Lý Kỳ đáp: - Chú có điều không biết. Món chao này có nhiều dầu, ăn nhiều sẽ gây ngán. Lại không lợi cho sức khỏe. Nếu khách hàng ăn chao của chúng ta, xuất hiện bệnh tật gì đó, thì chẳng phải là tin tức xấu đối với chúng ta sao? Ngô Phúc Vinh gật đầu, lại hỏi: - Nhưng tại sao cậu không bảo Trương Tam chuẩn bị thêm nhiều đậu phụ khô hơn? Chẳng lẽ là vì không đủ tiền. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Đây là một nguyên nhân, nhưng không phải là nguyên nhân quan trọng. Chú nghĩ lại mà xem, hiện tại Túy Tiên Cư của chúng ta thiếu nhất là cái gì? Chính là khách hàng. Hôm nay mọi người tranh nhau mua chao, đơn giản vì nó là thứ mới lạ. Một khi ăn chán, bọn họ sẽ không lại tới nữa. Cho nên cháu mới phải không chế số lượng. Như vậy có thể hàng ngày bảo trì rất nhiều khách hàng. - Thì ra là như vậy. Cậu chuẩn bị nguyên liệu hết bao nhiêu tiền? Nếu không đủ, thì lão hủ có một khoản tiết kiệm. Ngô Phúc Vinh quan tâm hỏi. Cho tới bây giờ ông ta chưa từng hỏi qua Lý Kỳ, số tiền mua đậu kia là từ đâu tới. Ông ta buôn bán nhiều năm như vậy rồi, trong lòng rất rõ ràng, điều gì nên hỏi, điều gì không nên. Lý Kỳ phất tay, cười ha ha nói: - Đa tạ chú đã quan tâm. Thực ra cũng không tốn nhiều tiên lắm, chưa tới một trăm lượng. Hơn nữa cháu đã giao cho chú Trương Tam tiền mua đậu hũ tám ngày rồi. Cho nên về chuyện tiền nong, chú không cần phải lo lắng. Thực ra cho dù có thiếu tiền, Lý Kỳ cũng không hướng Ngô Phúc Vinh hỏi mượn. Số tiền đó là Ngô Phúc Vinh dành dụm để mua quan tài. Cầm tiền mua quan tài của người khác để buôn bán, chuyện như vậy Lý Kỳ không làm được. - Vẫn chưa tới một trăm lượng? Thế chẳng phải ngày mai là có thể thu đủ tiền vốn rồi sao? Ngô Phúc Vinh kinh ngạc nói. Lý Kỳ gật đầu cười. - Lý công tử, không gạt cậu, cả đời lão hủ còn chưa từng thấy việc buôn bán nào kiếm tiền như vậy. Ngô Phúc Vinh lắc đầu cười nói. Cái này cũng gọi là kiếm tiền? Lý Kỳ vui đùa: - Chú đừng thỏa mãn vội. Đây mới chỉ là bắt đầu. Chú lại là trụ cột của Túy Tiên Cư. Cho nên lúc nào chú cũng phải trong trạng thái đói khát. Như vậy việc buôn bán của chúng ta mới càng ngày càng lớn. - Trạng thái đói khát? Ha ha, thú vị, thú vị. Ngô Phúc Vinh cười ha hả, hỏi tiếp: - Lý công tử, cậu xem hiện tại có nhiều người cướp mua chao như vậy. Liệu có thể nâng cao giá tiền hay không? Không dối gạt gì cậu, tối hôm qua ta còn cảm thấy ba trăm tiền một bát là quá đắt. Nhưng hôm nay ta lại thấy giá tiền này quá thấp. Lý Kỳ lắc đầu cười: - Thực ra cháu làm như vậy, đều là vì tương lai của Túy Tiên Cư. - Vì tương lai? Ngô Phúc Vinh không hiểu hỏi. - Đúng vậy! Lý Kỳ gật đầu: - Dù thành Biện Kinh là thành thị lớn nhất của Đại Tống. Nhưng những thực khách có thể tới quán ăn lớn như của chúng ta không phải là rất nhiều. Nếu có thể tiêu phí ba trăm văn tiền mua mấy miếng đậu hũ ăn không no kia. Vậy chắc chắn có khả năng tới quán cơm của chúng ta ăn cơm. Đối với những vị khách như vậy, chúng ta nên biết nắm giữ. Còn đối với những người không có khả năng tới quán chúng ta ăn cơm, thì chúng ta nên bỏ qua. Nếu như chúng ta lại tăng giá tiền quá cao, sẽ khiến mất đi một bộ phận khách. Túy Tiên Cư đang ở thời kỳ chập chững, cho nên cháu không muốn để xảy ra bất kỳ sai lầm nào. - Đúng đúng, vẫn là cậu lo lắng chu toàn. Lão hủ suy nghĩ quá nông cạn rồi. Ngô Phúc Vinh vội vàng gật đầu. Lý Kỳ cười cười, bỗng nhớ ra việc gì đó, nói: - À, Ngô đại thúc, cháu còn có một việc muốn thương lượng với chú. - Việc gì? - Cháu muốn tuyển thêm người để hỗ trợ. Lý Kỳ nghiêm mặt đáp. Một quán ăn lớn như vậy mà chỉ có ba người, cũng thật khó coi. Nếu không tuyển thêm người, chỉ sợ chao còn chưa kịp bán xong, bọn họ đã gục xuống vì mệt mỏi. Ngô Phúc Vinh nghe xong, cười ha hả: - Điều này cậu cứ yên tâm. Lão hủ đã tìm người rồi. Là hai anh em. Cha mẹ của bọn họ từng làm người hầu cho Tần phủ. Hai anh em đó rất chất phát. Sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu làm. - Vậy thì quá tốt. Cháu còn lo lắng ngày mai chú và Tiểu Lục Tử làm không kịp. Lý Kỳ cười ha ha nói. - Ủa? Ngô Phúc Vinh nghi ngờ hỏi: - Ngày mai cậu phải đi đâu à? Lý Kỳ vỗ đầu: - Ài, thiếu chút nữa thì quên nói với chú. Ngày mai cháu phải đi làm một chuyện vô cùng quan trọng. Cho nên không thể giúp hai người được. Cháu đã dặn Lục Tử rồi, bảo cậu ta đảm nhiệm vị trí của cháu. - Việc rất quan trọng? Ngô Phúc Vinh hít vào một hơi. - Có cần ta hỗ trợ không? - Không. Lý Kỳ sững sờ, phất tay cự tuyệt ý tốt của Ngô Phúc Vinh: - Không cần, cháu đi một mình là đủ rồi. Chú phải ở đây trông coi mấy đứa chứ. Nếu chú không ở, cháu lại lo lắng. - Ừ, được rồi, cháu cứ yên tâm mà đi, chú sẽ trông quán cẩn thận. Ngô Phúc Vinh gật đầu. Ngày kế, trời mới tờ mờ sáng, Lý Kỳ đã tỉnh dậy. Sau khi rửa mặt, hắn liền cầm một cái nón vành và một cần câu bằng trúc. Hai thứ này là tối hôm qua hắn bảo Ngô Tiểu Lục tìm hộ hắn. Lý Kỳ đội nón lên, lưng vác cần câu đang chuẩn bị xuất môn. Ai ngờ vừa mới mở cửa, chợt thấy một thân ảnh đứng ở trước mặt. Dọa hắn nhảy dựng, quát to một tiếng: - Quỷ quái phương nào? - Lý ca, là tiểu đệ, Lục Tử đây. Trời sắp sáng rồi, lấy đâu ra quỷ chứ. Tiểu Lục Tử? Lý Kỳ cẩn thận nhìn, không phải Ngô Tiểu Lục thì là ai. Vỗ vỗ ngực bình tĩnh lại. Con mẹ nó chứ, suýt nữa hù chết lão tử. Sau khi bình phục tâm tình, Lý Kỳ trừng mắt, cả giận nói: - Tiểu tử ngươi muốn ăn đánh phải không. Mới sáng sớm đứng ở trước cửa phòng ta làm gì? Ngươi có biết hù dọa cũng làm chết người không? Ngô Tiểu Lục tràn đầy ủy khuất, quắt miệng, rất thành thực lắc đầu. Lý Kỳ thấy vẻ đáng thương của cậu ta, cũng lười so đo, phất tay nói: - Thôi, coi như là xui xẻo. Đúng rồi, ngươi định tìm ta phải không? Ngô Tiểu Lục dùng sức gật đầu, vừa định mở miệng, thì thấy Lý Kỳ đội nón vành, bộ dáng rất quái dị, liền hỏi: - Lý ca, huynh định đi ra ngoài à? - Ừ, không phải hôm qua ta đã bảo sẽ đi ra ngoài sớm còn gì. Lý Kỳ gật đầu đáp. - Huynh ăn mặc như vậy là muốn đi đâu? Ngô Tiểu Lục hiếu kỳ hỏi. - Ta muốn điNgươi hỏi cái này làm gì? Nhớ kỹ cho ta, hôm nay phải làm cho tốt vào. Nếu xảy ra sai lầm, thì ta đánh chết ngươi. Lý Kỳ Đe dọa nói. - Vâng. Ngô Tiểu Lục gật đầu, nhưng trong mắt đầy vẻ khẩn trương. - À, đúng rồi, ngươi thấy hôm nay Lý ca ăn mặc thế nào? Lý Kỳ kéo vành nón xuống thấp, chỉ lộ ra cái cằm, cực kỳ bảnh bảo làm vài tư thế, cười hỏi: - Sao? Có phong phạm của cao nhân hay không? - Ừm. Ngô Tiểu Lục nhìn Lý Kỳ một lúc, gãi đầu, thật thà phúc hậu đáp: - Lý ca, huynh che kín mặt như vậy, tiểu đệ sao nhận xét được. - NgươiTiểu tử ngươi đúng là dốt, một chút thẩm mỹ cũng không có. Lý Kỳ nhấc mũ vành lên, trừng Ngô Tiểu Lục một cái. Thấy cậu ta vẫn vẻ mặt ngây thơ, thở dài một tiếng, hỏi: - Nói đi, tìm ta có việc gì?