Bạc vụ
Chương 5
Rạng sáng trong rừng cây ở công viên vọt vào một kẻ lang thang người đầy máu me gặp người là cắn, lại còn là một người điên, việc này vốn không hề bình thường chút nào.
Hơn nữa đối phương rất có thể mắc bệnh gì đó, dáng vẻ quá kỳ quái, mọi người có một thoáng không nói nên lời.
Tống Tình Lam tắt đèn pin nhận từ tay Quý Vũ Thời.
Một lần nữa chìm vào bóng tối, Quý Vũ Thời nghe đối phương nói: "Chậc, trước lúc ra cửa nên xem hoàng lịch, đúng là phá kỷ lục thủ hộ giả bị dân bản địa phát hiện nhanh nhất. Trở về không người nào được phép báo lại, bằng không đám chắt chít đội chín kia sẽ vượt qua mặt chúng ta."
Quý Vũ Thời: "..."
Giọng điệu của Tống Tình Lam vẫn hệt như bình thường, tâm tình của mọi người cũng bị kéo ra khỏi bầu không khí quỷ dị khác thường.
Đây là một loại nhắc nhở: bọn họ là thủ hộ giả, hiện giờ đang đứng ở thời không không nên xuất hiện.
"Trước tiên tạm thời để người này ở lại đây, tự nhiên sẽ có người phát hiện giúp hắn báo nguy." Tống Tình Lam nói: "Trời tối quá cái gì cũng không nhìn thấy, chúng ta phải đi ra ngoài nghĩ cách liên hệ với Thiên Khung của thời không này. Lúc ra ngoài chú ý hoàn cảnh xung quanh, đề cao cảnh giác, rất có thể sẽ gặp phải hiện trường án mạng."
Mọi người: "Rõ!"
Trước khi rời khỏi điểm dừng chân, theo lệ cũ bắt đầu phân phát trang bị.
Chu Minh Hiên mở kho trang bị, súng trường súng ngắn, dao găm mã tấu có đủ mọi thứ. Thủ hộ giả có trang bị tiên tiến nhất, mỗi người đều có sở trường của riêng mình. Lúc cần thiết có thể áp dụng biện pháp thiết yếu, bọn họ phải chuẩn bị sẵn sàng đề phòng bất kỳ tình huống nào có thể gặp phải.
Đây là lần đầu tiên Quý Vũ Thời trang bị vũ khí trong khi làm nhiệm vụ, lúc tới phiên cậu, cậu lựa chọn một khẩu súng lục mình thường dùng trong phòng huấn luyện mấy ngày gần đây.
Cây súng này toàn thân có màu trắng bạc, thân súng tinh xảo, rất tiện mang theo cùng ẩn dấu.
"Toản thạch điểu." Tống Tình Lam đứng bên cạnh nói ra tên cây súng: "Mô phỏng kiểu dáng PPK của thế kỷ trước mà Hitler của Đức đã dùng qua. Quý cố vấn, cậu thực phục cổ."
"Cái gì cơ?" Quý Vũ Thời khó hiểu, chỉ một khẩu súng đã nhìn ra cậu phục cổ?
Tống Tình Lam không giải thích vì sao mình lại nói như vậy, chỉ nói: "Tình huống này nếu là tôi, tôi sẽ tận lực chọn vũ khí có thể bảo vệ mình nhất. Bất quá, thật sự rất thích hợp với cậu."
Quý Vũ Thời: "..." Cậu biết trong bộ đội có người nói rằng toản thạch điểu là súng dành cho nữ giới.
Tống Tình Lam am hiểu cận chiến, một thân cơ bắp chắc nịt đã nói lên điểm này.
Chỉ thấy anh chọn hai thanh quân đao quấn vào đai trên bắp chân, sau đó chọn một cái găng tay, một bộ móc câu, cuối cùng là một khẩu shotgun.
Thần miên.
- ----là biệt hiệu của khẩu súng này, trọng lượng của nó không nhẹ, lực sát thương cực lớn, nó mang tới cảm giác rất giống như Tống Tình Lam, càn rỡ, bá đạo, rất khó xem nhẹ.
Chọn lựa trang bị xong, Tống Tình Lam hỏi: "Vũ khí nên dùng ở thời điểm cần dùng, tốt nhất không nên rời khỏi người. Nếu bị dân bản địa phát hiện mình mang theo súng trên người, biết phải làm sao không?"
Con ngươi đen láy của Tống Tình Lam nhìn Quý Vũ Thời có chút ý tứ giễu cợt, dạy cậu: "Cứ nói mình là cảnh sát."
*
Rời khỏi rừng cây, mọi người mới phát hiện nơi mình đáp xuống là một công viên.
Tống Tình Lam nói không sai, bọn họ vừa mới ra tới đường chính của công viên thì nhìn thấy một cỗ thi thể dưới ánh đèn đường. Nói là một nhưng thực ra không phải như vậy, thi thể kia chỉ còn phân nửa, vết thương giống như bị loài động vật nào đó gặm cắn, làm người ta nhanh chóng nghĩ tới kẻ lang thang điên cuồng kia.
Kết hợp với những miếng vụn thịt trên người kẻ lang thang kia, mọi người liền cảm thấy một trận tởm lợm dâng lên.
Chẳng lẽ là bị ăn sạch rồi?
Này không chỉ là lần bị dân bản địa phát hiện sớm nhất, mà còn là lần có khẩu vị nặng nhất.
Đây là công viên không nhỏ có cây cối um tùm nằm ở trung tâm thành phố, xung quanh là những tòa nhà cao tầng nằm san sát. Lúc này đã là năm giờ sáng, sớm phải có người tập thể dục, có cụ già tới ông viên tản bộ rèn luyện mới đúng, thế nhưng dọc theo đường đi hoàn toàn không bắt gặp một người sống nào cả.
Rác rưởi bị gió thổi bay loạn khắp nơi, trên bãi cỏ, trên ghế dài, tùy ý nhìn đâu cũng thấy được, thế nhưng thật lâu vẫn không hề có nhân viên vệ sinh tới dọn dẹp. Hết thảy là một mảnh tiêu điều, thỉnh thoảng có thể phát hiện vết máu đỏ sậm khô khốc trên mặt đường, xem ra nơi này không ngừng phát sinh thảm án giết người.
Ngẩng đầu nhìn lại, ngoại trừ một vài cây đèn đường trong công viên vẫn còn chiếu sáng thì gần như không hề thấy ngọn đèn điện nào cả.
Không chỉ, hết thảy cửa sổ của các tòa cao ốc ở xa xa đều đen ngòm, hoàn toàn không có chút sinh khí lẳng lặng đứng dưới bầu trời xám xịt.
Không có tiếng xe cộ ồn ào náo động, không có âm thanh ấm ĩ quen thuộc vào buổi sáng sớm, thành phố này an tĩnh đến mức đáng sợ, phảng phất như chìm vào tĩnh mịch.
Kỳ quái hơn chính là cách rừng cây càng xa thì mùi hôi thối trong không khí tựa hồ lại càng rõ ràng hơn, cứ như ở nơi bọn họ không nhìn thấy còn có càng nhiều thứ không rõ là gì đang chờ đợi bọn họ.
Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đường chân trời xuất hiện một luồng trắng mờ mờ, mặt trời đã sắp ló dạng.
Công viên to lớn không người giống như bị bóng ma bao phủ, âm u không gì sánh được.
Xuất phát từ khứu giác nguy hiểm, Tống Tình Lam không phát ra âm thanh làm thủ thế.
Mọi người lập tức cảnh giác xếp thành hàng đi tới, phân biệt tra xét bốn phía.
Quý Vũ Thời đi ở bên trái Tống Tình Lam, ngón tay xinh đẹp của cậu cầm súng, động tác lên nòng khẩu toản thạch điểu rất lưu loát, điểm này ngược lại rất ăn ý với nhóm đồng đội. Thế nhưng xét tới phản ứng của Quý Vũ Thời khi gặp phải nguy hiểm trong rừng cây, Tống Tình Lam hơi hất đầu với đối phương.
Ý tứ trong tròng mắt Tống Tình Lam lộ ra rất rõ ràng: Đến giữa đội ngũ đi.
Quý Vũ Thời không hề có chút tự giác nào của bình hoa, giống như không hiểu ý của Tống Tình Lam, vẫn tiếp tục đi tới.
Vài giây sau, cậu đè thấp âm thanh, cực nhanh nói: "Tống đội, hướng 11 giờ, phòng quản lý công viên."
Tống Tình Lam nhìn theo phương hướng Quý Vũ Thời nói, nơi đó là một mảnh tối đen, cái gì cũng không phát hiện.
Quý Vũ Thời còn nói: "Bên trong hình như còn có ngọn đèn."
Tố chất cần có thiết yếu nhất của quan sát viên là tai thính mắt tinh, trước kia khi lão Vu còn ở trong đội, Tống Tình Lam vẫn luôn xem đối phương là con mắt của tiểu đội, hoàn toàn không nghi ngờ phán đoán của quan sát viên.
Vì vậy, Tống Tình Lam trầm giọng nói: "Qua đó xem thử."
Sự thực chứng minh thị lực của Quý Vũ Thời rất tốt.
Được cậu nhắc nhở, mọi người lại đi thêm một khoảng mới nhìn ra tòa kiến trúc ẩn bên cạnh lùm cây. Bên ngoài cửa kiến trúc thấp lùn kia có treo một tấm bảng: Phòng quản lý công viên trung tâm PU-31.
"PU-31 là thứ gì?" Có người nhỏ giọng hỏi: "Chưa từng nghe tới địa danh này a?"
Trong lòng mọi người đều có nghi hoặc, tọa độ thời gian hiện giờ là tinh nguyên năm 1470, tuy bọn họ tới từ mười mấy năm trước nhưng chưa từng nghe thấy cái tên này a!?
Khoảng cách xa như vậy, chữ nhỏ như vậy, cũng không biết Quý Vũ Thời làm sao thấy được.
Tiến vào cửa, Tống Tình Lam mới phát hiện thật sự có ngọn đèn, bất quá chỉ là một chiếc đèn bàn đặt trên bàn làm việc bằng gỗ ở trong phòng mà thôi.
Con mắt của người này có thể phóng đại n lần sao?
Trong phòng quản lý không một bóng người, hoàn toàn tĩnh mịch giống như thế giới bên ngoài.
Đồng đội chia nhau ra kiểm tra các căn phòng khác, Tống Tình Lam cầm lấy thông tấn khí của nhân viên quản lý đặt trên bàn, phát hiện vì không còn pin mà đã tắt mất, mặt bàn cũng là một mảnh lộn xộn, chìa khóa, báo chí, sổ đăng kí, hộp đồ ăn ngoài, đủ thứ.
Rất nhanh Thang Nhạc chạy tới: "Tống đội, trong phòng rửa tay phát hiện một cỗ thi thể!"
Thi thể đó mặc đồng phục, thoạt nhìn thì chính là nhân viên quản lý của nơi này.
Mặt thi thể nằm úp sấp xuống sàn nhà, một lỗ máu lớn xuyên thủng đại não, da thịt thối rữa cùng động mạch có thể nhìn thấy rõ ràng. Tống Tình Lam tùy tiện cầm lấy một chiếc khăn bọc tay mình lại rồi lật thi thể lại, quả nhiên người này giống kẻ lang thang khi nãy, da mặt trắng bệch, mạch máu màu xanh lộ rõ thành hình lưới, bất đồng chính là đôi mắt của thi thể ngắm nghiền nhưng vẫn lưu giữ được trạng thái kêu la thảm thiết trước khi chết, trong miệng có giòi bọ lúc nhúc, làm người ta nhìn mà tê cả da đầu.
Trong không gian chật hẹp nồng nặc mùi tanh tưởi, có tiếng nôn khan khe khẽ truyền tới.
Tống Tình Lam cũng không quay đầu lại: "Lý Thuần, cậu thử nôn nữa coi."
Mọi người chen chúc trong phòng rửa tay đều trợn mắt, Lý Thuần vô tội nhấc tay: "Lần này thật sự không phải em!"
Quý Vũ Thời đứng ở cửa che miệng nhanh chóng đi ra ngoài.
Rốt cuộc chịu không nổi rồi sao? Tống Tình Lam nghĩ.
Bất quá không quản là ai, hiện giờ anh không rảnh quan tâm tới trạng thái tâm lý của đội viên.
Anh quan sát thi thể trầm tư vài giây, không trực tiếp dùng tay mà rút thanh quân đao giắt trên đai quần ra, dùng chuôi đao lật mí mắt người chết.
Quả nhiên cũng giống như kẻ lang thang kia, tròng mắt người chết này cũng có màu xám trắng, một mảng đục ngầu thậm chí khó phân ra cái nào là tròng trắng cái nào là tròng đen.
Lý Thuần: "Đệt, giống hệt như bệnh trạng của kẻ điên vừa nãy, này là cái gì? Bệnh truyền nhiễm à?"
Nhớ tới chính mình suýt chút nữa đã bị cắn, nói cách khác chính là suýt chút nữa đã bị truyền nhiễm, Lý Thuần quả thực nghĩ mà sợ.
Tống Tình Lam nói: "Chắc vậy, thế nhưng chúng ta không thể xác định được."
Cộng thêm thi thể trong công viên, còn có những vết máu khác... một kẻ lang thang phát điên có thể gây ra nhiều vụ án mạng như vậy sao? Anh có chút hoài nghi.
Quý Vũ Thời cũng không nôn thật.
Tống Tình Lam quay trở lại phòng làm việc của quản lý, Quý Vũ Thời đang đánh giá cái thông tấn khí không có tín hiệu kia, ngoại trừ sắc mặc hơi tái nhợt thì đã chỉnh lý lại chính mình.
Thấy bọn họ đi ra, Quý Vũ Thời nói: "Tôi phát hiện một đoạn video."
"Tôi tìm thấy cổng sạc pin cho thông tấn khí trong ngăn kéo." Tựa hồ không quá quen với việc biểu đạt quan điểm trước mặt mọi người, Quý Vũ Thời không có chút tình cảm gì tiếp tục: "Sau khi thông tấn khí được mở ra thì phát hiện đoạn video này được đăng vào một tháng trước.
Hình chiếu thông tấn khí đang chiếu đoạn video kia.
Một người nam sắc mặt trắng bệch đầy mạch máu màu xanh xuất hiện trong màn hình, lộ ra con ngươi xám trắng, hắn đang điên cuồng nhắm về phía ống kính. Người quay chụp hét chói tai, ống kính rung bần bật, sau đó nam nhân bị xích sắt đeo trên cổ giữ lại, cổ bị lôi kéo đến loang lổ vết máu, thế nhưng mặc dù vậy hắn vẫn điên cuồng há to miệng, cổ họng phát ra tiếng gào "ô ô".
Người quay hình là một phụ nữ, trong video truyền tới tiếng khóc của cô: "Cứu mạng! Ai cứu tôi với... chồng tôi biến dị rồi! Bên ngoài, bên ngoài còn có rất nhiều! Mau cứu tôi, tôi không muốn chết! Tôi vẫn chưa bị cắn! Ai mau tới cứu tôi đi!"
Video kết thúc ở trên gương mặt dữ tợn của nam nhân.
Mọi người sợ run.
"Là tang thi!!"
"Nếu quả thực là tang thi thì số lượng ở bên ngoài là bao nhiêu?"
"Đệt, thảo nào nơi này cổ quái như vậy!"
"Đây là đoạn video của một tháng trước!"
Vừa mới xem xong một đoạn phim kinh dị chân thật, sắc mặt Quý Vũ Thời khá cổ quái: "Thông tấn khí không có mạng, thế nhưng vừa nãy tôi còn nhận được một tin tức, có lẽ là gửi cho chúng ta."
Chu Minh Hiên ngạc nhiên nói: "Tin tức ở trong máy truyền tin của người chết, thế nhưng lại là gửi cho chúng ta?"
Chu Minh Hiên nhấn mạnh hai chữ "chúng ta".
Điều này thực quá bất hợp lí.
Quý Vũ Thời lại khẳng định điều này: "Tôi cảm thấy là vậy."
Tống Tình Lam bình tĩnh nói: "Mở ra đi."
Ánh sáng xanh lóe lên, toàn bộ màn hình tin tức cũng sáng lên.
Tiểu đội đứng thành một vòng nhìn tin tức trên hình chiếu rồi quay qua nhìn nhau.
[Hoan nghênh người thủ hộ tới từ tinh nguyên năm 1456 đến PU-31]
Lời nói hoan nghênh quen thuộc của hệ thống Thiên Khung vốn nên làm người ta thở phào thì bây giờ lại vừa nghi hoặc lại lạnh sống lưng.
Không chỉ vì tin tức này thật sự gửi cho bọn họ, mà vì hình chiếu lại xuất hiện dòng chữ chứ hai và thứ ba.
[Lần chuyển tiếp này đã bị khóa lại, sau khi nhiệm vụ thành công sẽ được mở ra.]
[Hình thức nhiệm vụ: Ouroboros.]
[Quy tắc nhiệm vụ: Tử vong đào thải.]
"Mọi người nhìn kìa!!" Thang Nhạc đứng ở vị trí cửa sổ đột nhiên chỉ ra bên ngoài hô to.
Mọi người không khỏi trợn mắt há hốc.
Chỉ thấy trong trời đất đột nhiên xuất hiện một bức tường đen từ hướng bọn họ mới tới lan tới.
Không, không thể nói là tường đen.
Nếu như cần phải hình dung thì nó giống như màn hình tối đen khi chơi game vậy, nó di chuyển rất nhanh, che hết mỏi thứ có thể nhìn thấy trên bầu trời lẫn mặt đất, thẳng tới trước phòng quản lý công viên thì khó khăn dừng lại.
"Tít-----" Thông tấn khí phát ra âm thanh nhắc nhở.
Trên hình chiếu xuất hiện hàng chữ cuối cùng.
[Mục tiêu nhiệm vụ: truy đuổi hắc ám.]
*[5]*
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
10 chương
66 chương