Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 73 : Cổ nhân thật bảo thủ

Tào Dĩnh và Công chúa Thọ Khang tổ chức yến hội vô cùng thành công, chẳng những đem tiếng tăm của xà phòng thơm truyền ra ngoài, mà còn khiến một số con gái quý tộc ủng hộ, làm cho các nàng gia nhập vào đoàn xã được Công chúa Thọ Khang mệnh danh là Vãn hôn xã (đoàn xã kết hôn muộn), toàn bộ các bàn nữ tử quý tộc trong yến tiệc có hơn hai trăm người, cuối cùng gia nhập Vãn hôn xã có hơn một nửa, đa số đều là các thiếu nữ quý tộc cầu hôn. Vãn hôn xã, cái gọi là kết hôn muộn, kỳ thật cũng không thật sự phải chờ tới 27-28 như đời sau mới kết hôn, mà là đối với quy định tuổi kết hôn của Bắc Tống, đề xướng con gái đến mười bảy tuổi kết hôn cũng chỉ là đề xướng, cũng không phải cưỡng chế yêu cầu, dù sao những nữ tử quý tộc này có khi cũng muốn gặp được gia tộc có thế lực, cho nên các nàng chỉ cần làm theo khả năng, tận lực kéo dài thời gian kết hôn của mình là được rồi,ngoài ra trong lúc rảnh rỗi, các nàng cũng có thể tham gia một số hoạt động của Vãn hôn xã tổ chức, coi như là một cách giải trí giết thời gian của thiếu nữ trong khuê phòng. Đối với chuyện Tào Dĩnh và Công chúa Thọ Khang thành lập Vãn hôn xã, Triệu Nhan căn bản không hỏi qua, thứ nhất chuyện này hắn cũng không nhúng tay vào được, thứ hai Tào Dĩnh và Công chúa Thọ Khang thân là nữ nhi, mặc dù có chút tự do, nhưng kỳ thật căn bản không có người nào có mục đích sống, cho nên còn không bằng đem chuyện này giao cho các nàng, để các nàng tự mình đi làm, dù sao chuyện này cũng không phải một năm hai năm có thể thay đổi, đoán chừng hai người phải tiêu tốn mười mấy năm thậm chí hơn nửa đời người mới có thể thay đổi tập tục tảo hôn của Đại Tống, như thế cũng là một sự nghiệp trường cửu. Có điều Triệu Nhan tuy rằng không hỏi qua chuyện Vãn hôn xã, nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể từ đó tránh khỏi liên quan, hoàn toàn ngược lại, Triệu Nhan còn phải vì Vãn hôn xã làm một chuyện quan trọng, chính là giúp Tào Dĩnh đem lời tuyên truyền tảo hôn có hại và kết hôn muộn có ích kia viết ra thành một cuốn sách nhỏ, kỳ thật chính là sổ tay sinh đẻ tốt, nuôi dạy tốt của đời sau. Đối với cái loại sổ tay tuyên truyền này, Triệu Nhan có thể nói là cực kỳ quen thuộc, dù sao hắn cũng là người lăn lộn ở học viện y, hơn nữa bình thường thường xuyên ở bệnh viện, nhìn thấy loại sách nhỏ này, cho nên viết loại sổ tay tuyên truyền với hắn mà nói căn bản như là một bữa ăn sáng, ngày thứ hai sau yến tiệc hắn liền vào thư phòng mất hai canh giờ viết xong tập sách, chủ yếu vẫn là vì bút lông quá khó dùng, hơn nữa gặp phải chữ phồn thể không biết viết, còn phải thỉnh giáo Tiểu Đậu Nha, cuối cùng do Triệu Nhan đọc, Tiểu Đậu Nha cầm bút, lúc này mới viết ra được quyển sách nhỏ. Nói như vậy, loại sách nhỏ này nội dung chính là giới thiệu một số kiến thức về sinh đẻ tốt, nuôi dưỡng tốt, ví dụ như tác hại của tảo hôn, kiến thức sinh lý phổ thông của giới nữ, còn có vài trường hợp cụ thể và tranh minh họa, một quyển sách nhỏ dùng tuyên truyền đã hoàn thành, về phần mấy tấm tranh minh hoạ còn lại là do Triệu Nhan tự tay vẽ. - Hoàn thành rồi! Triệu Nhan cầm sổ tay tuyên truyền hoàn chỉ đi vào phòng của Tào Dĩnh, vẻ mặt ung dung đặt ở trước mặt nàng nói. Tào Dĩnh đang sắp xếp danh sách đăng ký tham gia Vãn hôn xã ngày hôm qua, nghe Triệu Nhan nói đầu tiên nàng sửng sốt, sau đó lập tức cầm quyển tuyên truyền lên xem, kết quả nội dung của phần trên cũng đã làm cho nàng mở rộng tầm mắt rồi, ví dụ Triệu Nhan viết ở đó vài kiến thức sinh lý phổ thông, đối với Tào Dĩnh mà nói chính là tri thức vô cùng mới lạ. Tuy nhiên ngay sau đó chỉ thấy Tào Dĩnh đỏ mặt, gắt lên một cái đem sách nhỏ quẳng trước mặt Triệu Nhan nói: - Xấu xa, phu quân sao có thể vẽ những thứ này trong sổ tay tuyên truyền. - Sao vậy? Triệu Nhan nhặt sách nhỏ lên nhìn, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện có vấn đề gì. - Còn hỏi ta làm sao vậy, chàng xem bức họa này, sao có thể vẽ ở trên này, nếu truyền đi chỉ sợ người khác còn tưởng rằng là... là... là... loại sách đó cũng không chừng? Tào Dĩnh tiện tay chỉ vào sách nhỏ nói, chỉ có điều nói xong lời cuối cùng chẳng những trở nên ấp a ấp úng, hơn nữa âm thanh cũng là cực nhỏ, nếu không phải Triệu Nhan thính lực tốt, chỉ sợ căn bản nghe không rõ. Theo ngón tay của Tào Dĩnh, Triệu Nhan mới phát hiện, trong sách nhỏ hắn có vẻ một bức tranh toàn thân của nữ nhân, cái này chủ yếu biểu thị vị trí của tử cung và buồng trứng, đây cũng là một trong những kiến thức sinh lý bình thường của nữ giới, chỉ dựa vào ngôn từ giải thích rất phiền toái, cho nên hắn mới thêm một bức tranh minh hoạ, loại tranh này ở đời sau trong bệnh viện vô cùng phổ biến, căn bản không có gì kinh ngạc. - Cái này có gì đâu, không phải là sơ đồ hai bộ phận bên trong cơ thể nữ sao? Triệu Nhan không hiểu nổi nói. - Không được, sách nhỏ này phải in rất nhiều phát đến tận tay dân chúng đấy, sao có thể vẽ bức tranh một người con gái trần truồng, hơn nữa lại thêm ký hiệu bộ phận ấy cảm thấy xấu hổ chết đi được, nếu thật sự phân phát ra ngoài, chỉ sợ người ta nghĩ Vãn hôn xã của chúng ta là nơi không đứng đắn. Tào Dĩnh vô cùng kiên quyết nói. Tuy rằng nàng cũng học qua y, nhưng cũng không thể tiếp nhận loại tư tưởng mới mẻ này của Triệu Nhan được. - Được rồi, không ngờ ngay cả nàng cũng bảo thủ như vậy, ta sẽ đem xóa hình này đi, sau đó thêm chữ viết vào. Triệu Nhan bất đắc dĩ nói, xem ra người cổ đại còn chưa cởi mở, đến hình ảnh phân biệt giới tính chỉ mới thế này cũng không thể tiếp nhận được, lại nói tiếp lúc trước chính hắn vẽ bức tranh mỹ nữ chơi đùa, tuy rằng che ở ba nơi, nhưng có thể thấy nó hơn quyển tuyên truyền này, đáng tiếc bị Tào Tung trộm đi, hơn nữa người này hình như cũng không có mang tặng người khác, phải chăng là y trộm tranh giấu đi? Triệu Nhan đem sách về sửa chữa, Tào Dĩnh xem lần sau mới cảm thấy hết sức hài lòng, sau đó cầm sách nhỏ chạy đi tìm Công chúa Thọ Khang bàn bạc chuyện in ấn, cũng không biết cảm ơn một chút, điều này làm cho Triệu Nhan rất không hài lòng, định bụng lần sau Tào Dĩnh lại nhờ đến hắn, khi đó nhất định phải ra sức sách nhiễu nàng một phen. Trong lúc rảnh rỗi, Triệu Nhan có thói quen ra bên ngoài biệt viện, đầu tiên là đi tới tìm lão Tô Mã, thăm cây ngô và khoai lang nơi đó, kết quả phát hiện chúng mọc vô cùng tốt, khiến hắn càng thấy vui bất ngờ chính là mấy ngày trước hạt cây ớt gieo xuống cũng nảy mầm rồi, mầm nhỏ màu xanh nhạt lẫn màu đen trong đất bùn, nhìn thấy đều khiến hắn cảm thấy vui vẻ thoải mái, lại nghĩ đến mùa đông năm nay ăn lẩu có thể thả một đĩa tương ớt đỏ tươi, nước miếng của Triệu Nhan thiếu chút nữa chảy ra. - Quận Vương ngài yên tâm đi, mấy thứ hoa màu này đã có tiểu lão giúp ngài trông coi, tuyệt đối không để xảy ra điều ngoài ý muốn. Lão Tô Mã ở bên cạnh vỗ ngực cam đoan nói, hiện tại việc nuôi gia súc lão gần như giao cho Nhị Đản, chuyên tâm trông coi mấy thứ hoa mầu ở chỗ đất này, đặc biệt cây ớt Triệu Nhan giao cho, lão mỗi ngày đều đếm một lần, thiếu một cây lão cũng có thể phát hiện ra. - Ha ha, Tô Mã ngươi làm việc ta đương nhiên yên tâm rồi, chỉ có điều ở biệt viện nhàn rỗi không có việc gì, cho nên liền đi ra ngoài một chút, kết quả người đầu tiên nghĩ đến là ngươi ở đây. Triệu Nhan cười nói, trong lời nói cũng để lộ ra đã coi trọng và tín nhiệm lão Tô Mã, kết quả càng khiến lão Tô Mã cảm động đến rơi nước mắt, lại lần nữa thể hiện chính lão không ăn không uống cũng phải đem mấy thứ hoa mầu này chăm sóc chu đáo. Rời chỗ Lão Tô Mã, Triệu Nhan lại đi qua sông Thanh Thủy, đi vào bên Thượng Thủy trang, bờ sông chính là đất trồng rau của Thượng Thủy trang, chỉ thấy thời gian trước gieo hạt cải trắng xuống, cây non đều dài ra hơn hai tấc, xanh mơn mởn, thoạt nhìn cực kỳ khả quan, đúng lúc Vương Thất ngay tại nhà mình xới đất trồng rau, nhìn thấy Triệu Nhan đến, lập tức ném cái cuốc xuống chạy tới. - Tiểu nhân bái kiến quận vương. Vương Thất lau mồ hôi trên đầu, khom mình hành lễ nói, lại nói tiếp lần trước Triệu Nhan bảo người ta cấp cho Vương Thất thêm phần tiền công, về sau gã có vẻ so với trước kia ân cần hơn. - Không cần đa lễ, bổn vương hôm nay tới xem tình hình rau cải trắng mọc, mặt khác nghe nói tá điền trong trang đối với rau cải trắng cũng có lời oán thán, không biết có chuyện này hay không? Triệu Nhan lạnh nhạt nói, trải qua lần nhắc nhở của Tào Dĩnh, hắn đã dần dần hiểu được trước mặt người ngoài phải giữ phong thái của Quận Vương, như vậy mới càng có uy tín. Nghe Triệu Nhan hỏi chuyện đám tá điền oán thán về rau cải trắng, Vương Thất không khỏi lộ ra vẻ bị làm khó, tuy nhiên gã cũng không dám giấu diếm, cuối cùng cười khổ một tiếng nói: - Khởi bẩm quận vương, rau cải trắng mọc tốt lắm, một số tá điền đối với rau cải trắng thật có chút lời oán giận, tuy nói loại rau cải trắng ở Đông Kinh xung quanh không ai trồng, sai khi thu hoạch khả năng bán được giá cao, nhưng so sánh vẫn thấy loại cây củ cải cất giữ đến mùa đông vẫn hợp lý hơn. Triệu Nhan nghe xong gật đầu, lúc trước bắt đám tá điền trồng cải trắng, chính là Tào Dĩnh dùng quyền lực mạnh tay trấn áp, hơn nữa tá điền lại không biết cải trắng và cây củ cải giống nhau, có thể cất giữ, đến mùa đông lại bán, cho nên bọn họ không oán hận đó mới là việc lạ, tuy nhiên việc này cũng không trách Triệu Nhan, lúc trước hắn đã đem chuyện cải trắng có thể cất giữ đến mùa đông nói cho Vương Thất rồi, nhưng gã căn bản không tin, cuối cùng Tào Dĩnh chỉ có thể lấy thế đè người, tuy nhiên hiện tại cải trắng đã dài ra rồi, hơn nữa cũng bỏ lỡ vụ gieo trồng các loại rau quả khác, có lẽ đây là thời điểm cho các tá điền biết sự thật. Nghĩ đến đây, Triệu Nhan cười nói với Vương Thất: - Vương Thất, lúc trước bổn vương cho các ngươi trồng cải trắng, đã nói cho ngươi biết loại rau cải trắng có thể cất giữ đến mùa đông, nhưng ngươi lại không tin, tuy nhiên hiện tại bổn vương lặp lại một lần nữa, loại rau cải trắng này thật sự có thể cất giữ đến mùa đông giống cây cải củ, đến lúc đó ngươi suy nghĩ một chút, mùa đông trong chợ bán thức ăn đều là cây cải củ, nhưng duy chỉ có các ngươi có rau cải trắng mới lạ để bán, chỉ sợ toàn bộ thành Đông Kinh đều tranh giành nhau, đến lúc đó các ngươi còn buồn không kiếm được tiền sao? Vương Thất nghe Triệu Nhan nói cũng sững sờ, lúc trước thật sự gã đã nghe Triệu Nhan nói rõ ràng chuyện cải trắng có thể cất giữ đến mùa đông, nhưng gã căn bản không tin, thế nhưng hiện tại suy nghĩ một chút, đối với thân phận của Quận Vương, căn bản không cần phải dùng chuyện này để lừa gạt gã, hơn nữa tá điền kiếm không được tiền, chủ nhà cũng sẽ thua lỗ, vừa nghĩ như thế, có lẽ chuyện cải trắng có thể cất giữ đến mùa đông là thật? Nghĩ đến đây, Vương Thất trong lúc nhất thời có vẻ hết sức kích động, thậm chí có chút run run mà nói: - Quận Vương, rau cải trắng sản lượng rất cao, một mẫu thu được chừng mấy ngàn cân, so với cây củ cải sản lượng cao hơn, nếu thật như lời ngài nói có thể cất giữ đến mùa đông, vậy thì năm nay bán hết cải trắng có thể đủ cho người trong thôn trang qua được một năm béo bở. - Đúng vậy, ta cũng chính là nhìn thấy ưu điểm cải trắng có thể cất giữ với sản lượng cao, cho nên mới cưỡng chế các ngươi gieo trồng, đợi đến mùa đông năm nay, các ngươi sẽ biết nỗi khổ tâm của bổn vương. Triệu Nhan nói xong, cũng không đợi phản ứng của Vương Thất, chắp tay sau lưng ra vẻ tinh tướng rời đi, chỉ cần thuyết phục Vương Thất, tá điền còn lại tự nhiên có Vương Thất đứng đầu trang đi thuyết phục, tin tưởng rằng các tá điền đã biết rau cải trắng có giá trị, về sau nhất định sẽ tận tâm tận lực chăm sóc, cũng sẽ không có câu oán thán nữa.