Bạch Bào Tổng Quản
Chương 687 : Khám thấu
Kiếm này của hắn đâm vào ngực, sau khi rút kiếm ra, trung niên béo ục ịch kia chỉ còn lại nửa cái mạng.
Hắn bước một bước đi tới phía sau lưng của hán tử trung niên có khuôn mặt hẹp dài, lại đâm ra một kiếm.
Phản ứng của nam tử có khuôn mặt hẹp dài rất nhanh.
Sau khi Sở Ly xuất hiện hắn đã bắt đầu thúc giục Đại Quang Minh bí thuật, khi mũi kiếm tới gần hắn thì Đại Quang Minh bí thuật đã được thúc giục triệt để, khi mũi kiếm sắp đâm trúng người thì thân thể miễn cưỡng tránh ra chừng một thước, sau đó nhằm về phía bốn người Tần Tấn.
Kiếm thế của Sở Ly bỗng nhiên gập lại, đuổi theo thân thể của hắn, đâm vào vai trái của hắn.
Nam tử có khuôn mặt hẹp dài không hề dừng lại, giống như người đâm bị thương không phải là hắn mà vẫn vọt tới trước mặt Tần Tấn.
Tần Tấn và Phùng Kinh đồng thời ra quyền.
- Ầm!
Ngực của nam tử có khuôn mặt hẹp dài trúng một quyền, nhưng hắn không quan tâm, quyền thế không biến đổi bắn trúng Tần Tấn.
Tần Tấn miễn cưỡng tránh người tá lực, không thể hoàn toàn hóa giải được lực lượng, thân thể bay ra ngoài.
Đại Quang Minh thần quyền có uy lực vô cùng lớn, người của Tần Tấn còn ở trên không trung đã phun ra một ngụm máu tươi, không ngờ lại bị trọng thương.
Sở Ly không để ý tới hắn nữa, tự có bốn người Tần Tấn đối phó, hắn bước một bước đến phía sau trung niên cường tráng, lại đâm ra một kiếm.
Trung niên cường tráng hừ lạnh đánh ra một quyền, đón lấy mũi kiếm.
- Sưu!
Kình phong phân tán, quyền kình của Đại Quang Minh thần quyền ngưng tụ, mũi kiếm như đâm trúng tảng đá, lực cản rất lớn.
Mũi kiếm đến trước nắm đấm, trung niên cường tráng bỗng nhiên buông nắm đấm ra, năm ngón tay mở ra, cổ tay xoay tròn, giống như đánh đàn vậy, móng tay như vòng tròn bắn trúng lên trên mặt thân kiếm.
- Keng...
Trên thân kiếm truyền đến lực lượng khổng lồ.
Sở Ly hừ lạnh một tiếng, Thiên Ma châu rơi xuống.
Tu vi của ba người này mạnh mẽ vượt qua ngoài dự đoán của hắn, phản ứng rất nhanh, vừa thấy hắn xuất hiện đã lập tức thúc giục bí thuật, không ôm tâm lý may mắn, không trách lại có dũng khí ở lại trong Thần Đô thành như thế.
Thiên Ma châu hạ xuống, lực lượng mãnh liệt trong nháy mắt xuất hiện, sức lực lớn vô cùng.
Hai tay của hắn nắm chặt lại, trên thân kiếm truyền đến lực lượng tràn trề, lại chuyển đâm một cái.
- Sưu!
Mũi kiếm xẹt qua cổ tay của trung niên cường tráng, như xẹt qua tấm da thuộc, cứng cỏi khó tiến vào.
Nhưng Trần Quang kiếm chém sắt như chém bùn, khó tiến vào được thì cũng phải đâm vào trong.
Da dẻ trên cổ tay bị mũi kiếm cắt ra, để lộ ra xương trắng âm u, mạch máu trên đó cũng bị cắt, máu tươi như mưa rơi xuống.
Trung niên cường tráng không để ý chút nào mà quyền trái lại không ngừng được đánh ra.
Một đạo Đại Quang Minh thần quyền gần trong gang tấc, uy lực kinh người, Sở Ly có thể nhìn thấy quyền kình ngưng tụ cứng cỏi, giống như một đám than lửa nóng rực đập tới.
- Sưu!
Mũi kiếm đâm trúng quyền kình.
Quyền kình tản ra, áo bào trắng của hắn bay phần phật, như đứng ở trong gió to.
Mũi kiếm cắt quyền kình ra, đâm về phía nắm đấm của đối phương.
Trung niên cường tráng đánh ra một quyền xong lại buông tay ra tạo thành chỉ, đầu ngón tay lần nữa quét về phía thân kiếm.
- A!
Trung niên cường tráng rên lên một tiếng, hai ngón tay rơi xuống đất.
Vạn Tượng Quy tông của Sở Ly đã sớm tính tới chiêu này, cho nên đã âm thầm chuẩn bị.
Trung niên cường tráng buông quyền, Sở Ly lập tức hạ thấp thân kiếm, đồng thời xoay tròn chín mươi độ.
Sai một ly đi một ngàn dặm.
Khi trung niên cường tráng bỏ quyền thành chỉ, không phải là đầu ngón tay quét trúng thân kiếm, mà là ngón tay quét trúng lưỡi kiếm.
Trần Quang kiếm chém sắt như chém bùn, lại tràn ngập nội lực của Tuyệt Vân thần công, hai ngón tay không chút trở ngại xuyên qua lưỡi kiếm, vô thanh vô tức rơi xuống dưới đất.
Cổ tay phải có máu tươi ồ ồ chảy ra, hai ngón tay trên tay trái bị tước mất, mặt của trung niên cường tráng không chút biến sắc, trái lại chiến ý còn mạnh mẽ hơn nữa, hắn đột nhiên giẫm một cái, vừa vặn đánh về phía Sở Ly.
Sở Ly nghiêng người tránh ra hừ lạnh nói:
- Ai sai khiến các ngươi?
Trung niên cường tráng cất giọng nói:
- Lão Khương, các ngươi đi đi, để ta đoạn hậu!
Trung niên béo ục ịch dựa vào gốc cây hòe gượng cười, trung niên có khuôn mặt hẹp dài bị ba người vây quanh ở giữa cũng lắc đầu, ngày hôm nay bọn họ sẽ ngã xuống, không đi được nữa.
Hắn phấn đấu quên mình lưỡng bại câu thương, ba người Phùng Kinh cũng như thế, thi triển bí thuật đấu với hắn, một thân có thương thế nhưng vẫn phải phấn đấu quên mình.
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Muốn chết thì ta sẽ tác thành cho các ngươi, đừng nghĩ tiến vào Tây Thiên Cực Nhạc Cảnh, sống sót còn có một chút hi vọng sống, không chừng đồng môn sẽ đến cứu giúp các ngươi!
Khi hắn nói xong thì lập tức xuất hiện ở phía sau lưng của trung niên cường tráng, tay trái đập vào áo của đối phương.
- Ầm!
Trung niên cường tráng bay lên, rơi xuống dưới gốc cây hoè, áp đảo trung niên béo ục ịch.
Thân thể của hắn cứng ngắc như pho tượng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình ngã xuống mà không thể ra sức, huyệt đạo đã bị một chưởng của Sở Ly niêm phong lại.
Sở Ly tiến lên phía trước hai bước, nhìn chằm chằm vào trung niên có khuôn mặt hẹp dài đang bị vây công, Vạn Tượng Quy tông thúc giục đến mức tận cùng, bỗng nhiên bắn ra một chỉ.
- Ầm!
Thân thể của trung niên có khuôn mặt hẹp dài cứng đờ, tức thì có hai chưởng một quyền bắn trúng hắn.
Hắn phụt một cái, phun ra một ngụm máu, thân thể cứng ngắc, không để ý tới thương thế của bản thân mà đánh một quyền về phía Phùng Kinh, muốn kéo theo một người chịu tội thay.
- Ầm!
Đại Quang Minh thần quyền của Sở Ly đánh bay hắn.
Trung niên có khuôn mặt hẹp dài bay ở trên không trung lại trúng một đạo chỉ lực của Sở Ly, huyệt đạo bị phong bế, thân thể cứng ngắc rơi xuống dưới cây hoè, cũng giống như hai người khác, thân bất do kỷ nằm đó.
Sở Ly nói:
- Tần lão, không sao chứ?
Sắc mặt Tần Tấn có chút khó coi lắc đầu một cái.
Sở Ly lại nhìn về phía ba người, hỏi:
- Phùng lão, Trịnh lão, Hoa lão, các ngươi không sao chứ?
- Một bộ xương già mà thôi, không dễ nát như vậy đâu!
Phùng Kinh hừ lạnh nói, không phục trừng mắt nhìn ba người nằm ở trên đất.
Vừa nãy hắn cũng đã liều mạng, ngươi một quyền ta một quyền, ai cũng không tránh, xem ai chịu đựng được lâu hơn.
Cả người hắn giống như tan vỡ vậy, đau đớn không chịu nổi, lục phủ ngũ tạng đều bị thương không nhẹ, cần phải điều dưỡng một phen.
Trên người bị thương nặng, nhưng ngực lại tràn ngập hào khí vạn phần, cực kỳ thoải mái.
Sở Ly nói:
- Chúng ta phải đi nhanh, tránh cho có cứu viện tới đây.
- Đúng!
Tần Tấn vội nói.
Sở Ly mang theo hai người, Trịnh Đông Hiệp cầm người cuối cùng, mọi người nhẹ nhàng trở lại Bí Vệ phủ, đi thẳng tới phòng khách của Bí Vệ phủ.
Dọc theo đường đi Sở Ly không nói một lời, tư duy thay đổi rất nhanh, bốn người Tần Tấn biết rõ cho nên cũng không quấy rầy hắn.
Đã thu được mười vạn lượng bạc của Trần Đông Hải thì cũng sẽ không sử dụng thủ đoạn nào nữa, hơn nữa việc này khẩn cấp, cho dù Trần Đông Hải không cho mười vạn lượng bạc thì hắn cũng sẽ không biết cố ý kéo dài thời gian.
Sau khi Sở Ly đến đại sảnh, lập tức khoát tay một cái nói:
- Trở về dưỡng thương đi.
- Vâng, Bách phu trưởng.
Bốn người Tần Tấn ôm quyền xoay người rời đi.
Trong đại sảnh có Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức đang ngồi.
- Đây là hung thủ sao?
Phó Mộng Sơn chỉ vào ba người.
Sở Ly nói:
- Đệ tử của Quang Minh thánh giáo!
- Khá lắm, không ngờ lại nhanh như vậy!
Phó Mộng Sơn vỗ tay vịn của ghế Thái sư một cái, cười ha hả nói:
- Quả nhiên ta đã không nhờ vả nhầm người!
Sở Ly cười cợt:
- Sau khi thống lĩnh hỏi cung ra thì sẽ không cười nổi nữa đâu!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Hứa Hoàn Đức cau mày nói.
Sở Ly nói:
- Bọn họ bị viên ngoại thị lang bộ binh Cổ Kỳ sai khiến!
Nụ cười trên mặt của Phó Mộng Sơn cứng lại, sắc mặt của Hứa Hoàn Đức cũng trầm xuống.
Việc này không phải là chuyện nhỏ, viên ngoại thị lang bộ binh và Quang Minh thánh giáo đã từng gây rối một lần, hiện tại lại gây chuyện, chẳng lẽ lại là giả hay sao?
Giả thì còn tốt, thế nhưng nếu như là thật, như vậy sẽ thật sự long trời lở đất!
Vạn Tượng Quy tông làm cho tư duy của Sở Ly nhạy cảm hơn rất nhiều, trên đường trở về hắn đã suy đoán ra chuyện này được bảy tám phần, sau khi phát hiện ra hắn cũng kinh ngạc một hồi, cũng không phải là chuyện gì nhỏ cả.
Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Kỳ thực hung thủ vụ ám sát thứ nhất ta cũng đã điều tra ở trong bóng tối, là phó tướng quân ở dưới trướng của Bình Vương sai khiến!
- Nói như thế, hai vụ ám sát không có quan hệ gì với nhau hay sao?
Phó Mộng Sơn gật gù.
Sở Ly lắc đầu:
- Sơn Thế tử bị ám sát, rất có khả năng là vì điều tra chuyện Giang Thế tử bị giết.
- Cùng một nhóm sao?
Sắc mặt của Phó Mộng Sơn chậm rãi âm trầm xuống, nhìn về phía Hứa Hoàn Đức.
Hứa Hoàn Đức vội nói:
- Sở Ly, ngươi từng có nói nhảm!
Sở Ly nói:
- Chuyện như vậy, ta dám nói bậy sao?
Biên ngoại thị lang bộ binh và Quang Minh thánh giáo có cấu kết với nhau, phó tướng quân dưới trướng Bình Vương và Quang Minh thánh giáo có cấu kết với nhau, Quang Minh thánh giáo, viên ngoại thị lang bộ binh, phó tướng quân. Đặt ba cái này vào cùng một chỗ, Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức hoàn toàn biến sắc.
- Không được, ta phải lập tức đi bẩm báo chuyện này cho Hoàng thượng!
Phó Mộng Sơn lập tức đứng dậy.
- Chờ đã, thống lĩnh!
Hứa Hoàn Đức vội nói, lại nhìn về phía Sở Ly:
- Việc này không phải là giả đó chứ?
Sở Ly nói:
- Không có chứng cứ, chỉ là suy đoán của ta.
Phó Mộng Sơn lườm hắn một cái:
- Giả vờ nói tới kinh người!
Sở Ly lắc đầu:
- Thế nhưng mười phần không sai.
Phó Mộng Sơn nhìn về phía hắn, như muốn xem thấu đáy lòng của hắn, Sở Ly thản nhiên đối mặt.
Hứa Hoàn Đức cũng nhìn về phía hắn không rời mắt.
Phó Mộng Sơn ngồi xuống, ngón tay gõ vang ở trên tay vịn của ghế Thái sư, lúc bắt đầu chậm rãi, sau đó dần dần tăng nhanh, càng lúc càng nhanh.
- Ầm!
Hắn mạnh mẽ đập vào tay vịn, đứng lên nói:
- Ta đi bẩm báo với Hoàng thượng... Sở Ly ngươi cũng chuẩn bị một chút, chuẩn bị tiến cung!
Sở Ly nhíu nhíu mày, ôm quyền một cái.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
60 chương
42 chương
531 chương
34 chương
103 chương
1619 chương
75 chương