Bạch Bào Tổng Quản

Chương 682 : Cướp công

- Sở Ly, bản vương sẽ không để cho ngươi một mình đối mặt đâu! Bảo Thân vương trầm giọng nói:  - Nếu như ngươi cần người giúp đỡ, cứ mở miệng! - Đa tạ Vương gia! Sở Ly gật đầu nói:  - Quân đội Tây cương hiện tại là do Bình Vương thống lĩnh hết hay sao? - Bình vương là tổng nhiếp, là nguyên soái. Bảo Thân vương nói:  - Mười vạn đại quân, quyền cao chức trọng, sao có thể cam lòng buông tay cơ chứ? - Lẽ nào Hoàng thượng không có sách lược nào vẹn toàn hay sao? Sở Ly lắc đầu nói:  - Đương kim Hoàng thượng là người anh minh, sao có thể để cho mọi chuyện đi tới tình cảnh như vậy chứ? - Hoàng huynh anh minh đối với người bên ngoài, đối với việc nhà lại xử lý rối tinh rối mù, bằng không cũng sẽ không như vậy! Bảo Thân vương than thở:  - Mọi việc quan tâm quá sẽ bị loạn, hắn quá coi trọng tình thân, khó tránh khỏi do dự thiếu quyết đoán! Sở Ly chậm rãi gật đầu. Như vậy xem ra, chuyện giết An Vương càng phải cẩn thận, không thể tùy tiện động thủ, bằng không nhất định Hoàng thượng sẽ phát rồ, một cao thủ Thiên Thần phát rồ sẽ rất đáng sợ, không tưởng tượng được nổi, nhưng nhất định sẽ không để cho hung thủ chạy trốn, mình sẽ không chạy thoát khỏi sự truy sát của hắn.  Bảo Thân vương nói: - Trong mấy hoàng tử, Bình vương giống như Hoàng thượng vậy. Sở Ly nhíu nhíu mày:  - Theo ta được biết, dường như tiếng hô kế vị của Cảnh Vương cao hơn hắn nha. - Tâm trí của Cảnh Vương cao hơn, xử lý sự vụ khôn khéo già giặn, thậm chí không kém gì Hoàng thượng cả. Bảo Thân vương nói:  - Các đại thần đều rất kính phục đối với tài hoa và phẩm tính của Cảnh Vương, có thể nói là hình mẫu, mà tính nết của Bình vương lại rất giống Hoàng thượng, Cảnh Vương và Hoàng thượng thì lại không giống nhau. Sở Ly chậm rãi gật đầu. Như vậy sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn xem nên chọn ai, một người thân cận hơn, muốn để hắn kế vị, một người khác càng thích hợp hơn nữa, lại là hoàng tử mà các thần tử kính phục, nếu như tương lai có thể tiếp vị, triều đình sẽ yên ổn không lo.  Bảo Thân vương nói: - Tính khí của Bình vương mạnh mẽ, không quen nhẫn nhịn, thế nhưng lúc hành quân đánh trận lại có thiên phú hơn người, lúc trước hắn đi Tây cương, từ một Bách phu trưởng nho nhỏ, không có ỷ vào thế của hoàng tử mà từng bước từng bước lên tới chức vị Nguyên soái, thống lĩnh mười vạn đại quân, đúng là kỳ tài trong đương đại. Sở Ly thở dài một tiếng nói:  - Là họa không phải là phúc nha. - Đúng thế. Bảo Thân vương nói:  - Một khi Cảnh Vương kế vị, hắn sẽ xử trí như thế nào đối với vị đệ đệ này của mình? Uy vọng của Bình vương ở trong quân không ai bằng, chỉ cần một câu nói là có thể hiệu lệnh quân đội, Cảnh Vương có thể ngủ yên ổn hay sao? Sở Ly nói: - Một khi Cảnh Vương trở thành Hoàng thượng, không phải là Thiên Thần hay sao?  - Hoàng thượng không phải là Thiên Thần duy nhất. Bảo Thân vương lạnh nhạt nói. Sở Ly chậm rãi gật đầu.  Nếu như Bình vương kết thành đồng minh với Đại Lôi Âm tự, như vậy ai kế vị cũng không sao cả, uy hiếp chân thực như vậy, há có thể không diệt trừ hay sao? Bảo Thân vương nói: - Hoàng thượng đang xoắn xuýt cái này, một người có uy vọng không ai bằng ở trong quân, một người có uy vọng vô cùng ở bên trong các thần tử, bất kể là người nào kế vị thì kết cục của một người khác cũng sẽ không khá hơn chút nào. Chuyện này đối với Hoàng thượng mà nói chính là chuyện thống khổ nhất, tình thế khó xử, chậm chạp không hạ được quyết tâm!  - Lúc trước Hoàng thượng không nghĩ tới chuyện này sao? Sở Ly cau mày. Thân là Hoàng thượng, chung quy phải có tâm lý dự đoán mọi chuyện, không nên để mọi chuyện tùy ý phát triển nha.  - Hoàng thượng nhẹ dạ, vốn vẫn muốn tước đi binh quyền của Bình vương, thế nhưng mỗi lần Bình vương tấu đúng thì người lại lập tức đổi ý. Bảo Thân vương lắc đầu than thở: - Tính khí ccBình vương quá giống Hoàng thượng, gặp mặt sẽ chống lại Hoàng thượng, hai phụ tử đối đầu nhau, thế nhưng người lại thích Bình vương nhất.  Sở Ly cầm lấy chén ngọc màu trắng, khẽ nhấp một cái, mọi người đều nói chuyện quan dễ nói khó nói chuyện nhà, huống hồ lại còn trộn lẫn vào chuyện triều đình, thật sự là không thích hợp nhúng tay vào. Sở Ly trở lại An Vương phủ, vừa mới vào cửa lớn thì Chu tổng quản đã chào đón: - Đại tổng quản, thuộc hạ của người đang đợi.  Sở Ly đến đại sảnh thì đã nhìn thấy Đổng Kỳ Phi đang đi tới đi lui ở trong đại sảnh, Dương Tông Văn ngồi ở trên ghế Thái sư thưởng trà, nhắm mắt lại dường như đang hưởng thụ hương trà vậy. - Bách phu trưởng! Đổng Kỳ Phi vội vã chào đón.  Sở Ly vung vung tay, ngồi vào vị trí chủ tọa rồi nói: - Muộn như vậy, có chuyện gì không thể để tới ngày mai nói hay sao. - Bách phu trưởng, không chờ được đến ngày mai!  Đổng Kỳ Phi vội nói: - Lần này đám người Mai Nhất viện quá đáng quá mức! Sở Ly nhìn về phía Dương Tông Văn.  Dương Tông Văn ôm quyền nói: - Bách phu trưởng, lão Đổng nói không sai, lần này Mai Nhất viện quá đáng, không ngờ lại thừa dịp Bách phu trưởng không ở đây, mạnh mẽ đoạt mất vụ án ám sát thứ hai, ăn một mình! Sở Ly cau mày:  - Án ám sát Sơn Thế tử hay sao? - Đúng thế. Đổng Kỳ Phi nói:  - Vụ án Giang Thế tử vị ám sát bọn họ không phá được mà vẫn còn có mặt để cướp vụ án thứ hai, còn nói cái gì mà hai án có quan hệ, gộp lại mới có lợi cho việc phá án, lời này thật là không biết xấu hổ! Sở Ly vung vung tay: - Dương Tông Văn, đây là chuyện xảy ra khi nào?  - Một canh giờ trước. Dương Tông Văn nói: - Vụ án ám sát thứ hai này trực tiếp giao cho Bí Vệ phủ chúng ta, không cho Phủ doãn của Thần Đô, vốn chuẩn bị giao cho Mai Nhị viện chúng ta, kết quả Bách phu trưởng không có mặt ở đó, Trần Đông Hải của Mai Nhất viện đã mạnh mẽ đoạt đi mất.  Sở Ly nói: - Như vậy thống lĩnh không nói gì? - Lúc đầu thống lĩnh bắt đầu cũng không đồng ý, sau đó Trần Đông Hải lập quân lệnh trạng, nói trong vòng ba ngày sẽ phá án, bằng không sẽ cam tâm tình nguyện bị phạt.  Đổng Kỳ Phi oán hận nói: - Nhất định bọn họ đã nắm giữ đầu mối gì đó, chắc chắn cho nên mới đoạt vụ án này, thật là đáng chết! Sở Ly khoát tay nói:  - Hắn thật sự nắm chắc sao? - Nói trong vòng ba ngày sẽ phá án được. Dương Tông Văn nói:  - Thời gian gấp gáp như thế, nếu hắn không chắc chắn mà lại dám cướp vụ án thứ hai này sao? Đổng Kỳ Phi nói: - Bách phu trưởng, chuyện này không thể quên đi như thế được, nếu như không đoạt lại, Mai Nhị viện chúng ta sẽ bị người ta xem là quả hồng mêm, ai cũng sẽ tới bắt nạt lên trên đầu của chúng ta!  Dương Tông Văn gật gật đầu nói: - Bách phu trưởng, lão Đổng nói rất đúng, chúng ta phải đoạt lại. Sở Ly cau mày hừ lạnh nói:  - Vụ án này thì thôi đi, lần sau lại cướp án của bọn họ là được! Hắn không nghĩ tới Mai Nhất viện lại tích cực như vậy, cuống lên lập công, nhưng lại còn nói chắc chắn như vậy. Chuyện này không thể tốt hơn, rất hợp ý của hắn. Nếu có thể phá án thì Bảo Thân vương cũng không thể nói gì cả, không phải là mình không tiếp, chỉ là khi dự tiệc lại bị người của Mai Nhất viện nhân cơ hội cướp đi mà thôi.  Thấy Sở Ly thờ ơ không động lòng, Đổng Kỳ Phi cuống lên: - Bách phu trưởng, vụ án lần này được phá chính là quân công tứ phẩm... quân công tứ phẩm nha! Dương Tông Văn chậm rãi nói:  - Vì lẽ đó Mai Nhất viện mới sẽ mù quáng như vậy. Đổng Kỳ Phi nói: - Quân cong tứ phẩm, chúng ta sẽ không phải làm cái gì trong hai năm mà vẫn có thể ăn ngon uống say, đổi ban thưởng thành bạc, có thể mua một toà dinh thự gần như bằng Bí Vệ phủ nha!  Sở Ly nhíu nhíu mày. Hắn cũng không có mẫn cảm như vậy đối với quân công, thân là Đại tổng quản Vương phủ, tổng quản phủ Quốc Công, hắn không thiếu tiền, mà thứ như bảo kiếm cũng không thiếu, vì lẽ đó hắn cũng không quan tâm. Dương Tông Văn nói:  - Bách phu trưởng, nếu Trần Đông Hải bất nhân thì chúng ta cũng không cần nói tới quy củ, trực tiếp nói với thống lĩnh, Mai Nhị viện chúng ta cũng điều tra, cùng thi, xem ai có thể phá án được trước, sau đó mới lại ban thưởng! - Đúng thế đúng thế, lần này cần đánh vào mặt của bọn họ một lần! Đổng Kỳ Phi vội nói:  - Để cho người của những viện khác biết Mai Nhị viện chúng ta lợi hại, để bọn họ không dám cướp công nữa! Sở Ly nói: - Lần sau đi, lần này thì thôi.  Vì một tòa nhà lớn mà rơi vào trong phiền toái lớn, quả thật là hành động không khôn ngoan. - Bách phu trưởng! Đổng Kỳ Phi bất mãn kêu lên.  Sở Ly thiếu kiên nhẫn vung vung tay lên, nói: - Đi đi, ta cũng mệt mỏi rồi, đừng ở chỗ này làm ta chướng mắt, các ngươi đi làm việc của các ngươi đi. - Bách phu trưởng, quân công tứ phẩm đó!  Đổng Kỳ Phi kêu lên. Sở Ly nói: - Quân công sớm muộn gì cũng sẽ có, đi đi!  Hắn nói xong đứng dậy trở về tiểu viện của mình. Ngày thứ hai hắn đi tới Bí Vệ phủ, vừa tới trước phủ thì một tên hộ vệ đã tiến lên nói: - Sở Bách phu trưởng, thống lĩnh cho mời!  Sở Ly gật gù đi đến đại sảnh. Ngoại trừ thống lĩnh và phó thống lĩnh ra còn một hán tử trung niên đang ngồi, Trần Đông Hải, Bách phu trưởng của Mai Nhất viện.