Bạch Bào Tổng Quản

Chương 439 : Tứ kém

Sở Ly phát hiện ra, hộ vệ cấm cung không hề nhiều như trong tưởng tượng của hắn. Vốn hắn cho rằng, cấm cung là nơi hộ vệ nghiêm ngặt, có vô số cao thủ hàng đầu, là đầm rồng hang hổ, một con ruồi cũng không bay vào trong được. Nhưng bây giờ vừa nhìn thấy mới biết được, hộ vệ tầng ngoài của cấm cung gần như giống với Vương phủ, tới gần cung điện của hoàng hậu và thái hậu thì các hộ vệ mới bắt đầu nghiêm ngặt hơn trước đó. Hắn nhìn thấy mười mấy cao thủ Thiên Ngoại thiên hàng đầu ở trong đó. Những cao thủ này đa phần đều ẩn giấu ở chỗ tối, hoặc là ở bên trong lầu, hoặc ở dưới góc tường, những cung nữ nội thị kia đi qua không phát hiện ra được sự tồn tại của những cao thủ này. Sở Ly âm thầm gật đầu. Không hổ là cấm cung, tuy nói hộ vệ không sâm nghiêm như vậy, thế nhưng cũng không phải là nơi mà Vương phủ bình thường có thể đánh đồng được. Số lượng cao thủ Thiên Ngoại thiên hơn xa những cao thủ Thiên Ngoại thiên của Vương phủ tầm thường. Hắn đã nhìn thấy hoàng hậu và thái hậu, hoàng hậu nhìn như hơn ba mươi tuổi, dung mạo đẹp đẽ, so với đám người Tiêu Thi kém xa tít tắp, thái hậu nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, vẫn còn phong vận, có trú nhan thuật. Các nàng nhìn thấy Tiêu Thi, không ngừng đánh giá. Sở Ly thúc giục Đại Viên Kính Trí đến mức tận cùng, nhìn thấu tâm tư của các nàng. Trong lòng hoàng hậu cực kỳ thoả mãn, nhìn con dâu có khuôn mặt đẹp như vậy, mà chuyện hôn sự này chính là kiệt tác của nàng, trong lòng nàng tràn ngập cảm giác thành công không nói ra được. Thái hậu cũng rất hài lòng, Tiêu Thi nhìn qua khí chất đoan trang, khuôn mặt đẹp mà lại ôn nhu như nước, hiển nhiên là một hiền thê, cưới nàng nhất định sẽ có phúc khí. Sở Ly chậm rãi thu hồi Đại Viên Kính Trí. Hoàng thượng cũng không ở bên trong năm dặm, cho nên hắn không thể nhìn thấy được. Hắn âm thầm vui mừng. Trước khi không biết rốt cuộc cao thủ Thiên Thần có bản lĩnh gì thì hắn không muốn tùy tiện gặp mặt hoàng thượng, tránh cho bại lộ bản lĩnh của mình ra. Bây giờ mình ở trước mặt hoàng thượng không đỡ nổi một đòn. Hắn thu hồi Đại Viên Kính Trí, sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Lần này mình chỉ hơi đưa ra ý kiến, chuyện phía sau là Tiêu Thi tự mình làm, đến tiến cung gặp hoàng thượng, chất vấn hành vi của Bí vệ cấm cung, có thể nói là tiên phát chế nhân, coi như là kỳ binh, thắng vì đánh bất ngờ, phải cho Bí vệ cấm cung một lần đẹp mặt. Thủ đoạn này của Tiêu Thi không phải là nữ nhi tầm thường có khả năng nghĩ ra được. Sau lần này, sợ là Bí vệ cấm cung cũng không dám tiến vào An vương phủ nữa. Sau một canh giờ, lỗ tai của Sở Ly bỗng nhiên nhúc nhích một chút, nhìn về phía cửa cung. Dưới sự dẫn đầu của Lục Vương phi và Tiêu Thi, chúng nữ thướt tha đi ra khỏi cửa cung. Tiêu Thi được Tuyết Lăng và Liễu Nhứ nâng lên tiến vào xe ngựa. Khi Sở Ly vừa mới chuẩn bị vung roi đánh xe thì Lục Ngọc Dung đã dịu dàng tới đây, như cười mà không phải cười nhìn hắn. Sở Ly biết nàng đã nhận ra mình, hắn giơ đấu bồng lên nhìn về phía nàng. Sóng mắt của Lục Ngọc Dung như nước, dịu dàng xoay chuyển một vòng ở trên mặt của hắn, như cười mà không phải cười: - Chúc mừng ngươi, tân Bí vệ cấm cung! - Hả? Sở Ly ngẩn ra. Lục Ngọc Dung vẫn mang khăn che mặt, che khuất đi khuôn mặt phong tình vạn chủng, nụ cười trên mặt có thể thông qua đôi mắt sáng của nàng mà nhìn thấy được: - Từ ngay mai ngươi chính là Bí vệ cấm cung, có thể làm uy làm phúc, không đáng để chúc mừng sao? - Đã xảy ra chuyện gì? Sở Ly cau mày. Lục Ngọc Dung cười nói: - Hoàng thượng không hổ là hoàng thượng, ban cho ngươi thân phận Bí vệ cấm cung, tránh cho lại có thêm Bí vệ cấm cung làm khó dễ ngươi! - Đây là bù đắp hay sao? Sở Ly hừ lạnh một tiếng. Lục Ngọc Dung cười khanh khách nói: - Trở thành Bí vệ cấm cung, sẽ có rất nhiều chỗ tốt. Sở Ly lắc đầu một cái. Những chỗ tốt này đối với người bên ngoài mà nói, rất hiếm có, linh dược hiếm thấy, bí kíp, nhưng đối với Sở Ly mà nói lại không quý giá như vậy. Hiện giờ hắn không thiếu những thứ này, thứ hắn thiếu chính là cơ hội tu luyện Thiên Ma công. - Tàng thư trong cấm cung rất là phong phú. Lục Ngọc Dung nói. Ánh mắt của Sở Ly sáng lên. Lục Ngọc Dung mở miệng nở nụ cười. Âm thanh ôn nhu của Tiêu Thi từ trong buồng xe truyền tới: - Không đi sao? - Đi chứ. Sở Ly vội nói. Lục Ngọc Dung nhìn thùng xe một chút, hừ lạnh nói: - Quả thực không nhìn ra, Tiêu Nhị tiểu thư lại lợi hại như vậy, đi nhanh lên đi, đừng để cho các nàng chờ cuống lên! Nàng dứt lời xoay người đi tới một cái xe ngựa khác. Sở Ly vung roi thúc ngựa chậm rãi rời đi. Tiêu Thi ở trong xe ngựa không nói một lời. Sở Ly cũng không nói lời nào, mang đấu bồng làm phu xe trở về An vương phủ. Chúng nữ đều tản đi, trở về các viện. Bên trong Thiên Xu viện chỉ có hai người Sở Ly và Tiêu Thi, Liễu Nhứ và Tuyết Lăng đều lui ra. Ánh đèn rực rỡ mới lên, bên trong Thiên Xu viện đèn đuốc sáng như là ban ngày. Tiêu Thi ngồi ở bên cạnh cái bàn đá, dưới cây đào, ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt nhu hòa, ôn hòa như ngọc trắng của nàng. Đôi mắt sáng càng ngày càng thâm thúy, sóng mắt lưu chuyển như làm cho người ta hồn xiêu phách lạc. - Hoàng thượng thật là một lão già gian xảo! Tay ngọc của nàng chậm rãi thả chén trà xuống, thở dài: - Hắn đang trả thù đó! Sở Ly gật gù. Bí vệ cấm cung đối với người bên ngoài mà nói, là một bước lên trời, thế nhưng đối với Sở Ly lại là ràng buộc. - Có điều trở thành Bí vệ cấm cung cũng có lợi. Tiêu Thi nói: - Ngươi sẽ bớt đi được rất nhiều phiền phức, tương đương với một lá bùa hộ mệnh! Sở Ly nói: - Hoàng thượng nói thật, hay là chỉ ban cho ta một tầng thân phận mới thôi? - Hẳn là thật. Tiêu Thi nhíu mày nói: - Ta đã nói với hoàng thượng, ngươi bận rộn, không thể phân thân, hoàng thượng nói ngươi cứ kiêm nhiệm là tốt rồi, không cần mỗi ngày đều phải đi Bí vệ phủ, có việc thì đi một chuyến, không có chuyện gì thì cứ ở trong Vương phủ là được. - Hoàng thượng đúng là đủ thủ đoạn! Sở Ly hừ lạnh nói. Tiêu Thi nói: - Ta đoán hắn cũng bị Quang Minh Thánh giáo làm cho đau đầu, cho nên mới để ngươi đối phó với Quang Minh Thánh giáo! - Quang Minh Thánh giáo... Sở Ly thở dài: - Tốt nhất không nên chọc giận bọn họ thì hơn. Phủ Quốc Công giết chết không ít cao thủ võ lâm, bị võ lâm các phái coi là cái đinh trong mắt, nhân vật võ lâm huyết tính mười phần, thường thường sẽ không màng sống chết mà đi ám sát, nhưng những người có huyết tính này so với Quang Minh Thánh giáo lại kém một trời một vực. Cao thủ võ lâm ám sát là huyết tính hiếm thấy, tình cờ kích động mà bạo phát một lần mà thôi. Nhưng Quang Minh Thánh giáo lại coi việc ám sát, tử vong là chuyện vui, là chuyện may mắn, không khác gì người điên cả. Một khi đắc tội với Quang Minh Thánh giáo thật, sợ rằng ám sát sẽ kéo tới cuồn cuộn không dứt. Đối phó với những người này, ngươi giết bọn họ, trái lại bọn họ sẽ càng cao hứng, loại uy hiếp lớn nhất như cái chết đã không tồn tại, quả thực đã không còn gì làm cho bọn hắn kiêng kỵ nữa. Tiêu Thi nói: - Ngươi đã chọc vào bọn họ rồi. - Xem phản ứng của bọn họ đi. Sở Ly trầm ngâm nói: - Nếu như những người này yên tĩnh một chút thì ta cũng sẽ nhẹ tay, nếu như trả thù, như vậy chỉ có thể chiến đấu tới cùng với bọn hắn mà thôi! - Vậy ngươi không đi Bí vệ phủ sao? Tiêu Thi nói: - Nhận hay không nhận? Nếu như không đi, hoàng thượng cũng sẽ không làm gì được ngươi, cứ tìm cớ chối là được! Sở Ly nói: - Nếu hoàng thượng đã lên tiếng, vậy ta chỉ có thể tiếp nhận mà thôi! - Ngươi phải cẩn thận. Tiêu Thi hừ lạnh nói: - Nhất định bọn họ sẽ hại ngươi, báo thù thay cho hai tên này! Sở Ly lộ ra mỉm cười: - Như vậy ta cũng muốn xem xem thủ đoạn của bọn họ ra sao! Tiêu Thi lườm hắn một cái không nói thêm gì nữa. Luận thủ đoạn và âm mưu quỷ kế, Sở Ly không sợ bất kỳ người nào. Sở Ly cười nói: - Ta cũng rất là tò mò, rốt cuộc Bí vệ phủ là nơi ra sao. - Nếu như bọn họ quá mức thì cứ xuống tay ác độc. Tiêu Thi nói. Sở Ly cười gật đầu. Chỗ lợi hại nhất của Bí vệ cấm cung không phải là võ công, mà là tình báo, mà thứ này vừa vặn là thứ mà hắn thiếu nhất. Tình báo của phủ Dật Quốc Công ở trong cảnh nội vẫn không đủ, đi ra khỏi Sùng Minh đường, như vậy sẽ kém xa. Cho dù hắn bố trí các loại cơ sở ngầm, thế nhưng so sánh với Đại Quý to lớn vẫn như ném cục đá vào trong biển rộng, chênh lệch quá nhiều. Bí vệ cấm cung là tổ chức phóng tầm mắt ra khắp Đại Quý, thậm chí còn là toàn bộ thiên hạ, số lượng tình báo hắn không thể nào tưởng tượng ra được. Cho nên hắn không thể chờ đợi được nữa mà muốn nhìn một chút xem.