Bách Biến Tiêu Hồn
Chương 115 : Cho Hắn Đùa Giỡn Để Báo Đáp Hắn
Già Mạc thành.
Tại tòa kiến trúc cao nhất, một nơi trông rất giống hoàng cung, Lạc Lâm Lâm tựa như một nàng công chúa vậy. Nàng vừa vào thành thì lập tức có rất nhiều người vây quanh, sau đó thì đoàn người liền chia thành hai hàng, còn nàng thì nhảy phốc lên lưng bạch lộc và tiến thẳng vào "hoàng cung".
Từ những lời thì thầm to nhỏ của những người bên cạnh, đôi mắt của Lạc Lâm Lâm từ từ sáng rỡ lên. Nàng vừa mới chia tay với thanh niên kia, trong lòng vốn vẫn đang nghĩ tới hắn, và bây giờ lại càng không thể dẹp bỏ hình ảnh của hắn ra khỏi suy nghĩ của mình, bởi lẽ những gã vệ sĩ đi bên cạnh nàng cũng đang thảo luận về hắn.
Người của Vu Sơn tộc đã đến đây, dọc đường họ đã gặp rất nhiều phen ám sát đầy hung hiểm. Họ vốn đã định đầu hàng, nhưng ngay vào lúc nguy cấp nhất, một vị đại anh hùng đã xuất hiện như một vị cứu tinh vậy. Ở trong vòng vây của năm mươi tên cung tiễn thủ cùng với một đạo sư, một kiếm thánh, và một cung tiễn thủ đặc cấp, hắn đã dễ dàng giải vây cho họ. Người như vậy chỉ có là siêu cấp đại anh hùng hoặc là thần mà thôi!
Nhưng vị đại anh hùng đó lại có cái tên khiến cho nàng nghĩ tới là đỏ mặt: A Khắc Lưu Tư!
Nàng vừa thấy khích động, vừa thấy có vài phần nghi hoặc. Chẳng lẽ vị đại anh hùng kia là hắn sao? Tại sao lại không giống thế nhỉ. Tuy hắn cũng có chút bản lãnh thật, nhưng đâu có đến mức thần kỳ như vậy chứ, chỉ cần vung tay một cái thì toàn bộ đám cung tiễn thủ đang mai phục ở trong rừng đều bị ngã gục hay sao? Cả đạo sư, cung tiễn thủ đặc cấp và kiếm thánh cũng không chịu nổi một kích của hắn hay sao?
Có phải là người ta đã quá phóng đại rồi không?
Quả thật là họ đã phóng đại sự việc rồi. Ở trong lòng các tộc nhân của Vu Sơn tộc, thanh niên kia chính là ân nhân của họ. Họ đặc biệt cảm kích ân nhân của mình, vì vậy nên trong lúc tuyên dương công trạng của Lưu Sâm, họ đã phóng đại tốc độ và năng lực của hắn lên gấp mười, gấp trăm lần; dũng khí và những thứ khác vv... tất nhiên cũng được phóng đại không ít, thậm chí cả tướng mạo cũng thay đổi và trở thành thiên hạ đệ nhất anh tuấn nữa.
Sau khi tiến vào hậu viện rộng lớn, nét khẩn trương ở trên mặt Khắc Lý Mạn đại công rốt cuộc mới biến mất, ông ta hô lớn:
- Hài tử của ta, mau lại đây nào. Hai ngày qua ngươi đã đi đâu thế?
- Gia gia, hai ngày qua tôn nữ đã đến một nơi. Lão nhân gia nhất định sẽ không đoán ra được tôn nữ đã phát hiện ra chuyện gì đâu.....
Trong thư phòng của gia gia, vài người lẳng lặng nghe nàng kể lại mọi việc. Trong lúc nàng kể, ai nấy có lúc thì thấy khẩn trương, có lúc thì thấy phẫn nộ, nhưng sau cùng thì họ đều thoải mái cười lớn. Sau đó mẫu thân ôm lấy Lạc Lâm Lâm rồi cười nói:
- Nha đầu này thật là liều lĩnh mà!
Gia gia không đồng ý, cười nói:
- Tốt! Như thế mới là hảo hài tử của Khắc Lý Mạn gia tộc chúng ta, đúng là có dũng có mưu! Ngươi nói là ngươi cùng đi với A Khắc Lưu Tư?
- Dạ đúng vậy!
Lạc Lâm Lâm vừa đáp, trên mặt vừa có nét ngượng ngùng và cũng có đôi phần đắc ý nữa!
Gia gia nhăn mày hỏi:
- Hắn có thật lợi hại như vậy không?
Tất cả những người có mặt đều quan tâm đến vấn đề này.
Lạc Lâm Lâm ấp úng nói:
- Hắn cũng chẳng lợi hại lắm đâu. Cấp bậc Phong ma pháp của hắn thật là thấp, Phong thuẫn của hắn còn kém xa Băng thuẫn của tôn nữ.... chẳng qua hắn có tốc độ cực nhanh mà thôi. So với lời đồn từ học viện thì chẳng khác bao nhiêu.
- Theo lời đồn từ học viện thì.... hắn không thể giết được kiếm thánh!
Đại công cười khổ nói:
- Nếu muốn giết một kiếm thánh, chỉ bằng vào tốc độ thôi thì đâu đủ? Người này quả thật là nông sâu khó lường!
- Năng lực của hắn thế nào thì ta không hề quan tâm!
Mẫu thân xen vào:
- Nhưng hắn.... rốt cuộc có tệ hại giống như trong lời đồn hay không? Tại sao trong mấy ngày gần đây lại có không ít người nói tốt về hắn chứ?
Lạc Lâm Lâm nghe vậy thì đỏ mặt lên, nàng quay mặt ra cửa sổ và không nói gì thêm.
Phụ thân đưa mắt nhìn lướt qua khuôn mặt của nàng một lượt rồi bình tĩnh nói với mẫu thân nàng:
- Nghe nói hắn là một kẻ khá thông minh, mà người thông minh bất kể là làm chuyện xấu hay chuyện tốt gì cũng đều có mục đích cả. Trước mắt chúng ta vẫn chưa hiểu rõ mục đích của hắn, vì vậy cũng không nên vội vàng kết luận hắn là người tốt hay xấu.
Lạc Lâm Lâm thoáng hơi chấn động trong lòng. Lời vừa rồi của phụ thân là có ý gì? Có phải là muốn nhắc nhở mình đừng để bị lừa hay không? Ông ta đã nhìn ra được điều gì? Trong lúc kể lại toàn bộ cuộc hành trình, nàng đã khéo léo giấu đi những tình tiết mờ ám ở trong đó, theo đáng lẽ thì không có ai phát hiện ra được chuyện gì mới đúng....
Lúc này lại nghe tiếng mẫu thân vang lên:
- Lâm Lâm, năm xưa người của Vu Sơn tộc đã từng cứu tính mạng của gia gia ngươi, tất nhiên họ là ân nhân của chúng ta. Lần này họ đến bổn thành tỵ nạn, ngươi nhất định phải tiếp đãi tiểu thư của họ cho thật chu đáo mới được.
Lạc Lâm Lâm ngẩng đầu lên, tiểu thư?
- Tiểu thư của họ có tuổi tác cũng trạc bằng ngươi, vừa nghe nói đến cái tên và tính tình của ngươi thì nàng ta đã muốn đi gặp mặt ngươi rồi.
Mẫu thân mỉm cười nói tiếp: Bạn đang xem tại Truyện FULL - - Đi thôi!
- Dạ, mẫu thân!
Lạc Lâm Lâm khom người nhận lệnh rồi quay người bước ra cửa.Ở trong phòng vẫn vọng lên tiếng người tiếp tục bàn tán:
- Binh khí của Động Tinh tộc rất tốt, nếu họ tìm đến hợp tác với chúng ta thì đúng là một chuyện tốt!
Phụ thân lên tiếng:
- Đâu có chuyện dễ thế được? Theo đề nghị của hài nhi, chúng ta nên chủ động phái người đi liên hệ với họ là tốt nhất....
- Không, trước mắt vẫn chưa đến thời cơ. Nếu lúc này chúng ta mà phái người đi, không khéo sẽ khiến cho bọn họ còn hoài nghi hơn...
Thanh âm càng lúc càng xa dần, rốt cuộc cũng không còn nghe gì nữa. Ở phía trước chợt có mùi thơm xông vào mũi, Lạc Lâm Lâm ngẩng đầu lên nhìn, thì ra lúc này ở trong tòa tiểu đình giữa hoa viên đang có một nàng mỹ nữ thanh tú thoát tục đứng nhìn nàng. Đôi mắt to tròn của nàng ta dõi theo từng bước đi của Lạc Lâm Lâm.
- Ngươi là Lạc Lâm Lâm?
Rốt cuộc mỹ nữ cũng lên tiếng:
- Ta là Vu Tâm Nhu!
Lạc Lâm Lâm mỉm cười đón chào:
- Ta vừa nghe gia mẫu nhắc đến ngươi! Muội muội, đến phòng ta chơi một chút nhé....
Vu Tâm Nhu mỉm cười gật đầu, nàng vừa mỉm cười thì liền để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ bé, càng làm tăng vẻ thanh tú và quyến rũ của nàng lên thêm vài phần nữa. oooOoooSau khi nghe Lạc Lâm Lâm kể lại cuộc hành trình của mình, Vu Tâm Nhu mê mẩn nói:
- Tỷ tỷ, ta thật là hâm mộ ngươi.... cực kỳ hâm mộ....
Lạc Lâm Lâm thoáng sửng sốt, bởi lẽ loại thần thái này không giống bình thường chút nào. Chẳng lẽ vì cứu gia đình của nàng một lần mà nam nhân kia đã mọc rể ở trong lòng nàng ta rồi hay sao?
Cảnh giác! Phải cảnh giác cao độ mới được!
Vu Tâm Nhu cẩn thận hỏi:
- Tỷ tỷ, hắn.... hắn là.... tình lang của ngươi à?
- Cái gì chứ?
Lạc Lâm Lâm đỏ mặt lên rồi vội vàng phủ nhận:
- Không thể nào!
- Vậy hay lắm!
Vu Tâm Nhu mỉm cười thật tươi, khiến cho đôi lúm đồng tiền càng hằn sâu hơn. Nàng nói:
- Nếu như hắn là tình lang của tỷ tỷ thì muội không tiện tranh giành, nhưng bây giờ thì tốt rồi. Muội muốn làm ý trung nhân của hắn!
Lạc Lâm Lâm nghe vậy thì cả kinh thất sắc, chẳng lẽ người của Vu Sơn tộc đều thẳng thắn như vậy hết sao?
- Tỷ tỷ, ngươi sao vậy?
Vu Tâm Nhu rụt rè hỏi:
- Như vậy không được sao?
- Không được!
Lạc Lâm Lâm đáp như đinh đóng cột:
- Tất nhiên là không được!
Vu Tâm Nhu nóng nảy hỏi:
- Tại sao lại không được? Ta nguyện ý mà!
Lạc Lâm Lâm thở dài hỏi ngược lại:
- Hắn có thích ngươi không?
Vu Tâm Nhu nghe hỏi vậy thì đỏ mặt lên rồi đáp:
- Dù bây giờ chưa thích thì ta cũng có biện pháp khiến hắn thích ta!
Lạc Lâm Lâm chợt toát mồ hôi trán, bằng vào sắc đẹp của nha đầu này, nếu quả thật đưa tới tận cửa của tên sắc lang kia thì sao hắn lại không thích được chứ? Bất kể nam nhân nào cũng sẽ thích nàng ta, huống chi là tên đại sắc lang đó. Nàng ta vốn không cần phải nghĩ tới biện pháp gì cả....
Lạc Lâm Lâm ấp úng nói:
- Thế nhưng... người này là một tên đại ác ôn mà. Muội tuyệt không nên thích hắn, nếu không thì người bị hại sẽ là muội đấy!
- Muội đã nghe người ta nói là thanh danh của hắn rất xấu!
Lạc Lâm Lâm gật đầu:
- Hắn xấu hơn người ta gấp cả trăm lần đấy, không, phải là gấp ngàn lần mới đúng.
Vu Tâm Nhu bổ sung thêm:
- Muội còn nghe người ta nói là hắn thích đùa giỡn nữ nhân!
Lạc Lâm Lâm thở phào nhẹ nhõm:
- Đúng vậy! Phàm là nữ nhân, hắn đều thích....đùa giỡn!
Vu Tâm Nhu nhẹ giọng thốt:
- Nếu hắn thích đùa giỡn nữ hài, vậy muội sẽ để cho hắn đùa. Tỷ cũng biết đó, người của Vu Sơn tộc chúng ta thọ đại ân của hắn, nhưng vẫn chưa có gì để báo đáp hắn. Giờ đây chúng ta dùng phương pháp này để báo đáp hắn, tỷ thấy được không?
Lạc Lâm Lâm kêu lên thất thanh:
- Không được!
Vu Tâm Nhu ngẩn người ra:
- Tại sao vậy? Gia gia muội nhất định cũng sẽ đồng ý mà.
- Nhưng.... mỗi khi hắn đùa giỡn nữ nhân thì sẽ đùa người đó cho tới chết mới thôi.
Lạc Lâm Lâm vội giải thích:
- Ta không thể lấy mắt mà nhìn muội.... tự nhảy vào đống lửa như vậy. Ta vừa gặp muội thì đã cảm thấy chúng ta là một đôi tỷ muội tốt rồi, hãy nghe ta....
Vu Tâm Nhu đỏ mặt nói:
- Tỷ tỷ, người không biết đó thôi. Nữ hài của Vu Sơn tộc chúng ta không giống các nữ hài khác. Chỉ cần hắn muốn muội, vậy thì nhất định.... nhất định hắn sẽ không nỡ để muội chết đâu.Úi chà, thì ra nàng ta lại còn có bản lãnh đó sao? Chẳng lẽ là công phu ở trong phòng the của nàng ta rất lợi hại à? Thật tội nghiệp cho một đại xử nữ Lạc Lâm Lâm đáng thương, nàng còn chưa biết công phu trong phòng the của Vu Tâm Nhu cao tới bậc nào, nhưng nàng vẫn tin vào lời của nàng ta, bởi vì chỉ dựa vào sắc đẹp thiên kiều bá mỵ và nét ôn nhu của Vu Tâm Nhu thôi, vậy thì tên sắc lang A Khắc Lưu Tư kia nhất định sẽ không nỡ hại chết nàng ta rồi - đó là dựa theo sự hiểu biết của nàng về hắn.
- Ta nghe nói hắn đi Phong Thần đảo rồi, không biết hòn đảo đó ở đâu nhỉ?
Trong lúc hỏi, ánh mắt của Vu Tâm Nhu tràn ngập nét si mê. Nàng nói:
- Tỷ tỷ tốt, hãy giúp muội đi tìm hắn được không?
- Không! Không! Không!
Lạc Lâm Lâm liên tục kêu lớn mấy tiếng "không", khiến cho Vu Tâm Nhu cũng phải hoảng hốt cả lên. Sau đó nàng mới giải thích:
- Còn có một lý do khác... mà lý do này thì muội nhất định sẽ nghĩ không ra đâu.
- Lý do gì vậy?
Lạc Lâm Lâm hạ giọng tỏ vẻ thần bí:
- Muội có biết tại sao hắn thích đùa giỡn nữ hài cho tới chết không? Đó là vì hắn bị biến thái! Mà muội có biết tại sao hắn biến thái không? Là bởi vì việc mà nam nhân làm được thì hắn lại không làm được!
Vu Tâm Nhu sửng sốt:
- Chuyện gì hắn không làm được? Muội nghĩ hắn.... chuyện gì cũng làm được hết mà.
Lạc Lâm Lâm lắc đầu nói:
- Ngươi không hiểu gì hết. Ý ta là... là hắn không có biện pháp "muốn" ngươi. Ở chỗ đó của hắn có vấn đề....
Vừa nói, nàng vừa chỉ vào hạ thể, đồng thời gương mặt cũng đỏ rần lên.
- A?!
Vu Tâm Nhu thấy vậy thì sắc mặt tái nhợt đi, "không có biện pháp muốn nàng", vậy có phải là tính năng của hắn bị trở ngại hay không?
Vu Tâm Nhu ngơ ngẩn xuất thần. Hắn không còn là nam nhân nữa, vậy thì nàng còn cách gì để báo đáp hắn chứ? Tại sao muốn báo đáp ân nhân lại khó như vậy?
Lạc Lâm Lâm mỉm cười nói:
- Muội muội ngoan, chúng ta đừng bàn tới hắn nữa, hay là ra hoa viên tản bộ một chút nhé. Tự nhiên ta phát hiện ra hoa nở hôm nay thật là đẹp.... oooOoooĐứng trên con thuyền nhỏ, Lưu Sâm chợt hắt hơi liên tục mấy cái. Là ai đang nhắc tới hắn đây? Là Cách Tố? Cách Phù? Hay là phụ thân và gia gia? Hay là người chỉ mới vừa chia tay không lâu là tứ tiểu thư?
Hoặc giả cũng có thể là gió biển nghịch ngợm chui vào mũi của hắn cũng nên.
Phía trước đã nhìn thấy Phong Thần đảo. Trên mặt biển có mấy con Long Quy lớn xếp thành một hàng dài, mà trên lưng Long Quy ở phía xa xa đều có người đứng giang rộng đôi tay. Xa nhà lâu như vậy, tất nhiên hắn liền cảm thụ được sự ấm áp đến từ thân nhân rồi.
Là ca ca A Nhĩ Thác! Tin tức hắn trở về đã sớm được truyền tới Phong Thần đảo, vì vậy mà ca ca mới tới đây nhanh như vậy và lại còn dùng trận thế long trọng như thế để chào mừng hắn trở về nữa.
Truyện khác cùng thể loại
507 chương
144 chương