Bạch Bào Tổng Quản

Chương 157 : Giết chết

Sở Ly cười nói: - Người trong giang hồ càng già càng nhát gan, tuy nhiên ta thấy Triệu tiền bối là một ngoại lệ, rất to gan! - So với ngươi, ta nhát gan hơn nhiều! Sở Ly lắc đầu nói: - Thân ở phủ Quốc Công, muốn giết thị vệ tam phẩm của phủ Quốc Công, gan to hơn trời rồi… Lẽ nào Triệu tiền bối chắc chắn rằng phủ Quốc Công sẽ không báo thù? Mặt Triệu Tử Lai biến sắc, lập tức tiếp tục mỉm cười: - Ngươi nói thú vị thật. Hắn ta thầm kinh ngạc, tối qua mình mới nhận được tin, tiểu tử họ Sở này sao lại biết được? Ám hiệu trên thư khác với ám hiệu nhìn thấy ở phủ Quốc Công, trong thiên hạ chỉ có ba người biết được, một người là sư phụ của Lục Ngọc Dung, một người là Lục Ngọc Dung, còn một người nữa chính là mình, vì ám hiệu này là của sư phụ Lục Ngọc Dung, không phải của Lục Ngọc Dung. Sở Ly mỉm cười không nói gì nữa. Hai người mỗi người đều có suy nghĩ riêng của bản thân, cả hai chậm rãi bước đi, cuối cùng cũng tới được Bạch Vân lâu. - Chúng ta vào ăn chút gì đó đi, cũng phải ăn cho no. Triệu Tử Lai cười ha ha nói: - Ngươi nói có phải không, Tiểu Sở? Sở Ly nghe ra ý của hắn, muốn tiễn mình lên đường, bữa cơm cuối phải ăn no. Hắn cười nói: - Đúng vậy, cho dù là chuyện gì đi chăng nữa cũng phải ăn no. - Xem ra anh hùng có cùng chí hướng, đi, lên thôi! Triệu Tử Lai cười ha ha nói. Hai người lên Bạch Vân lâu, gọi mấy món mặn, màn thầu trắng, màn thầu đường, cùng với bốn món cháo. Triệu Tử Lai cầm một chiếc màn thầu đường lên ăn từ từ, lại uống một miệng cháo rau xanh thơm mát, nét mặt hưởng thụ, dễ chịu, cười tít mắt nói: - Tiểu Sở, ngươi xuất thân từ Thu Diệp tự đúng không? Sở Ly nhíu mày, tâm trạng trùng xuống, sau đó lập tức mỉm cười: - Đúng vậy, ta lớn lên ở Thu Diệp tự, con cháu của Triệu tiền bối đều là người tài, bốn người con trai đều là cao thủ Tiên Thiên, con trưởng là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, đời sau có người kế thừa, đúng là đáng chúc mừng! Chiếc màn thầu đường trong tay Triệu Tử Lai bị bóp bẹp, hắn cười ha ha hai tiếng: - Tiểu Sở tuổi còn trẻ nhưng rất lợi hại, lẽ nào tăng nhân của Thu Diệp tự ai cũng có tu vi cao như vậy sao? Sở Ly cười nói: - Đệ tử của Thu Diệp tự không tập võ, không thể sánh với Triệu tiền bối, đời cháu cũng có không ít tuấn kiệt, hai cao thủ Tiên Thiên, đúng là hiếm có! Hắn đọc được từ trong đầu của Triệu Tử Lai, vừa hay có thể uy hiếp hắn. Triệu Tử Lai lắc đầu than vãn: - Con cháu bất tài, đúng là lỗi của ta. Sở Ly nói: - Triệu tiền bối đã vào Cấm Cung, đương nhiên không thể đích thân dạy bảo, tuy nhiên có Triệu tiền bối, người trong võ lâm cũng kiêng nể vài phần, vì thế Triệu tiền bối làm gì cũng phải thận trọng, nếu có mệnh hệ gì, ai bảo vệ bọn họ? Triệu Tử Lai nheo mắt, cười ha ha nói: - Bọn chúng cũng không cần lão phu bảo vệ, con cháu có phúc của con cháu, không thể lo nhiều thế được. Sở Ly cười nói: - Nói cũng đúng, ai có thể bảo vệ được ai chứ, thân là người trong võ lâm, ai không có kẻ thù, chỉ một chút bất cẩn sẽ gây họa diệt môn, đoạn tuyệt hương hỏa. Sát khí trong lòng Triệu Tử Lai càng tăng lên, cười càng rạng rỡ hơn: - Đúng vậy, vẫn là Thu Diệp tự tốt hơn, không tu võ công, cũng không có nhiều phiền não tới vậy, nhưng trên đời tại sao phải luyện võ, lẽ nào để tăng thêm phiền não sao? Chính là sợ không có khả năng phản kháng nên bị giết. Sở Ly lắc đầu cười nói: - Người trong phật môn sao có thể không siêu thoát sinh tử, nỗi khổ sinh tử không bằng nỗi khổ của thế giới Sa Bà. Triệu Tử Lai cười ha ha nói: - Nói vậy những người trong Phật môn há chẳng phải ai cũng không muốn sống? - Đến theo duyên, sống trên đời, hết duyên sẽ đi, siêu thoát luân hồi, đó mới là tăng nhân thật sự. Sở Ly mỉm cười nói: - Xem ra Triệu tiền bối không hiểu đạo lý Phật môn, có thời gian, Triệu tiền bối có thể tới Thu Diệp tự sống một thời gian, tiêu trừ chấp niệm, thay đổi bản thân, những thứ gì nên buông bỏ thì buông bỏ! Nụ cười trên mặt Triệu Tử Lai cứng đờ, lạnh lùng nói: - Buông bỏ? Sở Ly cười nói: - Phó tiền bối không phải nữ tử bình thường, bỏ lỡ thật đáng tiếc, nhưng nếu đã hết duyên thì hà tất không thể buông? Triệu Tử Lai lạnh lùng nói: - Tiểu Sở, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, sao biết được tình là gì! Sở Ly lắc đầu: - Tình cảm càng sâu đậm, tổn thương càng sâu sắc, tình cảm của Phó tiền bối đối với Triệu tiền bối đã hết, có gượng ép nữa cũng chỉ có thể trở thành kẻ thù, hà tất phải vậy chứ? Màn thầu trong tay Triệu Tử Lai bị bóp thành cục bột, gân xanh nổi lên, cười nhạt nói: - Tốt nhất ngươi nên câm miệng lại! Sở Ly mỉm cười, cúi đầu húp một miếng cháo, sắc mặt thư thái, hưởng thụ. Triệu Tử Lai hít một hơi thật sâu, cố kìm nén sát ý đang sục sôi trong lòng, tên tiểu tử đáng chết, đợi lát nữa sẽ giết ngươi! Hai người lặng yên ăn bữa sáng, Triệu Tử Lai nói: - Trong thành cũng không có gì để dạo chơi, ta muốn đi ngắm cảnh ngoài thành. - Được thôi. Sở Ly mỉm cười nói: - Bên ngoài thành cũng rất đẹp, non xanh nước biếc! Hai người tới một đỉnh núi ở ngoài thành. Triệu Tử Lai đứng trên một tảng đá lớn, cúi nhìn đỉnh núi xanh tươi, cảm khái một câu: - Non xanh nước biếc, đúng là một nơi tốt để chôn xương. Sở Ly đứng trên một tảng đá khác, cách hắn hai trượng, mỉm cười nói: - Đúng là một nơi tốt để chôn xương. Triệu Tử Lai quay người lại, cúi nhìn hắn: - Tiểu Sở, chúng ta hãy nói thẳng ra đi, ngươi biết ta định làm gì đúng không? Sở Ly gật đầu. Triệu Tử Lai cười nói: - Vậy thì được, chúng ta hãy đấu vài chiêu đi, ta biết ngươi có khinh công tuyệt đỉnh, nhưng chắc rằng ngươi sẽ không thể nhìn ta tới Thu Diệp tự đâu nhỉ? Hắn đã nghe ngóng mọi điều về Sở Ly, biết hắn khinh công tuyệt đỉnh, nên dùng Thu Diệp tự ép hắn không cho hắn bỏ chạy. Sở Ly thở dài: - Triệu tiền bối hà tất phải vướng vào mớ rắc rối này, Phó tiền bối đã vứt bỏ ngươi, ngươi hà tất phải nghe lời đệ tử của ả ta? - Muốn chết sao? Triệu Tử Lai thét lên một tiếng, đánh ra một quyền. Sở Ly không hề né tránh, khí màu tử kim lóe lên, nhân lúc Triệu Tử Lai đánh mạnh ra, không thể thay đổi chiêu thức, hắn vung tay phi một luồng hàn quang đi, “Bùm!”, hắn bay thẳng đi. Quyền của Triệu Tử Lai rất mạnh, giống như một tảng đá lớn lăn từ trên đỉnh núi xuống. Sở Ly bay ngược đi đạp nhẹ vài bước trên không trung, vận tâm pháp thượng thừa mượn lực hóa giải lực, tiêu hao phần lớn lực đạo nhưng vẫn bị đánh dính vào vách đá. Triệu Tử Lai vừa đánh xong, chưa kịp đánh tiếp thì một thanh phi đao như thể bay tới từ không trung, không thể né tránh, cố gắng uốn người, nhưng phi đao quá nhanh chỉ có thể tránh khỏi tim. “Phụt!”, phi đao đâm xuyên qua ngực hắn, bay ra từ sau lưng cắm vào vách đá, chỉ để lộ nửa lưỡi đao ra ngoài. Triệu Tử Lai giận dữ thét lên, đánh tiếp một quyền, nhưng lực rất yếu ớt. Sức lực toàn thân giống như trào ra từ miệng vết thương chỉ còn lại không đáng là bao, không thể dồn sức cho quyền này, hắn vội vàng điểm huyệt vài chỗ cầm máu. Triệu Tử Lai lấy một bình ngọc trong ngực ra, uống vội đan dược. Sở Ly vung tay trái, lại một luồng hàn quang nữa phóng về phía Triệu Tử Lai. Triệu Tử Lai muốn né tránh nhưng không có sức, chỉ biết giương mắt nhìn phi đao xuyên qua ngực mình, máu chảy ra như suối, lực khí trong người lại vơi đi vài phần. Sở Ly phát hiện uy lực phi đao của mình tăng lên, mặc dù Triệu Tử Lai sơ ý, đứng quá gần mình, vì thế phi đao có thể đánh trúng, nhưng nếu như là phi đao trước đây, Triệu Tử Lai vẫn có thể né tránh. Hắn bay xuống khỏi vách đá, tới trước mặt Triệu Tử Lai: - Triệu tiền bối, xin lỗi nhé! Hắn chậm rãi giơ ngón trỏ tay phải ấn vào ngực Triệu Tử Lai, phát động tâm pháp Vấn Tâm Chỉ của Đại Lôi Âm tự học được từ Pháp Viên. Triệu Tử Lai gắng gượng muốn né tránh nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào, nhìn tay trỏ của Sở Ly mỗi lúc một gần, hắn cười nhạt, nói: - Tiểu Sở, ngươi dám giết ta sao? Sở Ly mỉm cười: - Sao lại không dám chứ? - Nếu ngươi giết ta, Cấm Cung sẽ không tha cho ngươi! Triệu Tử Lai không hề sợ hãi, trừng mắt nhìn hắn: - Thậm chí phủ Quốc Công của các ngươi cũng bị liên lụy! Sở Ly lắc đầu nói: - Vậy hãy đợi xem. Ngón tay của hắn ấn vào ngực Triệu Tử Lai, chỉ lực của Vấn Tâm Chỉ lập tức phóng đi, đánh vỡ tim, sự sống lập tức chấm dứt. Hắn rút Trần Quang kiếm trên eo ra, một kiếm vung lên, thi thể của Triệu Tử Lai bị chém làm đôi.