Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 355 : Kinh thành hội hoa

Rốt cuộc, ý tưởng không khỏe mạnh liền bị hắn lắc đầu xua tan! Vài cái lắc đầu tuy chỉ là động tác rất nhỏ, nhưng cũng khá rõ ràng, điều đó khiến cho Phi Dương nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ. Lưu Sâm vội giải thích: - Ngươi thật không giống với những nữ hài khác.... Không giống ở chỗ nào, hắn không hề nói rõ. - Ta vốn không giống với những kẻ khác! Phi Dương khẽ dốc rượu vào môi, sau đó đặt chén xuống bàn rồi nói tiếp: - Có rất nhiều chuyện....ngươi không thể hiểu rõ đâu. Đằng sau lời nói đó hẳn là còn thâm ý. Lưu Sâm lại nói: - Nếu ngươi không muốn người ta hiểu, thì có ai lại hiểu được ngươi? Cõi lòng của con người vốn là một cánh cửa. Nếu muốn vào trong, trước tiên phải đợi chủ nhân mở nó ra đã! Lại thêm một được cạn sạch, sau đó Phi Dương ho khan một cái, sau đó nàng liền lấy một chiếc khăn trắng ra lau miệng. Toàn thân của nàng đang khẽ run lên, còn khuôn mặt thì cũng bị chiếc khăn tay gần như che hết. Một lúc lâu sau, nàng mới mỉm cười nói: - Ta uống nhiều rồi, cần phải về thôi! Nói xong, nàng liền đứng dậy bỏ đi, dáng dấp có vẻ vội vã vô cùng. Lưu Sâm nhìn theo hướng nàng bỏ đi thật lâu, trong mắt hắn cũng có cái gì đó đang di động. Trên chiếc khăn tay có nước, mà đó là rượu hay nước mắt? Nét tươi cười của nàng đã hoàn toàn không còn là nét tươi cười của lúc nãy nữa. Đó là nụ cười nhạt thường ngày của nàng, và cũng là một nụ cười rất khiên cưỡng! Rượu à rượu, mày có ma lực lớn vậy sao? Có thể khiến cho cõi lòng của người ta được mở hé ra và để lộ sự chân thật ở bên trong như thế! Sự chân thật ở trong lòng nàng rốt cuộc là cái gì nhỉ? Không ai biết được nội tâm thật sự của Phi Dương, nhưng đồng thời cũng không ai biết được nội tâm thật sự của Lưu Sâm. Nếu trái tim của hắn cũng có một cánh cửa, vậy thì cánh cửa đó chính là một cánh cửa bảo hiểm, ngay cả bề ngoài cũng không chân thật chút nào. Chỉ cách vài bức tường, hai người cứ đăm chiêu suy nghĩ những điều mà không ai hay biết, nhưng có một điểm giống nhau, đó là họ đang nhìn bầu trời sáng sủa. Nhìn thật lâu, lâu đến nỗi ánh mắt của họ dường như cũng phát sáng luôn. Đến khi trời tối, trong cảnh vắng người tịch mịch, suy nghĩ của họ cũng vượt qua khoảng cách của không gian mà bay đi thật xa.... oooOooo Sáng hôm sau, ánh dương quang vẫn sáng lạn như thế. So với hôm qua, dường như nó còn ấm thêm mấy phần nữa. Đường phố trong kinh thành vẫn phồn hoa như thế, so với hôm qua còn thơm hơn vài phần. Cảnh xuân đã tiến vào giai đoạn nở rộ, và đó cũng là thời kỳ phồn hoa nhất của những ngày xuân đến chậm. Theo thường lệ, Lưu Sâm thức dậy không sớm lắm. Sau khi dùng cơm ở phòng ăn cực lớn xong, theo thường lệ thì hắn hẳn sẽ đi ra đại môn, và chưa bao giờ giao thiệp với những người ở đây, bởi vì người ở đây đều không có thói quen lui tới với người khác; thậm chí cũng rất hiếm khi thấy họ cười. Nhìn số đông người ra ra vào vào trong phòng ăn, Lưu Sâm đột nhiên phát hiện ra một điều kỳ quái: người ở đây chẳng bao giờ cười cả! Hắn không thích loại người không biết cười. Người ở đây không cười với hắn, nhưng cảnh xuân bên ngoài tất sẽ cười với hắn! Khi đi ra tới đại môn, Lưu Sâm chợt nở nụ cười, cười đến nỗi gần như híp cả hai mắt lại luôn, bởi vì bên ngoài cửa đang có bóng dáng của một nữ hài xinh đẹp. Khi thấy hắn vừa bước ra, nữ hài kia chợt núp ra sau một thân cây, nhưng hắn vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, nàng là Thác Mạn! Loại nữ hài chỉ thích mặc trang phục đặc biệt như áo ngắn sát thân, trông không giống kiếm sư mà cũng chẳng giống ma pháp sư thì chỉ có nàng mà thôi! Lưu Sâm lập tức lắc mình phóng đến thân cây nọ, vừa khéo gặp lúc nàng ngẩng mặt lên, để lộ hai gò má đỏ hồng rất xinh xắn. Lưu Sâm vội thu lại nụ cười của mình, rồi nói: - Ta không cười! Thật không có cười đấy nhé! Nếu có cười thì tuyệt đối cũng không phải vì y phục của ngươi mà cười.... Thác Mạn bật cười khúc khích vài tiếng, sau đó mới cúi đầu, ấp úng nói: - Ta....ta có việc đi ngang qua đây.... - Ừm, hiểu rồi! Lưu Sâm nói: - Ngươi không phải tới đây tìm ta. Ít ra cũng không phải cố tình đến tìm ta! - Ừm! Thác Mạn gật đầu lia lịa, nói: - Tất nhiên là không phải.....chỉ là ta đang đến thăm hội hoa. Hội hoa ở phía trước không xa lắm đâu! - Đi xem hội hoa rất tốt! Lưu Sâm nghiêm túc nói: - Nữ hài nên đi xem hội hoa mới phải. Ngươi muốn đi à? - Ừm! Thác Mạn hỏi lại: - Còn ngươi? Có bận không? Muốn hẹn hò thì cứ hẹn hò đi, mắc chi mà phải giấu diếm chứ? Lưu Sâm mỉm cười nói: - Ta đi với ngươi được không? Thác Mạn đỏ mặt gật đầu, trông nàng tựa như một đóa hoa tươi vừa nở rộ vậy. Thế rồi hai người sóng vai cất bước, tiến thẳng về nơi náo nhiệt nhất ở hướng đông. Ánh dương quang đã kéo dài bóng của họ ra phía sau. Hai người họ giống như là đang sánh vai bước đi trong mộng vậy, chỉ lưu lại một nữ hài khác ở sau đại môn đang nhạt nhòa khóe mắt. Hắn gạt nàng! Ngày hôm qua hắn đã thành công! Nàng nhận ra nữ hài kia. Tất cả những thành viên trực hệ của Kiếm thần cư thì nàng đều biết hết. Tiểu cô nương kia chính là tôn nữ của kiếm thần Lạc Phu, Thác Mạn! Và đó cũng chính là đối tượng mà hôm qua hắn đi đề thân. Không thành công ư? Nếu không thành công thì sao trời vừa sáng thì cô nương nhà người ta đã đến rủ ngươi đi xem hội hoa chứ? Không thành công thì sao người lại ung dung sánh vai mà đi với người ta như thế? - Tổ trưởng! Bỗng nhiên ở sau lưng nàng có thanh âm truyền đến: - Hôm nay không có việc để làm, vì vậy nên các huynh đệ đều muốn đi xem hội hoa. Mong tổ trưởng.... Phi Dương không quay đầu lại, nàng chỉ cất giọng bình tĩnh đáp: - Đi đi! - Tổ trưởng, hay là ngươi cũng đi xem đi. Nghe nói hội hoa hằng năm là lễ hội náo nhiệt nhất của kinh thành đấy.... Lời còn chưa dứt thì thân ảnh của Phi Dương đã nhoáng lên rồi biến mất trong tầm mắt của mọi người. Mấy gã tổ viên ngơ ngác nhìn nhau. Tính tình của tổ trưởng trong mấy ngày nay đã trở nên tốt hơn trước rất nhiều, nhưng không biết sao hôm nay lại trở về như cũ rồi? oooOooo Phi Dương đóng chặt cửa phòng, rồi một mình ngồi ngơ ngẩn ở trong phòng. Là một nhân viên được huấn luyện đặc biệt, là một thủ lãnh trung tầng trong tổ chức thần thánh Đại Lục công hội, nàng từ lâu đã học quên hết tất cả mọi thứ để chấp hành bất cứ mệnh lệnh nào. Ba năm qua, nàng đã không còn là nữ nhân nữa, và lại càng không phải là một nữ hài; thậm chí cũng không phải là người nữa! Nàng chỉ là một bộ máy móc, một cỗ máy chỉ biết chấp hành mệnh lệnh, một cổ máy chỉ biết giết người. Chỉ có sau những lúc giết người và dò thám ra tin tức tình báo thì nàng mới cảm thấy vui vẻ. Từ lâu nàng đã quên trái tim mình vẫn còn biết đập, và nước mắt của mình vẫn còn biết chảy. Thế nhưng gã nam nhân kia đã khiến cho nàng thay đổi. Nàng cảm thấy mình đã trở nên yếu mềm, trở nên vô lực, và cũng đã trở nên một kẻ đã mất đi phương hướng..... Hết rồi! Tất cả mọi thứ đều đã kết thúc rồi! Cáo biệt những ma chướng ở trong nội tâm của mình, và giờ đây mình chỉ có thể trở lại cương vị vốn có của mình. Đó mới là lựa chọn duy nhất nàng phải có khi làm một tộc nhân của Thiểm tộc và cũng là người của Thánh Cảnh. Ở ngoài vườn, trăm hoa đang đua nhau nở rộ, nhưng đóa hoa trong lòng Phi Dương đang lặng lẽ co rút lại và bị đè nén lại ở trong một không gian kín đáo trong trái tim của nàng. Đồng thời, khuôn mặt của nàng cũng dần dần trở nên lãnh tĩnh, nhịp tim cũng trở lại bình thường như cũ. Càng về sau thì hầu như tất cả đều không còn tồn tại nữa, chỉ có cảm xúc nhẹ nhàng thư thả như nước chảy trong không gian mà thôi. Cuối cùng, nàng cũng chậm rãi mở mắt ra, từ trong hai mắt lập tức phóng ra hai tia hàn quang. "Động tĩnh quyết" là bí quyết không truyền cho người ngoài của Thiểm tộc. Nàng là một thiên tài rất có linh tính của Thiểm tộc, và cũng là người đại biểu cho trí tuệ của toàn tộc. Do đó, nàng đã từ một thành viên nhỏ nhoi của Thánh vực ám sát đội, trổ hết tài năng, rồi trở thành một đầu mục của Thánh Cảnh. Nàng đã dùng đầu óc để thay thế cho chỗ thiếu hụt của công lực, nhưng vào lúc này đây, công lực của nàng đã tiến nhập vào cảnh giới "tĩnh", như vậy cũng đã là một bước tiến rất xa rồi! Từ tĩnh tới động là công lực đã được thăng tiến, rồi từ động mà quay về tĩnh thì lại càng tiến xa hơn nữa. Nàng vốn đang đứng trên đỉnh của "động" đã hơn một năm nay, nhưng không ngờ hôm nay lại đột phá được nó. Mà sự đột phá này đúng là một cơ duyên và cũng chật vật làm sao. Có rất nhiều người ở trong tộc sống hết kiếp mà vẫn không thể đột phá cửa quan này được. Theo đáng lẽ thì nàng nên ăn mừng mới phải, nhưng loại đột phá này cũng đồng nghĩa với việc đột phá trong nội tâm, nó được đánh đổi bằng những kỷ niệm đầy bi thương và mê ly. Phi Dương không cười, và cũng không rơi lệ. Nàng không vui không buồn, chỉ lẳng lặng ngồi ở trong phòng..... oooOooo Lưu Sâm và Thác Mạn thả bộ trong dòng người qua lại, những hoàn cảnh quen thuộc đã bị bỏ lại ở sau lưng hai người rất xa. Những khuôn mặt quen thuộc cũng bị thay thế bằng những khuôn mặt xa lạ. Thân phận của hai người dần dần cũng biến mất trong biển người rộn rã, giờ đây hai người họ chỉ giống những người thường dân đang đi xem hội. Có phải đây cũng là một loại thay đổi cảnh giới? Khi Phi Dương thay đổi cảnh giới thì đã dẫn đến việc công lực của nàng tăng vọt, còn khi hai người bọn Lưu Sâm thay đổi cảnh giới thì sẽ dẫn đến việc gì? Là tay của hai người chẳng biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy nhau! Không biết ai đã bắt đầu trước, cũng không biết tay của ai chủ động trước, nhưng lúc này thì khuôn mặt của Thác Mạn đã đỏ bừng lên; có lẽ không phải vì ngượng ngùng, bởi vì nàng vốn không nhận ra sự thay đổi này của mình, và ngay từ đầu thì khuôn mặt của nàng đã đỏ sẵn rồi.... Người thật là đông, mà hoa cũng thật là nhiều. Người như biển, mà hoa cũng giống như cả một thế giới. Ở đây có hương khí, nhưng đó là hương khí của người hay hương khí của hoa? Những lớp y phục của các nữ hài tung bay trong gió trông sao giống hoa thế? Chẳng lẽ những đóa hoa được trang sức rất tinh xảo và lộng lẫy đó là người sao? Là hoa hay là người, còn ai có thể phân rõ nữa đây? Hoặc giả chính vì cảnh quang mơ hồ khó phân biệt ấy mới lôi cuốn người ta vào một lễ hội nhàn rỗi trong thời loạn thế kiểu này. Hoặc có lẽ chính vì hoa và người đan xen lẫn lộn như thế nên mới hấp dẫn được những tình cảm sâu lắng nhất ở trong nội tâm của mọi người. Lưu Sâm chen chúc trong biển người. Hắn dồn năng lượng toàn thân vào một trạng thái tĩnh, bởi lẽ ở đây không cần năng lượng. Hắn đưa mắt lướt nhanh xung quanh một vòng, hiện tại hắn phảng phất như cảm thấy mình đang có mặt ở thế giới hiện đại vậy. Vào thời khắc này đây, kiếm của kiếm sư đã thật sự biến thành một món trang sức, bởi vì trên mặt họ không hề có sát khí, thậm chí còn bàn luận sôi nổi với những bách tính bình dân ở xung quanh về những tạo hình bằng hoa rất đẹp mắt. Cả ma pháp sư cũng không còn giữ thần thái cao ngạo của thường ngày nữa, mà họ đều mỉm cười thật tươi với những đóa "hoa sống". Những khuôn mặt tươi cười đó đều không phân biệt cao thấp sang hèn, và cũng không có vẻ dối trá. Có lẽ đi xem hội hoa là một phương thức giải trí tốt nhất của thế giới này. Nó có thể tịnh hóa tâm linh của người ta - đêm khuya tĩnh lặng có thể khiến người ta lắng tâm xuống, và ở trong hội hoa náo nhiệt thế này cũng có thể tịnh hóa nhân tâm được! Cuối cùng cũng có một nhóm ma pháp sư tách ra khỏi đám thường dân để biểu diễn tuyệt kỹ. Hơn mười mấy gã ma pháp sư mặc y phục sặc sỡ đứng trên đài cao, rồi hơn mười đôi tay cùng chém ra, tiếp theo là rất nhiều đóa hoa từ dưới đất bay thẳng lên trời, và kèm theo đó cũng có rất nhiều hỏa diễm bay lên không. Nhưng không có những tiếng nổ lớn vang lên, chỉ thấy bầu trời dường như được khoác lên một tấm áo khoác ngũ sắc vậy. Có lẽ đây chính là cuộc biểu diễn ma pháp duy nhất ở tại hội hoa này! - Kinh thành hoa hội bây giờ chính thức khai mạc! Có tiếng tuyên bố của ai đó vang lên, thanh âm vừa lớn vừa rõ rệt, khiến cho ai nấy cũng đều nghe được. Trên đài cao chợt có bóng người thấp thoáng, dường như muốn hòa hợp với những đóa hoa đang bay là đà xuống đất vậy. Bách tính ở dưới đài cũng nhiệt tình hưởng ứng. Ngay lúc đó có rất nhiều đóa hoa được tung lên trời, và cũng có rất nhiều bóng nhân ảnh tung lượn trên không để truy đuổi những đóa hoa đó. Đây chính là màn hợp diễn công lực của các kiếm sư và ma pháp sư. Bóng người lướt đi loang loáng trên không, còn ở dưới đất thì cũng không ngớt những tiếng cười và trầm trồ khen ngợi. Các bách tính thường dân không có năng lực để truy đuổi hoa ở trên không, nhưng họ có thể góp vui bằng tiếng cười của mình và không ngừng tung thêm hoa lên không để cho những cao thủ kia tranh đoạt với nhau.