Bạch Bào Tổng Quản

Chương 644 : Phiền phức

Tránh ra, ta muốn đi vào trong! Hạ Vi hừ lạnh nói.  Kiều Tam khổ sở nói: - Thiếu chủ đang luyện công, không thích hợp để quấy rối, Hạ cô nương, không bằng... chờ một chút đi? - Ta muốn vào ngay bây giờ!  Hạ Vi tức giận: - Kiều Tam, ngươi muốn cản ta sao? Kiều Tam vội hỏi:  - Hạ cô nương, ta cũng không dám, thế nhưng nếu như để ngươi đi vào, nhất định thiếu chủ sẽ lột da ta, mong rằng Hạ cô nương thương xót cho Kiều Tam ta, chờ một chút được chứ? - Đừng có giả bộ đáng thương với ta, vô dụng thôi! Hạ Vi tức giận:  - Hắn còn không phải là Sơn chủ, gặp mặt đã khó như thế rồi sao? - Chờ công tử luyện công xong thì lại gặp, ta tuyệt không dám ngăn cản tiểu thư nữa. Kiều Tam vội nói.  Hạ Vi hừ lạnh nói: - Hắn không muốn gặp ta, trốn tránh sao? - Hả?  Kiều Tam kinh ngạc, lập tức lắc đầu cười nói: - Sao có thể có chuyện đó được! - Vậy ta muốn nhìn một chút!  Hạ Vi nói. Sở Ly lắc đầu một cái, lười biếng nói: - Để nàng vào đi.  - Vâng, thiếu chủ! Kiều Tam vội vã đáp. Hạ Vi dùng một cước đá văng cửa viện, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng hiện lên.  Sở Ly tra kiếm vào bao, cũng không thèm nhìn nàng mà tự mình ngồi vào bên cạnh cái bàn đá, lười biếng nói: - Có chuyện gì thì nói đi. - Những ngày qua ngươi đi đâu?  Hạ Vi nói: - Mỗi lần ta tới đây đều không có ai cả! - Bế quan.  Sở Ly nói. - Đi đâu bế quan? Hạ Vi hừ lạnh nói:  - Không phải lén lút xuống núi đi chơi đó chứ? Sở Ly liếc nhìn nàng một chút: - Ngươi quản quá rộng rồi đó.  - Ngươi có biết hay không, bởi vì ngươi không ở đây cho nên lại có một vị đệ tử mất mạng! Hạ Vi kêu lên. Sở Ly cau mày:  - Không thể nào! Hắn đã dọa cho Liễu Văn Tâm sợ chạy đi, giết đệ tử của Quang Minh thánh giáo, nhân thủ của bên Liễu Văn Tâm sẽ không đủ nha. Huống chi Hầu Kính Tông lại tới đây để điều tra nàng, ở bên Thanh Sơn thành của phủ Nhân Quốc Công, cho nên có lẽ Liễu Văn Tâm cũng ở không xa, chạy xa khỏi bên này, không thể giết người được nữa.  - Người chết rồi, còn có cái gì mà không thể nữa chứ? Hạ Vi cười lạnh nói: - Khi đó ngươi đã nói thế nào? Có đệ tử xuống núi thì ngươi sẽ hộ tống, kết quả thì sao, khi cần dùng đến ngươi thì ngươi lại không có mặt ở đây.  Sở Ly hít sâu một hơi: - Thi thể đâu? - Ngươi muốn đi xin lỗi sao?  Hạ Vi hừ lạnh nói: - Hiện giờ nói xin lỗi thì có ích lợi gì chứ, người đã sớm đi rồi! Sở Ly nói:  - Ta muốn nhìn vết thương một chút. -... Ngươi thật là máu lạnh! Hạ Vi cắn răng, oán hận trừng mắt nhìn hắn:  - Ngươi không áy náy một chút nào sao? - Áy náy có tác dụng không? Sở Ly lười biếng liếc nhìn nàng một cái rồi nói:  - Mang ta đi xem thi thể! -... Được. Hạ Vi hừ lạnh nói:  - Để xem ngươi có thể nhìn ra được cái gì! Sở Ly vung vung tay: - Dẫn đường, bớt nói đi!  Hạ Vi nguýt hắn một cái, quay đầu rời đi. Sở Ly đuổi theo, Kiều Tam vội hỏi: - Thiếu chủ, ta có cần đi theo hay không?  Hắn cảm giác mình không nên quấy nhiễu khi hai người ở một chỗ, tuy nói bầu không khí giữa bọn họ có chút sốt sắng, nhưng cũng chưa chắc đã không phải là cơ hội tốt để tăng tiến cảm tình. - Đi thôi. Sở Ly hừ lạnh nói.  Ba người đi tới một gian tiểu viện thì đã nhìn thấy thi thể của một người thanh niên, Sở Ly nhìn mấy lần, xoay người rời đi, trở lại tiểu viện của chính mình, trên đường cũng không nói gì cả. Hạ Vi theo sát hắn, sau khi đi vào tiểu viện của hắn rồi cười gằn: - Có cảm giác gì không? Nếu như ngươi đi theo thì rất có thể Ninh sư huynh sẽ không chết!  Sở Ly gật gù. Hạ Vi hừ lạnh nói: - Nếu như ngươi bế quan thật thì ta cũng hết cách, thế nhưng ngươi lại vụng trộm ra ngoài chơi!  - Ngươi thì biết cái gì chứ? Sở Ly thiếu kiên nhẫn cau mày nói: - Không phải là đám người kia, là người khác làm ra chuyện này.  - Hả? Hạ Vi bán tín bán nghi nhìn hắn. Sở Ly nói:  - Kiều Tam, gọi Mộ Dung trưởng lão và Hạ trưởng lão tới đây. - Vâng, thiếu chủ. Kiều Tam vội vàng gật đầu, vội vã rời đi.  Ngón tay của Sở Ly nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, cau mày không ngớt. Hạ Vi vội hỏi: - Rốt cuộc là ai làm?  - Chờ một lúc rồi lại nói sau. Sở Ly nói. Hạ Vi tức giận:  - Theo ta thấy quanh co lòng vòng làm gì, nói thẳng là được rồi! - Ta không muốn lặp lại lần nữa. Sở Ly nói.  Hạ Vi oán hận trừng mắt nhìn hắn, hít sâu một hơi, bộ ngực đầy đặn chập trùng kịch liệt, đè xuống cơn giận này, nuốt lời mắng người xuống. Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn vội vã chạy tới. Hạ Lập Ngôn nhìn thấy Hạ Vi, cười ha hả một tiếng rồi nói:  - Tiểu Vi con cũng ở đây sao? Hạ Vi nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Lập Ngôn, bất mãn nói: - Phụ thân, không phải con tới gặp hắn mà là đến để mắng hắn, bởi vì hắn mà lại có một sư huynh chết, tội lỗi của hắn rất lớn!  - Quên đi, cái này cũng là sai lầm của chúng ta, nên tự mình hộ tống mới đúng. Hạ Lập Ngôn lắc đầu nói. Sở Ly chỉ chỉ vào bàn đá:  - Ngồi đi. Sắc mặt của Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn cũng không quá tốt. Quả thực bọn họ có chút bất mãn đối với Sở Ly, rõ ràng đã nói một khi xuống núi cứ bắt chuyện với hắn, kết quả không tìm được người, vì vậy mới có một vị đệ tử chết, bọn họ rất thương tiếc, cũng rất bất mãn đối với Sở Ly.  Có điều chuyện này xét tới cùng vẫn là bọn họ bất cẩn, không thể tự mình xuống núi hộ tống, cho dù oán giận cũng không nói ra được thàn lời. - Chúng ta đã gặp phiền toái lớn rồi. Sở Ly nói.  Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn ngẩn ra. - Thiếu chủ, lời này có ý gì? Mộ Dung Thuần nói.  Sở Ly nói: - Thứ hắn trúng chính là Tu La chưởng, võ công độc môn của các A Tu La. - Tu La chưởng...  Bọn họ hoàn toàn biến sắc: - A Tu La? Bọn họ cũng đã từng nghe nói tới đại danh của A Tu La, nhưng chưa từng thấy, chỉ nghe tên, không thấy người, thế nhưng lại biết bọn chúng lợi hại ra sao.  Sở Ly gật gù: - Có thể các ngươi đã nghe được tin tức rồi đó, hiện tại xuất hiện một A Tu La Thần giáo, giáo chúng đều là A Tu La? Hai người vội vàng lắc đầu.  Gần đây Phục Ngưu sơn phong núi, liên hệ cực ít với bên ngoài, gần như cứt đứt tin tức, đối với tin tức trong chốn võ lâm đã mất đi sự mẫn cảm và linh thông. Sở Ly nói: - Rốt cuộc là A Tu La đơn độc hay là A Tu La Thần giáo, đều rất phiền phức... không phải Sơn chủ sắp xuất quan hay sao, chuyện này cứ để hắn định đoạt đi!  - Thiếu chủ, sao A Tu La lại đến bên chúng ta chứ? Mộ Dung Thuần cau mày nói: - Không có đạo lý này nha!  Sở Ly nói: - Bọn họ làm việc nào có đạo lý nào có thể nói được chứ, có khả năng tùy tiện gặp phải... Nói chung gần đây bớt xuống núi đi thì hơn. - Thiếu chủ, ngày mai vẫn phải hạ sơn nha.  Mộ Dung Thuần bất đắc dĩ nói: - Các đệ tử trên núi ăn, mặc, ở, đi lại cũng phải đặt mua, không thể không xuống núi được. -... Được rồi, ta sẽ đi theo.  Sở Ly nói. Mộ Dung Thuần nở một nụ cười, Hạ Lập Ngôn cũng thở ra một hơi. Mỗi lần xuống núi áp lực của bọn họ là lớn nhất, sợ nhận được tin tức xấu, sợ nhất đệ tử lại chết, thế nhưng sợ điều gì sẽ gặp điều đó, lại có thêm một đệ tử chết.  Hạ Vi hừ lạnh nói: - Ngươi đi theo thì có thể bảo đảm không thành vấn đề hay sao? - Không thể.  Sở Ly lười biếng nói: - Chỉ có thể nói, trước khi hắn giết những đệ tử khác, hắn sẽ phải giết ta trước mà thôi! - Hừ, như vậy còn tạm được.  Hạ Vi nói. Hạ Lập Ngôn cau mày trừng mắt nhìn Hạ Vi một chút, câu nói này đã để lộ ra nàng không có tình ý với thiếu chủ, sao có thể giúp nàng đoạt được trái tim của thiếu chủ cơ chứ? Sở Ly khoát tay nói:  - Các ngươi đi đi, ta còn muốn luyện kiếm. Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn đứng dậy ôm quyền một cái, xoay người rời đi. Kiều Tam vội vã cung kính đưa tới cửa.  Hạ Vi cười gằn trừng mắt nhìn Sở Ly một chút, cũng đi theo. - Thiếu chủ... Kiều Tam trở lại tiểu viện, sau đó cẩn thận từng li từng tí một nói:  - Hai vị trưởng lão là phụ tá đắc lực của Sơn chủ, nói chuyện vẫn rất có tác dụng. - Ngươi muốn nói cái gì? Sở Ly lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái.  Thân thể ccKiều Tam hơi co lại, khẽ cắn răng nói: - Cần phải cung kính đối với bọn họ một chút, tương lai sẽ phải dựa vào bọn họ nói chuyện thay thiếu chủ nha. - Không cần!  Sở Ly hừ lạnh nói.