Bạch Công Tử
Chương 9
Có lẽ là do quá mức kinh ngạc mà tiềm lực kích phát, Bạch công tử trong chớp mắt thay đổi hình dạng trở lại. Hắn vội vàng đẩy hồ ly ra, đem ngón tay run rẩy thăm dò hơi thở của Từ Phiêu Nhiên, không dám tin, quả nhiên đã không còn hơi thở ấm áp nữa.
“ Tại sao lại có thể như vậy !!! Ân công!”Bạch công tử lay động thân thể đang dần mất đi độ ấm của Từ Phiêu Nhiên, khóc không ra nước mắt, âm thanh tê rống gào thét. Vì cái gì…vì cái gì mình lại là xà! Vì cái gì mà xà ngay khả năng rơi lệ cũng không có?!
“Kỳ thật…Như vậy cũng không có gì là không tốt ~” Hồ ly ra vẻ thoải mái nhún vai, lời của hắn không thể nói là lời khuyên mà chính là giựt giây: “ Dù sao một đời này hắn sinh ra đã rất hoàn mỹ, ngươi muốn báo ân cũng không tìm thấy cơ hội. Mặc dù hắn chết có chút không minh bạch, nhưng lần sau không chừng vận khí không tốt chuyển thành tên khất cái ~ đến lúc đó, chuyện ngươi thành tiên không phải dễ như trở bàn tay hay sao?”
“…” Bạch công tử há hốc miệng ngơ ngác nhìn hồ ly, trong lòng hắn rõ ràng là không có cái chờ mong như hồ ly đã nói, chính là muốn phản bác tại sao lại không nói nên lời? Có phải hay không chính mình cũng trách cứ Từ Phiêu Nhiên quá hoàn mỹ? Có phải hay không chính mình cũng thật sự hy vọng y cứ như vậy mà chết đi…
“Ta muốn đến chỗ Nam Cực Tiên Ông trộm tiên thảo!” Bạch công tử kiên quyết đứng dậy, thùy hạ mi mắt, không nhìn lấy hồ ly một cái, lưu luyến đem thi thể Từ Phiêu Nhiên đặt ngay ngắn trên giường, xoay người hóa thành một đạo bạch quang biến mất, nhưng lại bị hồ ly sớm có dự liệu một phen kéo lại.
“Ngươi muốn học tập mẫu xà kia sao?!” Hồ ly lắc đầu không đồng ý: “ Đừng quên…kết cục kế tiếp của nàng chính là bị nhốt tại Phong Lôi tháp hai mươi năm! Nàng có thể sinh ra Văn Khúc mới có thể cứu được mình…Còn ngươi? Ngươi là công a!”
Bạch công tử nhẹ nhàng rút tay áo lại, ngày thường hắn không quả quyết, nhưng lúc này bình tĩnh đến thần kỳ, kiên quyết trả lời: “Hồ ly, Ta không phải Bạch Tố Trinh, ân công cũng không phải là Hứa Tiên.” Hồ ly còn muốn nói thêm, nhưng Bạch công tử đã phi thân đi mất.
Thở dài vừa định đi, chợt nghe ngoài cửa vang lên một âm thanh nữ nhân: “Lão bản a ~~~ nghe lão đại phu vừa mới bay ra nói trong phòng ngươi có xà ~~ sao lại thế này a? ~ ngươi bị báo ứng sao?” Hồ ly lặng lẽ kinh hô một tiếng, khó xử nhìn thi thể Từ Phiêu Nhiên, thời khắc chỉ mành treo chuông hết sức, cánh cửa vừa mở ra, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, một phen đem bộ da xà vừa có được khoát lên biến thành bộ dáng Từ Phiêu Nhiên, thuận tiện đem người thật đá vào phía trong giường, còn chính mình nằm xuống! Lúc hắn làm xong mọi việc, Tiêu Tương vẻ mặt háo hức trông đợi kịch vui cũng vừa xông vào!
“Ban ngày ban mặc ngươi sao lại ở trên giường? Không thích hợp nga ~~~ “
“Ha hả ha hả… …” Hồ ly cười gượng, bằng trực giác hắn cảm thấy nữ nhân này thực không dễ chọc… …
“Cười gian như vậy, nhất định có chuyện gì rồi! Nói!” Tiêu Tương nhoài người về phía trước, nhìn ra bên trong còn nằm một người, liền cười xấu xa truy vấn: “Cái kia là ai vậy ~~~ ?”
Đúng vậy… Phải..” Mồ hôi lạnh điên cuồng túa ra, hồ ly cuối cùng cũng nghĩ ra đáp án: “Đúng vậy là… Tiểu Bạch!”
“Nga ~~~” Tiêu Tương lúc này mới tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu: “Các ngươi tuổi trẻ lực tráng ta hiểu được, nhưng ngươi cũng không nên làm hắn mệt chết nga!”
“Đúng vậy a… Cáp, cáp” hồ ly trong lòng buồn bực nghĩ bổn xà không phải là công sao, nhưng ngoài mặt vẫn phụ họa theo lời của nàng… …
“Oa a a a ——” đã sớm tới Nam Hải tiên sơn, Bạch công tử đối mặt với đủ loại tiên thảo làm hắn hoa cả mắt, rốt cục nhịn không được phát điên ! ! ! Bạch xà truyền kỳ viết rất không rõ ràng, nhiều tiên thảo như vậy bảo hắn tìm như thế nào? ! Không thể mỗi loại đều mang về một chút cho Từ Phiêu Nhiên thử nghiệm được! Như vậy… Có thể cứu phỏng chừng cũng cứu không nổi… … …
Cách đó không xa, Hạc đồng tử cùng Lộc đồng tử dở khóc dở cười nhìn nhau… …
“Hắn thật là đến trộm tiên thảo sao? Ta còn tưởng rằng hắn là đến giúp chúng ta làm cỏ a!”
“Đừng cười ! Cứ để cho hắn nhổ đi, nếu không chúng ta cũng phải làm !”
“Ta xem hắn nhổ đến mệt rồi! Chúng ta có nên hay không đến đánh cùng hắn một trận?”
“Đánh thì có ý nghĩa gì? Tiên ông chẳng phải đã dạy phải có lòng từ bi hay sao.”
“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?”
“Chúng ta nên đem tiên thảo cho hắn!”
“Đúng vậy a… nếu không hắn sẽ đem nơi này nhổ thành đồi trọc luôn a… …”
Vì thế có hai tiểu hài tử mang hai vẻ mặt cười khổ đem thảo dược đến cho Bạch công tử, hắn không hiểu ra sao cả nhưng vẫn hoan hỉ chạy như bay về nhà.
Mà đáng thương cho hồ ly lúc này…
“Lão bản! Đầu óc ngươi bị nước vào hả? Hay là làm nhiều quá đại não hỏng luôn rồi? Vừa rồi Lưu lão bản gọi ngươi, ngươi lại cấp gọi sai hắn!”
“Gần đây… giấc ngủ không đủ…”
“Còn có! Cái kia hóa đơn ngươi là tính như thế nào? ! Như thế nào lại ghi sai vào sổ! !”
“… Cái kia… Cái kia… …” Hồ ly làm sao biết tính a! ! !
“Mà tối trọng yếu là! Ngươi không phải chưa bao giờ đối thương phẩm xuống tay sao? ! Vậy ngươi vì cái gì đối với mấy tiểu quan chiếm tiện nghi vậy hả?!”
“…” Bởi vì ta nhịn không được thôi… …
“Tiếp theo…”
“…”
Nếu biết hình tượng của mình bị hủy như vậy … Thật không biết Từ Phiêu Nhiên có nguyện ý hay không tỉnh lại nữa a… …
***
“Ngươi rốt cục đã trở lại! ! !” Hồ ly vừa nhìn thấy Bạch công tử vào cửa, cảm động khôn xiết, liền quên bản thân đang mang thân phận Từ Phiêu Nhiên giả danh lừa bịp, động tác khoa trương đem hắn ôm vào trong lòng ngực. Tiêu Tương sau khi cùng bọn phú thương nghẹn họng trân trối nhìn nhau, rất nhanh liền phản ứng, nàng vội vàng vọt tới che ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bồi cười nói lảng sang chuyện khác. “ Ách…phẩm hương công tử có tiếng là coi trọng kẻ dưới…ha hả a…” Hạ giọng trở lại, Tiêu Tương tức giận nhắc nhở “Từ phiêu Nhiên” còn bận ôm dính lấy người ta. “ Lão bản! Ngươi còn làm gì vậy?! Ngươi không phải rất coi trọng sĩ diện sao?! Như vậy coi như là xong rồi a!”
“… Buông ra!” Trong lòng tất cả đều là chuyện của Từ Phiêu Nhiên, Bạch công tử sao lại rảnh rỗi ở đây cùng hồ ly diễn trò? ! Quyết định thật nhanh đá văng “Từ Phiêu Nhiên” giả hướng vào nhà! Nhưng mà… …
“Thấy không! Thấy không. Phẩm hương công tử đối nam nhân có tình cảm!”
“Hơn nữa còn giống như là chính y chủ động nha !”
“Tựa hồ còn không được hoan nghênh!”
“Thật sự là nhân không thể nhìn tướng mạo a ~~ không thể tưởng được a không thể tưởng được!”
“…” Ở trong lòng mặc niệm cái này xem như xong đời rồi, Tiêu Tương hữu khí vô lực ngồi xuống… Ai —— Phẩm hương công tử khi nào thì đem mặt nạ bảo hộ chính mình gỡ xuống mất rồi …Khi nào thì có dũng khí như vậy chứ? …Có phải hay không hắn hạnh phúc đến mức tâm khai hoa mà? Nếu quả thực là như vậy…nàng hẳn là nên phát huy một chút tinh thần hữu ái… hảo hảo giúp hắn một phen mới đúng. Tiêu Tương tự cảm thấy vĩ đại đứng lên, kéo lấy “Từ Phiêu Nhiên”, lớn tiếng tuyên bố: “ Đúng vậy! Lão bản chúng ta chính là có long dương chi hảo! Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ thích nữ nhân mới là bình thường sao? Chẳng là tình yêu chỉ mang ý nghĩa nhỏ bé như vậy sao? Chẳng lẽ một người có hứng thú không giống người khác là sai sao? Từ khi sinh ra các ngươi chỉ đem bản thân ràng buộc trong lễ giáo như vậy chính là sai lầm rồi! Cho nên… nếu ai dám vì chuyện này mà vũ nhục lão bản chúng ta! Kết cục của người đó sẽ, vô, cùng, thảm!”
Bị khí thế của nàng áp quá, tràng nội một mảnh lặng ngắt như tờ.
Hồi lâu, một trận thanh thúy vỗ tay vang lên —— là “Từ Phiêu Nhiên” !
“… Ngươi cổ vũ cái gì a… …” Tiêu tương mắt trợn trắng, hoài nghi y hôm nay có phải đã ăn nhầm thứ gì đó kỳ quái hay không. Như thế nào càng nhìn càng thấy không thích hợp. Mà hồ ly rất có ý tưởng: “ Rất phấn khích, ta vốn thấy nữ nhân chướng mắt, nhưng chính ngươi làm cho ta thay đổi. Ta quyết định! Ta muốn có ngươi! Nữ nhân!”
“Cái gì? !” Tiêu Tương cằm rớt xuống đất, mất hết hình tượng, đại não cũng đình công luôn, mà tứ phía vang lên lời xì xầm bàn tán chẳng mấy tốt đẹp, chẳng những không ngăn cản được tình huống phát sinh vừa rồi mà còn thêm vào một chuyện khiến nàng muốn hộc máu…
Phòng trong…
Đem dược thật cẩn thận cho Từ Phiêu Nhiên uống, Bạch công tử khẩn trương chờ đợi. Giống như đã mười năm trôi qua vậy, Từ Phiêu Nhiên cuối cùng cũng có một tia động tĩnh. Đầu tiên là khoé môi có chút ngập ngừng, tiếp theo là lông mi thon dài rung động, con ngươi phủ một tầng sương mờ chậm rãi mở ra, từ từ phát ra một tiếng rên rỉ vô lực…
“Ân công! ! !” Bạch công tử vui mừng không kìm được vội nhào đến, ôm cổ Từ Phiêu Nhiên: “Thật tốt quá! Ngươi sống lại ! ! !”
“Ta… Ngươi… Xà đâu? !” Thật vất vả đem trí nhớ tựu lại, Từ Phiêu Nhiên vội vàng nắm chặt hai vai Bạch công tử lay động! Dựa theo đáp án của Bạch nương tử năm đó, Bạch công tử trả lời: “Bị ta giết chết ! Yên tâm, đã đốt sạch sẽ !”
“Thiêu hủy làm gì? ! Còn có thể bán lấy tiền a !” Cảm thấy thả lỏng, Từ Phiêu Nhiên khôi phục bản tính, ảo não oán giận vài câu. Nhưng mà…
“Thật tốt quá… Ngươi không có chuyện gì… Thật tốt quá… …”
Ngơ ngác nhìn Từ Phiêu Nhiên khóe mắt tràn ra giọt lệ trong suốt, Bạch công tử đầu tiên là tò mò, tiếp theo đột nhiên trong lòng run lên, không tự chủ được hôn nó… Đơn giản là… Giọt nước kia quá mức xinh đẹp… … …
Ngày hôm sau, lời đồn đãi phẩm hương công tử tính hảo nam sắc lan nhanh như gió! Vốn định trừng phạt đầu sỏ gây nên là Tiêu Tương, bất đắc dĩ nữ nhân kia vừa nhìn thấy mình liền hét chói tai chạy trốn mất dạng! Tự biết đuối lý cũng không cần chạy khoa trương như vậy a… Thật sự cũng không muốn làm rõ, hơn nữa còn bị lời đồn làm cho đầu váng mắt hoa, Từ Phiêu Nhiên cũng lười so đo, đành lui ở trong nhà, không mặt mũi ra ngoài gặp người khác.
“Ân công… Ngươi mất hứng có phải bởi vì chuyện cùng ta ở một chỗ đã bị người khác biết?”
“…” Đem Bạch công tử nhút nhát kéo đến ôm vào trong lòng ngực, Từ Phiêu Nhiên âu yếm xoa xoa mi tâm hắn, tự giễu cười cười: “ Như thế nào chứ…ta chỉ là…chính là…nhất thời có chút mất mặt thôi……” Dừng một chút, nhìn dương quang bên ngoài cửa sổ, Từ Phiêu Nhiên thốt ra lời mà chính y cũng không thể tưởng tượng: “ Có ngươi ở bên cạnh…hình như là tất cả nguyện vọng của ta đều đã được thực hiện…ta đã không còn gì sở cầu…không có gì tiếc nuối…”
“…” Khiếp sợ vội đẩy y ra, Bạch công tử sắc mặt khẩn trương che miệng lại! Từ Phiêu Nhiên thấy vậy, tuy không hiểu gì nhưng cũng khẩn trương theo, nhưng Bạch công tử không cho y cơ hội bắt được mình, cướp đường mà chạy!!!
Chạy vội trên đường lớn, Bạch công tử không để ý ánh mắt mọi người nhìn hắn chỉ trỏ, trong đầu chỉ tồn tại một ý niệm duy nhất. Nguyện vọng của Từ Phiêu Nhiên đã thực hiện được, có nghĩa là…hắn đã báo xong ân tình…hắn đã có thể thành tiên…đã có thể…không còn lý do gì để lưu lại nữa. Hắn không cần a! Hắn…hắn…hắn không muốn thành tiên…hắn tình nguyện ở bên cạnh Từ Phiêu Nhiên. Nhưng mà…hắn…có thể chứ….
Truyện khác cùng thể loại
189 chương
28 chương
20 chương
93 chương
30 chương