Bách Biến Tiêu Hồn
Chương 79 : Lãnh Địa Của Rồng
Lúc này khu vực mà nhóm người của Lưu Sâm đang đi là một địa phương không biết tên, mà những địa phương không biết tên cũng có chỗ tốt của nó, cỏ xanh tươi mát, ánh nắng ban mai ấm áp rọi xuống, kéo dài bốn chiếc bóng ở trên mặt đất. Ai nấy đều ngửi được không khí trong lành và tươi mát. Ao đầm lầy lội tối qua dường như chỉ còn là một cảnh mộng xa xôi mà thôi.
Đi thật xa, nhưng không có bất kỳ thu hoạch nào!
Đi thật xa, nhưng cũng không có một sự nguy hiểm nào!
Điều này thật khó tưởng tượng nổi. Trong rừng rậm hung hiểm với ma thú đầy rẫy như thế mà cũng có một địa phương an toàn thế này, ngay cả Tư Tháp cũng nhận thấy vận khí của bọn họ thật không tệ.
- Không khí ở đây có hơi lạnh đó, các ngươi có cảm thấy vậy không?Ưu Lệ Ty đang đi ở giữa đội, nàng vừa co ro vừa rút cổ lại.
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Xem ra Ưu Lệ Ty tiểu thư của chúng ta cũng có tiềm chất của chiến sĩ đấy chứ, nếu trong một thời gian mà không động thủ thì sẽ thấy lạnh.
Nếu so sánh nàng với chiến sĩ thì chẳng khác nào là châm chọc nàng, nhưng lần này Ưu Lệ Ty lại không cảm thấy mình bị châm chọc, mà nàng chỉ lườm hắn một cái rồi không màng tới hắn nữa.
Đi thêm được mấy bước, Lưu Sâm chợt dừng lại, nói:
- Ưu Lệ Ty nói không sai, đúng là rất lạnh! Tại sao vậy chứ?
- Đi nhanh thêm chút đi! Ta cũng thấy ở đây không được thoải mái lắm. Chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này mới được.
Tư Tháp kêu lên:
- Tất cả cùng tăng tốc độ, chạy!
Thế rồi mọi người liền gia tăng cước bộ mà chạy tới trước, nhưng chỉ vừa lao đi được vài bước thì không gian ở trước mặt họ bỗng nhiên tối sầm lại, rồi một cái đầu thật lớn từ từ dâng lên ở phía sau một hòn núi nhỏ. Khi nó vừa ló diện hẳn thì bốn người đều ngây người ra.
- Rồng!
Tư Tháp hô lớn:
- Chạy mau!
Phản ứng của gã rất mau lẹ, nhưng ba tiếng đó vừa thốt ra khỏi miệng thì một cổ hơi nước trắng xóa đã xé không mà ập tới. Trong lúc bay đi thì nó là hơi nước, nhưng khi đến được giữa đường thì đã biến thành băng và nó vẫn bay tới rất nhanh, nhanh như thiểm điện vậy; hơn nữa còn bao phủ toàn bộ không gian của bốn người nữa. Ưu Lệ Ty và Khắc Nại theo bản năng liền giơ tay lên, hai người họ còn chưa kịp thi triển hai luồng hộ thân ma pháp thì cánh tay của họ đã bị người khác nắm lấy và ném đi thật xa. Khi còn ở trên không, hai người quay đầu nhìn lại thì thấy ở phía sau họ là Lưu Sâm và Tư Tháp. Cả bốn người đều phi hành trên không, và cùng nhắm về phía một tảng đá lớn ở bên trái.
Bọn họ phi hành giống như bốn viên đạn được bắn mạnh ra vậy, nếu như tốc độ đó mà bị giảm đi, vậy chỉ sợ khi rơi xuống đất thì ai nấy cũng đều bị tan xương nát thịt hết. Thế nhưng khi họ vừa vượt qua đầu tảng đá lớn nọ thì Lưu Sâm đã nắm lấy hai tay của Ưu Lệ Ty và Khắc Nại rồi ba người cùng đáp xuống rất vững vàng. Kế đó thì nghe thấy tiếng gió ập tới bên cạnh, thì ra là Tư Tháp, lúc này sắc mặt của gã đã tái nhợt như tờ giấy rồi.
Lưu Sâm nói mau:
- Hộ thân ma pháp không có tác dụng khi đối phó với rồng, chúng ta cần nghĩ ra biện pháp thật nhanh mới được!
Hắn vừa nói xong thì một trận thanh âm trầm thấp vang lên, phảng phất như muốn trả lời hắn vậy. Băng tường trắng xóa bao trùm lấy một phương viên mười trượng trước mặt họ, đồng thời khí lạnh cũng ập vào mặt không ngớt. Nếu như họ còn ở lại chỗ đó thì nhất định cũng sẽ bị đóng băng theo, mà như vậy cũng chưa đáng kể, lúc này đột nhiên có một cái bóng thật lớn nổi lên. "Oành" một tiếng, mặt đất bị chấn động mạnh, con rồng nọ đang đứng ở phía trước, hai chân của nó lún sâu vào mặt băng tới bốn, năm thước, những mảnh vỡ của băng cũng bị bắn lên tung tóe khắp nơi.
Đóng băng xong còn chưa đủ, lại còn phải đạp cho một cước nữa sao?
Con rồng này là một con Băng long đã trưởng thành! Bề dài của nó đạt tới hơn hai mươi thước, cái đầu to như một hòn núi nhỏ, ma pháp cực mạnh, và thân thể lại cứng cáp vô cùng. Động tác của nó rất linh mẫn, và trời sinh đã có tính khí hung tàn rồi.
Các yếu tố khủng bố nhất của ma thú đều tập trung hết lên người con Băng long này!
Nhãn thần của Tư Tháp rất nghiêm trọng, hiện tại cự long còn chưa phát hiện chỗ ẩn thân của họ, nhưng bọn họ cũng không thể di động, bởi vì một khi xê dịch chút xíu thôi thì cả đám sẽ không chạy thoát được.
Tìm kiếm ma tinh là sứ mệnh lớn nhất của bọn họ, mà Long tinh thì là loại cực phẩm trong các loại ma tinh. Một viên Long tinh có thể khiến cho họ qua ải dễ dàng, nhưng việc họ chạm trán với Băng long ở trong truyền thuyết là chuyện may mắn hay sao? Không, đó phải nói là bất hạnh lớn nhất mới phải! Bởi vì bằng vào thực lực hiện nay của họ, họ tuyệt đối không đủ sức để giết rồng. Ngay cả học viện cũng không có quy định đổi Long tinh ra kim tệ, bởi vì từ lâu học viện đã bỏ đi loại ma tinh còn cao cấp hơn loại cấp một này nữa, vì không ai nghĩ các học viên sẽ có khả năng giết được rồng."Vù" một tiếng vang lên, tiếp theo đó là một cổ hàn khí ập vào mặt mọi người, tuy chỉ là một loại khí thể vô hình, nhưng khi nó bắn lên mặt tảng đá thì cũng đủ khiến cho bốn người đang núp ở bên kia cảm thấy chấn động. Tim của Tư Tháp trùng xuống, gã nói:
- Nó đã phát hiện ra chúng ta rồi, chuẩn bị chạy....
Lời gã còn chưa dứt thì một bóng người chợt nhoáng lên và lập tức biến mất. Ánh mắt của Tư Tháp nhìn theo đầy sửng sốt, tim gan như muốn vọt ra ngoài. Là A Khắc Lưu Tư, hắn đã lao ra ngoài, và còn lao thẳng về phía trước nữa, trong gió còn văng vẳng truyền lại thanh âm của hắn:
- Tư Tháp, hãy đưa bọn họ chạy mau!
- Đi!
Tư Tháp đưa hai tay ra nắm lấy hai người, ba người vừa di hình hoán vị thì chỗ mà họ vừa núp lúc nãy liền bị đóng băng ngay.
Bọn họ vừa di chuyển thì cự long đã quay mạnh đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo của nó bắn ra quang mang sáng lòa. Tư Tháp thấy vậy thì trong lòng lạnh buốt, nhưng may mà vào thời khắc đó, thân ảnh của Lưu Sâm đã lại nhoáng lên và biến thành hư ảnh, hư ảnh thấp thoáng như ẩn như hiện ở bên phải rồi lại chuyển sang bên trái. Khi thân ảnh của hắn hiện rõ trở lại thì chân hắn đã nhún một cái rồi bay lên cao tới hơn năm trượng, vừa vặn lướt qua một luồng băng khí đang bắn tới. Hắn gập người lại rồi đáp xuống ở một hướng khác, sau đó thân ảnh lại lóe lên một cái và liền xuất hiện ở bên cạnh ba bạn học lúc này đang trợn mắt há miệng nhìn hắn.
Còn phần con cự long thì nó đang phát cuồng ở phía trước, nó rống to một tiếng rồi cuồng phong nổi lên ồ ạt, sau đó thì lại hung hăng quét đuôi ra một vòng, khiến cho mấy tảng đá lớn đều văng thẳng lên trời và vỡ nát thành vô số mảnh vụn. Thế rồi nó lại quạt đôi trảo ra hai bên, khiến cho mấy cây đại thụ và những mảnh băng vỡ nát cùng lúc bay lên trời. Lúc này toàn thể không gian đều là cát bay đá chạy, cảnh tượng đúng là rất kinh hoàng. Lưu Sâm đưa tay áp lên người Ưu Lệ Ty và Khắc Nại cùng nằm rạp xuống mặt đất đã đóng băng, sau đó hắn nói nhỏ vào tai hai người: - Đừng sợ, nó bị mù rồi, nếu chúng ta không ra ngoài thì nó sẽ không phát hiện được.
Ba người nghe vậy thì đều ngây người ra. Cự long đã bị mù? Là hắn đã khiến nó bị mù sao? Vừa rồi họ chỉ thấy hư ảnh của hắn xẹt qua xẹt lại vài cái, vậy mà đã có thể ép cho con cự long đó phát cuồng hay sao?
Đúng vậy! Lưu Sâm bất đắc dĩ mới phải làm vậy, bởi vì ra ngoài rất nguy hiểm, nhưng nếu không ra thì cự long cũng sẽ không bỏ qua cho họ. Nếu cứ ngồi một chỗ để chờ nó tấn công, vậy chi bằng mạo hiểm xông ra rồi đánh một đòn trí mạng, biết đâu sẽ xoay chuyển được tình thế? Hắn quả thật là đã mạo hiểm, tuy thân pháp của hắn rất nhanh, nhưng hình thể lại quá nhỏ, trong suốt quá trình di động, hắn đã rơi vào tầm mắt của cự long. Có mấy luồng Băng ma pháp suýt chút nữa đã phong bế hắn rồi, nhưng chỉ là thiếu một chút thôi. Chỉ với điểm này thì đủ để tạo ra cơ hội cho Lưu Sâm dùng Phong nhận mà bắn phá nhãn cầu của cự long rồi!
Rồng hoàn toàn miễn dịch với ma pháp, dù Phong nhận mạnh tới cỡ nào thì cũng không có khả năng giết được nó, nhưng dù sao thì đôi ngươi cũng là chỗ yếu hại nhất. Nếu gặp phải Phong nhận của các ma pháp sư khác thì nó khả dĩ có thể đối phó được, nhưng khi gặp phải ma pháp đã được dồn nén hết cỡ của Lưu Sâm thì nó quả thật khó tránh khỏi kiếp nạn. Một khi đôi ngươi bị phá hỏng, cự long đau đớn vô cùng, nó đã sớm quên đi vị trí của địch nhân mà điên cuồng giẫm đạp khắp nơi và cũng điên cuồng thi triển ma pháp. Tuy rằng không có mục tiêu gì, nhưng toàn bộ không gian ở đây đều có băng bay đầy trời, mà thời gian càng lâu thì băng lại càng dầy thêm, rõ ràng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của bốn người.
Tư Tháp khẽ động, chỉ là một cử động rất nhỏ, nhưng con cự long đã quay phắt đầu lại. Phản ứng của nó cực nhanh, hai hốc mắt nhuộm đầy máu. Lúc này Lưu Sâm cũng động, nhưng là di động một cách vô thanh vô tức và tốc độ cực nhanh. Sau khi thân hình hắn vừa nhoáng lên thì sau đó đã xuất hiện bên cạnh cự long rồi. Lưu Sâm vung tay ra, một mũi Phong nhận liền bay thẳng vào cổ cự long. Tuy rằng mũi Phong nhận đó không cắm sâu vào thịt của nó, nhưng cự long vẫn cảm thấy đau đớn như thường. Thế là nó vung trảo chụp vào Lưu Sâm đang còn lơ lửng trên không, cực kỳ chuẩn xác!
Lưu Sâm khẽ lộn người một vòng thì đã lách ra khỏi móng vuốt của nó, hắn vừa chạy sang hướng khác vừa kêu lên:
- Ê, đại gia hỏa, lại đây nào!
Thanh âm của hắn phát ra rất lớn.
Cự long nghe tiếng thì quay người lại, đuôi của nó liền quét ngang qua chỗ ẩn thân của đám người Tư Tháp, khiến cho vô số mảnh vụn của băng bay lên tứ tán, và cũng khiến cho ba người cảm thấy lạnh run!
- A Khắc Lưu Tư, trở lại đi!Ưu Lệ Ty kêu lớn, nhưng khi nàng vừa lên tiếng thì cự long lại dừng bước, dường như nó đã nghe ra được thanh âm phát xuất từ đâu. Ngay lúc đó Lưu Sâm lại kêu lớn:
- Đại gia hỏa, ta ở đây này!"Xoẹt" một tiếng vang lên, là thanh âm kỳ quái khi Băng ma pháp được phát xạ, nhưng thanh âm đó vừa dứt thì lại có tiếng của Lưu Sâm từ xa xa vọng lại:
- Các ngươi đừng lên tiếng, để ta dụ nó đi nơi khác!
Cự long nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, chỉ cần nơi nào có phát ra thanh âm thì đều có thể dẫn dụ nó đến đó.
Tư Tháp đặt ngón tay lên miệng, ra hiệu im lặng, hai người kia cũng gật đầu hiểu ý. Trong đôi mắt mỹ lệ của Ưu Lệ Ty đã thấy có nước mắt lưng tròng rồi, không ngờ vào thời khắc này thì Lưu Sâm lại tỏ ra dũng cảm như vậy. Vì an toàn của cả đội mà hắn tình nguyện lấy thân mạo hiểm, hơn nữa cũng không phải là một sự nguy hiểm bình thường, mà là cực kỳ nguy hiểm là đằng khác. Nếu hắn không làm thế, vậy thì với ma pháp phụ đặc biệt và tốc độ thần kỳ của hắn, hắn hoàn toàn có thể bỏ trốn một mình; nhưng hắn lại cam lòng mạo hiểm, vì sự an toàn của ba người họ mà hắn cam chịu gánh lấy sự nguy hiểm mà từ trước tới nay hắn chưa gặp phải bao giờ.
Đối phó chính diện với cự long, ngay cả đại ma đạo cũng không dám nghĩ tới làm như vậy nữa mà. Không biết hắn có bị chết hay không?
Tiếng gầm rú giận dữ từ từ tiêu thất, những tiếng chấn động ầm ầm cũng lắng xuống dần, bốn phía trở lại im ắng như cũ. Rốt cuộc Tư Tháp cũng buông tay hai đồng bọn ra, từ nãy giờ Khắc Nại đã sớm giãy dụa muốn chạy ra giúp Lưu Sâm một tay, bây giờ vừa thoát ra khỏi tay của Tư Tháp thì gã liền nhảy dựng lên, ánh mắt đỏ ngầu như sắp chảy máu. Bằng hữu! Tại thời khắc này, trong đầu gã chỉ hiện lên hai chữ "bằng hữu" mà thôi! Cũng giống hệt như trước kia, khi mà gã tộc nhân đã hút nọc độc ở trên đùi của gã ra vậy.
Thế rồi Khắc Nại bực tức đấm một cú thật mạnh lên tảng đá, tay gã chảy máu ròng ròng, vậy mà gã không cảm nhận được cơn đau đớn chút nào.
Tư Tháp lên tiếng an ủi:
- Đừng lo lắng! Nói không chừng hắn sẽ thoát hiểm được mà!
- Nhưng hắn lại đối địch với.... một con cự long mà!Ưu Lệ Ty tuôn lệ đầm đìa:
- Đối địch với cự long, hắn không có cơ hội sống sót chút nào!
Tư Tháp ngửa mặt và kêu lớn:
- A Khắc Lưu Tư, ta muốn..... kết bằng hữu với ngươi. Nếu ngươi không trở lại, vậy ta sẽ không tha cho ngươi!
Thanh âm của gã tràn ngập vẻ thê lương, có lẽ đây là lần duy nhất mà gã có cảm xúc như vậy.
- Không tha cho ta thì thế nào?
Từ trong không trung chợt có thanh âm truyền đến:
- Ta há sợ ngươi sao?
Một câu nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho ba người cùng nhảy dựng lên. Tiếp theo đó là một thân ảnh đáp xuống trước mặt tảng đá. Chính là Lưu Sâm, trong mắt hắn cũng lộ vẻ cảm động. Hắn mỉm cười thốt:
- Các bạn học thân mến, ta đã về rồi. Có ai hoan nghênh ta không?"Bịch, bịch" hai tiếng vang lên, thì ra cả Tư Tháp và Khắc Nại đều nhảy đến đấm vào hai bên vai của Lưu Sâm hai cú, sau đó thì cả ba ôm chầm lấy nhau mừng mừng tủi tủi.
- Huynh đệ, ngươi về là tốt lắm!
Thanh âm của Khắc Nại cũng không nén được cơn xúc động.
Tư Tháp cười khổ nói:
- Ngươi quả thật là vượt ngoài dự liệu của mọi người. Ta còn tưởng là phải đi lượm xác cho ngươi rồi đó chứ!
Lưu Sâm đẩy gã khá mạnh:
- Ta còn chưa chết mà ngươi đã nói xui xẻo vậy rồi, thế mà cũng coi là bằng hữu à?
Truyện khác cùng thể loại
319 chương
146 chương
79 chương
19 chương
105 chương