Bạch Bào Tổng Quản

Chương 437 : Tru diệt

- Khanh khách... Tiêu Thi nở nụ cười, che miệng cười đến mức như nhánh hoa run rẩy, tiếng cười lanh lảnh như ngọc châu lăn trên bàn, dễ nghe và êm tai. Lục Ngọc Dung cũng lắc đầu bật cười. Sắc mặt của Lục Vương phi thì lại rất khó coi trừng mắt nhìn Tôn Nghĩa Đức, lại nhìn về phía Triệu Giang Hà. Triệu Giang Hà trầm mặc không nói. - Ồ, hóa ra không phải các ngươi đến đây mời, mà là tới bắt Sở Ly, dựa vào lý do muốn hắn hỗ trợ mà lừa hắn ra! Tiêu Thi thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: - Được, vậy các ngươi đi bắt đi, ta biết hắn ở nơi nào, nhưng ta sẽ không nói cho các ngươi biết, có phải các ngươi cũng muốn bắt ta về để thẩm vấn hay sao? - Có gì mà không thể cơ chứ? Tôn Nghĩa Đức hừ lạnh nói. - Làm càn! Lục Vương phi lạnh lùng nói: - Ai cho ngươi quyền lực dám làm càn rỡ như thế? - Lục Vương phi, việc này quan hệ tới Quang Minh Thánh giáo, chúng ta không thể không làm như vậy! Tôn Nghĩa Đức cất cao giọng nói: - Nếu như có chỗ đắc tội, mong rằng Lục Vương phi thứ tội! Lục Vương phi lạnh lùng nói: - Sở Ly cứu tính mạng của bao nhiêu hoàng Thế tử, các ngươi không chỉ không cảm kích mà trái lại còn căm ghét hắn, trả đũa, đây chính là tác phong của Bí vệ cấm cung các ngươi hay sao? - Hắn quả thật có hiềm nghi! Tôn Nghĩa Đức trầm giọng nói. Lục Vương phi nói: - Nói như thế, ngươi muốn bắt Tiêu Vương phi lại để thẩm vấn? -... Hừ, nếu như Tiêu Vương phi không báo chỗ ẩn thân của Sở Ly, như vậy đương nhiên chúng ta sẽ không khách khí! Tôn Nghĩa Đức cất cao giọng nói, ôm quyền một cái: - Vì an nguy của chư vị hoàng Thế tử, chỉ có thể ra hạ sách này mà thôi! - Luôn mồm luôn miệng nói vì an nguy của các hoàng Thế tử, rất là đường hoàng! Lục Vương phi lạnh lùng nói: - Giống như hoàng Thế tử còn quan trọng hơn so với Vương phi vậy, không có Vương phi, nào có hoàng Thế tử gì chứ! Tôn Nghĩa Đức nói: - Lời này của Lục Vương phi tại hạ không thể gật bừa. - Câm miệng! Tiêu Thi lạnh lùng nói. Tôn Nghĩa Đức híp mắt lại, trong mắt lóe lên hung quang. Tiêu Thi nhìn về phía Lục Vương phi: - Lục tỷ tỷ, Sở Ly là đệ tử của Quang Minh Thánh giáo, mà Sở Ly lại là thị vệ của phủ Quốc Công, Đại tổng quản Vương phủ, hai nhà này đều có hiềm nghi tư thông Quang Minh Thánh giáo... Bí vệ cấm cung rất lợi hại, mở miệng là có thể định được tội danh như vậy, đây chẳng lẽ là ý tứ của hoàng thượng? Ta muốn tiến cung gặp hoàng thượng! - Tiêu muội muội... Lục Vương phi chần chờ. Tiêu Thi nói: - Ta phải hỏi trước mặt hoàng thượng một chút, Bí vệ cấm cung rốt cuộc là thứ gì mà có thể tùy ý định tội cho nhất phẩm, có thể định tội cho phủ Quốc Công, có thể định tội cho Vương phủ, những chuyện này có phải là ý của hoàng thượng hay không. Có phải là người muốn tiêu diệt Vương phủ ta, muốn tiêu diệt phủ Quốc Công ta hay không? - Xem ra hoàng thượng đã cho các ngươi quyền lực quá lớn rồi! Lục Vương phi nhìn về phía Tôn Nghĩa Đức, lạnh nhạt nói: - Vậy chúng ta sẽ đồng thời tiến cung gặp thánh thượng, ta cũng sẽ làm chứng cho ngươi! - Đa tạ Lục tỷ tỷ! Tiêu Thi nói. - Chậm đã! Tôn Nghĩa Đức trầm giọng nói: - Tiêu Vương phi, ngươi không thể đi! - Hộ vệ đâu? Tiêu Thi nói. - Có! Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Ứng Vô Cầu, hắn đi tới cửa Thiên Xu viện: - Vương phi xin cứ phân phó! - Gọi mấy người tới, bắt bọn họ cho ta, phế bỏ võ công của bọn họ! Tiêu Thi nói. - Vâng! Ứng Vô Cầu trầm giọng đáp. - Ngươi dám! Mắt của Tôn Nghĩa Đức trừng lớn, hung quang bắn ra bốn phía, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhào lên, lớn tiếng quát: - Tiêu Vương phi, ngươi đừng có càn rỡ, nơi này không phải là phủ Quốc Công của ngươi! - Nơi này không phải là phủ Quốc Công, nơi này là Vương phủ! Tiêu Thi thản nhiên nói: - Há cho phép ngươi làm càn, phế bỏ hắn, nếu như hắn dám phản kháng, cứ giết là được! - Vâng, Vương phi! Ứng Vô Cầu lớn tiếng nói. - Tiêu Vương phi, ngươi dám coi trời bằng vung như thế hay sao? Tôn Nghĩa Đức quát to: - Chúng ta là Bí vệ cấm cung, há cho phép ngươi tùy ý xử trí! Hắn tuyệt đối không tin Tiêu Thi dám giết mình, nàng lớn mật đến đâu thì cũng không dám như thế. - Hôm nay ta xử lý ngươi thì có sao chứ? Tiêu Thi thản nhiên nói: - Hoàng thượng trách phạt thì cũng chỉ răn dạy ta vài câu, ta liều mạng chịu là được. Thế nhưng dù thế cũng phải giết loại người ngông cuồng như các ngươi, bằng không, con chó con mèo nào cũng dám đến Vương phủ ta để ngang ngược! Ứng Vô Cầu đã dẫn theo sáu người đi vào, bao gồm cả ba người Liễu Tinh, Hương Phi Tuyết, Hoắc Vũ Hạo. Hai người bảo hộ ở trước người đám người Tiêu Thi, đề phòng Tôn Nghĩa Đức và Triệu Giang Hà chó cùng rứt giậu, bốn người còn lại đánh về phía Tôn Nghĩa Đức. Triệu Giang Hà thấy tình thế không ổn, nếu cứ tiếp tục như thế, mình sẽ phải chịu xui xẻo. Hắn vội vã cười ha hả, khoát tay nói: - Chậm đã chậm đã, đều là hiểu lầm! Hiểu lầm thôi! Ứng Vô Cầu nhìn về phía Tiêu Thi. Tiêu Thi vung vung tay, hừ lạnh nói: - Còn suy nghĩ gì nữa, còn cần ta nói lần nữa sao? - Vâng! Ứng Vô Cầu trầm giọng nói. Tiêu Thi nói: - Nếu như bọn họ dám phản kháng, trực tiếp giết, khỏi quản bọn họ nói cái gì! - Vâng, Vương phi! Ứng Vô Cầu nói. Tiêu Thi quay đầu nói: - Lục tỷ tỷ, chuyện đánh đánh giết giết không có gì để xem cả, chúng ta vào nhà đi, tránh cho nhiễm máu lên trên người. - Cũng tốt. Lục Vương phi chậm rãi gật đầu, liếc mắt nhìn sáu người đã động tay động chân. Nàng không nghĩ tới Tiêu Thi lớn gan như vậy, thật sự dám giết người của Bí vệ cấm cung. Cứ như vậy, chuyện này sẽ làm lớn, Bí vệ cấm cung địa vị cao cả, nếu như giết thật, quả thực rất không thích hợp. Sau khi vào phòng, Lục Vương phi vội hỏi: - Thật sự giết chết bọn hắn sao? - Giết thì giết. Tiêu Thi cười nói: - Lục tỷ tỷ lo lắng cái gì chứ? - Bọn họ là Bí vệ cấm cung, là cận vệ của hoàng thượng. Lục Vương phi lắc đầu nói: - Không nể mặt sư thì cũng nên nể mặt phật, cũng không thể quá đáng quá mức. - Bởi vì như vậy cho nên bọn họ mới ngang ngược ngông cuồng, càng ngày càng càn rỡ! Tiêu Thi nói: - Nên cho bọn họ một chút nhắc nhở! - Ài... Lục Vương phi lắc đầu than thở: - Tiêu muội muội, thân phận của ngươi mẫn cảm, làm việc càng nên cẩn thận mới đúng! Tiêu Thi không chỉ là chính phi của An vương mà cũng là Nhị tiểu thư của phủ Dật Quốc Công, tầng thân phận này sẽ làm cho tất cả mọi chuyện trở nên không giống nữa. - Cẩn thận cái gì chứ? Tiêu Thi nói: - Ta càng cẩn thận thì càng ra vẻ chột dạ, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó, bị người ta bắt nạt tới cửa mà còn phải nuốt giận vào bụng. Như vậy người Vương phi như ta còn sống làm gì nữa chứ? - Ngươi ấy... Lục Vương phi lắc đầu cười khổ. Nàng rất yêu thích đối với tính tình ngay thẳng của Tiêu Thi, không giống như nữ nhân tầm thường, nhiều kế vặt vãnh, khi ở chung rất nhọc lòng mất công sức. Khi nàng ở chung cùng Tiêu Thi, có cái gì không cao hứng nàng sẽ nói thẳng, tránh cho lên men ở trong lòng, không biết khi nào sẽ bộc phát ra. Làm như vậy sẽ càng thêm thoải mái. - Tiêu Vương phi! Thanh âm của Triệu Giang Hà vang lên: - Chúng ta cũng không có ác ý, lời nói của hắn chỉ là hắn hồ đồ nhất thời, nói hươu nói vượn mà thôi, Tiêu Vương phi đừng để trong lòng! Tiêu Thi nhìn về phía Lục Vương phi, lắc đầu nói: - Đây chính là Bí vệ cấm cung? Thật sự có cốt khí! - Tiêu Vương phi, nếu ngươi thật sự dám giết ta, cẩn thận phủ Quốc Công các ngươi đó! Tôn Nghĩa Đức quát lên. Tiêu Thi vẫn bình tĩnh như trước, hờ hững nói: - Ứng Vô Cầu, bản lĩnh của các ngươi đi đâu rồi, hai người như thế mà còn không thu thập được, ta không muốn nghe bọn họ ồn ào nữa! - Vâng, Vương phi! Ứng Vô Cầu vội nói. - Họ Tiêu, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu! Tôn Nghĩa Đức lớn tiếng quát: - Hoàng thượng sẽ báo thù thay cho chúng ta! Tiêu Thi lắc đầu một cái: - Đám hộ vệ này, thực sự là vô năng! Lục Vương phi có chút đứng ngồi không yên, Tiêu Thi đã hạ quyết tâm, thật sự muốn giết Bí vệ cấm cung, muốn làm lớn chuyện rồi. - Ầm ầm! Hai tiếng vang trầm thấp vang lên, sau đó không có tiếng động nào nữa. Âm thanh của Ứng Vô Cầu ở bên ngoài vang lên: - Vương phi, hai người đã bị thu phục! Tiêu Thi lạnh nhạt nói: - Hừm, để Chu tổng quản đưa thi thể đến Phủ Doãn, sau đó nói có hai cuồng đồ tự xưng là Bí vệ cấm cung muốn ám sát ta. - Vâng. Ứng Vô Cầu cung kính đáp một tiếng, rất nhanh tiếng bước chân đã vang lên. Khuôn mặt nhỏ của Lãnh Dĩnh căng thẳng tới mức trắng bệch, Lục Ngọc Dung nắm chặt tay của nàng, cười cười với nàng.