Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 8 : Diệu Kế

Lưu Sâm từ từ hạ kiếm xuống, hắn quay người đối mặt với Khắc Nhĩ Tư, rồi cung kính nói: - Gia gia, có thể cho con giải thích một chút chăng? - Cứ nói! Khắc Nhĩ Tư nhìn gã tôn tử đầy thất vọng, thanh kiếm của hắn rốt cuộc cũng không đâm tới mục tiêu. - Điệu vũ của ả Nhân ngư trong hồ nước nóng kia vốn không phải là vũ đạo, mà đó chỉ là sự giãy giụa trước khi chết mà thôi. Tám trăm dặm hải vực này ở trong mắt người khác thì có thể nói là đại dương mênh mông, nhưng đối với Phong Thần đảo thì nó chỉ là một cái hồ nhỏ không hơn không kém. Tại sao chúng ta lại chỉ giới hạn mình trong một cái hồ nhỏ như thế? Tại sao chúng ta không thể khiến cho các nô bộc của mình nhảy múa những điệu vũ chính thống ở trong một phạm vi lớn hơn nữa? Nếu như bốn phương tám hướng của Phong Thần đảo đều có Nhân ngư biết nhảy múa những điệu vũ tuyệt luân, vậy có phải bổn đảo sẽ trở thành một thánh địa ở trên biển hay không? Thanh âm của hắn vang lên đều đều, rất thản nhiên, nhưng nó lại tràn ngập hào khí ngất trời. Khuôn mặt băng lãnh của Khắc Nhĩ Tư cũng từ từ biến mất, và ông ta cũng dần dần ngẩng cao đầu hơn. Tám trăm dặm hải vực chỉ là một cái hồ nhỏ của Phong Thần đảo, đây chính là lời nói mà ông ta thích nghe nhất. - Nói không sai! Khắc Nhĩ Tư lên tiếng: - Ngươi có thể khiến cho chúng khiêu vũ ở chu vi quanh đảo hay sao? Nhân ngư là bộ tộc khó thuần phục nhất, một khi họ vừa ra biển thì lập tức sẽ lặn xuống đáy biển ngay. Tuy thực lực của họ không mạnh, nhưng tốc độ bỏ chạy thì lại rất nhanh, không ai có thể khiến cho Nhân ngư chủ động khiêu vũ ở giữa biển khơi. Nếu như gã tôn nhi này có thể làm được điều đó, vậy thì đó đúng là một kỳ tích, và nếu thật như vậy thì Phong Thần đảo sẽ có thể một lần nữa chứng minh uy nghiêm của mình ở một phương diện khác. Ở trong lòng Khắc Nhĩ Tư, sự uy nghiêm của Phong Thần đảo đứng hàng thứ nhất, mà lời nói vừa rồi của Lưu Sâm quả thật rất hấp dẫn. Lưu Sâm chỉ kiếm về phía trước: - Cách Lỗ Tư, ngươi hãy nói lại cho gia gia nghe những gì đã thấy xem nào. Cách Lỗ Tư nghe gọi thì vội bước lên một bước rồi thưa: - Đảo chủ, thiếu chủ quả thật là một bậc kỳ tài hãn thế. Y chỉ dùng một ít thương dược và vài câu nói mà đã có thể khiến cho Nhân ngư khiêu vũ trên đầu ngọn sóng, đồng thời còn hát vọng vào bờ nữa. Quả thật là một kỳ tích! Khuôn mặt tươi cười của Lưu Sâm chợt đổi thành thâm trầm: - "Thả dây dài, câu cá lớn"! Ta muốn cho các Nhân ngư tụ tập ở bốn phía quanh bổn đảo, rồi sẽ thuần phục kỹ bọn chúng, sau đó sẽ sai họ đi trinh thám động tĩnh ở ba mươi lăm hòn đảo khác. Nếu có kẻ nào không phục sự quản chế của Thần Phong đảo, các Nhân ngư đó có thể báo lại cho chúng ta biết trước! Khắc Nhĩ Tư nghe vậy thì hô to: - Hay! Tuyệt diệu! Tất cả mọi người có mặt cũng đều lên tiếng tán thưởng, vì đó đúng là diệu kế cực hay. Phong Thần đảo thống trị tứ phương bằng Long Quy, tuy sức chiến đấu của chúng rất mạnh, nhưng số lượng lại không đủ, so với sự linh hoạt và thông minh của Nhân Ngư thì kém xa. Giữa biển rộng mênh mông, dùng Nhân Ngư để trinh thám thì đúng là không ai bằng. Không ngờ hành vi yếu nhược của thiếu chủ lại là hành động khởi điểm cho một kế hoạch tuyệt diệu, quả là bất ngờ! Lưu Sâm lại lên tiếng: - Tuy con đã quên rất nhiều thứ, nhưng có hai việc là vẫn chưa quên! Một là sự tôn nghiêm và thiêng liêng của Phong Thần đảo, hai là sự giáo dục của gia gia! Tất cả những người xung quanh đều lặng im phăng phắc và nhìn hắn hết sức chăm chú, cả khuôn mặt của Khắc Nhĩ Tư cũng đã lộ ra nét tươi cười. Lưu Sâm tiếp tục nói: - Gia gia muốn thanh kiếm này được uống máu ư? Điều đó rất dễ dàng! Vừa nói xong, hắn liền trở tay đâm mạnh một cái, "phập", tiếng vũ khí đâm vào da thịt con người vang lên rất rõ ràng, vị cô nương kia thét lên chói tai, đôi mắt trợn tròn thật to, và còn một đôi mắt khác cũng trợn thật lớn, đó là Cát Tháp. Thì ra trước ngực lão đã bị thanh trường kiếm đâm sâu vào ngực. Mọi người đồng thời giật mình và lui ra sau, ai nấy đều rất kinh ngạc, mà kinh ngạc nhất đương nhiên là Cát Tháp. Hay tay lão ôm lấy thanh trường kiếm đang cắm trước ngực, rồi ngã ngồi xuống đất, miệng lắp bắp: - Thiếu chủ.... Sắc mặt Lưu Sâm trầm xuống, điềm nhiên nói: - Vị cô nương kia không có quan hệ gì với ta, còn ngươi lại là người thân cận ở bên cạnh ta.... Ngay cả ngươi mà ta cũng có thể hạ thủ, vậy ngươi cho rằng ta có thể hạ thủ vị cô nương kia chăng? Khắc Nhĩ Tư bật cười điên cuồng: - Ha ha... Tốt! Cả người thân cận nhất mà cũng có thể hạ thủ được, đó mới đúng là tử tôn của Khắc Nhĩ Tư ta! Tốt lắm, A Khắc Lưu Tư, rốt cuộc con cũng trở về rồi! Lưu Sâm cũng cất tiếng cười lớn để phụ họa theo. Vừa rồi quả thật là một canh bạc lớn, hắn đã đánh cá tính cách của gia gia, vì điều gia gia muốn xem không phải là việc hắn giết vị cô nương kia, mà chỉ muốn xem hắn có thể giết người một cách vô tình hay không mà thôi. Cát Tháp đúng thật là kẻ thân cận nhất của thiếu chủ. Trước kia, tất cả những việc làm bậy của A Khắc Lưu Tư đều do một tay lão thu xếp, nhưng Lưu Sâm lại không thích lão, nguyên nhân chỉ có một. Đó là lão đã thay đổi. Vừa rồi khi trao kiếm cho Lưu Sâm, lão đã tỏ rõ sự khiêu khích, có lẽ là đã sớm biết hắn đã bị thất thế rồi cũng nên. Trong tiếng cười lớn của hai người, Cát Tháp dần dần trút hơi thở cuối cùng. Vị cô nương kia rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt tái nhợt của nàng cũng hòa hoãn trở lại, nhưng đột nhiên có một cánh tay vươn tới ôm chặt lấy nàng, đồng thời bên tai có tiếng người vang lên: - Vị cô nương này, ta sẽ có phương thức riêng để đối đãi với nàng. Gia gia, được không ạ? Phương thức riêng? Mấy tên vệ sĩ nghe vậy thì đều lộ ra nụ cười đầy dâm đãng, có ai chẳng biết phương thức đối đãi với nữ nhân của thiếu chủ đâu cơ chứ? Đó là đùa cợt họ cho tới chết, tuy cũng là chết, nhưng cách giết lại không phải chỉ là một kiếm mà thôi. Khắc Nhĩ Tư cười lớn: - Đi thôi, đi thôi! A Nhĩ Thác, tới đây hầu rượu gia gia nào! Lúc này tâm tình của ông ta rất tốt. Gã tôn nhi kia vẫn lạnh máu như cũ, nhưng bây giờ lại có vẻ âm hiểm hơn một phần nữa. Đó chính là loại người mà ông ta ưa thích nhất. Lưu Sâm ôm lấy vị cô nương kia rồi kéo nàng rời khỏi đám đông. Nàng ta lớn tiếng kêu cứu và ra sức giãy giụa, nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi tay hắn được. Sau khi trở về phòng, Lưu Sâm đã thấy Bối Ty sớm đứng chờ sẵn trước cửa. Vừa thấy thiếu chủ dẫn một vị cô nương về thì nàng vội vàng mở cửa cho hắn. Chuyện như vậy đối với thiếu chủ chỉ là một chuyện rất thường tình, nàng không hề cảm thấy kỳ quái chút nào, mà chỉ lo lắng giùm cho vị cô nương kia mà thôi. Sau khi có món đồ chơi mới, mệnh vận của nàng ta sẽ ra sao, không nói cũng có thể biết trước rồi. Lưu Sâm đẩy mạnh tay một cái, vị cô nương kia liền ngã nhào lên giường. Lúc nàng ta lồm cồm ngồi dậy thì Lưu Sâm đã lấy tay che miệng nàng ta lại, rồi nói: - Im miệng, nếu còn la hét nữa thì ta..... ta sẽ lập tức cưỡng gian nàng ngay! Vị cô nương kia kinh hãi co rút người lại, hai tay buông thỏng, và vội vàng ngậm miệng lại ngay. Tuy đã sớm biết số phận của mình sẽ thế nào, nhưng nàng ta vẫn không tránh được sợ hãi. - Bối Ty, mau dẫn nàng ta đi tắm rửa đi! Vị cô nương kia nghe vậy thì lập tức la lên: - Không... không.... ngươi là ma quỷ, là ma quỷ âm hiểm hung tàn. Dù ta có chết thì cũng không để ngươi đụng tới ta! Thì ra ấn tượng của nàng ta đối với hắn đã thay đổi khá nhiều, bởi vì mấy ngày trước, hắn đã đối đãi với nàng rất hòa hảo, hoàn toàn không giống với lồi đồn, nhưng giờ đây thì nàng đã biết hắn âm hiểm tới cỡ nào. Cứu Nhân Ngư chỉ là để lợi dụng họ sau này, khách khí với mình chỉ là vì hắn đã nghĩ ra một phương pháp đùa bỡn mới lạ mà thôi. Bối Ty lên tiếng khuyên giải: - Đi thôi! Ngươi không phục tùng thì sự thương hại còn lớn hơn nữa đấy! - Ngươi.... ngươi không thể giết phụ mẫu của ta! Vừa nghe đến hai chữ "thương hại" thì vị cô nương kia liền lặng điếng trong lòng. Nàng ta nhớ đến lời nói thường xuất hiện trên đầu môi của Cát Tháp, tới hôm nay lâm vào cảnh đó thì những lời đe dọa kia lập tức có tác dụng ngay. Lưu Sâm mỉm cười nó: - Tắm rửa là tốt cho nàng thôi! Đừng có bi tráng quá được không? Rốt cuộc hai nữ nhân cũng đến bên phòng tắm, bao nhiêu y phục cũng đều cởi ra hết, khiến cho Lưu Sâm nhìn thấy hết cả phía sau. Sau khi bước vào bồn tắm rồi mà vị cô nương nọ vẫn chưa hết run cầm cập. Lưu Sâm thỏa mãn ngồi xuống. Hôm nay hắn giải quyết vấn đề rất đẹp mắt, mà hắn lại không thể để mất đi cái thân phận thiếu chủ được, vì ngoài cái thân phận đó ra, cái gì hắn cũng không có cả. Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở trong cái thế giới đầy ma pháp này, nhưng nếu có được cái thân phận này, hắn sẽ có tất cả. Nếu muốn thay đổi một việc gì đó, hoặc nếu muốn làm theo ý mình thì bản thân phải ngồi ở một địa vị tương đối cao, vì vậy mà hắn không thể đánh mất cái thân phận này. Thế nhưng, tuy việc hôm nay được giải quyết khá viên mãn, nhưng trong lòng Lưu Sâm vẫn cảm thấy bất an. Sau khi trải qua chuyện này, hắn đột nhiên phát hiện Phong Thần đảo cũng không được bình tĩnh như trong tưởng tượng lắm. Việc hắn buông tha một vị cô nương ở bên bờ hồ liền có người đi báo lại với gia gia ngay. Cả việc cứu chữa cho Nhân Ngư cũng bị gia gia nhanh chóng biết được, đã vậy mà hành vi của hắn lại còn bị biến thành cực kỳ nhu nhược khi được truyền đến tai của gia gia nữa, thật ra là kẻ nào đã theo dõi hắn khắt khe đến như vậy?