Bạch Bào Tổng Quản

Chương 108 : Trốn tránh

- Gửi thư gì? Quách Mộ Lâm nổi giận nói: - Ngươi vẫn còn lo chuyện bao đồng gì chứ! Sở Ly nói: - Phái đi bảy cao thủ Thiên Ngoại Thiên, có lẽ Lục Ngọc Dung cũng tới rồi, một cao thủ Thiên Ngoại Thiên đã chết, bọn họ tuyệt đối không dừng lại, chúng ta chỉ có từng này người, sẽ chết chắc… Huống hồ, đây cũng là cơ hội tốt để giết Lục Ngọc Dung. Quách Mộ Lâm bắt mạch cho hắn, nói: - Nguyên khí dồi dào gớm! Hắn ta không ngờ dược lực mạnh tới vậy, mặc dù còn một hơi thở uống hết mấy viên linh đan nhưng cũng không thể khiến một người sắp chết tỉnh táo tới vậy. Tiêu Thi nhíu mày trầm ngâm, khẽ gật đầu: - Thanh Sơn, ngươi hãy đi một chuyến đi. - Vâng, tiểu thư! Hải Thanh Sơn chắp tay đáp. - Tiểu thư, hãy để ta! Triệu Khánh Sơn nói: - Nhân tiện đưa Sở Ly về. - … Cũng được! Tiêu Thi nhìn Sở Ly. Sở Ly vội vàng nói: - Nhị tiểu thư! Tiêu Thi lặng lẽ nhìn hắn. - Triệu tiền bối không thể rời đi, Lục Ngọc Dung không biết khi nào sẽ tới! - Vậy còn ngươi thì sao? Tiêu Thi hỏi. Sở Ly trầm ngâm một lát, lắc đầu: - Ta cũng không thể rời đi. - Sao…? Tiêu Thi lộ vẻ hứng thú. Sở Ly nói: - Ta có thù với phủ Nhân Quốc Công, một khi rời khỏi tiểu thư, bọn chúng lập tức giết ta! Tiêu Thi mỉm cười: - Bọn chúng muốn giết ngươi hơn sao? - E là vậy. Sở Ly rầu rĩ gật đầu. Tiêu Thi khẽ cười: - Thì ra ngươi cũng sợ chết. - Ta sợ bị giết chết một cách vô vị. Sở Ly nói: - Đi theo tiểu thư còn có các vị tiền bối, một khi ta không còn sự bảo vệ của các tiền bối, Lục Ngọc Dung nhất định sẽ giết ta. Quách Mộ Lâm hiểu kỳ hỏi: - Tại sao ngươi lại có thù lớn với Lục Ngọc Dung vậy? Sở Ly cười khổ. Triệu Khánh Sơn mỉm cười lắc đầu. - Lão Triệu, ngươi biết gì sao? Quách Mộ Lâm bực bội trừng mắt nhìn ông ta: - Còn không nói mau! Triệu Khánh Sơn cười nói: - Thời gian trước chẳng phải đã diệt uy phong của phủ Nhân Quốc Công đó sao? - Bạch Thạch thành! Hải Thanh Sơn buột miệng nói. Triệu Khánh Sơn nhìn Sở Ly, cười nói: - Giết hai mươi bốn cao thủ Tiên Thiên ở Bạch Thạch thành, chính là do Sở Ly dẫn đầu, ngươi nói Lục Ngọc Dung có muốn giết hắn không? - Chỉ muốn lập tức xé nát hắn! Quách Mộ Lâm gật đầu: - Rơi vào tay Lục Ngọc Dung, ta nghĩ muốn chết cũng khó, chắc sẽ bị giày vò một thời gian! Sở Ly gật đầu. - Thì ra là người có công. Tiêu Thi cười rạng rỡ nói: - Được rồi, ngươi đi theo ta, Quách lão? - Ừ, là phải đi theo chúng ta, như vậy có thể chăm sóc được cho hắn. Quách Mộ Lâm nói: - Hắn bị thương quá nặng! Tiêu Thi quay đầu nói: - Thanh Sơn, ngươi về đi, hãy nói việc này với đại ca một tiếng, nghe theo sự sai bảo của huynh ấy. - Vậy ta về rồi ở đây phải làm sao? Hải Thanh Sơn không yên tâm nói. Tiểu thư cần người chăm sóc, sáu vị tiền bối và Quách cung phụng đều không thể hầu hạ người khác, lại còn cả Sở Ly cần người khác chăm sóc, không có hắn thực sự không biết bọn họ phải làm sao. - Ngươi đi đi! Quách Mộ Lâm nói: - Không có ngươi chúng ta sẽ chết đói chắc? Hải Thanh Sơn nhìn Tiêu Thi. Tiêu Thi cười nói: - Đi đi, đi nhanh về nhanh. - … Vâng. Hải Thanh Sơn chắp tay đáp một tiếng rồi nhìn Sở Ly. Sở Ly gắng gượng vẫy tay gọi. Hải Thanh Sơn hiếu kì tiến lại gần. Sở Ly nói nhỏ: - Đừng nhanh quá, cẩn thận bị chặn lại. - Ta biết. Hải Thanh Sơn nói. Hắn thi triển khinh công bay đi, lao nhanh vào trong rừng cây. Đường đi không an toàn, cần phải đề phòng phủ Nhân Quốc Công chặn đánh, nếu cưỡi ngựa mục tiêu sẽ quá lớn, dễ bị lộ, cần nhanh chóng truyền tin về phủ để tìm người tiếp viện, nếu không phủ Nhân Quốc Công tập kích lần nữa, tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm! Triệu Khánh Sơn nói: - Tiểu thư, chúng ta đổi nơi khác thôi. Tiêu Thi khẽ gật đầu: - Sở Ly có thể đi không Quách lão? - Phải đi chậm một chút. Quách Mộ Lâm nói: - Đáng tiếc xe ngựa bị Sở Ly làm hỏng rồi! Sở Ly bối rối mỉm cười. Quách Mộ Lâm trừng mắt nhìn hắn, quay đầu nói: - Lão triệu, đánh xe ngựa lại đây! Triệu Khánh Sơn quay người bay đi, chả mấy chốc xe ngựa được đánh tới, những con ngựa còn lại cũng được dẫn tới, cho tám con ngựa chạy về tám phương hướng khác nhau nhằm phân tán sự chú ý của đối thủ. Sở Ly thầm khen ngợi, đều là người từng trải trong võ lâm, kinh nghiệm thật phong phú. … Xe ngựa không có khoang xe, trở thành xe không có nóc. Sở Ly nằm trên chăn bông mềm, nhắm mắt tiếp nhận linh khí từ bốn phương tám hướng truyền tới bồi dưỡng cơ thể, cùng với nhiệt lực dồi dào từ bụng dưới truyền tới, cơ thể hắn nhanh chóng hồi phục. Đi được nửa canh giờ, Sở Ly đột nhiên lên tiếng: - Tiểu thư, bọn chúng lại tới rồi! - Người phủ Nhân Quốc Công sao? Tiểu Thi mở mắt. Nàng đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần bên trái Sở Ly. Sở Ly gật đầu. Quách Mộ Lâm ngồi bên phải hắn, nhíu mày nói: - Sao ngươi biết? - Cảm giác. Tiêu Thi ngoái đầu nhìn hắn. Quách Mộ Lâm nói: - Lão Triệu, có người tới sao? Triệu Khánh Sơn chậm rãi gật đầu: - Chúng ta phải tìm chỗ trốn thôi. Có tiểu thư ở đây bọn họ không thể trốn thì chỉ có thể liều chết chống cự, đáng tiếc Hải Thanh Sơn không thể lập tức về ngay, đây là một trận chiến cam go, cũng may đã giết được một cao thủ Thiên Ngoại Thiên, nếu không sẽ không có cơ hội thắng. - Bên kia có một sơn động! Sở Ly chỉ về phía ngọn núi ở bên cạnh. - Quách huynh, ngươi dẫn tiểu thư và Sở Ly qua bên đó, chúng ta đánh lạc hướng chúng! Triệu Khánh Sơn quay đầu nói, việc đã tới nước này chỉ còn cách tin theo Sở Ly. - … Được! Quách Mộ Lâm chỉ biết gật đầu. Sở Ly vốn không định tùy tiện đưa ra ý kiến, tránh để người khác nghĩ hắn là kẻ khoe khoang nhưng thực sự không thể nhẫn nhịn, Triệu Khánh Sơn là cao thủ Thiên Ngoại Thiên nhưng không có thiên phú xử lý nguy hiểm. Hắn ho khẽ một tiếng: - Triệu tiền bối, chúng không thấy chúng ta sẽ phái người đi tìm, sẽ nhanh chóng tìm ra thôi! - Nói cũng đúng. Triệu Khánh Sơn nhíu mày. Được Sở Ly nhắc nhở hắn ta liền nhận ra quyết định của mình không ổn, ba người bọn họ không có sức phản kháng, một khi bị tìm thấy sẽ chết chắc, ngược lại không bằng đi theo mình, mình có thể bảo vệ họ an toàn. - Chúng ta cũng đi qua đó. Sở Ly nói. - Ừm… đúng! Triệu Khánh Sơn vội gật đầu: - Chúng ta cùng đi qua đó! Quách Mộ Lâm lắc đầu: - Lão Triệu, đầu óc ngươi kém quá! Triệu Khánh Sơn tức giận nói: - Ngươi cũng có hơn gì! Chúng ta cũng đừng chê bai nhau nữa! Tiêu Thi nhìn Sở Ly khẽ nói: - Vậy lên núi thôi! Mọi người tăng tốc độ, khi xe ngựa tới chân núi, Quách Mộ Lâm cõng Sở Ly đỡ Tiêu Thi trèo nhanh lên lưng chừng núi, nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện ra sơn động nào. Sở Ly ở sau lưng Quách Mộ Lâm giơ tay chỉ: - Bên kia. Quách Mộ Lâm nhìn qua, trợn mắt nhìn một hồi: - Làm gì có sơn động nào!... Sở tiểu tử à, ngươi từng tới đây sao? - Gạt đám dây mây kia đi là có thể nhìn thấy. Sở Ly nói. Triệu Khánh Sơn đi theo hướng hắn chỉ tới trước vách đá, dây mây dày đặc bao phủ gần như không nhìn thấy màu sắc của tảng đá. Hắn ta gạt bỏ đám dây mây rậm rạp kia đi, đột nhiên dừng tay cười ha ha nói: - Đúng là có sơn động!… Ta vào xem sao! Hắn nhảy lên chui vào trong sơn động, một lát sau liền thò đầu ra, vẫy tay gọi mọi người. Quách Mộ Lâm cười ha ha nói: - Giỏi đấy Sở tiểu tử, đúng là có thật! Quách Mộ Lâm đỡ Tiêu Thi, vầng trán trắng trẻo mịn mà của nàng đã lấm tấm mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt, bộ dạng yếu ớt đáng thương. Triệu Khánh Sơn sắp xếp lại dây mây che đi sơn động, mọi người đi chừng mười mét thì tới tận cùng liền tản ra tìm chỗ ngồi xuống. - Sở tiểu tử, nếu như bọn chúng tìm được thì chúng ta sẽ chết hết! Quách Mộ Lâm quay đầu quan sát, lắc đầu nói: - Ai bảo bọn chúng có thể bắt cua trong lỗ! Sở Ly nói: - Bọn chúng không tìm được nơi này đâu. - Cũng chưa chắc! Quách Mộ Lâm nói. Triệu Khánh Sơn vội xua tay ra hiệu không nói nữa. Sở Ly vận Đại Viên Kính Trí nhìn thấy dưới chân núi có mười bốn người, sáu cao thủ Thiên Ngoại Thiên, tám cao thủ Tiên Thiên. Bọn họ đuổi theo dấu tích xe ngựa không ngừng nghỉ. Sở Ly thầm thở phào, tình hình thế này cũng chỉ dám cược một phen, nếu bị bọn họ tìm thấy sẽ là đường cùng. Một lát sau, Sở Ly bỗng nhíu mày: - Bọn chúng tìm tới rồi!