Bách Biến Tiêu Hồn
Chương 289 : Vô Hình Phong
Thanh âm ở trong không trung vẫn truyền đến:
- Nếu như các vị còn là người của đại lục, và còn có chút huyết tính, vậy chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau ở Lạc Tang, rồi cùng nhau tiêu diệt Thánh Cảnh, khiến cho bầu trời của đại lục lại được tự do như cũ.
Mấy ngàn người nghe vậy thì đều cùng quỳ xuống, sau đó lại có tiếng người hô lên:
- Ta nguyện ý đi theo tiên sinh để tiêu diệt Thánh Cảnh!
- Ta cũng nguyện ý!
- Chúng ta đều nguyện ý!
Thanh âm cứ vang lên rầm rộ như ba đào thác lũ, khiến cho toàn thành đều bị chấn động!
Lưu Sâm giơ tay ra hiệu ngăn họ lại, rồi nói tiếp:
- Tốt lắm!
Hắn hơi dừng lại một chút rồi cao giọng quát:
- Đại lục kiếm sư, ma pháp sư, các lộ binh sĩ nghe lệnh!
- Dạ!
- Lập tức tiến binh Lạc Tang thành! Suốt đêm xuất phát!
Thanh âm của Lưu Sâm theo gió truyền đi, khắp thành đều nghe rõ. Có lẽ đây là một diệu dụng khác của Phong ma pháp. Chỉ cần nơi nào có gió thì thanh âm của hắn sẽ được tiếp sức rất dễ dàng. Thế rồi Lưu Sâm lại trầm giọng nói tiếp:
- Trách nhiệm của các ngươi là chính diện khiêu chiến với quân sĩ Lạc Tang. Chỉ cần các ngươi ra sức chém giết binh sĩ của Thánh Cảnh, vậy thì người đại lục sẽ tha thứ cho sự phản bội của các ngươi. Chẳng những vậy mà họ sẽ còn ghi nhận các ngươi là anh hùng của đại lục nữa!
Hỏa quang ở trong thành hầu như song song được đốt lên!
Ở trong khu địch chiếm, cho dù là hàng binh, nhưng các đại lục binh sĩ cũng chẳng được tốt đẹp gì. Kiếm sư và ma pháp sư vốn là những đứa con cưng của đại lục, đi tới đâu cũng đều là quý khách, nhưng ở trong mắt Thánh Cảnh, bọn họ chỉ là tép riu. Dù chỉ là một tên binh sĩ tầm thường của Thánh Cảnh thì vẫn có thể diễu võ dương oai ở trước mặt họ. Cuộc sống như thế chỉ là bất đắc dĩ. Còn bây giờ thì Thánh Cảnh đã bị trừ diệt, hơn nữa vị thần nhân này lại thần thông như thế, do đó mà họ cảm thấy cơ hội đánh thắng Thánh Cảnh rất cao, và những ngày tháng không phải làm vong quốc nô cũng chỉ nằm ở trong tầm tay thôi. Vậy thì có ai lại muốn đi làm tay sai cho kẻ địch đâu chứ?
Không có ai dám chính diện khiêu chiến với người của Thánh Cảnh, nhưng dưới tình huống hiện nay, làm sao có người dám lên tiếng dị nghị? Hơn nữa, người đông thì lực lượng mạnh, đồng thời lại có chỗ dựa vững chắc thế này, vì vậy mà mọi người đều có một loại cảm giác giống nhau: khích động!
Nhưng bọn họ vẫn chưa biết, chỗ dựa vững chắc của họ vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho họ. Khi khiêu chiến chính diện với Thánh Cảnh, tất nhiên sẽ có nguy hiểm. Bọn họ sẽ không tránh được hy sinh, nhưng sự hy sinh này cũng có cái giá của nó. Mà cái giá đó chính là hình thành một loại chiến lược!
Khi đại quân của Ngọc Lan thành tấn công, người của Thánh Cảnh tất nhiên sẽ tập trung lại. Do bọn họ chính diện xuất kích, tất sẽ hấp dẫn sự chú ý của địch nhân, vậy thì Lưu Sâm sẽ thuận lợi triển khai hành động của mình. Có một phương pháp không thể sử dụng được nữa, đó chính là Thanh Âm ma pháp!
Tô Nhĩ Tát Tư có liên quan với hắn rất nhiều, vì vậy mà hắn không muốn dùng binh sĩ của Tô Nhĩ Tát Tư để làm những con chốt thí, nhưng dù sao cũng phải có người để làm những con chốt thí. Do đó mà đám binh sĩ nhu nhược này rất thích hợp để lãnh trách nhiệm đó.
Đại quân xuất động suốt đêm. Khi cửa thành vừa mở rộng, đại đội nhân mã liền phóng ra khỏi thành và nhắm về phía đông. Tòa thành ở cách đó hơn một trăm dặm về phía đông chính là mục tiêu của họ: Lạc Tang thành! Đây là trận phản kích đại quy mô của đại lục từ sau ngày bị Thánh Cảnh xâm lăng. Không ai có thể ngờ rằng, vào hai giờ trước, những người này đều là những kẻ ủng hộ kiên cường nhất của Thánh Cảnh, thậm chí đa số còn đều là những tiểu đầu mục của Thánh Cảnh nữa.
Đoạn tuyệt đường lui là chính đề, lấy sự tha thứ của người đại lục làm mồi nhử. Thế là tất cả đều thay đổi.
Ma Cảnh cũng tốt, mà Thánh Cảnh cũng xong, Lưu Sâm đều dùng thực lực tối cao để hấp dẫn sự chú ý rồi dùng thủ đoạn để kêu gọi người đại lục gia nhập vào liên minh, từ từ bồi đắp cho thực lực của mình càng lớn mạnh dần. Biện pháp này quả thật rất hữu hiệu, nhưng cũng rất dễ phá vỡ, bởi vì nguyên nhân chỉ có một. Loại cơ sở hợp tác kiểu này không bền chắc, bởi vì mọi thứ đều lấy bản thân hắn làm điểm xuất phát. Trận doanh này mới nhìn vào thì có vẻ khá là kiên cố, nhưng nó lại có một nhược điểm: Một khi có một lực lượng nào đó có thể phá hỏng vũ lực thần thoại của nhị Cảnh, vậy thì cánh lực lượng này sẽ tùy thời mà trở ngược mũi giáo cho xem.
Dùng võ lực để phá tan thần thoại bất bại của địch nhân, rồi lại lấy hình tượng anh hùng để cho người đại lục thấy được tia hy vọng. Đó chính là phương pháp căn bản của Lưu Sâm!
Thiên địa phong vân biến sắc, mây đen ngùn ngụt, tất cả đều biểu thị không tầm thường. Sau vài cái nhô lên hụp xuống, Lưu Sâm đã đứng bên ngoài thành Lạc Tang, bỏ xa đại quân ở phía sau. Khi họ đến đây thì sẽ là chuyện sau bình minh rồi. Đêm còn dài, hắn cần nghỉ ngơi chốc lát. Phương pháp gây rối trong thành quả thật ứng nghiệm như thần, nhưng chuyến này, hắn không có ý định dùng lại phương pháp đó. Đại quân của hắn đã thành hình, vì vậy nên hắn cần phải đại triển thần oai trước đại quân một chuyến cho thật đẹp mắt!
Gần tới bình minh, bầu trời vẫn còn hôn ám, thời tiết ở phương nam sẽ không có tuyết, mà chỉ có mưa phùn. Mưa phùn cũng vẫn lạnh như thế.
Thủ lĩnh tối cao ở trong thành là Khắc La Tây. Trời mới tờ mờ sáng mà mí mắt của y đã giật giật liên tục. Đây là hiện tượng dị thường mà y chưa gặp phải bao giờ. Là đại đệ tử của vị thánh đứng đầu tứ thánh, đại thánh, y ở trong Thánh Cảnh đã được xem là đại tông sư, mà ở đại lục thì lại càng mặc sức hoành hành thiên hạ. Kỳ thật y đã sớm có dự định sẽ đấu với kiếm thần của đại lục là Lạc Phu một trận để phân cao thấp rồi.
Loại người như y không thể cảm thấy sự nóng lạnh của thời tiết mới đúng, nhưng hôm nay chỉ mới gặp một trận mưa phùn thôi, vậy mà y đã cảm thấy có chút lạnh rồi.
- Khắc Nhĩ!
Đó là cái tên của đệ đệ y. Bình thường, sáng nào gã cũng túc trực ở bên ngoài cửa phòng của y.
- Đại ca!
Một đại hán với gương mặt lạnh lùng vén rèm bước vào.
- Mau sai người đến điều tra tình huống của Tô Nhĩ Tát Tư một chuyến xem sao!
Khắc La Tây nói:
- Sau đó lại phái người báo với Bội Cơ ở Ngọc Lan thành phải cẩn thận một chút. Thời khắc này không thể xuất kích đượcc, tất cả đều phải chờ tứ thánh quyết định mới được!
- Dạ!
Khắc Nhĩ cúi người nhận lệnh. Sau khi gã lui ra chẳng được bao lâu thì đã vội vàng quay trở lại, đồng thời kêu lớn:
- Đại ca, có chuyện không hay rồi....
- Cái gì?
Khắc La Tây giật bắn mình, nói:
- Mau đi xem!
Hai bóng người lao vút đi. Hai người họ nhanh chóng xuất hiện trên tường thành, mắt nhìn về phía toán quân đội đang ùn ùn kéo đến từ xa. Khắc La Tây và đệ đệ thoáng trao đổi một ánh mắt, ai nấy cũng đều thắc mắc: "Đây là cánh quân chết tiệt nào thế này?" Việc quân đội xuất hiện thì không có vấn đề gì cả, mà việc Khắc La Tây lo lắng nhất chính là Na Trát Văn Tây đột nhiên xuất hiện để gây náo loạn trong thành. Thế nhưng việc y lo lắng chưa thấy xuất hiện, mà lại có một cánh quân bỗng nhiên xuất hiện.
- Na Trát Văn Tây đã giết sạch người của Thánh Cảnh tại Ngọc Lan thành, giờ đây đang suất lãnh đại quân đến đây!
Phía dưới chợt có người hô lớn:
- Tất cả đại lục binh sĩ của Lạc Tang nghe lệnh, mau mau mở cửa thành đầu hàng, rồi cùng nhau giết chết tặc tử của Thánh Cảnh!
Người vừa lên tiếng là một trung niên hán tử, thanh âm ghê gớm thật.
Mí mắt của Khắc La Tây vừa hết giật giật được ít lâu, nay nghe được câu nói đó thì nó lại giật giật tiếp. Người trong thành cũng bắt đầu rối loạn lên. Trong mắt Khắc La Tây bắn ra lửa giận, y quát:
- Các hạ....phải chăng chính là Na Trát Văn Tây?
Trung niên hán tử dõng dặc đáp lại:
- Không phải! Nhưng Na Trát Văn Tây tiên sinh đã đến rồi!
Đã đến?
Khắc La Tây đưa mắt nhìn quanh một lượt, nhưng chỉ thấy những gương mặt thất kinh của binh sĩ Thánh Cảnh mà thôi. Chẳng lẽ người đó lại có uy lực như thế ư? Chỉ mới nghe nhắc đến tên hắn thôi thì đã khiến cho đám thủ hạ của mình hoảng hốt cả lên như thế? Khắc La Tây hít một hơi thật sâu, rồi cười ha hả, nói:
- Bản nhân đã sớm chờ tên tiểu tử Na Trát Văn Tây ấy đến đây tìm chết rồi, chỉ sợ hắn không dám lộ diện mà thôi!
Tiếng cười đó dường như đã xoa dịu nỗi kinh sợ của đại quân, chí ít thì cũng có hơn mười cánh tay giơ binh khí lên thật cao.
Khắc La Tây quát lớn:
- Na Trát Văn Tây, nếu ngươi đã đến thì có dám ra mặt đấu với bản nhân một trận chăng? Nếu không thì ta cũng thứ cho cái gan nhỏ bé của ngươi!
Người này là chỗ dựa của lòng tin trong quân đội, cho dù có dùng lời nói để hạ thấp hắn thì âu đó cũng là một loại chiến lược.
- Ta tới rồi đây!
Mấy chữ này vừa thốt ra, ở trong không trung đột nhiên xuất hiện một thân ảnh. Người nọ là một thanh niên tuấn tú, đứng lơ lửng giữa hư không, trông tựa thiên thần giáng thế vậy!
Người nọ vừa xuất hiện thì các binh sĩ đại lục ở phía dưới liền vung cao binh khí, đồng thời hô vang:
- Na Trát!
Lưu Sâm vừa xuất hiện thì lập tức mang đến hy vọng rất lớn cho họ. Dọc đường, bỗng nhiên họ thấy mất dấu thủ lĩnh thì đã thấy hoảng loạn rồi, nhưng nay lại thấy hắn xuất hiện thì quân tâm lập tức được ổn định trở lại, sĩ khí tăng lên vùn vụt. Giờ đây nhìn thấy hắn đứng trên cao, mọi người lại có một cảm giác: hắn đúng là thần. Dù đối phương có lợi hại cỡ nào đi nữa thì cũng không phải là đối thủ của hắn!
Khắc La Tây chìa tay ra nói:
- Ngươi muốn đấu với ta một trận? Được thôi, mời xuống đây!
Nói xong, y khẽ phất tay một cái. Các tướng lĩnh đứng gần đó đều lùi hết ra sau.
Lưu Sâm cười nói:
- Quả nhiên không tệ! Ngươi còn mạnh hơn những kẻ khác, bởi vì ít ra thì giọng nói của ngươi không có run rẩy vì sợ!
- Nhưng ngươi lại khiến cho ta thất vọng!
Khắc La Tây cười nhạt, nói:
- Người khác nói Na Trát Văn Tây là anh hùng, nhưng theo bản nhân thì ngươi chỉ ỷ vào Phong ma pháp mà đặc biệt vượt xa các cường giả thông thường mà thôi. Thậm chí cả việc xuống đây đấu với ta mà cũng không dám nữa!
Đối phương đang đứng ở một vị trí rất cao, cách mặt đất chừng hơn mười trượng. Với công lực của y thì miễn cưỡng có thể nhảy lên độ cao đó được, nhưng nếu muốn tấn công đối phương ở vị trí đó thì không thể nào. Y cảm thấy việc mình cần làm đầu tiên là dụ cho đối phương xuống đất, và biện pháp tốt nhất chính là sử dụng kế khích tướng!
Lưu Sâm nheo mắt nhìn y:
- Ngươi là cường giả ư?
- Ngươi có thể thử xem cho biết!
- Kiếm sư không mang theo kiếm chỉ có một loại!
Lưu Sâm quan sát toàn thân của đối phương rồi nói tiếp:
- Đó chính là kiếm thần. Chỉ có kiếm thần mới không cần dùng tới kiếm. Khắc La Tây, ngươi thật là kiếm thần sao?
Khắc La Tây ngạo nghễ nói:
- Ngon thì ngươi cứ thử xem!
- Ta đúng là cũng nên thử cho biết thế nào!
"Vù" một tiếng vang lên, hắn bỗng gieo người xuống tường thành, với tốc độ cực nhanh. Nhìn tư thế xà xuống của hắn, người ta ai nấy cũng những tưởng rằng hắn sẽ xuyển thủng tường thành chứ chẳng chơi. Thế nhưng khi chân vừa gần chạm đất thì hắn liền dừng lại rất nhẹ nhàng. Chỉ thấy hắn đứng vững vàng đối diện với Khắc La Tây, cả một hạt bụi cũng không bị bắn lên tí nào. Mí mắt của Khắc La Tây lại giật liên hồi. Y biết thân thủ vừa rồi của đối phương vẫn chưa phải là tốc độ chân chính của hắn, bởi vì khi người ta đã sử dụng tốc độ cực hạn thì sẽ không thể khống chế sức rơi xuống của mình, và lại càng không thể thu phát tùy tâm như hắn vừa hiển lộ được.
Màn biểu diễn đáp xuống đất và tư thế đứng của Lưu Sâm đã phá tan phân nửa lòng tin của y rồi!
Nhưng bây giờ y không còn đường lui nữa! Chỉ có thể cắm đầu theo lao mà thôi!
Khắc La Tây chậm rãi xòe tay ra, tốc độ rất chậm. Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, cuồng phong liền bắn ra từ tay y, vô hình kiếm!
Lưu Sâm chỉ hơi nghiêng đầu một chút, thế là một mảnh tường thành ở sau lưng hắn đã bị chém rời. Lúc này Khắc La Tây lại vung tay phải lên rồi chém ra một kiếm, Lưu Sâm ngửa người ra sau tránh né, lại có một viên đá khác bị chém. Khắc La Tây lại quát lớn một tiếng, hai tay khoanh tròn một vòng, thế là trong không khí liền bị phân ra thành rất nhiều ô vuông nho nhỏ, nhưng Lưu Sâm chỉ khẽ phất tay một cái, bao nhiêu kình phong ở trước mặt đều biến mất vô tung vô ảnh. Lúc này thân ảnh của Khắc La Tây lại nhoáng lên, cả người dường như đột nhiên biến mất giữa ban ngày ban mặt vậy, đồng thời ở trong không trung cũng có vô số kình phong nổi lên. Vô hình kiếm, vô hình nhân!
Còn Lưu Sâm thì trái lại chỉ có một thân ảnh. Hai chân của hắn cơ bản gần như không hề di động chút nào. Hắn không hề biểu lộ tốc độ thần kỳ của mình, thậm chí phạm vi di chuyển thân hình của mình cũng rất nhỏ, thế nhưng thanh âm của hắn lại rất lớn. Chỉ nghe hắn kêu lớn:
- Vô hình kiếm mà được thành hình thì không thể gọi là vô hình kiếm nữa. Kiếm của ngươi chỉ có thể gọi là Vô hình phong mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
319 chương
146 chương
79 chương
19 chương
105 chương