Bách Biến Tiêu Hồn
Chương 17 : Diệu Ngữ Kinh Nhân
Sắc mặt của hai người rốt cuộc cũng biến thành trắng phau, chúng rất tin vào điều này, tuyệt đối tin tưởng, bởi vì Khắc Nhĩ Tư vốn là một người âm hiểm tàn bạo. Vì để quét sạch triểt để những phần tử phản bội của ba mươi lăm đảo, lão tuyệt đối sẽ làm như vậy. Nếu muốn kế hoạch của hai người bọn chúng thành công thì phải thành lập trên nhân tố xuất kỳ bất ý, nhưng một khi bị tiết lộ ra ngoài, vậy đối phương chỉ cần bố trí mấy con Long Quy lặng lẽ ẩn núp ở bên cạnh vách núi, bấy nhiêu cũng đủ đánh tan lực lượng tập kích của chúng rồi, sau đó sẽ toàn lực đồ sát đến tận chân núi.
Nhưng dường như còn có một lỗ thủng nho nhỏ, Cách Lỗ Tư chậm rãi ngẩng đầu lên, rồi hỏi: - Nếu như lão đã biết hết mọi việc, vậy tại sao còn để cho bọn ta theo ngươi? Chẳng lẽ lão không sợ bọn ta sẽ giết ngươi sao? Ngươi tình nguyện làm vật hy sinh hay sao?
Lưu Sâm thản nhiên nói:
- Điều đó quá đơn giản, bởi vì lão nhân gia biết rõ các ngươi vốn không phải là đối thủ của ta! Chẳng phải điều đó đã được chứng thực rồi sao?
Hai người kia chỉ biết thừa nhận, dù không thừa nhận thì những vết thương ở trên người sẽ nhắc nhở chúng! Chúng tuyệt đối không có khả năng biết được, lúc xuất phát, Lưu Sâm chỉ là một con gà mờ, bất cứ chuyện gì cũng không biết. Lúc đó hai người bọn chúng muốn giết hắn thì rất dễ dàng, thế mà hắn đã thu hoạch được một thân công phu chỉ trong một buổi tối, điều này nếu nói ra thì rất khó có ai tin tưởng nổi!
Nạp Tạp xen vào:
- Vậy tại sao lúc còn ở trên thuyền thì ngươi lại bỏ chạy?
Lưu Sâm phì cười:
- Ta mà chạy à? Đó là ta chỉ nhảy vào biển, thuật lại mọi hành động của các ngươi cho những người tiếp ứng ta mà thôi!
Hắn lại còn có người tiếp ứng hay sao? Câu giải đáp này quả thật rất viên mãn. Tất nhiên bọn chúng không biết rằng ở trong biển còn có Nhân Ngư giúp hắn, mà Nhân Ngư thì cũng không có khả năng đi vạch trần lời nói dối này của hắn.
Không ngờ hành động tuyệt đối bí mật của hai người họ lại từng bước rơi vào bẫy rập của kẻ khác, vừa nghĩ tới đây, trên lưng Cách Lỗ Tư thấm đầy mồ hôi lạnh. Một lúc lâu sau y mới ngẩng đầu lên, hỏi:
- Nếu như tất cả đều là sự an bày của gia gia ngươi, vậy ngươi không nên nói cho chúng ta biết mới phải. Bởi vì làm vậy sẽ phá hư diệu kế của gia gia ngươi!
Nếu như Khắc Nhĩ Tư muốn dụ cho người của ba mươi lăm tộc khác tấn công Phong Thần đảo, mà bây giờ việc gì Lưu Sâm cũng nói huỵnh toẹt ra hết, vậy thì ba mươi lăm đảo sẽ không tấn công nữa, còn diệu kế của Khắc Nhĩ Tư tất nhiên cũng sẽ bị phá sản luôn.
Lưu Sâm thở dài:
- Thật ra ta cũng muốn cho đám phản bội kia chết hết ở trên đảo, nhưng.... nhưng gia phụ kiên quyết phản đối. Ông ta muốn chung sống hòa bình với ba mươi lăm tộc khác, vì vậy mà ông ta đã ban cho ta một đạo mật lệnh: nếu như để cho trận thảm kịch này xảy ra, vậy thì sau này khi ông ta lên ngôi đảo chủ, tất sẽ phế bỏ chức vị thiếu chủ của ta. Ta nghĩ nếu như nghe theo lời của gia phụ thì mới được an toàn, vì dù sao gia gia cũng đã già, tương lai sẽ là gia phụ tác chủ mọi việc. Các ngươi thử nói xem, ta nên làm thế nào?
Cách Lỗ Tư và Nạp Tạp quay sang nhìn nhau, ánh mắt của họ vừa tiếp xúc thì cùng gật đầu, sau đó Cách Lỗ Tư trầm giọng nói:
- Thiếu chủ, bọn ta đã hiểu rồi. Ngươi cứ động thủ đi! Chỉ cần giết xong bọn ta, vậy tấm thảm kịch kia sẽ không xảy ra nữa!
Hai người nhắm mắt lại, cam tâm chịu chết! Lưu Sâm trước tiên bước tới nhặt bao phục của Nạp Tạp lên, sau đó nhặt lấy thanh kiếm của gã, rồi lạnh lùng thốt:
- Tốt, các ngươi có thể chết được rồi....
Đột nhiên ở trong rừng phát ra một tiếng động lớn, Lưu Sâm nghe vậy thì vội quát:
- Ai?
Vừa quát xong, hắn liền lao bắn vào rừng, sau đó thì chỉ có tiếng gió lao xao vọng lại và rất nhiều cành lá rơi lả tả xuống đất.
Cách Lỗ Tư và Nạp Tạp cùng lúc mở mắt, tiếp theo đó thì cùng kêu lên:
- Chạy!
Sau đó, cả hai cùng đứng lên một cách khó khăn rồi chạy về một phía khác của khu rừng. Chúng chạy khá nhanh, tuy rằng bản thân đang bị trọng thương, nhưng lúc này có liên quan đến sinh tử tồn vong nên chúng nào dám chậm trễ? Sau khi chạy một hơi mấy dặm đường, nhìn thấy phía sau không có ai đuổi theo, cả hai liền quẹo vào một khúc ngoặc khác của khu rừng. Sau khi quẹo cua thêm vài lần thì cả hai lại tiếp tục chạy nữa, không biết trải qua bao lâu thì hai người mới dừng lại và ngồi xuống thở dốc.
Nạp Tạp vẫn còn lo lắng trong lòng, gã nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi:
- Hắn sẽ không rượt theo chứ?
Một kiếm sư cấp một mà lại sợ một ma pháp sư cấp bốn đuổi theo kịp, đây quả là một chuyện lạ. Nhưng điều đó cũng khó trách, bởi vì công phu của Lưu Sâm thật sự rất kỳ quái, nó đã khiến cho chúng không kịp trở tay.
Cách Lỗ Tư lầm bầm nói:
- Đáng sợ thật! Quả thật là đáng sợ!
Nạp Tạp lấy tay chùi đi vệt máu ở trên miệng rồi nói:
- Đúng vậy, ma pháp của hắn thật sự rất đáng sợ. Phải chăng đó là bí truyền của đảo chủ?
Cách Lỗ Tư thở dốc:
- Tất nhiên rồi! Nhưng ma pháp đáng sợ thì không có gì đáng nói, mà ta ám chỉ vào âm mưu hiểm độc của họ kia kìa....
Nếu không nhờ có nhị đảo chủ, nói không chừng bây giờ chúng ta đã là tội nhân của ba mươi lăm đảo kia rồi!
Nạp Tạp gật đầu:
- Đúng vậy! Nhị đảo chủ vốn là người khiêm hòa và không thích làm chuyện ác. Chỉ có y mới thích hợp làm đảo chủ Phong Thần đảo!
Cách Lỗ Tư chậm rãi nói:
- Chỉ đáng tiếc, hiện nay y không phải là đảo chủ! Chúng ta chỉ đành bỏ qua hành động lần này, nhưng vẫn phải liên lạc với người của ba mươi lăm đảo, bảo họ tạm thời phải nhẫn nại, quan trọng nhất là phải giữ an toàn cho bản thân trước. Khắc Nhĩ Tư lão thất phu kia coi bộ sống cũng không được bao lâu nữa, chỉ cần lão chết đi thì tám trăm dặm hải vực sẽ do nhị đảo chủ nắm trong tay, chẳng phải chừng đó khắp nơi đều sẽ được thái bình hay sao?
- Đúng lắm!
Nạp Tạp hưng phấn kêu lên:
- Trước tiên chúng ta hãy tìm một nơi để dưỡng thương đã. Ngươi còn đi đứng được chứ?
Sau đó hai người liền quay người chạy thẳng vào rừng, càng lúc chạy càng xa dần.
Rốt cuộc bóng lưng của bọn chúng cũng hoàn toàn tiêu thất, từ sau một thân cây gần đó liền có một người bước ra, thì ra đó là Lưu Sâm. Lúc này hắn đang mỉm cười đầy khoái chí.
Khi còn ở trên đường cái, hai người tưởng rằng có địch nhân đột nhiên xuất hiện, nhưng chỉ có mình Lưu Sâm biết rõ, "kẻ địch" đó chính là hắn. Nhân lúc hai người bọn chúng nhắm mắt chờ chết, Lưu Sâm đã dùng tay trái búng một viên đá vào rừng, tạo nên tiếng động, rồi sau đó hắn lại giả vờ quát tháo và lao vào rừng.
Sau khi giao đấu với địch nhân đến nỗi suýt chết, hai người kia nếu không bỏ chạy trối chết thì quả là đồ ngốc, mà chúng đương nhiên đều không phải hạng người ngu ngốc, do vậy mà bản lãnh nắm bắt thời cơ của bọn chúng đúng là đệ nhất, nhưng bản lãnh theo dõi của Lưu Sâm cũng không kém là bao. Nếu nói công năng của đôi tay hắn rất mạnh, vậy thì công năng của hai chân cũng rất linh hoạt. Do đó, việc theo dõi bọn chúng ở trong rừng cũng không khó khăn gì mấy.
Hắn ngấm ngầm theo dõi hai người bọn chúng, một là để xác minh, hai là đợi đúng lúc sẽ đưa ra quyết định sau. Nếu lỡ bọn chúng có ý đồ khác thì hắn có thể ra tay giết chúng bất cứ lúc nào, nhưng phản ứng của chúng lại khiến hắn rất hài lòng. Ba mươi lăm đảo sẽ không nổi loạn nữa, và họ sẽ càng ngấm ngầm đề thăng uy vọng của phụ thân hơn; đồng thời lần này hắn cũng cho ba mươi lăm đảo một lý do để tạm thời không sinh sự nữa: chỉ cần đợi thêm vài năm thì tất cả đều sẽ được bình an, vậy thì cần gì phải mạo hiểm đi động thủ như thế?
Hắn không muốn Phong Thần đảo và ba mươi lăm đảo còn lại xảy ra xung sát. Phong Thần đảo sẽ là nơi mình cư trú trong tương lại và nó cũng chính là căn cứ địa của mình. Còn ba mươi lăm đảo thì lại là thuộc hạ của Phong Thần đảo, và họ cũng chính là lực lượng mà hắn cần phải tranh thủ. Hiện giờ tuy mọi việc không phải do hắn làm chủ, nên hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp để duy trì hiện trạng, mà lời nói dối lần này của hắn chính là biện pháp tốt nhất.
Về phần hai người kia, đáng lẽ hắn có thể hạ thủ chúng được, nhưng bọn chúng vô hình chung đã biến thành hai con chốt trong ván cờ của hắn, đồng thời còn đóng vai sứ giả hòa bình giúp hắn, vậy thì tại sao phải giết chúng đi làm gì? oooOoooSau khi rời khỏi rừng tùng, tiến thẳng lên đường cái, Lưu Sâm không hề lo lắng sẽ gặp lại Cách Lỗ Tư và Nạp Tạp nữa. Hai tên đó sớm đã như chim sợ cành cong, căn bản sẽ không còn chặn đường của hắn nữa. Bên trong bao phục của Nạp Tạp là một túi kim tệ thật lớn, ngoài ra còn có bức thư do phụ thân viết, và đương nhiên còn có cả y phục của hắn nữa, rất tốt!
Thực lực quả nhiên là cơ sở của tất cả mọi thứ. Ngày hôm qua khi còn ở trên thuyền, lúc đó hắn không có thực lực, nên khi phải đối mặt với hai tên thủ hạ phản bội, hắn chỉ có thể bỏ chạy trối chết; nhưng bây giờ hắn đã có thực lực rồi thì kẻ phải bỏ chạy lại là bọn chúng. Tiền tài và thư tín hắn đều tìm về hết, còn về bộ Long Quy giáp mà hắn đã cho Cách Lỗ Tư lúc trước thì hắn chẳng hề quan tâm chút nào, bởi lẽ dù y có mặc Long Quy bảo giáp nhưng vẫn bị Lưu Sâm đấm cho gãy xương sườn như thường. Xem ra bộ Long Quy bảo giáp đó không có diệu dụng tốt như trong lời đồn chút nào.Ở phía trước bắt đầu thấy có làng chài nhỏ xuất hiện trong tầm mắt, nó trông khá đơn giản nhưng lại đầy sức sống. Thế giới này không chỉ có ma pháp sư và kiếm sư, mà thường dân mới là thành phần chính ở đây. Chỉ vì họ quá yếu nhược, yếu nhược đến mức khiến người ta quên đi nhân số đông khủng khiếp của họ, và cũng khiến người ta chẳng thèm để mắt đến sự tồn tại của họ. Lúc này Lưu Sâm đã vất bỏ trường kiếm, hắn chưa quên mình là một ma phá sư đang muốn học ma pháp, vì vậy nếu cầm theo một thanh kiếm thì cũng chẳng nên tích sự gì.
Nhưng dường như hắn đã quên đi cái thân phận hiển hách của mình rồi vậy. Địa phương này rõ ràng là nơi hắn mới đến lần đầu tiên, tất cả mọi thứ dường như đều rất mới mẻ, vì vậy mà suốt dọc đường hắn chẳng hề thấy mệt mỏi gì cả. Hắn chỉ mãi mê ngắm nhìn các thứ, trông giống như một hài tử lần đầu tiên đến thăm vườn bách thú vậy.
Cây cối ở đây vừa cao vừa lớn, có cây thì lá thật là to, có thể hái lá của nó để làm nón đội cũng dư sức. Có cây thì cành nhánh cực thô, nhưng lại không có lấy một cái lá nào. Có cây thì cành của nó lại đan xen vào cành của cây khác, vv.... tất cả đều lộ ra một phong thái sống động và thiên hình vạn trạng. Nếu là ở thế giới cũ, một vườn cây mà có nhiều loại cây lạ thế này thì nhất định sẽ khiến cho du khách lưu luyến không thôi; nhưng còn ở đây, các loại cây cối kỳ quái kia trông như rất bình thường vậy.
Đi qua làng chài (đương nhiên hắn cũng không chắc lắm là nơi đây có phải là làng chài hay không, mà hắn chỉ phỏng đoán thế thôi), phía trước là một con đường lớn. Hắn bước lên con đường đó và tiếp tục đi về bắc. Lưu Sâm không lo mình sẽ đi sai đường, bởi vì nơi đây không có lối rẽ khác, mà chỉ có mỗi con đường đó. Ở phía xa xa của đầu bên kia là một dải bình nguyên, mà tận cùng của bình nguyên lại dường như có một tòa tường thành cao to.
Dọc đường có vài con đường mòn nhỏ nhập vào con đường lớn hắn đang đi, mà tất cả đều hướng về phía tòa thành kia. Trên đường bắt đầu thấy xuất hiện người đi đường, có kỵ mã, có kỵ lộc, mà người cưỡi lộc thì rõ ràng có địa vị hơn hẳn những người cưỡi ngựa; ngoài ra cũng có ma pháp sư và cả kiếm sư, vv.... tất cả đều lần lượt vượt qua hắn. Lưu Sâm đi lẫn trong đám người bình dân, cuối cùng thì cũng tới được tường thành. Ở trên tảng đá ở đầu tường thành có khắc hình con chim ưng hai đầu đang dang rộng cánh như đang bay vậy. Đây đúng là tòa thành mà phụ thân đã nhắc đến, Già Mạc thành.
Lưu Sâm vội vàng mở tấm địa đồ ở trong bao phục của mình ra. Trên địa đồ có ghi rất rõ: Già Mạc thành --- Cát Lý Mạn thành --- Tây hà --- Xích Bố thảo nguyên --- Tô Nhĩ Tát Tư (tại Ma Võ học viện). Tuy trên bản đồ có ghi rất rõ ràng, nhưng Lưu Sâm vẫn không biết phải đi đứng như thế nào. Hắng đang định tìm người để hỏi đường thì ở phía sau chợt có một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Xin hỏi, muốn đến Ma Võ học viện thì đi như thế nào?
Truyện khác cùng thể loại
507 chương
144 chương