. Quân Mộ Hoa xem kỹ rồi nói: - Được rồi, nếu lão ma đầu ấy không muốn phơi bày thân phận của mình, trong thờ gian ngắn nhất định không dám làm càn, phát động chiến dịch máu nhộm giang hồ. Vân Dật Long khẽ gật đầu, cùng Quân Mộ Hoa nắm tay sóng vai nhau băng qua mộ địa, dưới sự chỉ điểm của Quân Mộ Hoa, phi thân xuống vúi Tô Lai. Chẳng bao lâu, hai người đã xuống dưới chân núi. Lúc này đã là hoàng hôn, Vân Dật Long đảo mắt nhìn quanh đoạn nói: - Hồi tháng trước ngựa của ta đã ở quanh đây. Liền tức thì cất lên một tiếng huýt dài. Tuyết huýt như thể long ngâm, hồi âm lồng lộng, ít nhất cũng vang xa đến độ mười dặm. Song tiếng chuông quen thuộc vẫn biệt vô âm tín, Truy Hồn Linh Mã không hề xuất hiện. Vân Dật Long thở dài: - Ta đi thôi. Quân Mộ Hoa ngạc nhiên: - Ủa, Long ca không tìm thấy ngựa sao? - Truy Hồn Linh Mã là rồng trong loài ngựa, nên vẫn còn quanh đây nhất định sẽ nghe được tiếng gọi của ta, nó đã không xuất hiện, tất nhiên đã không còn ở trong núi nữa. Quân Mộ Hoa chau mày: - Kim Bích Cung với Bạch Kiếm Linh Mã xưng danh với đời, đủ thấy con ngựa ấy hết sức quan trọng đối với Long ca, nếu chẳng may lại bị kẻ khác đoạt mất hay gặp tai nạn chi đó thì... Vân Dật Long nghiêm giọng: - Truy hồn Linh Mã tính cảnh giác rất cao, nhưng cao thủ võ lâm bình thương chữa chắc đã chế ngự được nó, có lẽ vì vậy thấy ngu ca quá lâu không quay lại nên nó bỏ đi. Quân Mộ Hoa không muốn khiến chàng thêm đau lòng, bèn nói: - Vậy thì ta hãy đi mau. Thế là hai người bèn nhằm hướng Thanh Dương Lãnh Hàng Châu thẳng tiến. o0o Hãy kể về Thanh Dương Lãnh hồi một tháng trước. "Bằng Thành Thanh Phụng" Triển Ngọc Mai sau khi tiễn Vân Dật Long đi Hoàng Sơn, lòng vẫn tưởng nhớ về chàng, song không vì thế mà nàng lại để uổng phí thời gian. Nàng một mặt đôn đốc Huyết Si, Huyết Manh, Huyết Phật và thủ hạ Kim Bích Cung đốc sức xây dựng tổng đà Chính Nghĩa Môn trên Thanh Dương Lãnh, một mặt sai chim bằng trắng của nàng bay về Dại Mạch Bằng Thành điều tuyển cao thủ. Sau khi tuyển chọn kỹ lưỡng, tả hữu song vệ của Triển Ngọc Mai đã cùng hai mươi cao thủ tinh nhuệ nhanh chóng đến Thanh Dương Lãnh, và đương nhiên cũng có hai mươi chim bằng dùng để cưỡi và truyền tin. Việc xây dựng tống đả Chính Nghĩa Môn được tiến hành rất nhanh và thuận lợi, các trang trại nguy nga lần lượt mọc lên, chỉ vài ngày sau đã có quy mô tương đối rồi. Điều khiến Ngọc Mai quan tâm nhất vẫn là sự trở về của Vân Dật Long, lẽ ra thì chàng phải có mặt tại Thanh Dương Lãnh từ lâu rồi, ngoài ra là đề phòng sự đột kích của bọn Chính Nghĩa Đoàn. Chiều hôm ấy, "Thi cái" Tề Châu đã có mặt tại Thanh Dương Lãnh, cầu kiến Bằng Thành Bạch Phụng, bảo là Vân cung chủ có nhắn tin miệng đến. Triển Ngọc Mai lập tức tiếp kiến, Huyết Phật, Huyết Manh và Huyết Si cũng nóng lòng đứng quanh chờ nghe chủ nhân. "Thi cái" Tề Châu dáng vẻ thiểu não, ấp a ấp úng kể lại cuộc hội ngộ với Vân Dật Long cho mọi người nghe. Nghe xong, Triển Ngọc Mai lo lắng hỏi: - Vân cung chủ không nói rõ là đi đâu sao? Thi cái thở dài: - Chẳng rõ cô nương có biết tính nết của Vân cung chủ hay không, muốn hỏi ra thật khó hơn lên trời. Lão hóa tử này cậy có đôi chân nhanh, vốn nghĩ chẳng thể thua kém con ngựa của Vân cung chủ, nào ngờ nó chạy nhanh không thể tưởng, thoáng chốc đã mất dạng. Lão hóa tử không biết đi đâu, nên đến Thanh Dương Lãnh. Triển Ngọc Mai cười dở khóc dở, đành dặn bảo thủ hạ tiếp đãi Thi cái, thu xếp an nghỉ cho lão. Thi cái có vẻ tự thẹn nói: - Bộ dạng của lão hóa tử này như vậy mà cũng tham gia vào Chính Nghĩa môn được sao? Triển Ngọc Mai nghiêm giọng: - Tham gia đến Chính Nghĩa môn không kể đến diện mạo, mà chỉ cần có quyết tâm trừ yêu vệ đạo. - Bọn tà ma là chỉ chủ nhân Huyết Bi, tất nhiên là chỉ bọn chúng rồi. Thi cái nghiến răng: - Lão hóa tử này đã từng bị chúng hãm hại, tự nhiên là phải có quyết tâm ấy rồi. Triển Ngọc Mai khoát tay: - Thôi lão hãy lui ra đi, chỉ cần có quyết tâm ấy thì lão sẽ là một phần tử của Chính Nghĩa môn. - Lão hóa tử này không bao giờ nhàn hạ được, cô nương hãy giao việc để làm. Huyết Si bỗng gằn giọng nói: - Dễ thôi, ngày mai hãy theo sự phân phó của mỗ, khiêng đá và gánh đất. Tiếng nói như sấm động, Thi cái hoảng kinh thè lưỡi, khúm lúm lui ra ngoài. Nguồn tin ấy đã mang đến cho Triển Ngọc Mai muôn vàn lo âu, Vân Dật Long đã đi đâu? Chàng đã bảo Thi cái đến đây, vì sao lại không cho biết tin tức chính xác? Nhưng ba hôm sau, với chưởng môn nhân Hải Ngu thiền sư cầm đầu, đã dẫn theo hơn ba trăm tăng chúng rầm rộ kéo đến Thanh Dương Lãnh. Tin tức được truyền lên đại trại, toàn thể phái Thiếu Lâm định gia nhập Chính Nghĩa Môn. Đó là một đại sự rất đáng phấn khởi. Triển Ngọc Mai tức khắc xuất lĩnh tả hữu song vệ, cùng Huyết Phật, Huyết Manh và Huyết Si xuất trại nghênh đón. Hải Ngu thiền sư chấp lễ rất cung kính, luôn miệng bảo Vân Dật Long là ân nhân của toàn phái Thiếu Lâm, quyết xuất lãnh đệ tử toàn phái chung sức diệt trừ ma đạo với Chính Nghĩa Môn để đền đáp thâm ân. Thế là Triển Ngọc Mai cùng mọi người đã biết Vân Dật Long đã đến Thiếu Lâm tự. Nàng vội vã hỏi thăm về hành tung của Vân Dật Long. Hải Ngu thiền sư liền cho biết Vân Dật Long đã đến núi Tô Lai để bái phỏng "Tam hoàn Sáo Nhật" Quân Trung Thánh. Triển Ngọc Mai chau mày nói: - "Tam Hoàn Sáo Nhật" Quân Trung Thánh là nhân vật như thế nào? Hải Ngu thiền sư trịnh trọng nói: - Quân Trung Thánh là một vị đại hiệp lừng danh hồi rất lâu trên chốn giang hồ, tuổi đã ngoài trăm, quy ẩn cũng đã năm mươi năm. Trong thời gian quy ẩn tạ tuyệt tân khách, đã từ lâu không màng đến thế sự nữa. Triển Ngọc Mai liền thấy lòng nhẹ nhõm, hẳn là Vân Dật Long đã mộ danh Quân Trung Thánh, định thuyết phục ông ta xuất sơn cùng càn quét bọn tà ma. Thế là, nàng không hỏi tiếp nữa, vội phái người thu xếp nơi ăn nghỉ cho hơn ba trăm tăng lữ Thiếu Lâm. Do bởi sự có mặt của tăng chúng Thiếu Lâm, đã khiến Thanh Dương Lãnh càng thêm náo nhiệt, và thanh thế của Chính Nghĩa Môn càng thêm hùng mạnh. Thời gian ngày một qua đi, Triển Ngọc Mai cũng càng thêm thấp thỏm lo âu. Vân Dật Long trừ phi lại đến nơi khác, bằng không sớm đã về đến Thanh Dương Lãnh rồi. Bất giác sinh lòng oán trách Vân Dật Long đã quá vô tình, không chịu báo cho nàng biết, để nàng phải thấp thỏm mong chờ thế này. Thấm thoát một tháng trôi đi, Triển Ngọc Mai không chịu đựng được nữa, sáng hôm ấy bèn cho mở hội nghị khẩn cấp. Thành phần tham dự gồm có Huyết Phật, Huyết Manh, Huyết Si, Hải Ngu thiền sư cùng các cao tăng vai vế chữ Hải, "Thi cái" Tề Chân cũng có mặt ở hàng ghế cuối. Hội nghị kết thúc, quyết do Triển Ngọc Mai xuất lãnh tả hữu song vệ, cùng năm cao thủ cưỡi chim bằng đến núi Tô Lai. Nhưng ngay khi sắp lên đường, Thái Sơn Kim Bích Cung bỗng có cấp sứ đến Thanh Dương Lãnh. Người ấy đã phụng lệnh của Triển Bằng đến báo tin khẩn cấp, về việc truy tìm linh mã đã bỗng dưng quay về Kim Bích Cung. Tin ấy như thể sấm sét khiến Triển Ngọc Mai bàng hoàng đến rơi lệ, và tất cả mọi người hết thảy đều kinh hoàng thất sắc. Triển Ngọc Mai giậm chân hét: - Trong Kim Bích Cung cũng còn có "Kim vệ" Huyết Bà, "Thủy vệ" Huyết Tăng và nhiều cao thủ, tại sao không bảo Linh mã dẫn đi tìm Vân Dật Long. Người báo tin khóc mếu máo nói: - Ngặt vì Linh mã đã thọ thương, gắng gượng về đến Kim Bích Cung thì ngã quỵ. - Ồ... Mọi người đều sửng sốt bàng hoàng, Vân Dật Long không rõ tung tích, Truy Hồn Linh mã thọ trọng thương, vậy không cần nghĩ cũng biết Vân Dật Long nhất định đã gặp nạn rồi. Triển Ngọc Mai nước mắt ràn rụa nói: - Linh mã đã thọ thương như thế nào? Người báo tin đáp: - Thọ thương bởi độc tiêu, vì Linh mã phải vượt qua một chặng đường quá xa, chữa trị hơi muộn nên thương thế trầm trọng đến vậy. Triển Ngọc mai xô ghế đứng lên quát: - Còn chờ gì nữa, ta đi mau. Thế là lại phải điều chỉnh nhân sự, quyết định cho Triển Ngọc Mai xuất lãnh tả hữu cùng Huyết Si, Hải Trí và Hải An chia nhau cưỡi chim bằng đến núi Tô Lai, do Huyết Manh và Hải Ngu thiền sư đôn đốc lĩnh toàn thể cao thủ Chính Nghĩa môn canh phòng đại trại, để nếu có biến cố thì lập tức phái chim bằng truyền tin ngay. Rồi thì bảy cánh chim bằng bay vút lên không, thẳng tiến về phái núi Tô Lai.