Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 9 : Ý Thức Nguy Cơ

Có người muốn nhìn thấy hắn bị thất sủng! Là ai? Người biết việc không nhiều lắm, nhưng ai lại có thể báo lại những chuyện này ở trước mặt gia gia kia chứ? Có một việc mà chỉ có một người biết, Cách Lỗ Tư! Gã là người duy nhất biết được mình đã xin lỗi nàng Nhân Ngư kia, chẳng lẽ là y sao? Nhưng y chỉ là một nô bộc, mình đối với y cũng không tệ, vậy tại sao y lại muốn mình bị thất thế? Có thể nào là bị kẻ khác sai sử hay không? Là ai chứ? Lưu Sâm lẳng lặng nhìn ra ngoài song cửa, đôi mắt sáng quắc chớp động liên hồi, có thể nào là hai huynh đệ nhi tử của nhị thúc hay không? Nếu như Lưu Sâm hắn bị thất thế ở trước mặt gia gia, vậy thì bên gia đình nhị thúc mới nổi lên được? Rõ ràng họ đã biết gia đình bên mình chiếm hết ưu thế, vậy mà mấy nhi tử và nữ nhi của nhị thúc lại không có một câu oán hận nào hết hay sao? Điều đó quả thật rất khó tin! Khả năng là ca ca A Nhĩ Thác thì không lớn lắm, bởi vì y đối với mình quá tốt đi..... Đột nhiên trong đầu Lưu Sâm lóe lên một tia sáng. Tại sao ca ca lại đối với mình quá tốt như thế? Nghe nói A Khắc Lưu Tư trước kia không hề để ca ca trong mắt, nhưng ca ca vẫn cứ đối xử tốt với hắn, lúc nào cũng tìm trò mới để hắn tiêu khiển, tuy rằng những trò đó đều rất khuyết đức, nhưng có thể nào là y muốn thông qua phương thức đó mà biến đệ đệ thành một kẻ hư hỏng hay không? Sai, gia gia vốn thích những kẻ tàn nhẫn ác độc, nếu làm vậy thì chỉ càng khiến cho gia gia càng thích hắn hơn mới phải! Nhưng vô luận thế nào, là huynh đệ ruột thịt, kẻ làm ca ca như y không có lý do nào mà tận lực đi lấy lòng đệ đệ, mà tên đệ đệ được đắc thế phải đối đãi tốt với ca ca mới đúng. Có như vậy thì mới làm giảm đi ít nhiều địch ý giữa nhau, và đồng thời cũng lộ ra lòng khoan dung của kẻ thắng lợi. Lưu Sâm ngã người nằm xuống, lục tung trong đầu mỗi một hành vi cử chỉ và lời nói của ca ca trong những ngày qua, hắn quả thật không tìm ra được một điểm nào chứng tỏ là ca ca đã gây bất lợi với mình, thậm chí y còn biện hộ giúp mình nữa. Cũng như hôm nay vậy, y đã hết lòng biện hộ giúp mình, nhưng không ngờ lại làm hỏng sự và còn đạp cho mình một cước, khiến cho mình hoàn toàn rơi vào thế bị động. Điểm xuất phát của ca ca quả thật khiến cho mình không thể bới móc chỗ xấu ra được..... Lúc này bên tai hắn chợt có tiếng truyền tới: - Thiếu chủ, nàng ta đã tắm xong rồi! Lưu Sâm giật mình quay đầu lại, hắn nhìn thấy vị cô nương kia đứng sau lưng Bối Ty khá xa, mắt không hề nhìn hắn mà chỉ nhìn ra biển. Nàng ta đã mặc bộ y phục mới, xem ra nàng ta đã chịu chấp nhận số phận rồi, bởi vì người nhà của nàng vĩnh viễn chính là tử huyệt của nàng. Nàng không nghĩ tới việc chạy trốn khỏi bàn tay ma quỷ nữa, mà lúc này chỉ muốn phụ mẫu và người nhà được bình an mà thôi. Lưu Sâm mỉm cười hỏi: - Nàng ta thì tắm xong rồi, còn nàng? Bối Ty nghe vậy thì hơi ngẩn người ra, hôm nay nàng không phải là diễn viên chính, hắn hỏi vậy để làm chi? Lưu Sâm vòng tay ôm nhẹ lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng rồi nói: - Đưa nàng ta vào phòng nàng ngủ đi, sau đó hãy ra đây với ta! - Phòng của tiểu tỳ.... nhỏ lắm.... thiếu chủ sẽ không thích đâu! Phòng của nàng rất nhỏ, giường ngủ cũng nhỏ, nếu hắn làm chuyện xấu với vị cô nương kia ở trên giường của nàng thì làm sao thoải mái bằng chiếc giường lớn của hắn? Nàng nghĩ tới đó thì không hiểu lắm. - Nàng muốn ta thích cái gì? Ta còn chưa vào phòng của nàng nữa mà! Nói xong, Lưu Sâm lại nói nhỏ vào tai Bối Ty: - Đưa nàng ta đi trước đi, rồi nàng trở lại hầu hạ ta! Bối Ty nghe vậy thì ửng hồng đôi má, có cô nương mới rồi mà thiếu chủ còn muốn mình hầu hạ sao? Thật là kỳ quái! Nước trong bồn tắm vẫn có đầy hoa tươi, Lưu Sâm thoải mái bước vào bồn, đồng thời hưởng thụ sự xoa bóp toàn thân của Bối Ty. Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên kéo mạnh tay, Bối Ty kinh hô một tiếng rồi ngã ùm vào bồn, bao nhiêu hoa tươi bắn lên tung tóe và rơi đầy sàn phòng. Tiếp theo là y phục của Bối Ty đều bị cởi sạch sành sanh. Lưu Sâm nhẹ nhàng tấn công nàng ở ngay trong nước, còn Bối Ty thì bắt đầu rên lên nhè nhẹ. Chiến trường được chuyển dời lên gường, tiếng rên nỉ non nhè nhẹ của Bối Ty vang lên không ngừng. Vào thời khắc tối hậu, toàn thân của nàng liền run lên bần bật trong tiếng thở gấp của Lưu Sâm. Sau đó tiếng thở dừng hẳn lại, Bối Ty cẩn thận bước xuống giường, nàng tính đi chuẩn bị bữa ăn, nhưng vòng eo đã bị Lưu Sâm ôm giữ lại, sau đó hắn ôn nhu nói: - Đừng đi, hãy nằm đây ngủ với ta một chút nào! Bối Ty nghe vậy thì ngoan ngoãn nằm trở lại. Nàng bị hắn ôm từ phía sau, bàn tay ma quái của hắn vẫn đang hoạt động nhẹ nhàng tại vị trí mẫn cảm của nàng. Bối Ty cúi đầu nói nhỏ: - Thiếu chủ, có muốn nàng ta bầu bạn với ngài không? - Nàng muốn nàng ta hầu hạ ta à? Bối Ty nói: - Chỉ cần thiếu chủ thích là được, nô tỳ.... nô tỳ đâu đáng kể gì. Ngài có thể tha cho phụ mẫu của nàng ta không? Nàng ta nói với nô tỳ là chỉ cần thiếu chủ buông tha cho phụ mẫu của nàng ta, vậy nàng ta sẽ đồng ý hầu hạ cho ngài. Thì ra muốn nữ nhân ngủ chung lại dễ dàng như thế! Họ không đòi hỏi mình gì cả, mà chỉ mong mình "đừng làm gì cả" mà thôi. Chỉ cần không gây thương hại cho phụ mẫu của nàng ta là hắn có thể đụng tới nàng ta rồi! Vừa nghĩ tới đây, nhiệt huyết của Lưu Sâm lập tức sôi sục lên, điều kiện đó quá dễ dàng, mà nếu muốn chiếm hữu vị cô nương kia vào tay thì cũng quá đơn giản. Chỉ cần một câu nói thôi, nàng tiểu mỹ nhân đang ở cách một bức tường kia sẽ thuộc về hắn ngay, vậy tại sao lại bỏ qua nhỉ? Lưu Sâm cảm thấy rất khích động! Lúc này Bối Ty đang nằm trong lòng hắn cũng cảm nhận được sự khích động đó rất rõ ràng, nàng thầm nhủ: "Cô nương bên kia vách, tới lượt ngươi rồi!"Nhưng nàng đã đoán sai. Lưu Sâm ôm chặt lấy thân thể của Bối Ty, bao nhiêu sự "khích động" vừa rồi đều đổ dồn hết vào cho nàng. Trong tiếng rên khe khẽ của Bối Ty, Lưu Sâm nói nhỏ vào tai nàng: - Ta sẽ không gây thương hại cho phụ mẫu của nàng ta. Nàng ta có muốn theo ta hay không thì sẽ do nàng ấy quyết định. Nếu nàng ta không thích ở lại đây, vậy ngày mai ta sẽ đưa trả nàng ta trở về bên cạnh phụ mẫu của nàng ấy! - Thật chứ? Lưu Sâm đáp ngay: - Tất nhiên là thật! Nàng cũng vậy, nếu nàng không thích ta đối đãi với nàng thế này thì nàng cũng có thể lựa chọn rời khỏi đây. Bối Ty nghe vậy thì khích động không ngừng. Thật vậy sao? Hắn sẽ tha cho mình đi ư? Vĩnh viễn rời xa cái địa phương khiến cho mình sợ hãi và cảm thấy bị khuất nhục này hay sao? Mình sẽ được tự do sao? Mình có thể trở về đoàn tụ với phụ mẫu hay sao? Thế là nhất thời Bối Ty thả lỏng tâm tình của mình, từng trận, từng trận khoái cảm ùa về các tế bào trên cơ thể của nàng và khiến cho nàng dần dần lạc vào cõi mê. Sau khi Lưu Sâm khai thành phá lũy xong, rốt cuộc hắn cũng chìm vào giấc ngủ say. Dưới ánh đèn nhàn nhạt, Bối Ty nhìn thấy khuôn mặt của hắn rất bình tĩnh và bảnh bao. Kể ra cũng lạ, Bối Ty có cảm giác như mới lần đầu tiên trông thấy hắn vậy, hoặc giả có lẽ trước kia nàng chưa bao giờ quan sát hắn thật kỹ ở ngay chính diện cả, nhưng giờ đây, lần đầu tiên nàng cảm thấy hắn hoàn toàn khác hẳn! Rời khỏi hắn ư? Nàng đột nhiên cảm thấy có một cảm giác rất kỳ lạ đang nổi lên trong lòng, là nỗi chua xót sao? Nàng thấy thật là mâu thuẫn, chẳng lẽ bản thân mình không nỡ rời khỏi hắn hay sao? Trong khi đang ngủ, hai tay của Lưu Sâm vẫn ôm chặt lấy Bối Ty. Nàng hơi trở mình để điều chỉnh lại cơ thể một chút cho bản thân mình tựa sát vào lòng hắn. Vào thời khắc này, lần đầu tiên trong lòng Bối Ty nảy sinh ra cảm giác "thoải mái". Nhắc lại vị cô nương ở bên kia vách, lệ châu ở trong mắt nàng sớm đã khô từ lâu. Nàng đợi đã khá lâu, nếu như đã không thể tránh né được sự khuất nhục và thống khổ, vậy thì cứ để cho chúng tới nhanh một chút! Thế nhưng tới giờ mà vẫn chưa thấy hắn vào phòng, âm thanh tắm rửa đã dừng lại từ lâu, tiếng rên thoang thoảng của nàng nô tỳ kia khiến cho trái tim của nàng không ngừng run lên. Nàng thầm tự nhủ, đến lúc đó thì nhất định sẽ cắn răng chịu đựng để không phát ra loại thanh âm đáng sợ kia. Đó là tiếng kêu khuất nhục, thân thể của nàng có thể để mặc cho tên ác ma hưởng dụng, nhưng nàng sẽ không để cho hắn hưởng thụ tất cả mọi khoái lạc. Đó là điều duy nhất mà nàng có thể làm được để tỏ lòng chống cự! Nhưng hắn vẫn chưa đến, tên ma quỷ đáng chết, hắn muốn dằn vặt nàng đây mà, khiến cho cõi lòng của nàng bị sụp đổ trước. Có lẽ đó chính là phương pháp của hắn rồi. oooOoooTrời vừa tảng sáng, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến. Suốt đêm không chợp mắt, rốt cuộc vị cô nương kia cũng buồn ngủ không chịu được, nhưng khi vừa nghe tiếng động thì nàng vội mở bừng mắt ra, rồi khẩn trương nhìn về phía cánh cửa. Tấm rèm cửa vừa hé lên thì đã để lộ ra khuôn mặt trái xoan đỏ hồng, Bối Ty nhẹ giọng nói: - Cô nương, thiếu chủ có căn dặn, ngươi có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào! - Hắn..... hắn muốn làm gì? Vị cô nương kia sợ hãi kêu lên. Chẳng lẽ hắn muốn dùng biện pháp càng ác độc hơn để đối phó với mình hay sao? Không biết đó là biện pháp gì, nhưng chắc chắn nó sẽ độc ác hơn một trăm lần chứ chẳng chơi. Phương thức mà thiếu chủ dùng để đối đãi với nữ nhân thì hầu như các nữ nhân ở trên đảo này mỗi khi nhắc tới đều hoảng sợ tới cực độ. Bối Ty lắc đầu nói: - Cô nương, ta thấy chúng ta đều đã hiểu lầm y rồi. Y không xấu như trong truyền thuyết đâu! Hoặc có lẽ trước kia y xấu thật, nhưng sau khi bị thương thì y đã thay đổi rồi, chẳng những vậy mà còn thay đổi rất nhiều nữa! Ngươi biết không, bốn ngày trước, y đã cứu một vị cô nương! Mọi người đều nói nàng Nhân Ngư kia sớm đã bị luộc chín trong hồ nước nóng rồi, nhưng y đã đích thân chữa trị.... Vị cô nương kia ngắt lời: - Ngươi mới là không biết sự thật, hắn.... hắn rất âm hiểm. Hắn cố ý thả cho ả Nhân Ngư kia đi để dẫn dụ thật nhiều Nhân Ngư khác trở lại, hầu biểu diễn cho hắn tiêu khiển đấy. Bối Ty thoáng khựng lại, chi tiết đó thì nàng đúng thật là không biết. Vị cô nương lại bổ sung tiếp: - Đích thân hắn đã tuyên bố như thế, lúc bấy giờ có mặt rất nhiều người, ai nấy cũng đều nghe rất rõ! Bất giác trong lòng Bối Ty cảm thấy lạnh buốt, bao nhiêu cảm giác ôn nhu vừa nảy sinh đêm qua đều tan biến hết, đột nhiên có một giọng nói vang lên từ ngoài cửa: - Đúng vậy, so với trước kia, ta còn tệ hơn nữa! Thì ra là Lưu Sâm. Hắn đang đứng trước cửa, dáng vẻ uể oải buồn ngủ. Hắn đảo mắt lướt qua bộ ngực săn chắc và đầy đặn của vị cô nương kia một chút rồi bước đến đặt mông ngồi xuống mép giường, nói: - Nhị vị mỹ nữ, có phải là ta bất trị hay không?Ánh mắt cửa Lưu Sâm quét sang khuôn mặt trắng nõn của Bối Ty, trong lòng thở dài một hơi, rồi chuyển sang nhìn vị cô nương kia và cất giọng nhàn nhạt, nói: - Ngươi có thể bỏ đi được rồi, và cũng không cần lo ta sẽ đối phó với ngươi, bởi vì ta vốn không có hứng thú đối với ngươi! Vị cô nương kia nghe vậy thì khuôn mặt đỏ bừng lên, bất giác lệ châu không kìm được mà tuôn hết ra ngoài. Những lời đó cũng khó tiếp thụ giống hệt như những tình huống nguy hiểm nhất hay khuất nhục nhất vậy. Nàng là nữ nhân đẹp nhất trong thôn, sau khi tắm rửa sạch sẽ và mặc đồ ngủ khêu gợi xong, vậy mà nàng vẫn không khơi ra được sự hứng thú của hắn sao? Lưu Sâm thốt: - Đừng khóc nữa! Đi đi! Vị cô nương kia nghe vậy thì càng nức nở hơn, nàng ôm mặt vừa khóc vừa chạy ra ngoài. Đám vệ sĩ canh gác ở bên ngoài thấy vậy thì vẫn tỏ vẻ thản nhiên như không, bởi vì chúng đã quen nhìn thấy những tình huống như thế rồi. Xem ra đêm qua vị cô nương kia đã bị thiếu chủ đùa bỡn tới khổ, tuy nhiên, nàng ta chưa chết đã là may lắm rồi! Sau khi vị cô nương kia khuất dạng, Lưu Sâm quay sang Bối Ty, nói: - Nàng cũng nên quyết định đi! - Nô tỳ.... nô tỳ.... Bối Ty thấy rối loạn trong lòng, nàng không biết nên quyết định thế nào. Nếu là trước kia thì việc trở về bên cạnh phụ mẫu để sống tiếp những ngày tháng an nhàn lại có sức hấp dẫn với nàng rất nhiều, nhưng hiện tại, nàng lại rất mong hắn thật sự trở nên một người tốt. Chỉ cần hắn trở thành một người tốt, vậy thì nàng sẽ nguyện ý chơi đùa với hắn, và nguyện ý điên cuồng với hắn. Nàng sợ sự ôn tồn đêm qua chỉ ngắn ngủi trong một đêm mà thôi, mà một đêm như vậy cũng đủ để thay đổi nàng rồi. Lúc này lại nghe Lưu Sâm nói: - Nàng cũng nên trở về với phụ mẫu đi, bởi vì ta cũng phải rời khỏi đây thôi! Bối Ty nghe vậy thì giật mình, ngẩnng đầu lên hỏi: - Ngài... ngài đi đâu? - Ta cũng không biết..... nếu chỉ ngồi ở trong Long Quy để đợi tình thế xoay chuyển, chỉ e sẽ quá muộn! Sau khi suy nghĩ nát óc hết một buổi, rốt cuộc hắn vẫn không tìm ra được manh mối gì, nhưng lại tạo cho hắn một cảm giác bất an. Nếu phải ở với gia gia lâu dài, tất nhiên hắn phải làm những việc mà gia gia thích, nhưng hắn lại không muốn làm một loại người như thế. Hắn có thể qua mặt gia gia được một lần, nhưng tuyệt đối không thể qua mặt ông được suốt đời. Biện pháp tốt nhất là duy trì hảo cảm của gia gia như lúc này, rồi mượn cớ cưỡi Long Quy đi du lịch bốn phương một phen, có như vậy thì hắn vừa không làm mất lòng gia gia, mà đồng thời cũng tránh né được sự giám sát của ông nữa.