Bách Biến Tiêu Hồn
Chương 31 : Tám Bức Thư Tình
Trong một gian phòng ở một tòa ký túc xá khác, một nữ hài xinh đẹp vừa mở cửa phòng ra thì ánh mắt của nàng liền bị một mảnh giấy nằm trên đất hấp dẫn ngay. Đó là một mảnh giấy màu hồng được gấp thành một con hồ điệp khá tinh xảo, loại tạo hình mà nàng thích nhất.
Là ai đã để lại mảnh giấy này ở đây thế? Nữ hài khom lưng nhặt nó lên, rồi từ từ mở ra. Khi nàng vừa đọc được những dòng chữ trên đó thì hơi sững sờ ngay:"Tiểu thư Tư Á thân ái: ta nghĩ rằng mình rất đường đột khi viết ra những dòng này, nhưng ta lại không khống chế bản thân mình được. Từ sau lần đầu gặp nàng, dung nhan xinh đẹp của nàng đã như ánh trăng chiếu qua cửa sổ, khí chất cao nhã của nàng tựa như gió xuân thổi qua thảo nguyên, ta biết mình đã biến thành cánh hồ điệp ở trong gió xuân, chỉ nhớ rõ dáng vẻ yêu kiều của nàng mà quên đi bản thân mình đang ở chỗ nào.
Phong hệ tứ (U) ban, Lưu Sâm."Viết hay thật! Tư Á bất giác đọc lại thêm một lượt nữa, nàng nhận được khá nhiều loại thư tình kiểu này, nhưng đây mới là lần đầu nàng gặp phải loại ngôn ngữ rụt rè như ở trong bức thư này. Đại đa số nam nhân đều thố lộ suy nghĩ của mình ngay lần đầu tiên, vì sớm muốn hẹn mình gặp mặt nên mới để lại địa chỉ rõ ràng, nhưng còn tên Lưu Sâm này thì lại không như thế, giống như là hắn đang thổ lộ sự cảm khái của mình vậy.
Lưu Sâm, ai vậy nhỉ? Nàng không có ấn tượng gì về hắn. Tứ (U) ban à? Vậy hắn là ma pháp sư cấp bốn, đẳng cấp xem ra cũng không tệ lắm. Sau khi đi đi lại lại mấy vòng ở trong phòng, rốt cuộc Tư Á cũng nhét bức thư vào túi, không cần để ý đến hắn! Người theo đuổi mình thiếu gì chứ? Trong số đó, những người có trình độ ma pháp cao hơn hắn cũng có, hơn nữa lại có gia thế tốt nữa. Ai nấy đều đối với nàng rất tốt, ở trước mặt nàng, họ vĩnh viễn là những thân sĩ. Mẫu thân có nói, chỉ có nam nhân như thế mới đáng tin hơn.
Ngày hôm sau, khi nàng đã dần quên đi cái tên Lưu Sâm, không ngờ lúc mở cửa ra thì vẫn nhìn thấy một con hồ điệp giấy. Nàng thoáng do dự một lát rồi mở ra coi: "Tư Á, tối nay trăng sáng như nước, gió mát êm dịu, thật giống hệt như đôi mắt của nàng vậy, vừa trong sáng, vừa khiến người ta say mê. Ta chỉ muốn ghi lại đây những gì mà ta cảm thụ trong khoảnh khắc và chia sẻ với nàng mà thôi. Lưu Sâm.""Cảm thụ trong khoảnh khắc và chia sẻ với nàng"? Câu nói này sao tràn đầy thi tình họa ý vậy chứ? Người này dường như thực sự hiểu được nàng vậy, nàng rất thích ngồi lẳng lặng ngắm bầu trời đêm. Người ta ai nấy cũng đều ngồi đả tọa luyện công vào buổi tối, nào ai có lòng thanh thản mà nhìn bên ngòai đâu chứ? Nhưng dù có người ngắm cảnh bên ngoài thì lại có cảm xúc gì đâu chứ?
Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày, mỗi ngày đều có mấy dòng ngắn ngủi thăm hỏi. Có lúc là vài câu thơ như thế, có lúc là một đoạn văn ngắn, tất cả đều là những lời lịch lãm tao nhã, đủ khiến cho nàng thích thú. Thế là cảm giác của nàng cũng bắt đầu thay đổi từ từ. Mỗi sáng ra ngoài rồi trưa về đến phòng mình, lúc nào cũng nhận được một bức thư ân cần thăm hỏi của hắn như thế.
Đến ngày thứ tám, sau khi Tư Á mở cửa ra, ánh mắt nhìn về ngưỡng cửa, nhưng nàng chợt ngây người ra. Tại sao hôm nay lại không có thư? Đã xảy ra chuyện gì sao? Cả ngày hôm đó, trong lòng nàng cảm thấy thấp thỏm không yên, tựa như mất hết hồn vía vậy. Đến tối, nàng trằn trọc không ngủ được. Chẳng lẽ nàng không để ý tới hắn lâu như vậy nên hắn đã bỏ cuộc rồi sao?
Nhưng sang đến ngày thứ chín, nàng chợt phát hiện có con hồ điệp giấy mới. Tư Á nhặt nó lên rồi mở ra, bức thư hôm nay dài hơn mọi khi, nàng hồi hộp đọc từng chữ một: "Tư Á, nàng không thích bị ta làm phiền à? Nếu đúng vậy thì ta sẽ không quấy rầy nàng nữa, mà chỉ muốn thành tâm chúc cho nàng vĩnh viễn được hạnh phúc và vui vẻ. Thật khó gặp được nữ hài mà ta thật sự yêu thích, hãy thứ cho ta đã quấy rầy nàng bấy lâu này...."Trong từ ngữ của hắn không có vẻ ủ rũ chán chường, nhưng Tư Á lại cảm giác được sự bi ai của hắn. Đây rõ ràng một nam hài rất tỉ mỉ, hắn vì nghĩ cho nàng mà tự ủy khuất mình. Tư Á áp bức thư vào ngực, rồi nhẹ giọng tự nói với mình:
- Tư Á, ngươi cứ để cho hắn trở thành như thế sao? Dù không thích hắn thì cũng nên nói cho hắn biết, đừng để hắn tự dày vò mình như vậy chứ.
Đi xem hắn một chút, nhìn xem thử nam hài đã viết cho mình tám bức thư tình kia có nho nhã giống như những lời ở trong thư hay không, xem thử diện mạo ở ngoài đời thật của hắn như thế nào. Có lẽ hắn là một nam hài đa sầu đa cảm, hoàn toàn hướng nội và có tướng mạo khá xấu thì phải, bởi vì nếu là một nam hài với tính khí dương cương thì tuyệt đối sẽ không thể viết ra những dòng đó được. Chỉ có loại người thể chất yếu đuối thì mới có tình cảm hướng nội, nhưng họ rất đáng để thông cảm, mặc dù là chẳng có bao nhiêu nữ hài sẽ yêu thích loại người như họ.Ở phía trước là phòng học của Phong hệ, lúc này có một đám học viên đang từ trong đó đi ra, dẫn đầu nhóm học viên đó là một thanh niên cao lớn, dáng vẻ hoạt bát, theo sau gã là vài nữ sinh với một nam sinh thấp bé. Trong những người này, ai mới là hắn đây? Có phải là nam hài đang vừa đi vừa khom lưng cúi thấp đầu kia hay không?
Đột nhiên có một giọng nói vang lên:
- Ê, Lưu Sâm, chúng ta hợp thành một tổ để đi huấn luyện dã ngoại được không?
Người vừa lên tiếng là một nam sinh thấp bé, xem ra tuổi tác cũng còn nhỏ, tất nhiên thực lực cũng không mạnh là bao; huống chi, khi tham gia huấn luyện dã ngoại, không có một cường giả nào lại muốn vào cùng tổ với kẻ yếu kém, vì vậy mà người yếu chỉ có thể kết bọn với người yếu, chứ chẳng có lựa chọn nào khác. Lời của gã nam sinh vừa lên tiếng kia chủ yếu là nói với hai nam sinh ở phía sau, một người cao lớn bảnh trai, và người kia là nam hài đang cúi thấp đầu nhìn xuống đất.
Xem ra mình đã đoán không sai! Gã nam sinh thấp bé và đang cúi đầu kia chính là Lưu Sâm rồi. Trong lòng Tư Á cảm thấy hơi có chút thất vọng, tuy rằng nàng đã đoán trước được vài phần, nhưng kết quả thấy được cũng khiến nàng bị thất vọng như thường.
Gã nam sinh thấp bé kia chợt ngẩng đầu, nhưng lại không mở miệng, còn nam sinh đi bên cạnh thì lại lên tiếng:
- Thật xin lỗi, Nại Nhĩ, ta và Ướt Sắt sẽ hợp thành một tổ!
Hắn vỗ nhẹ lên vai gã nam sinh đi bên cạnh, rồi nói tiếp:
- Thế nào, Ướt Sắt, đồng ý chứ?Ướt Sắt mỉm cười vui vẻ, nói:
- Đương nhiên là đồng ý! Lưu Sâm, có ngươi ở đây, vậy chúng ta không cần thiết chỉ đến sát biên giới của khu rừng thôi!
Lưu Sâm cười ha hả, đáp:
- Cái đó còn phải nói sao? Chúng ta có thể vào tận trung tâm của khu rừng, đương nhiên, với điều kiện là đạo sư không ngăn cản....
Thế rồi hai người soải bước bỏ đi, chỉ lưu lại tiếng cười hào sảng vẫn còn vang vọng của hắn. Tư Á hơi ngây người ra, đó là Lưu Sâm hay sao? Là nam sinh tràn ngập hào khí và đấu chí đó sao? Hắn hoàn toàn khác hẳn những gì nàng hình dung trong đầu, quả thật là hai thái cực trái hẳn nhau. Hắn bảnh trai như vậy, cao lớn như vậy, lại có tính khí dương cương, tuy vóc dáng không quá khôi ngô, nhưng mỗi một bước đi của hắn phảng phất như có mang theo một vận luật thần kỳ nào đó; nhưng điểm thu hút người ta nhất chính là ánh mắt trong sáng của hắn. Lúc nãy hắn chỉ nhìn sang hướng của Tư Á một chút thôi mà tim nàng đã đập rộn lên, nàng không ngờ có người lại có đôi mắt tràn đầy mỵ lực tới như vậy. Đúng rồi, là mỵ lực!
Ngay cả bản thân Lưu Sâm cũng không hề biết rằng, ánh mắt của mình đã thay đổi rồi. Sau khi linh hồn của hắn nhập vào thân thể của A Khắc Lưu Tư, thì ánh mắt của A Khắc Lưu Tư cũng thay đổi. Đó là do tập quán híp mắt lại để nhìn người đã bị thay đổi, mà giờ đây nó đã trở thành sinh động và tràn ngập trí tuệ. Hơn nữa, khi dòng nhiệt lưu trong cơ thể chạy qua nhãn cầu, nó lại một lần nữa thay đổi ánh mắt của hắn, thị lực trở nên trong sáng hơn trước rất nhiều, không những buổi tối có thể nhìn thấy đồ đạc rất rõ ràng, mà nếu là người ngoài nhìn vào thì cũng cảm thấy có chút gì đó khá thần bí, nhưng chẳng qua không có mấy ai lại chú ý tới điều đó thôi.
Hơn nửa tháng trở lại đây, hắn rất có hứng thú với việc huấn luyện tại dã ngoại, hứng thú với nguồn gốc công lực của hắn.
Trong chín ngày ngay, kể cả ngày đầu tiên là mười ngày, hắn đã cảm giác ra được mình đã bắt đầu thoát thai hoán cốt. Tuy chưa biết rõ công lực của mình đã đạt đến mức nào, nhưng hắn biết được mình đã tiến bộ rất nhiều.
Trong đêm huấn luyện đầu tiên, hắn đã trải qua khá nhiều gian nguy, nhưng khi sang đến ngày thứ hai thì sự nguy hiểm đã không còn kinh tâm động phách như hôm đầu nữa. Bầy rắn ở trên mặt đất đã khó có thể gây uy hiếp cho hắn được nữa, mà hắn chỉ việc tận khả năng để xuất thủ cho thật nhanh, mỗi ngày càng tiến bộ rất rõ ràng. Sau mười ngày, hắn đã đạt đến mức "thiết dũng phòng hộ" [1], bao nhiêu lá cây rơi xuống đều bị trâm đâm thủng hết (một thân cây nhiều lắm sẽ có mười chiếc lá cùng rơi xuống một lượt).
Đương nhiên, điều càng khó hơn là mỗi lần có rắn từ trên cây rơi xuống thì cũng đều bị hắn đâm thủng đầu cả. Trong màn đêm, khi rắn rơi khỏi cây, người rất khó tìm được đầu của chúng, nhưng Lưu Sâm lại đâm trúng rất chuẩn xác.
Còn về bầy rắn ở dưới đất, chúng lại càng không uy hiếp tới hắn được, vì mỗi khi có con nào mon men lại gần thì hắn lại nhảy tránh đi, hoặc thậm chí còn đá một cú cho chúng bay đi, chứ không để cho chúng kịp mổ lên chân hắn.
Mà bộ phận có tiến bộ nhất có thể nói là hai chân của hắn. Sau mười ngày huấn luyện, sức nhảy của hắn đã trở nên kinh nguời, chỉ một cú nhảy nhẹ nhàng thôi mà cũng đạt tới chiều cao chừng bảy, tám thước hoặc xa chừng mười mấy thước rồi. Đó có lẽ là tác dụng của cổ lực lượng kỳ quái ở trong người hắn gây ra, bởi vì trong lúc luyện tập không ngừng nghỉ, bất tri bất giác nó đã dung hợp vào cơ thể của hắn. Phải chăng đó chính là Phong võ thuật?
Có lẽ là thế, bởi vì ở trong ma pháp, chỉ có Phong võ thuật mới có thể khiến người ta bay nhảy được. Tuy rằng hắn nhảy chưa được cao lắm, dù gì thì hắn cũng chỉ mới luyện tập nên không thể ung dung bay nhảy vừa linh hoạt vừa nhẹ nhàng ở trên không trung như các đạo sư được, bởi lẽ hắn vẫn còn thiếu công lực. Hoặc giả đây cũng không phải là Phong võ thuật chân chính, nhưng hắn có thể tự ngộ ra ma pháp cao cấp như vậy tuy rằng chỉ mới nhập môn, nhưng đó cũng đã là kỳ tích ghê gớm lắm rồi! Đủ để khiến hắn trở thành kẻ may mắn nhất!
Phong võ thuật là tuyệt kỹ mà người ở cấp Phong hệ ma đạo trở lên mới có thể sử dụng được. Phải sau khi đạt tới cấp một rồi thì mới có người giảng dạy về nó, vì thế tất nhiên Lưu Sâm sẽ không hiểu được ý nghĩa chân chính về Phong võ thuật là vậy.
Người ở trong ma đạo môn, thông thường đều bay lượn rất nhẹ nhàng ở trên không, đó không phải là vì họ muốn biểu diễn một loại tuyệt kỹ đẹp mắt, mà chẳng qua là họ không có biện pháp nào để tăng tốc độ mà thôi. Trong thế giới ma pháp, thực dụng mới là quan trọng, nếu có thể tăng tốc được, vậy thì có ai lại không muốn nhanh đâu chứ?
Khoảng cách nhảy vọt của Lưu Sâm tuy không hơn được ma đạo, nhưng tốc độ của hắn lại khiến các đại ma đạo đều phải hâm mộ. Tất nhiên không một ai biết được điểm này, kể cả Lưu Sâm ở trong đó. Hắn chỉ có một chút hứng thú mà thôi, vì một khi đã có Phong võ thuật rồi, vậy thì việc rình Cách Tố tắm sẽ trở thành rất thuận tiện, hắn cứ việc nhảy thẳng lên lầu mà không cần trèo lên, dù có ngã xuống thì cũng không khốn đốn như hôm trước và lại càng không sợ bị té gãy chân nữa.
Bỏ qua môn khinh công khiến thiên hạ phải khiếp sợ đó đi, chỉ nói thành quả xuất thủ nhanh như chớp của hắn thôi cũng đã là một kỳ tích rồi. Dù cho đại kiếm sư có thấy hắn xuất thủ thì cũng phải kinh sợ chứ chẳng chơi, nhưng Lưu Sâm lại không hề biết điều đó. Hắn chỉ cảm thấy vẫn chưa đủ và mình vẫn còn quá kém mà thôi.
Mỹ nữ đạo sư từng nói qua, đâm lá rụng dưới cây, nhưng hắn chỉ có thể đâm thủng lá rụng của một thân cây mà thôi, còn mười mấy cây khác ở quanh đó thì lại quá xa, vả lại hắn xuất thủ trong mười ngày thì đều có ánh trăng giúp đỡ trong suốt mười ngày, nếu như không có trăng mà trời lại mưa hay có cuồng phong, bốn bề đen kịt thì phải làm thế nào?
Phương hướng để cho hắn nổ lực còn nhiều lắm, có lẽ đủ để cho hắn cố gắng luyện trong suốt mấy năm luôn đấy chứ, vì vậy mà Lưu Sâm không hề tự mãn; thậm chí còn không dám đề cập đến việc huấn luyện với mỹ nữ đạo sư nữa, bởi vì hắn là một cường nhân, khi trình độ bản thân còn cách thành công quá xa thì mắc chi phải đi khoe thành tích với giảng sư chứ? Hắn chỉ có cách là lén lút cố gắng luyện tiếp, chờ tới khi đạt tới cảnh giới của giảng sư thì mới dám đi báo kết quả. Còn trước khi thành công, tốt nhất là để cho giảng sư quên đi chuyện này, khiến nàng đừng kiểm tra mức độ tiến triển của mình, có như vậy thì hắn mới có mặt mũi.
Nàng mỹ nữ đạo sư này quả thật là người rất hiểu lòng người, dường như nàng biết Lưu Sâm không muốn nói nên nàng cũng chẳng hỏi tới. Ngày thường không hề có biểu thị gì đặc biệt đối với Lưu Sâm. Ngoài buổi học đầu tiên là có nói nhiều với hắn một chút, nhưng sau đó thì chẳng thèm ngó tới hắn một mắt, nhờ vậy mà Lưu Sâm cảm thấy áp lực được giảm xuống rất nhiều.
Kỳ thật, có một việc mà hắn vẫn chưa biết. Đó là nàng mỹ nữ đạo sư kia vốn không nghĩ rằng hắn đang luyện tập, nếu như nàng biết trong mười ngày qua, Lưu Sâm đã y theo phương thức "có lẽ có" [2] ấy để huấn luyện thì chỉ sợ hai mắt của nàng sẽ trợn thật to, đồng thời đồi ngực "bảo bối kiêu hãnh" của nàng cũng sẽ nhảy lên bần bật theo tiếng thở gấp cho coi - bởi lẽ trên căn bản thì phương thức đó không phải là phương thức để huấn luyện người. Nếu như nhất định phải nói là huấn luyện, thì phương thức đó chỉ có thể huấn luyện thần, không phải chiến thần, mà là bệnh tâm thần! Toàn sân đều có lá rụng, bay phiêu phù trong gió, bao trùm một khuôn viên hơn mười trượng. Trong đám lá rụng kia, cao có thấp có, nhẹ có nặng có, có bay ngang bay dọc hoặc bay xéo, một khi có gió thổi tới thì chúng sẽ hoàn toàn thay đổi quỹ tích ngay.
Có rất nhiều lá rụng ở dưới đất đều bị đâm thủng, điều đó há có thể do người tạo nên? Đây chỉ là một trò đùa do Cách Tố bày ra để trừng trị Lưu Sâm mà thôi, bản thân nàng tất nhiên sẽ không đi tham gia vào trò đùa đó. Thậm chí, dù cho đây là phương pháp do nàng bày ra, nhưng chưa chắc nàng đã làm được như Lưu Sâm thế này (đó là chưa kể tới việc đâm lá cây, chỉ cần toàn lực tránh né bầy rắn và không để chúng mổ trúng mình thôi cũng đã là kỳ tích rồi). Chỉ có hai loại người là có thể làm được điều này. Loại thứ nhất là thần, và loại thứ hai là những kẻ bị bệnh tâm thần thuộc hạng nặng, luôn vọng tưởng tới những gì khó đạt được!
Lưu Sâm không phải là thần, và hắn cũng không bị mắc bệnh tâm thần. Hắn vốn cũng không cho rằng mình có thể làm được, nhưng hắn cứ hướng về mục tiêu của mình mà nỗ lực, cố gắng hơn là đến gần, bởi vì hắn tin vào lời nói của Cách Tố. Không phải hắn dễ dàng tin nữ nhân, mà là vì ở tại đây, hắn đã thật sự thu gặt được thành quả khó tưởng tượng được trong những buổi tập luyện miệt mài của mình. Người khác nói thì mình còn khó tin, nhưng chính bản thân đã thể nghiệm rồi thì làm sao có thể hoài nghi được nữa chứ?=========================================Chú thích:[1] thiết dũng phòng hộ: phòng tuyến sắt.[2] nguyên văn là "mạc tu hữu", tức "có lẽ có". Ngày xưa vào thời Tống ở Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau, từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
200 chương
64 chương
52 chương
137 chương
119 chương
352 chương