Bách Biến Tiêu Hồn
Chương 231 : Lựa Chọn Khó Khăn
Lạc Quần ưỡn ngực, thốt: - Việc của đại lục sẽ do đại lục làm chủ, không cần.... "Xoẹt" một tiếng vang lên, một đạo kiếm quang sáng như tuyết bỗng xẹt ngang qua. Đạo kiếm quang đó là do một thanh niên đứng bên cạnh trung niên nhân phát ra. Nếu người thanh niên nọ đứng lẫn trong đám đông thì sẽ không ai thèm liếc mắt nhìn gã lấy một cái, bởi vì tướng mạo của gã rất tầm thường. Thế nhưng một kiếm vừa xuất thủ, toàn bộ đều ngây người chưng hửng. Kiếm quang của gã dài tới năm, sáu trượng, không những kiếm quang dài, mà uy thế cũng kinh nhân, chuyển hoán linh hoạt, rõ ràng cả bậc đại kiếm thánh cũng không thể sánh bằng! Kiếm quang vừa lóe lên, Lạc Quần và Mạc Tây cũng song song nhảy lên. Hai gã cùng vung tay lên, và cũng phát ra hai đạo kiếm quang dài đến hơn năm trượng. Thanh niên nọ cười lạnh một tiếng, nói: - Cũng không tệ, hay lắm! Nói xong, thân ảnh của gã khẽ động, hợp cùng với luồng kiếm quang trắng như tuyết bỗng bắn về khoảng không ở giữa hai người. Trong nháy mắt, ba người đã trao đổi hơn mười chiêu, oàn bộ không gian chỉ thấy kiếm quang chớp lóe liên hồi. Đây là lần đầu tiên mà Tô Nhĩ Tát Tư nghênh đón một buổi hoàng hôn không yên tĩnh. Chỉ trong chốc lát, đã có rất nhiều học viên nghe động mà chạy tới. Ai nấy chỉ đều đứng từ xa xa mà quan chiến, và mặt mũi của mọi người đều đã biến sắc từ sớm, đặc biệt là các đạo sư! Hai gã đại kiếm thánh này trước nay vẫn có thần thái rất cao ngạo. Ở trong học viện, bọn họ có địa vị gần như thần vậy, nhưng nay đối phương chỉ hời hợt phái ra một thanh niên trẻ tuổi mà đã có thể đấu với họ ngang ngửa rồi. Chẳng lẽ người của Thánh Cảnh thật sự lợi hại như vậy sao? Chỉ là một thanh niên còn trẻ tuổi như thế mà đã có thể dễ dàng đối địch với hai đại cao thủ của đại lục, nếu vậy thì trung niên nhân kia hẳn phải thấy hãnh diễn lắm mới phải? Nhưng không! Y không còn giữ kiên nhẫn được nữa. Thế rồi y bỗng nhiên bước chen vào trong vùng kiếm ảnh ngập ngụa, rồi cất giọng lạnh như băng, nói: - Thời khắc này mà còn có lòng đùa giỡn sao? Tiếp theo là một tiếng "xoẹt" vang lên, trong tay y dường như có tia sáng lóe lên, sau đó liền biến mất ngay. Cùng lúc đó, hai gã đại kiếm thánh đồng loạt bị chém thành hai khúc. Lại một tiếng "xoạc" vang lên, y đã tra kiếm vào vỏ. Tất cả mọi người có mặt tại đương trường đều trợn mắt há hốc không thốt nên lời. Đôi mắt của trung niên nhân lóe sáng như hai ngọn đèn, rồi y lại cất giọng hỏi: - Viện trưởng các hạ, hãy mau nói ra quyết định của ngươi đi. Đầu hàng chúng ta thì các ngươi sẽ được Thánh Cảnh bảo hộ, tất sẽ không bị rơi vào độc thủ của Ma Cảnh. Còn nếu không đầu hàng thì tất sẽ trở thành kẻ địch của Thánh Cảnh. Ngươi hãy suy nghĩ cẩn thận rồi hãy trả lời, bởi vì nếu ngươi chọn lựa sai lầm, vậy thì toàn bộ học viện này sẽ không được tồn tại nữa! Tố Cách Lạp Tư đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, lọt vào mắt của ông ta đều là những bộ mặt kinh hãi và xám ngoét như tro tàn. Những khuôn mặt đó vốn đều là những khuôn mặt hoạt bát vui vẻ, tất cả đều là sinh mạng như hoa. Tất cả bọn họ đều là học viên của ông, tuy ông đã cho một số đông học viên về nhà, nhưng mỗi một người họ đều trưởng thành tại Tô Nhĩ Tát Tư. Nếu Tô Nhĩ Tát Tư học viện bị phá hủy thì sau này còn có thể trùng kiến, nhưng nếu một khi họ bị chết đi rồi thì làm sao có thể phục sinh được nữa chứ? Vừa nghĩ tới đây, trái tim của ông ta liền trầm xuống, trầm xuống một vực sâu không đáy! Trái tim của Tư Tháp cũng chìm xuống, gã thốt nhẹ: - Những người này thật lợi hại! - Đúng vậy! Tên đầu lĩnh kia đã đạt đến gần bậc thần rồi! Sắc mặt của Khắc Nại có vẻ trắng bệnh hơn, gã nói tiếp: - Bọn họ chưa chắc đã là cao thủ của đối phương nữa! Đây là điều đáng sợ nhất. Thánh Cảnh vẫn luôn coi thường người của đại lục, vì thế mà tứ thánh hẳn sẽ không đích thân làm sứ giả đi nói chuyện với viện trưởng. Mặc kệ trung niên nhân kia lợi hại tới cỡ nào, trên y chí ít chắc cũng còn tứ thánh và thánh quân. Hiện nay thân thủ của y đã gần đạt đến cấp thần, vậy thì thực lực của những kẻ cấp cao hơn không cần nói cũng biết rồi. Gần đó có người chợt lên tiếng: - Tiếp nhận sự bảo hộ của họ để miễn bị rơi vào độc thủ của Ma Cảnh! Viện trưởng, ngươi còn do dự gì nữa? Thanh âm đó vừa vang lên, mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía đó. Thì ra người vừa lên tiếng cũng là một thiếu niên anh tuấn. Gã chính là Á Sắt, đệ nhất cao thủ về kiếm thuật trong lớp học viên! Lúc này trên mặt gã đang mang thần tình rất khích động, khích động đến nỗi khiến người ngạc nhiên. Ưu Lệ Ty cười lạnh một tiếng, nói: - Đám súc sinh này so với người của Ma Cảnh thì có khác gì nhau chứ? Muốn được họ bảo hộ ư? Hừ, Á Sắt, ngươi thật quá ngây thơ rồi! - Không chỉ là ngây thơ, mà còn là vô sỉ nữa! Tư Tháp vừa chửi, khuôn mặt vừa đỏ bừng lên. Thanh âm đối đáp của hai người không lớn lắm, chỉ vừa đủ để cho Á Sắt nghe được thôi! - Viện trưởng các hạ, tin rằng kiến thức của ngươi không đến nổi nông cạn còn thua cả một học viên đó chứ? Trung niên nhân khẽ liếc sang Á Sắt một cái rồi tiếp tục hỏi viện trưởng: - Hãy quyết định đi! - Ta không có quyền.... quyết định! Viện trưởng thở dài lắc đầu: - Mỗi một người đều có quyền quyết định, ta chỉ có thể đại biểu cho bản thân mình mà thôi.... - Tốt! Tốt lắm! Trung niên nhân quát lớn: - Bắt đầu! "Xoạt" một tiếng, bốn đạo kiếm quang cùng lúc được phát ra. Tiếp theo thì chỉ thấy trên mặt đất đã có hơn mười cổ thi thể, chúng chính là những kẻ trông coi mộc tháp. Bọn họ đều đang hết sức tập trung tinh thần, nhưng dưới tay của bốn kẻ lạ, tất cả mọi sự phòng bị của họ đều bị uổng phí. Bất kể là ma pháp hay kiếm thuật đều không có cách nào sử ra dù chỉ một chiêu. Sau khi bạch quang tắt ngấm, xung quanh mộc tháp lập tức trở thành một bãi máu tanh. Tất cả các học viên đều kêu lên kinh hãi, thanh âm vang vọng khắp cả sân học viện. Bọn họ giống như một đàn thỏ trắng đang đối mặt với đám sói dữ; nhưng có điều kỳ quái là ánh mắt của Khắc Nại lại hiện lên nét vui mừng. Gã đang hồi hộp nắm chặt lấy bàn tay của Tư Tháp, ngay cả Ưu Lệ Ty đang đứng kế bên cũng trở nên cực kỳ khẩn trương, còn hai mắt của nàng thì vẫn nhìn chăm chú vào mộc tháp! Bỗng nhiên có một bóng trắng lướt đến trước tòa mộc tháp rồi dừng lại. Người đó chính là Á Sắt. Gã khom người thật sâu rồi kêu lớn: - Các vị thánh sứ đại nhân, xin dừng tay! Gã vừa nói xong thì một đạo kiếm quang đã chém đến gần cổ của gã, nhưng trung niên nhân chỉ khẽ phất tay một cái thì đạo kiếm quang đó liền biến mất ngay. Y nhìn chăm chú vào Á Sắt một lúc rồi hỏi: - Người thanh niên, ngươi muốn nói gì? Thanh âm của y cực kỳ bình thản, dường như lời nói ban đầu của Á Sắt đã khiến cho y rất có hảo cảm với gã. - Dạ! Á Sắt cung cunh kính kính nói: - Xin thánh sứ tạm thời bỏ qua cho tòa mộc tháp này, bởi vì....ở trong tháp đang nhốt một cao thủ biết Không gian ma pháp. Nếu bây giờ hủy tháp đi, nói không chừng hắn sẽ được thoát khốn, vậy thì sẽ tạo nên không ít phiền phức cho Thánh Cảnh... - Là người biết Không gian ma pháp ư? Trung niên nhân khẽ nhíu mày, hỏi tiếp: - Phải chăng hắn là Không gian thần của Ma Cảnh? Á Sắt đáp: - Rất có thể lắm! Tên hắn là A Khắc Lưu Tư, nhưng Phong ma pháp và Không gian ma pháp đều đạt tới cảnh giới của thần, đúng là cực kỳ khó đối phó.... Trung niên nhân thoáng hơi biến sắc. Y vốn không quan tâm đến người của Ma Cảnh lắm, nhưng nếu lúc này mà gặp phải một trong các Ma thần, vậy thì nhóm người của y sẽ không chống lại được. Ma thần và tứ thánh cùng tề danh với nhau, mà y chỉ mới là đại đệ tử của nhị thánh! Tòa mộc tháp này sớm muộn gì cũng phải mở ra, nhưng lúc mở nó thì ít nhất là nên có sự hiện diện của một vị thánh nào đó. Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt của y liền chuyển động.... - Ngươi nói không sai! Tên này thật là vô sỉ! Vừa nói, sắc mặt của Khắc Nại cũng vừa đỏ bừng lên. Đáng lẽ gã đang hy vọng những người kia cứ giết hết đám người đang canh tháp. Nếu như A Khắc Lưu Tư thoát khốn thì hắn mới có biện pháp giải trừ nguy cơ trước mắt đây thôi. Đó là hy vọng duy nhất của bọn họ, nhưng Á Sắt đã phá tan hy vọng đó. Gã không chỉ đập tan hy vọng của Khắc Nại, mà lại còn tạo nên nguy cơ to lớn cho bằng hữu của gã nữa. Chờ đến khi đám người kia mở một tháp ra, tất bọn họ sẽ có chuẩn bị đầy đủ. Dưới tình huống đó, bằng hữu của gã làm gì còn cơ hội nữa? Nếu là đối mặt với các cao thủ của đại lục thì họa may hắn còn có cơ hội thoát thân, nhưng nếu khi đối mặt với cao thủ của Thánh Cảnh, không một ai sẽ còn cơ hội nào cả. - Viện trưởng các hạ! Trung niên nhân lại một lần nữa hỏi Tố Cách Lạp Tư: - Ta hỏi ngươi lần cuối cùng. Nếu ngươi không gật đầu, chỉ cần một cái phất tay của ta thôi, tất đêm nay Tô Nhĩ Tát Tư học viện sẽ biến thành địa ngục của nhân gian ngay! Nói xong, y giơ tay lên thật cao. Trên trán Tố Cách Lạp Tư đổ mồ hôi đầm đìa, rốt cuộc ông ta thở dài một tiếng rồi thốt: - Ta.... ta đáp ứng các ngươi, đáp ứng với các ngươi.... Năm người này đều đã biển hiện qua thân thủ. Ngoài trung niên nhân là không có biện pháp để dò la cấp bậc, nhưng bốn người còn lại đều là bậc đại kiếm thánh cả. Với hạng cao thủ như thế, toàn bộ học viện ngoài mình và một người nữa chưa hiện thân đều vượt qua cấp đại ma đạo, còn lại thì không một ai sẽ chống lại được bọn chúng (chính ông ta và người kia nhiều lắm cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình thôi). Chỉ cần đối phương phất tay xuống, tất học viện sẽ có rất nhiều người bị rơi đầu. Đây là khuất phục, một sự khuất phục bất đắc dĩ! - Tốt! Trung niên nhân nở nụ cười thật tươi, rồi nói tiếp: - Bốn người các ngươi hãy lưu lại đây. Bất luận kẻ nào đến gần mộc tháp thì giết không tha! - Dạ! Bốn người nhất tề khom mình dạ ran. - Ngươi.... Trung niên nhân chỉ vào Á Sắt, rồi nói: - Từ giờ trở đi, ngươi là người chấp chưởng học viện! Á Sắt nghe vậy thì toàn thân khẽ run lên, gã lắp bắp: - Đại nhân, việc này.... - Ta nhìn ra được, ngươi rất có uy tín trong đám học viên. Ta muốn cho ngươi biết, Thánh Cảnh rất có hứng thú đối với những nhân tài trẻ tuổi, bởi vì chắc chắn mai sau, những người như thế sẽ là lực lượng giúp đỡ cho đại lục nhiều nhất. Giờ đây nhiệm vụ của ngươi là.... Thanh âm của y càng về sau càng thấp, nhưng Á Sắt nghe tới đâu thì hai mắt càng sáng lên tới chừng đó. Cuối cùng trung niên nhân cũng chậm rãi quay người bỏ đi. Ở sau lưng y chợt có người quỳ xuống rồi tung hô: - Cung tiễn thánh sứ! Dưới ánh tịch dương, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về thân ảnh của người đang quỳ trên đất. Trong số đó, có những ánh mắt mang theo sự hâm mộ, có những ánh mắt mang theo nét khủng hoảng, nhưng đa số đều mang theo nét khinh bỉ! Á Sắt đứng lên, vào thời khắc này đây, thân ảnh của gã tựa như đã cao hơn mấy phần. Gã quay sang viện trưởng nói: - Viện trưởng, đây là do thánh sứ an bài, mong viện trưởng thứ cho.... Lễ tiết tuy có đủ, nhưng rõ ràng là thiếu sự cung kính! Viện trưởng hơi khom mình rồi thốt: - Từ giờ trở đi, ngươi mới là viện trưởng! Viện trưởng các hạ, nếu không còn chuyện gì nữa, xin cho phép bản nhân cáo từ! Nói xong, ông ta quay người bỏ đi. Nhìn theo bóng lưng của ông ta, dường như đã thấy ông như già thêm vài tuổi, dáng người vừa mang theo nét tang thương và thê lương. oooOooo Đêm khuya, trong phòng riêng của Tố Cách Lạp Tư, bao nhiêu đèn đóm đều sớm đã được tắt đi. Trong phòng dường như không có người, thế nhưng mặt đất chợt hơi chấn động một chút, sau đó thì có tiếng của Tố Cách Lạp Tư vang lên: - Ta biết ngươi sẽ đến! - Đương nhiên ta phải tới! Người vừa lên tiếng chính là Thổ hệ đại ma đạo Vạn Nhĩ Lôi Tư. Lão nói tiếp: - Ta muốn đề nghị với ngươi một ý kiến điên cuồng! - Hiện tại việc gì cũng là điên cuồng cả! Ý kiến của ngươi dù không có điên cuồng thì nó cũng trở nên điên cuồng thôi. Thanh âm của Tố Cách Lạp Tư tràn đầy sự bất đắc dĩ. - Ta cho rằng, nếu muốn giải khai cuộc thế ở trước mặt, chỉ có ba người là làm được thôi! Vạn Nhĩ Lôi Tư chậm rãi nói tiếp: - Một là Ước Sắt viện trưởng, hai là Lạc Phu, và ba là.... người kia! Ánh mắt của Tố Cách Lạp Tư chợt lấp lóe hàn quang: - Ước Sắt viện trưởng đang ở Bạch Ngọc học viện xa xôi, hơn nữa lại đang bận tổ chức lực lượng đề kháng Ma Cảnh. Lạc Phu thì đã đi Lạp Nhĩ Hãn thành ở tiền tuyến. Cả hai người họ đều không thể phân thân! - Do đó, hy vọng duy nhất của chúng ta chính là.....
A Khắc Lưu Tư! Cái tên này khó thốt ra miệng như thế, nhưng lão rốt cuộc cũng phải phun nó ra.
Truyện khác cùng thể loại
319 chương
146 chương
79 chương
19 chương
105 chương