Bách Biến Tiêu Hồn
Chương 239 : Chuyên Tốt Liên Tục
Ở sau lưng có binh sĩ đuổi theo, từ trong đám binh sĩ chợt có thanh âm vang lên:
- Phong thần, hai tên sứ giả kia là do ngươi giết. Ngày mai, khi công cáo toàn thành, ngươi có thể đổ hết lên đầu ta!
Lời vừa dứt, bỗng có một tiếng "oành" vang lên, đám binh sĩ bị hất tung tứ phía, nhưng có hơn mười gã thì vẫn đứng yên bất động. Khi thanh âm của hắn hết thúc, mười người này mới chậm rãi ngã xuống, cả mười người chia thành hai mươi khúc mà ngã xuống.
- Ta sẽ giết ngươi!
Phong thần tức giận quát lên rầm trời! Trên trán nổi hết cả gân xanh.
- Nếu như lời nói có thể giết được ta, vậy ta đã chết từ sớm rồi!
Lưu Sâm cười lạnh, thốt:
- Chỉ đáng tiếc, ngươi giết không được ta, còn ta thì....có thể tùy ý mà giết ngươi. Không nói với ngươi nữa, ta còn muốn đi dạo quanh thành một chuyến, sẵn đó suy nghĩ xem làm sao để giết cho đủ 700 người!
Nói xong, hắn liền chuyển hướng quay về phía tường viện bên trái, nhưng không khí ở tại đó chợt phát sinh cải biến. Lưu Sâm sớm đã có dự liệu như thế, nên hắn chợt co người lại rồi bỗng phóng về hướng tường viện bên phải. "Oành" một tiếng vang lên, tường viện bên phải đã bị phá một lỗ lớn, bụi cát bay lên mù trời, tiếp theo thì tiếng cười sảng khoái kéo đi xa dần. Trong khi tiếng cười còn chưa chấm dứt, toàn thể binh sĩ của Ma Cảnh ở trong thành đều thấy lạnh run. Bọn chúng biết rõ, tên ma quỷ kia lại xuất động rồi. Đáng lẽ tiếng cười của địch nhân phải là dấu hiệu chỉ điểm vị trí của hắn cho chúng biết, rồi chúng cứ việc tấn công đến nơi đó mà thôi. Nhưng kỳ quái thay, tất cả người của Ma Cảnh đều muốn rời xa nơi có tiếng cười đó, còn những kẻ đang nằm trong phạm vi của tiếng cười đó thì chọn ngã lăn ra đất mà giả chết.
Tiếng cười đó cũng truyền đi khắp toàn thành!
Tại trung tâm tòa thành, trong một căn phòng kín mít, lúc này đang có vài người ngơ ngác nhìn ra ngoài. Sắc mặc của mỗi người đều rất phức tạp.
Một lão giả cất giọng đầy cảm khái, nói:
- Na Trát Văn Tây, rốt cuộc người này là thần thánh phương nào thế này?
- Nghe nói hắn là một người trẻ tuổi, nhưng công lực đã đạt tới cảnh giới thần cấp rồi!
- Phí lời!
Lão già ngồi giữa cắt ngang lời người kia:
- Người có thể khiến cho Phong thần bị thúc thủ vô sách như vậy, chẳng lẽ còn chưa phải là thần hay sao?
Thanh âm của nửa câu sau được ép xuống thật thấp.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Một người trẻ tuổi trong bọn trầm giọng nói:
- Nếu cứ ở chỗ này mãi, sớm muộn gì cũng....cũng không được an toàn!
- Nhưng không ở đây thì sao? Nếu chúng ta mạo hiểm rời thành thì còn bị chết nhanh hơn!
Lão giả ban đầu thở dài, than:
- Lúc trước không nghe lời đại công, để bây giờ ở đây mà kinh sợ và lo lắng từng phút từng giây. Thật không bằng liều chết ở lại Tịch Phương thành, theo ta thấy thì Ma Cảnh chưa chắc sẽ vượt qua được Thác Mạc Tư đâu!
- Đúng vậy!
Người trẻ tuổi nói:
- Ở lại Tịch Phương thành, nói không chừng còn có thể tham gia vào chiến dịch bảo vệ Thác Mạc Tư thành, dù có chết thì cũng là chết oanh oanh liệt liệt. Còn bây giờ thì ăn bữa nay lo bữa mai; vả lại, dù nay có chết đi thì cũng bị người ta xem thường!
- Các người than thở làm chi?
Lão giả ngồi giữa nạt khẽ:
- Tuy Na Trát Văn Tây lợi hại, nhưng hắn lại là kẻ địch của toàn thành. Đừng quên Ma Cảnh thần còn chưa có một người xuất hiện. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị chết tại Xích Dương thành, Ma Cảnh vẫn sẽ tung hoành thiên hạ không đối thủ!
- Đại ca!
Lão nhân ban đầu chậm rãi thốt:
- Người trong toàn thành chưa chắc đã đồng lòng với nhau. Ta xem chừng những người còn nuôi hy vọng chiếm tới chín phần. Chỉ cần Phong thần bị thất bại một lần, nói không chừng chín phần binh sĩ của Xích Dương thành sẽ bỏ trốn ngay tức khắc.
- Đâu chỉ có chín phần?
Thanh niên tức giận nói:
- Hiện tại Ma Cảnh chỉ còn lại chưa tới 600 người! Chỉ cần 600 người đó đều chết đi, vậy thì mười vạn bách tính sẽ bỏ chạy sạch cho coi!
- Nói thì dễ thôi!
"Đại ca" ngồi giữa tức giận ngắt lời:
- Phong thần đã có chuẩn bị rồi, hắn làm sao tiếp tục đánh lén thành công được nữa chứ? Muốn giết thêm 600 người à? Đừng nằm mơ!
- Ta thấy ngươi mới là kẻ đang nằm mơ đấy!
Một giọng nói đột nhiên vang lên:
- Thân là người của đại lục, nhưng cả ngày chỉ biết tìm kế làm sao để tấn công đại lục. Loại người vô sỉ như thế mà đến bây giờ vẫn chưa chết, chẳng lẽ không còn thiên ý nữa sao?
Trong phòng đột nhiên có thêm một người xuất hiện, kèm theo tiếng cửa phòng hé mở, ngọn đèn nhỏ cũng chao đảo theo gió. Mọi người cùng đứng bật dậy, ai nấy đều rút kiếm cầm tay, đồng thời khẩn trương nhìn vào ngươi đang đứng giữa phòng.
Kẻ lạ mặt chậm rãi quay người lại. Đó là một thanh niên nhân với vóc người cao lớn. Sắc mặt của mọi người đều từ từ đổi sang trắng bệch....
- Là....người nào?
Lão giả chỉ kiếm về phía trước, mũi kiếm khẽ run lên bần bật dưới ánh đèn.
- Na Trát Văn Tây!
Bốn chữ ngắn ngủi vừa thốt ra, trường kiếm trên tay lão giả nọ liền rơi "keng" xuống đất. Tất cả mọi người đều ủ rũ hạ kiếm xuống. Đây là tên hung thủ đáng sợ kia sao? Đây là siêu cấp cao thủ ngang tài ngang sức với Phong thần, người chỉ dùng một chiêu đã có thể giết chết đại ma đạo hay sao?
Lưu Sâm khẽ vung tay lên, gió trong phòng không hề nổi lên, nhưng lão giả ngồi giữa đã bị chém thành hai đoạn, kể cả chiếc ghế mà lão vừa ngồi nữa. Lão bị chém thành hai khúc rất gọn gàng. Trước vòng vây của địch nhân mà tiện tay giết người như thế, phải chăng kết quả sẽ là bị mọi người vây công? Không phải! Tất cả những người đang có mặt đều chọn một đáp án duy nhất, đó là chạy trốn!
Chỉ nghe một thanh âm lạnh lẽo vang lên:
- Kẻ nào chạy sẽ chết!
Lời này vừa dứt, sáu người còn lại ở trong phòng đều cứng đơ cả người, không có lấy nửa điểm di động.
Bỗng nhiên vài tiếng "leng keng, leng keng" vang lên, sáu thanh trường kiếm đều rơi xuống đất. Một lão giả cố trấn áp nỗi lo sợ, khom người thốt:
- Xin cứ nói!
Lưu Sâm chậm rãi nói:
- Ma Cảnh tấn công đại lục, đó là chúng tự tìm lấy diệt vong! Các ngươi tham gia vào trận tuyến của Ma Cảnh, đó là một lựa chọn kém khôn ngoan!
Không một ai dám mở miệng cãi lại, cả hô hấp dường như cũng đình chỉ hết.
May mà Lưu Sâm còn nói tiếp:
- Ta đã nghe hết những lời bàn luận vừa rồi của các ngươi, và cũng biết các ngươi đang rất mâu thuẫn. Hiện tại ta có thể chỉ cho các ngươi một con đường sáng.....
Theo từng lời nói sau đó của hắn, không khí nặng nề ở trong phòng liền dần dần biến mất. Sắc mặt tái xanh của mọi người cũng chậm rãi không còn nữa. Đến cuối cùng, lão giả lúc này khom người thật thấp, nói:
- Đa tạ...thần sư chỉ điểm, và cũng đi tạ thần sư đã khoan dung!
Lưu Sâm mỉm cười, nói:
- Nếu các ngươi cứ làm theo lời của ta, tất sau này sẽ được người của đại lục tha thứ, đồng thời vẫn còn cơ hội để dương danh thiên hạ. Cơ hội đang nằm ở trong tay các ngươi!
- Dạ, chúng tôi đã hiểu!
Lời chưa dứt, trong phòng đột nhiên nổi lên một cơn gió, thân ảnh của Lưu Sâm đã biến mất. Sáu người còn lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng động thủ giải quyết thi thể của "lão đại". Thỉnh thoảng ánh mắt của họ có chạm nhau, ai nấy đều nhìn thấy thần tình phức tạp trong mắt của đối phương, đồng thời cũng có nét như vừa được giải thoát. Tất cả mọi người đều hành động trong im lặng... oooOooo
Trong Phong thần phủ.
Hôm nay lại có bi kịch của tối hôm qua. Đội tuần tra liên tiếp gặp chuyện không may, hơn nữa chuyện không may càng lúc càng gia tăng thêm. Tại tường thành cũng có chuyện. Không biết ai đó đã treo chiếc đầu của tướng quân thủ thành lên cột cờ từ bao giờ. Phong thần không dám động. Y không dám khinh động. Nếu y chỉ cần động một chút thôi, nói không chừng đại bản doanh của y sẽ xảy ra đại sự ngay. Y biết rõ địch nhân đang thẳng tay giết chóc binh sĩ của mình, nhưng y chỉ có thể ngồi yên ở đây để uống trà và chờ nghe tin xấu dồn dập đổ về mà thôi. Loại tư vị này quả thật khiến người ta rất khó chịu.
Phàm là người thì đều sẽ không chấp nhận nổi, nhưng may thay, y không phải là người! Thế nhưng thần cũng có những lúc có tâm tình không tốt. Nhìn chén trà trong tay y thì cũng biết là lúc này tâm tình của y đặc biệt xấu!
Cửa phòng chợt mở ra, đôi mắt như đang cầu xin của thất thái thái và bát thái thái nhìn vào phòng. Nơi cửa phòng có hương thơm nhè nhẹ truyền đến, đó là một loại hương khí mà bất cứ ai cũng thích ngửi.
- Phụ thân!
Tư Cầm đứng trước cửa, nói:
- Bây giờ không còn đường lui nữa. Chúng ta phải tấn công! Tấn công chính là cách phòng thủ tốt nhất!
Trên mặt nàng có biểu tình kiên định vô cùng. Loại biểu tình này không mấy khi thấy xuất hiện trên mặt nàng, chỉ khi nào gặp phải đối thủ chân chính thì nàng mới có loại biểu tình đó. Mỗi lần như vậy thì trông nàng càng giống như một tiểu cô nương thuần khiết hơn.
- Tấn công?
Phong thần nhíu mày, hỏi:
- Tấn công thế nào? Người này....người này....
Hắn không có ngôn ngữ nào để đánh giá đối phương cho chính xác được.
- Tấn công không cần phải nhắm vào người này, chúng ta có thể bỏ qua sự hiện hữu của hắn!
Tư Cầm bình tĩnh nói:
- Chúng ta tấn công Thác Mạc Tư thành. Hắn có thể sấn vào thành để giết chóc, vậy chẳng lẽ chúng ta không thể đuổi giết đến tận sào huyệt của hắn hay sao? Luận về tuyệt kỹ giết người, có ai sánh được với Ma Cảnh chứ?
Phong thần nghe vậy thì khuôn mặt của y lập tức được giãn ra. Đúng là một nữ nhi tốt! Vào thời khắc mấu chốt nhất thì nàng luôn có thể nghĩ đến biện pháp tốt nhất. Nếu cứ thủ ở Xích Dương thành thì cũng chẳng nào thủ bãi đất trống vậy. Đối với người kia, Xích Dương thành vốn không cần phải bảo vệ, nhưng nếu y tiến nhập vào sào huyệt của đối phương thì lại khác hẳn. Nếu hắn không muốn nhìn thấy cảnh thành phá người chết, vậy thì hắn sẽ phải ra mặt để giao đấu trực diện. Đối với các cao thủ cao cấp, phòng thủ vĩnh viễn không bằng tấn công. Có thể mình cũng sẽ như hắn, ở trong thành, bằng vào sức một người mà quậy đến nỗi gà chó không yên. Với công lực của Phong thần, chắc hẳn sẽ hành động dễ dàng hơn kẻ kia nhiều lắm, chí ít thì y không sợ chính diện giao phong với đối thủ! Hơn nữa, y sẽ không hành động một mình, mà thủ hạ của y sẽ càng đắc lực hơn đối phương nhiều lắm. Bất luận một tên thủ hạ nào của y mà lọt vào trong thành, tất đều sẽ trở thành một sự phiền phức khá lớn cho đối phương!
Luận về bản lãnh gây phiền phức, Phong thần nhất định cũng sẽ không thua cho ai. Bây giờ chính là lúc thù trả thù, oán báo oán rồi đây!
Lúc này chợt có tiếng ngựa truyền đến. Vào thời khắc này, Phong thần không còn cảm thấy tiếng vó ngựa lại kinh tâm động phách như trước kia nữa, mà giờ đây y đã có thể thản nhiên đối mặt với nó. Lại có chuyện gì xảy ra ở nơi nào đó rồi đây?
- Bẩm báo chủ nhân!
Thanh âm của một gã thân vệ từ ngoài truyền vào:
- Đã tìm được nơi trú chân của người kia!
- Ở đâu?
Phong thần nhíu mày hỏi.
- Là tại một khách điếm bình dân ở phía nam thành! Tuy hắn đã thay đổi y phục, nhưng thuộc hạ vẫn nhận ra được hắn rất rõ ràng!
Gã thân vệ nói tiếp:
- Thuộc hạ đã an bài nhân thủ giám thị hắn từ xa. Sau khi xác định rõ ràng hắn đã vào phòng và tắt đèn nghỉ ngơi, chúng thuộc hạ vốn muốn xông vào giết hắn nhân lúc hắn đang ngủ say, nhưng vẫn cảm thấy....
- Ngươi muốn giết hắn? May mà không có!
Tâm tình của Phong thần trở nên cực tốt:
- Tốt, hôm nay ngươi đã lập đại công!
- Phụ thân, người muốn....
Tư Cầm cất giọng nhẹ nhàng hỏi:
- Người muốn đích thân đến đó?
- Ta đã nói rồi, người này cũng cần phải ngủ kia mà! Hơn nữa, hắn nhất định cũng phải ở ngay trong thành thôi!
Phong thần cất giọng cười ha hả. Khi tiếng cười còn chưa dứt thì thân ảnh của y đã không còn thấy đâu nữa. Với thân phận của bậc tôn sư như y, vậy mà vẫn phải chờ tới lúc địch nhân ngủ say rồi mới đi tập kích, chuyện này thật khó tưởng tượng được. Nhưng với Phong thần mà nói, bây giờ chuyện gì cũng không còn là bình thường nữa. Hôm nay quả thật đã có rất nhiều tin tốt. Vừa rồi y đã nghe được đại kế của nữ nhi, khiến tâm tình của y như đã trút được gánh nặng, giờ đây lại có tin tức tìm được nơi trú chân của đối phương, rõ ràng lại như dệt thêm hoa lên gấm vậy!
Truyện khác cùng thể loại
319 chương
146 chương
79 chương
19 chương
105 chương