Bạch đào nhầm to rồi

Chương 12 : “lẽ nào hôn một cái còn chưa đủ sao?”

Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh Sau khi Bạch Đào in và đóng một trăm phần tài liệu, trải qua cuộc sống của một trợ lý nhỏ, cô vốn còn muốn không ngừng cố gắng tiến lên, thể nghiệm cảm giác bản thân bị áp bức thì ngày hôm sau Tôn Tĩnh, người chỉ dẫn cô lại nói không có việc gì cho cô làm nữa rồi.  “Hay là tôi đi bưng trà rót nước cho Bùi tổng nhé?” “Không! Không cần cô! Tôi đi!” Tôn Tĩnh phản ứng vô cùng dữ dội với đề nghị của Bạch Đào: “Đây là công việc của tôi!” Rõ ràng đã bận đến mức hận không thể phân thân ra làm rồi mà Tôn Tĩnh vẫn ôm đồm lấy loại công việc cơ bản này không muốn giao cho Bạch Đào.  Nhìn thấy dáng vẻ Tôn Tĩnh chạy qua chạy lại đến hoa mắt chóng mặt như vậy, Bạch Đào dường như đã có chút tỉnh ngộ.  Đây không phải là sự đề phòng đồng nghiệp ở nơi làm việc mà người ta thường nói đấy chứ? Nhưng cô chỉ là một gà mới, có tài cán gì đâu?   Lẽ nào dù đã khiêm tốn như vậy rồi nhưng sự ưu tú của cô vẫn không thể tránh khỏi việc bị lộ ra, đến mức khiến cho Tôn Tĩnh phải lo lắng thành thế này, sống chết không để cho cô có cơ hội đến gần Bùi Thời, tránh việc cô cướp lấy cơ hội biểu hiện của cô ấy?   Nhưng cho dù thế nào thì bởi vì bị Tôn Tĩnh ‘cho đi tàu bay giấy’ nên cả ngày Bạch Đào chẳng có gì để làm, cũng vì thế mà không có thêm cảm hứng mới ở nơi làm việc, sau khi trở về nhà, cô vừa buồn chán xem tin tức xã hội, vừa nghĩ không thể cứ tiếp tục như vậy, mà đúng lúc này, Bạch Đào nghe thấy giọng nói của Bùi Thời.   Khác với cô đúng giờ tan làm, Bùi Thời vì phải mở cuộc họp nên về nhà muộn một tiếng, mà người đàn ông cuồng công việc này ngay cả khi mở cửa vẫn đang nghe điện thoại.  “Ừm, được rồi, vậy cậu đặt vé máy bay ngày kia đi, đúng, có thể, cố gắng kết thúc đàm phán trong hai ngày.”     Bùi Thời vừa cúp điện thoại, Bạch Đào liền mở to mắt nhìn anh chằm chằm: “Anh phải đi công tác à?”  Bùi Thời cau mày lại: “Ừ.”  “Chồng ơi, em đi cùng anh nha!” Kiểu đi công tác đàm phán này không phải là trải nghiệm làm việc được nâng cao nhất sao? Loại cơ hội này mà bỏ qua thì thật không nên!     “Không được…” Bùi Thời còn chưa nói xong, Bạch Đào đã đưa ngón tay lên chặn môi anh lại: “Em biết anh muốn nói gì.” Cô làm bộ làm tịch thẹn thùng nhìn vào mắt Bùi Thời: “Chồng à, em biết, một khi em ở bên anh thì sự chuyên nghiệp của anh có khả năng sẽ giảm sút, nhưng anh yên tâm, tiền của anh cũng là tiền của em, đều là tài sản chung sau khi kết hôn. Sao em có thể cam lòng nhìn anh mất tiền trong hợp tác đàm phán chứ?”   Bạch Đào dời ngón tay đi, ngữ khí như vô cùng hiểu rõ đại nghĩa: “Em đã nghĩ rồi, lúc đàm phán cụ thể em sẽ không tham gia, nhưng những lúc khác anh đưa em đi cùng là được, chẳng hạn như đến thăm quan công ty của đối phương hay tiệc xã giao, để em mở mang kiến thức nha.”      Bạch Đào nói đến đây liền bĩu môi nhìn về phía Bùi Thời: “Người ta cũng muốn được cùng làm việc với anh mà. Đều nói đàn ông khi làm việc là đẹp trai nhất, em cũng muốn xem dáng vẻ đẹp trai của chồng em.” Kết quả cô vừa nói xong câu này, Bùi Thời liền lạnh lùng hừ một tiếng: “Ý em là bình thường anh không đẹp trai?” Anh liếc nhìn Bạch Đào một cái rồi bình tĩnh nói: “Em không đủ yêu anh, cho nên vẫn là đừng đi, ở nhà tự kiểm điểm lại một chút.” Hả… người đàn ông này cũng quá hẹp hòi rồi đi?     Đáng tiếc sau đó dù Bạch Đào có nịnh nọt, đe doạ hay dụ dỗ thế nào thì Bùi Thời cũng sống chết không buông tha, nhất quyết không cho Bạch Đào cùng đi công tác.  “Tóm lại, cùng nhau đi công tác là không được, anh đi công tác làm chuyện nghiêm chỉnh, không có lý nào còn phải dẫn em đi.”  Cũng vào lúc này, bản tin quốc tế dài lê thê trên TV cuối cùng cũng đã kết thúc, chuyển đến phần tin tức xã hội của thành phố Dung, người dẫn chương trình đang đọc giới thiệu tóm tắt tin tức với giọng nói nghe sởn cả tóc gáy.  “Quanh năm nói là đi công tác, không ngờ lại bí mật gặp tiểu tam ở thành phố lân cận, vợ và tiểu tam cùng lúc mang thai, anh Trương đến cuối cùng sẽ làm như thế nào đây…”        Bạch Đào nhìn Bùi Thời.     Bùi Thời sửng sốt một giây, anh còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Bạch Đào lộ ra vẻ mặt như sắp khóc, đôi mắt ngấn lệ: “Chồng à, không phải anh ở sau lưng em… Chẳng lẽ tình yêu của chúng ta là giả sao??? Lẽ nào chúng ta đã trở thành một cặp vợ chồng trên danh nghĩa?” Thực ra kể từ khi xuyên không đến, Bạch Đào đại khái cũng đã nắm được phần nào tính cách của Bùi Thời, Bùi Thời người đàn ông này, dường như chỉ cần cô nhắc đến tình yêu và tình cảm của họ thì anh liền hoàn toàn không có cách nào chống đỡ.  Đúng như dự đoán, cô vừa nói lời này, Bùi Thời liền lộ ra vẻ mặt dao động, anh mím chặt môi, không giải thích gì mà chỉ nói: “Mối quan hệ của chúng ta tuyệt đối không có vấn đề gì.” Bạch Đào lại dùng sức nặn ra hai giọt nước mắt, giả vờ khóc sướt mướt nói: “Nếu đã như vậy, vậy anh chứng minh cho em xem đi.” Cô chớp chớp mắt, hạ tối hậu thư: “Em phải đi cùng, mắt thấy mới là thật.” “…” Quả nhiên, Bùi Thời hoàn toàn không chống đỡ nổi trước nước mắt của cô, chẳng bao lâu sau anh đã bại trận, mặc dù người đàn ông này sợ bản thân sẽ phát điên đến mất lý trí khi có cô đi theo, trên khuôn mặt viết đầy hai chữ phản kháng nhưng Bạch Đào vẫn rất vui vẻ. Bùi Thời này đúng là yêu cô vô cùng, cô vừa khóc mặt anh liền đen lại, còn có cái gì không đáp ứng được chứ? Tóm lại, bằng sự nỗ lực của bản thân, Bạch Đào đã có được cơ hội quý giá đi công tác cùng Bùi Thời.   Lịch trình là ngày kia, ngày hôm sau đi làm, Bạch Đào không có việc gì liền bắt đầu lên mạng tìm kiếm ‘những thứ cần phải mang khi đi công tác’, một người đàn ông cẩu thả như Viên Mục làm sao có thể chăm sóc Bùi Thời 360 độ không góc chết chứ? Dù cô chỉ là trợ lý tạm thời nhưng cũng nên có đi có lại với Bùi Thời, người đàn ông này đều đã yêu cô đến cuồng si rồi mà… Cả buổi chiều liên tục có chuyển phát nhanh đến công ty, nhiều đến nỗi ngay cả Bùi Thời cũng phát hiện có điều gì đó không đúng, Viên Mục không thể không làm theo ý Bùi Thời, đi hỏi Bạch Đào xem mua nhiều thứ như vậy để làm gì, Bạch Đào nói như lẽ dĩ nhiên: “Mấy người đàn ông thần kinh thô các anh, chồng tôi không đưa theo nữ trợ lý nên đương nhiên tôi phải chuẩn bị vài thứ cho anh ấy.” Viên Mục sững sờ, nói: “Tôn Tĩnh muốn đi cùng chúng ta, cô ấy không nói cho cô biết sao?”  Bạch Đào chớp chớp mắt, Tôn Tĩnh muốn đi? Sao lại không nói gì với cô vậy?   …… Hôm đó vừa đúng lúc Bạch Đào hẹn Dư Quả đi ăn trưa, trong quán cà phê, cô không kìm được mà than thở với Dư Quả: “Nơi làm việc thực sự quá căng thẳng khó khăn rồi, mặc dù tớ biết mình có hơi xuất sắc quá, nhưng cô ấy cũng quá nhằm vào tớ rồi đi! Tớ đã đặc biệt hỏi Viên Mục, Viên Mục cũng nói Tôn Tĩnh vốn dĩ ghét nhất đi công tác, kết quả lần này lại chủ động xin đi giết giặc, nói cái gì mà nhất định phải đi theo, còn nói không thể lãng phí cơ hội quý giá như vậy… “  Bạch Đào kết luận: “Cô ta chính là sợ tớ cướp mất cơ hội biểu hiện của cô ta, sợ tớ đi công tác cùng Bùi Thời, bởi vì tớ quá có năng lực nhận được sự khen ngợi và đề cao của Bùi Thời, cô ta chẳng phải là điển hình của đố kị người tài sao!”     Dư Quả cắn ống hút, phân tích một cách có trách nhiệm nói: “Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi(1), người ưu tú như cậu đương nhiên phải gánh chịu sự ghen tị mà người thường không thể chịu nổi! Này, cậu đừng nói là! Không phải cô ta không những ghen tị với cậu mà còn có khả năng có loại suy nghĩ đó với Bùi Thời nhé? Cho nên mới tận dụng mọi cơ hội để được đi công tác với Bùi Thời?” (1)Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi/木秀于林风必摧之: Cả câu là “Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, Điểu thái xuất đầu thương tất đả chi.” (Cây cao trong rừng gió sẽ bẻ gảy, Chim lớn xuất hiện sẽ bị súng săn) Câu này trong “Luận vận mệnh” của Lý Khang thời Tam Quốc, Từ “Tú” ở đây ý nói là xuất chúng, nổi bật. Ý nói cây cao to trong rừng sẽ là cây “đón gió” trước tiên. Ý chỉ người hiền tài, xuất chúng thường hay bị đố kỵ. “Một người cuồng công việc như Bùi Thời, bình thường thời gian anh ấy tiếp xúc với người trợ lý này còn nhiều hơn với cậu, cậu vẫn nên cẩn thận chút, đừng ỷ vào việc Bùi Thời một lòng với cậu mà nghĩ anh ấy sẽ không thay lòng đổi dạ, Bùi Thời có phải là đàn ông không? Phải! Vậy thì cũng sẽ có khả năng phạm phải sai lầm mà đàn ông đều có thể mắc!”    Ban đầu Bạch Đào không nghĩ gì, nhưng càng nghe càng cảm thấy Dư Quả phân tích có lý, cô lập tức nói: “Yên tâm đi! Tớ sẽ đi theo con đường riêng của mình, khiến cô ta không còn đường để đi! Bạch Đào tớ không chỉ có năng lực làm việc nổi bật xuất sắc, trong cuộc sống cũng có thể quan tâm chăm sóc Bùi Thời một cách tỉ mỉ chu đáo! Cho cô ta biết thế nào là ưu tú thật sự!”  Sau khi hạ quyết tâm phải biểu hiện tốt trong chuyến đi công tác, Bạch Đào càng tăng cường mua sắm, lúc ký gửi hành lý, nhìn bốn chiếc vali lớn của mình, lại thấy Tôn Tĩnh trợn mắt há mồm ngây ngốc, cô vô cùng hài lòng.        Cứ chờ đi! Đây chính là sự chênh lệch! Bạch Đào quyết định biểu hiện thật tốt để Tôn Tĩnh biết khó mà lui!     Kỳ thực đừng nói Tôn Tĩnh, buổi sáng lúc Bạch Đào bảo Bùi Thời xách bốn chiếc vali to đùng này xuống lầu, ngay cả Bùi Thời cũng lộ ra vẻ mặt phức tạp khó nói thành lời: “Em chỉ đi công tác hai ngày một đêm, không phải đi nghỉ phép.”         Bạch Đào cố gắng hết sức muốn cho Bùi Thời một sự ngạc nhiên nên cũng không giải thích, cô chỉ nũng nịu nói: “Chồng ơi, xách xuống giúp em đi mà.” Bùi Thời yêu cô như vậy, cô làm nũng như thế, đương nhiên có thể ta muốn gì được nấy rồi, cuối cùng anh không nói một lời xách vali xuống tầng dưới.  Ngoài ký gửi bốn chiếc vali lớn ra, Bạch Đào còn có một chiếc vali mang lên máy bay. Bùi Thời đã đặt vé hạng nhất cho một nhóm bốn người, không giống như Tôn Tĩnh tràn đầy tò mò khi lần đầu ngồi khoang hạng nhất, Bạch Đào rất bình tĩnh. Đợi đến khi máy bay cất cánh bay ổn định rồi, Bạch Đào liền chuẩn bị bắt đầu biểu hiện.  Bùi Thời vừa đặt tờ báo đang đọc xuống, Bạch Đào liền lấy thuốc nhỏ mắt ra, trong ánh nhìn của Tôn Tĩnh niềm nở nói: “Bùi tổng, đọc báo mỏi mắt rồi phải không? Dùng chút thuốc nhỏ mắt đi!”      Bùi Thời hơi nhíu mày, có lẽ vì sợ người nhìn khác ra quan hệ với cô, liền có chút nghiêm túc từ chối: “Cám ơn, không cần đâu.” Tôn Tĩnh thấy diễn biến này, trên mặt quả thật lộ ra nụ cười trào phúng, giống như giễu cợt cô vuốt mông ngựa(2) lại vuốt xuống tận chân vậy.  (2)拍马屁/vuốt mông ngựa: nịnh nọt.  Ha, đây chính là khoảng cách giữa người với người đấy!   Một nhân viên giỏi thực sự luôn nghĩ ra nhiều phương án trù bị khác nhau!    Bạch Đào lập tức lấy ra một thứ khác: “Bùi tổng, nếu không quen dùng thuốc nhỏ mắt, vậy hãy thử loại mặt nạ xông hơi mắt này đi!” Cô vừa nói vừa lấy ra thứ khác: “Còn có miếng dán này, bình thường anh phải giải quyết nhiều việc, phê duyệt rồi ký các tài liệu, cổ tay, vai và cổ đều cần được mát xa, miếng dán này tôi mua từ Nhật Bản, là sản phẩm độc quyền, không dùng không biết, dùng rồi sốc ngay…” “Ngoài ra còn có kem dưỡng da tay này, anh nhất định phải dùng một chút, đi máy bay đường dài, dưới môi trường điều hoà da tay rất dễ bị khô, hãy để kem dưỡng ẩm tay này bảo vệ tay anh, làm cho tay anh mềm mịn trở lại…” “Ồ, ở đây còn có son dưỡng, giúp đôi môi anh căng mọng, gợi cảm khó cưỡng, đánh bay hết mệt mỏi!”   …… Để thể hiện sự toàn năng của mình, đêm qua Bạch Đào ngủ không ngon, cả đêm cô đọc thuộc hướng dẫn sử dụng của sản phẩm để bảo đảm cho dù Bùi Thời hỏi gì cũng đều có thể trả lời, dành cho Bùi Thời đầy đủ các dịch vụ chăm sóc tỉ mỉ chu đáo.     Làm trợ lý, cũng phải làm một trợ lý chói sáng nhất!  Dưới lời giới thiệu nhiệt tình của cô, ánh mắt của Tôn Tĩnh quả nhiên đã lộ ra vẻ kinh ngạc, cô ấy quay lại nhìn Bùi Thời, mà sắc mặt Bùi Thời cũng có chút phức tạp, có lẽ người đàn ông này đã thực sự cảm động trước sự chu đáo của cô, trông anh như nội tâm đang dâng trào cuồn cuộn nhưng cuối cùng vẫn không muốn lộ ra vậy, sau khi hít sâu mấy hơi, Bạch Đào thấy Bùi Thời lựa chọn kìm nén, nhìn anh có vẻ như đang rất nỗ lực ôn hoà nhã nhặn, sau đó lại từ chối Bạch Đào lần nữa: “Cảm ơn, không cần đâu, hiện tại tôi muốn ngủ rồi.”  Muốn ngủ cũng không thành vấn đề!  Bạch Đào sớm đã có chuẩn bị: “Bùi tổng, vậy anh nhất định phải dùng loại bịt mắt bằng lụa thật này! Lụa mịn sướng da, mỏng nhẹ thoáng khí, quý phái sang trọng lại độc đáo, đặc biệt phù hợp với khí chất của anh!”    “…” Bùi Thời nặn từng chữ một: “Tôi không thích đeo bịt mắt khi ngủ.”     “Cái này đeo mà như không đeo, giống như làn da thứ hai của anh vậy, bịt mắt thoáng khí! Anh thể nghiệm một chút đi!” Bạch Đào chớp chớp mắt nhìn Bùi Thời, tặng anh một cái liếc mắt đưa tình.  Sau cái liếc mắt này, trên mặt Bùi Thời quả nhiên lộ ra vẻ “Sắp không chịu nổi nữa rồi”, anh quay đầu lại thấp giọng nói, ánh mắt như cố nén một ngọn lửa: “Sau khi anh đeo rồi, em có thể đừng nói nữa được không??”   Nhìn xem, người đàn ông này, cô nói thêm vài lời thôi là không thể kiềm chế được nữa rồi! Thôi được rồi, Bạch Đào ngoan ngoãn gật đầu, dâng bịt mắt bằng lụa lên. Bùi Thời lại nhìn Bạch Đào cảnh cáo, hít một hơi thật sâu, sau đó mới nhận lấy cái bịt mắt, trước khi đeo lên, còn thấp giọng nhắc nhở Bạch Đào lần nữa: “Yên tĩnh, biết chưa?” Biết rồi biết rồi mà!   ***** Màn biểu hiện xuất sắc của cô thực sự đã thu hút sự chú ý của Tôn Tĩnh, cô trợ lý nhỏ này cứ nhìn chằm chằm cô một lúc rồi lại nhìn chằm chằm Bùi Thời đang đeo chiếc bịt mắt lụa như thấy ma, ánh mắt kinh ngạc của cô ấy hiển nhiên viết đầy ba chữ ‘không dám tin’ vào sự phục vụ chu đáo này của Bạch Đào.  Bạch Đào đắc ý nghĩ, đợi tới khi đến khách sạn, bốn chiếc vali ký gửi của cô được chuyển qua rồi sẽ còn nhiều điều khiến Tôn Tĩnh kinh ngạc lắm! Cô đã xem xét tất cả mọi chi tiết trong chuyến công tác của Bùi Thời rồi, từ chiếc lược mát xa tĩnh điện đến chiếc máy làm mát không khí hương đào, thậm chí vì sợ Bùi Thời lạ giường, ngay cả gối của anh cô cũng đã giấu kín trong vali mang theo.       Chỉ đáng tiếc là Bùi Thời không cho Bạch Đào cơ hội biểu hiện nữa, xuống máy bay, lấy hành lý, đưa Tôn Tĩnh và Bạch Đào về khách sạn, Bùi Thời dự định một mình cùng Viên Mục đến công ty đối tác đàm phán.  Bùi Thời liếc nhìn đồng hồ, cũng không ở lại lâu liền cùng Viên Mục đi ra ngoài khách sạn, Bạch Đào không có dị nghị gì với chuyện này, ở lại quầy lễ tân cùng Tôn Tĩnh đợi làm thủ tục nhận phòng, nhưng gần như ngay sau đó, có người đẩy cửa khách sạn đi vào, bước về phía quầy lễ tân.    Ngay tại khoảnh khắc quay đầu lại trong tiềm thức, toàn thân Bạch Đào liền bị doạ cho sợ hãi dựng cả tóc gáy, vị khách không có gì lạ cả, nhưng anh ta mang theo một con chó.  Mà Bạch Đào sợ chó. Mặc dù là một con chó Toy Poodle rất nhỏ nhưng Bạch Đào sợ chó chết khiếp, chỉ cần ở cùng một không gian với chó liền có thể suýt lấy mạng cô luôn rồi.   Vị khách đi thẳng đến quầy lễ tân, đi được vài bước đã đến bên cạnh Bạch Đào, mà phía sau anh ta hình như có một đoàn phu nhân nhà giàu đi du lịch, ngay sau đó lại có một nhóm khách đi vào vô cùng hỗn loạn, xung quanh Bạch Đào nhất thời bị bao vây chật như nêm cối, muốn chạy cũng không còn nơi nào để chạy, mà con chó đã gần ngay trong gang tấc.  Việc Bạch Đào sợ chó hoàn toàn là vấn đề tâm lý, bây giờ tuy con chó Toy Poodle bé nhỏ này không những không sủa Bạch Đào mà còn chủ động nhảy lên cọ vào chân cô, nhưng điều này càng khiến Bạch Đào sợ hơn, con chó không đến gần cô còn có thể chạy, nhưng bây giờ sự đụng chạm của nó đã hoàn toàn khiến cô rơi vào trạng thái căng thẳng, trong phút chốc cô thậm chí còn cảm thấy ngột ngạt khó thở, cử động cũng không dám cử động, sợ vừa động một cái con chó này sẽ cắn mình…      Tôn Tĩnh ở bên cạnh không hề nhận thấy có gì bất thường, cô ấy vẫn đang xác nhận thông tin nhận phòng của mình, còn Bạch Đào đã sợ đến mức không thể kêu cứu.   Ngay khi nỗi sợ hãi của cô đã nâng đến mức ngất xỉu thì có một người xuyên qua đám đông bước lên phía trước ôm lấy vai cô mang theo cảm giác vỗ về, sau đó người này ngồi xổm xuống, đưa tay ra bắt lấy con chó Toy Poodle đang quấn lấy chân Bạch Đào giao về cho chủ của nó.  Là Bùi Thời.  Anh nhìn Bạch Đào một cái, lạnh lùng nói với chủ của con chó: “Làm phiền trông con chó của anh cho tốt.”  Chủ nhân của con chó cảm thấy vô cùng có lỗi, liên tục nói xin lỗi rồi ôm con chó tránh xa Bạch Đào, nhưng mà ngay cả khi anh ta đã lui về một khoảng cách an toàn thì Bạch Đào vẫn sợ hãi, chỉ nhìn thấy con chó thôi cô cũng cảm thấy run rẩy, không biết có phải do sắc mặt cô quá khó coi không, Bùi Thời liền cởi áo khoác trùm lên đầu Bạch Đào ngăn tầm nhìn của cô lại.     Tay anh vẫn không rời khỏi Bạch Đào, mặc dù tầm nhìn bị che khuất hoàn toàn, nhưng Bạch Đào được ôm trong vòng tay Bùi Thời lại cảm thấy vô cùng an toàn, cô nghe thấy giọng nói của Bùi Thời trên đỉnh đầu, anh đang nói chuyện với Tôn Tĩnh  “Trông hành lý một chút, không nhận phòng nữa, làm thủ tục trả phòng, đổi sang một khách sạn khác.” Anh đơn giản nói: “Cô ấy sợ chó.”     Nói xong anh không cho đối phương cơ hội nói chuyện liền đưa Bạch Đào rời khỏi đám người, Bạch Đào an tâm đi theo Bùi Thời một đoạn, đối phương mới buông cô ra rồi cầm lấy áo khoác. “Bây giờ ổn rồi.”    Thực ra chỉ có ngắn ngủi vài phút, nhưng sau khi cảm xúc sợ hãi qua đi, vài phút tựa vào lòng Bùi Thời ấy lại khiến Bạch Đào cảm thấy tim mình đập như trống.  Bùi Thời không hề nói lời ngọt ngào, hành động của anh cũng không phù hợp với bất kỳ yếu tố lãng mạn nào, nhưng khi anh lấy áo khoác ra, lần đầu tiên Bạch Đào không dám nhìn thẳng vào đối phương, cô vậy mà lại cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể trốn tránh nói lảng sang chuyện khác.  “Này, không phải anh đi rồi sao? Sao lại quay về rồi? Có phải anh quên đồ gì đó muốn em đi lấy không? Trong bốn chiếc vali của em cái gì cũng đem theo, anh cần cái gì?”     “Anh nhìn thấy có người mang theo chó vào rồi.”    Bùi Thời không giải thích nhiều, trong hoàn cảnh như thế này rõ ràng có thể có một màn tỏ tình yêu đương nồng nàn, nhưng Bùi Thời hiển nhiên không hiểu tình thú là gì, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, lông mày đẹp nhíu lại: “Anh rất vội, đi đây, em an phận chút.”  ? Đây ngược lại không giống như sự quan tâm dịu dàng của người chồng dành cho vợ, thế nào lại giống như lời cảnh báo nghiêm túc của cha mẹ đối với con cái vậy? Bạch Đào cũng không biết tại sao lại ma xui quỷ khiến duỗi tay ra túm lấy Bùi Thời, đợi đến khi cô phản ứng lại thì lời cũng đã nói ra khỏi miệng: “Em không muốn, em muốn ở bên anh.” Cô cẩn thận dè dặt liếc nhìn Bùi Thời một cái, trong phút chốc đều đã quên mất việc mang theo biểu tình làm nũng tiêu chuẩn, hơi rụt rè giải thích: “Em sợ ở trong khách sạn sẽ lại gặp phải chó.” Bùi Thời khẽ cau mày: “Em ở trong phòng đi, anh sẽ để Tôn Tĩnh bên cạnh em. Cùng đi đàm phán thì tuyệt đối không được.” Trước nay Bùi Thời đều công tư phân minh, anh không muốn Bạch Đào tham gia vào giai đoạn đàm phán, nhưng mà Bạch Đào lại vội vàng siết chặt tay áo anh, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương: “Nhưng ở bên cạnh Tôn Tĩnh không có cảm giác an toàn.” Sau đó cô lại chớp chớp mắt nhìn Bùi Thời, cô nhìn chằm chằm vào Bùi Thời bổ sung từng chữ: “Ở bên chồng mới có.”    Bùi Thời ngây người một lát, sau đó lộ ra vẻ vô cùng mất tự nhiên, anh gần như anh quay mặt sang một bên trốn tránh ánh mắt của Bạch Đào trong tiềm thức, mặc dù khuôn mặt vẫn nghiêm nghị không thể nhìn ra quá nhiều cảm xúc, nhưng trong tiềm thức Bạch Đào cảm nhận được trên gương mặt anh đã không còn vẻ “tuyệt đối không được” lạnh lùng cứng rắn đó nữa.   Thế là Bạch Đào kéo tay Bùi Thời lắc lắc, thừa thắng xông lên: “Có được không chồng ơi? Em đi theo anh, lúc đàm phán em sẽ đợi bên ngoài.” Cô lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn: “Em sẽ rất ngoan, không gây phiền phức cho anh, có thể dẫn em đi cùng không?”  Bùi Thời mím môi, vẫn không chịu mở miệng như cũ, đều đã đến bước này rồi, Bạch Đào cũng không đếm xỉa gì nữa, cô kiễng chân lên, hôn vào má Bùi Thời một cái thật nhanh: “Thế này đã được chưa? Có thể đưa em đi cùng không chồng…”  Cũng không biết có phải vì trước đây làm nũng nhiều rồi hay không mà giờ Bạch Đào nói những lời này với Bùi Thời càng ngày càng tự nhiên, đến khi nói xong rồi mới cảm thấy thẹn thùng.     Ôi! Chẳng trách người ta nói chân thành có thể đổi lấy chân thành, đều do Bùi Thời quá yêu cô, đây chẳng phải là lây nhiễm cho cô rồi sao! Mặc dù lúc này đại sảnh khách sạn nhộn nhịp người, nhưng cũng không phải là không có ai chú ý tới góc chỗ Bạch Đào, Viên Mục đã nhìn thấy cô hôn Bùi Thời rồi.   Lúc này Bạch Đào cũng có chút ngượng ngùng, quyết định nỗ lực tốc chiến tốc thắng: “Hôn một cái còn chưa đủ sao?”  Cô vừa nói vừa tạo tư thế định hôn anh lần nữa, cuối cùng Bùi Thời cũng ngượng ngùng, anh lên tiếng cắt lời Bạch Đào: “Đủ rồi.”      Người đàn ông này nghiêm túc ho khan một tiếng, liếc nhìn cây xanh trong sảnh khách sạn: “Không cần hôn nữa.”   “Vậy…” “Có thể.”     “Dạ?”   Lần này Bùi Thời không chỉ nhìn đi chỗ khác mà cả người anh cũng quay đi luôn, sau đó anh đi về phía cửa khách sạn: “Phải nhanh lên chút, nếu không sẽ bị muộn cuộc họp.”  Ý này là? Vậy chính là… Bạch Đào lập tức vui mừng phấn khởi: “Vậy có phải là em có thể cùng đi rồi?”  “Anh nói không được em sẽ không đi à?”     Bùi Thời không quay đầu lại nhưng Bạch Đào vẫn có thể nghe thấy giọng nói của anh, người đàn ông này đúng là… Miệng nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật!   Bạch Đào mừng rỡ trong lòng, lập tức nhanh chân đuổi theo. Tác giả có điều muốn nói: Hầu hết các biệt thự hiện nay đều đã lắp thang máy rồi, nhưng mà vì để Bùi tổng của chúng ta tự mình xách vali nên không lắp đặt cho anh nữa, mong các bạn thông cảm một chút. Bùi Thời:?