Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 227 : Nợ ta nửa con cá

- Ta... Ta... Gia Luật Tư nhìn Triệu Nhan đang chuyên tâm nướng cá dường như chỉ là thuận miệng hỏi, giống như đối phương không hề có hứng thú đối với mục đích đến của mình, điều này khiến nàng không khỏi cảm thấy hoảng loạn, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào? Triệu Nhan vẫn luôn dùng dư quang khóe mắt quan sát Gia Luật Tư, nhìn thấy bộ dạng ấp a ấp úng của đối phương, lúc ấy cũng kìm không nổi cảm thấy buồn cười, dù gì cũng chỉ là một cô công chúa chưa trải đời, mình chỉ dùng chút mánh khóe tâm lý, liền khiến đối phương ngay cả nói cũng nói không ra lời rồi. Đồng thời Triệu Nhan cũng đã yên tâm hơn rồi, Gia Luật Tư này tuy rằng lúc trước không hòa hảo với mình, nhưng hiện giờ xem ra cũng chỉ là một tiểu nha đầu chưa có nhiều kinh nghiệm mà thôi, căn bản không có gì đáng sợ cả. Qua một hồi lâu, Gia Luật Tư lúc này mới từ trong bối rối bình tĩnh trở lại, nàng cũng là một nữ tử cực kỳ thông minh, rất nhanh liền mơ hồ phát giác ra mình vừa nãy hình như đã rơi vào bẫy của Triệu Nhan, điều này khiến nàng không kìm nổi lại lần nữa trừng mắt nhìn Triệu Nhan, ngay sau đó bỗng nở nụ cười nói: - Quận vương thật giỏi làm trò, khó trách Trương Nhân Tiên trước khi chết vẫn đặc biệt nhắc đến quận vương. Lúc Gia Luật Tư nói chuyện, ánh mắt cũng luôn nhìn chằm chằm Triệu Nhan, kết quả nàng phát hiện lúc đối phương nghe thấy lời của mình, hai tay đang nướng cá bỗng nhiên run lên, đồng thời nàng cũng nhạy bén phát hiện ra, tuy rằng vẻ mặt của Triệu Nhan dường như không có gì thay đổi, nhưng lại có chút cứng ngắc, đây rõ ràng là vẻ mặt Triệu Nhan cố gắng khống chế bản thân, dù sao Trương Nhân Tiên vốn không thể nói chuyện, nhưng mình nói với hắn là Trương Nhân Tiên trước khi chết có nhắc đến hắn, Triệu Nhan thân là bằng hữu làm sao có thể không có phản ứng gì? Nghĩ đến đó, Gia Luật Tư cũng nhiều thêm vài phần tự tin, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười mê người, trên thực tế Triệu Nhan còn chấn kinh hơn nhiều so với những gì Gia Luật Tư nghĩ, dù sao thì Trương Nhân Tiên vốn bị hắn hại thành cái bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ, tuy rằng biết là đối phương đáng chết, nhưng là một người có lương tri, trong lòng Triệu Nhan vẫn có chút chột dạ, sợ người khác biết là hắn hạ thủ, nhưng hắn dù sao cũng không nghĩ tới, Gia Luật Tư nói Trương Nhân Tiên trước khi chết lại nhắc đến mình. Chẳng lẽ đây là do trước khi chết Trương Nhân Tiên đã có thể nói chuyện? - Khụ… công chúa thật biết nói đùa, Nhân Tiên huynh không phải là tứ chi cứng ngắc miệng không thể nói chuyện ư, làm sao trước khi chết lại nhắc đến bổn vương? Triệu Nhan cười nói, hiện giờ hắn đã hạ quyết tâm. Nhất định phải làm cho rõ chuyện này, dù sao đây cũng liên quan đến an nguy của bản thân hắn đồng thời cũng có thể khiến cho thế cục hai nước Tống Liêu bị thay đổi. - Tin là quận vương cũng từng nghe nói, Trương Nhân Tiên là bị Trương Nghĩa Tiên chọc giận, nhưng lại không có người nào biết, sau khi Trương Nhân Tiên hỏa nộ công tâm, trước khi chết lại có thể mở miệng nói chuyện, vả lại còn nói cho bổn công chúa một bí mật lớn! Nụ cười trên mặt Gia Luật Tư càng thêm đắc ý, lúc này nàng đã dần dần cảm nhận được, quyền chủ động nói chuyện đã chuyển đến tay mình. - Ồ, không biết là bí mật gì? Triệu Nhan cười ha hả hỏi, tuy nhiên lúc này ngay cả Gia Luật Tư cũng có thể nhìn ra, nụ cười của Triệu Nhan vô cùng khiên cưỡng, hơn nữa còn giả vô cùng. - Ha ha, kỳ thực cũng không có gì, chỉ là Trương Nhân Tiên nói với ta, sở dĩ y trở thành bộ dáng đó, hoàn toàn là bởi vì bị người khác ám toán! Gia Luật Tư càng thêm bình tĩnh mà nói. Triệu Nhan nghe đến đây, cá nướng cầm trong tay suýt chút rơi xuống đống lửa, vẻ mặt chấn kinh trên gương mặt càng không thể che giấu, lập tức trong mắt hắn lóe ra một tia sát khí, hiện giờ quanh đây ngoại trừ đám người Chu Đồng, không có những người khác, nếu như mình đẩy Gia Luật Tư vào sông Loan chết đuối, có lẽ sẽ không có ai biết. Gia Luật Tư cũng mẫn cảm phát hiện ra sát khí trong mắt của Triệu Nhan, điều này khiến nàng không kìm nổi hốt hoảng. Việc Trương Nhân Tiên nói với mình nàng vẫn chưa nói cho người khác biết, hơn nữa hiện nay cũng không dẫn theo hạ nhân, nếu Triệu Nhan quả thật làm ra chuyện bất lợi với nàng, vậy nàng liền nguy thật rồi, đồng thời nàng cũng tự trách mình suy nghĩ không chu toàn, lại phạm lỗi lầm lớn đến vậy. Tuy nhiên sát khí trong mắt Triệu Nhan chỉ lóe lên rồi lập tức biến mất, rất nhanh hắn liền lộ ra một nụ cười thản nhiên nói: - Công chúa điện hạ, người không phải là đang nói mớ chứ, Nhân Tiên huynh rõ ràng là mắc quái bệnh mới trở thành bộ dạng đó, đây là do Trực Lỗ Cổ lão thần y đích thân chẩn đoán ra, làm sao có thể là bị người khác ám toán? Nhìn thấy biểu cảm thay đổi trên gương mặt của Triệu Nhan, hơn nữa đối phương nhắc đến Trực Lỗ Cổ thần y, điều này khiến cho Gia Luật Tư cũng sững sờ, nhưng rất nhanh nàng lại lần nữa mở miệng nói: - Ta không biết ngươi dùng cách gì qua mắt được Trực Lỗ Cổ thần y, nhưng Trương Nhân Tiên đích thân nói với ta, lúc y ở Tống Quốc bị ám toán, hơn nữa có thể là ca ca Triệu Húc ngươi động tay chân trong yến hội đưa tiễn! - Có thể? Ha ha ha ha… Triệu Nhan nghe đến đây bỗng nhiên cười lớn, cuối cùng vất vả lắm mới ngừng cười được: - Công chúa, ngươi đây là không đánh tự khai, ngay cả bản thân Trương Nhân Tiên cũng nói là ‘có thể’, đây nói rõ là ngay cả y cũng không có chứng cứ gì, chỉ là suy đoán một bên, thậm chí theo ta thấy, cũng có thể là Trương Nhân Tiên bệnh đến đầu óc cũng có vấn đề, cho nên mới nói hươu nói vượn như vậy, không ngờ công chúa lại xem như thật. - Ngươi... Gia Luật Tư không nghĩ tới chỉ trong chốc lát Triệu Nhan lập tức bắt được lỗ hổng trong lời nói của mình, hơn nữa còn muốn hoàn toàn phủ nhận chuyện này, việc này khiến nàng buồn bực vô cùng, đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Triệu Nhan, càng khiến nàng muốn xông qua hung hăng nện một quyền lên đó. Triệu Nhan cũng không cho Gia Luật Tư bất cứ cơ hội lấy hơi nào, chỉ thấy lúc này hắn lại lần nữa cười hắc hắc: - Nếu như ta đoán không sai, công chúa còn chưa nói chuyện này với bất kỳ người nào, trong đó bao gồm cả phụ thân của ngươi, việc trọng đại thế này, ngươi lại chưa nói với bất kỳ ai, cho thấy rõ trong lòng của ngươi, kỳ thực cũng đang hoài nghi đến tính chân thực của những lời trước khi chết của Trương Nhân Tiên, điểm này công chúa người không nên phủ nhận! Gia Luật Tư nghe đến đây kìm không nổi hừ lạnh, nhưng trong lòng của nàng lại vô cùng khiếp sợ sự thông minh của Triệu Nhan, bởi vì nàng quả thật nghĩ đến Trương Nhân Tiên vốn thường hay phát cuồng, có thể nói là đầu óc lúc tốt lúc không, cho nên đối với những lời y nói trước khi chết, nàng cũng không biết là có nên tin hay không? Mấu chốt nhất là những lời đó chỉ là suy đoán của mình Trương Nhân Tiên, căn bản không có bất cứ chứng cớ gì, cho nên ngay cả nàng cũng cảm thấy lời của Trương Nhân Tiên có phần hoang đường. Triệu Nhan vẫn luôn quan sát thay đổi trong vẻ mặt của Gia Luật Tư, lúc này hắn đã hoàn toàn yên tâm rồi, tuy rằng Trương Nhân Tiên đoán ra là mình bị ám toán, nhưng căn bản không biết là mình bị Triệu Nhan ám toán, mà đem mối thù này tính trên người Triệu Húc, hơn nữa y cũng không có bất kỳ chứng cớ nào, chỉ có thể đem suy đoán trước khi chết nói với Gia Luật Tư, đáng tiếc ngay cả Gia Luật Tư cũng không phải là quá tin tưởng lời của y, cho nên vẫn chưa nói với người khác, chỉ có điều khiến Triệu Nhan thấy kỳ quái đó là, vì sao hôm nay Gia Luật Tư lại nói chuyện này với mình? Nghĩ đến đây, Triệu Nhan lần nữa cười nói với Gia Luật Tư: - Công chúa điện hạ, mọi người đều là người thông minh, khẳng định là ngươi cũng không có suy nghĩ muốn lấy lại công đạo cho Trương Nhân Tiên, cho nên không bằng ngươi cứ nói thẳng, hôm nay đến tìm ta nói những lời này rốt cuộc là có mục đích gì? Nhìn thấy Triệu Nhan lại có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình, điều này khiến Gia Luật Tư không khỏi cảm thấy có chút buồn bực, muốn trực tiếp nói ra dự định của mình, nhưng lại có chút không cam tâm, vừa may ngay lúc này, nàng bỗng ngửi thấy mùi khét, lúc này Triệu Nhan cũng bỗng phát hiện, vừa nãy chỉ lo nói chuyện, lại quên lật cá, khiến một mặt của cá bị khét rồi, điều này khiến Triệu Nhan phải vội vàng lấy cá lên, luôn miệng kêu tiếc quá, vốn được một bữa ăn trưa không tệ, bây giờ lại thành cái dạng này. Gia Luật Tư nhìn thấy Triệu Nhan đường đường là một quận vương mà lại vì một con cá nướng mà lộ ra vẻ mặt tiếc hận, liền cảm thấy có phần buồn cười, nghĩ đến chuyện lúc trước, lại khiến nàng lần nữa trở nên buồn bực, nhưng lúc này nàng bỗng nhiên phát hiện, mình hình như có chút nhìn không thấu rốt cuộc Triệu Nhan là dạng người gì? - Bản công chúa bỗng nhiên không còn tâm trạng nói nữa, sau này có thời gian rồi sẽ tìm ngươi sau. Ngay cả Gia Luật Tư cũng không biết vì sao mình lại thay đổi chủ ý, sau khi nói xong liền xoay người lên con Tảo Hồng Mã kia của mình, nhưng ngay lúc này, chỉ thấy nàng bỗng ngoảnh đầu lại nói với Triệu Nhan: - Ngươi nhớ lấy hôm nay ngươi còn nợ ta nửa con cá nướng, sau này phải trả lại, ta là người không thích người khác thiếu nợ ta. Sau khi Gia Luật Tư nói xong, đôi chân nhẹ nhàng đụng bụng ngựa, con Tảo Hồng Mã lập tức hí dài một tiếng, sau đó phi đi như bay. Triệu Nhan cũng không nghĩ tới Gia Luật Tư xuất bài mà không theo lẽ thường như vậy, rõ ràng là mình sắp hỏi ra được mục đích đến tìm mình của đối phương rồi, nhưng không nghĩ tới đối phương lại bỏ đi, điều này khiến Triệu Nhan vô cùng buồn bực. Đây giống như là đang xem một cuốn tiểu thuyết trinh thám, lúc sắp vạch trần ra được hung thủ là ai, thì cuốn sách lại bị người khác giành đi, khiến cho lòng người sốt ruột, nhớ mãi không quên chuyện này. - Nữ nhân đáng hận, tự mình chạy đến nói nhiều như vậy, cuối cùng lại chạy đi, sau này đừng để rơi vào tay của ta, nếu không ta để cho ngươi đẹp mặt! Triệu Nhan thở phì phò nhìn theo bóng lưng rời đi của Gia Luật Tư, sau đó đặt mông ngồi trên bãi cỏ, cầm con cá nướng lên nhìn, tìm một chỗ chưa bị khét hung hăng cắn một cái. Trận vây săn lần này kéo dài đến lúc hoàng hôn, sau đó lúc này Gia Luật Hồng Cơ mới cưỡi ngựa trở về hành cung, dưới cổ ngựa của y treo đầy những con mồi, những người khác cũng đều gần như nhau, đương nhiên cũng có người không săn được con mồi, ví dụ như Tô Thức, dưới cổ ngựa của y trống rỗng, còn về Triệu Nhan thì là ‘mượn’ mấy con mồi của Triệu Húc, dù gì hai người cũng là huynh đệ ruột, của ngươi chính là của ta, cùng lắm thì sau khi dùng xong trả lại là được. Cũng chính trên đường trở về, Triệu Nhan lại lần nữa gặp Gia Luật Tư, chỉ thấy nàng vẫn đi ngoài vòng đám công chúa, dưới cổ ngựa cũng không có bất cứ con mồi nào, nhưng cũng có không ít những quý phụ khác cũng vậy, cũng không săn được mồi, cho nên nàng ở trong đám nữ nhân cũng không quá gây chú ý. Mà Gia Luật Tư cũng nhìn thấy Triệu Nhan, chỉ là ánh mắt của nàng tràn đầy hoài nghi nhìn mấy con mồi dưới cổ con ngựa của Triệu Nhan, người thông minh như nàng rất nhanh liền đoán ra nơi bắt nguồn của những con mồi này, điều này khiến ánh mắt của nàng lập tức đổi từ hoài nghi sang khinh bỉ. Vào đêm, Gia Luật Hồng Cơ long trọng cử hành yến hội vây săn, thức ăn trên yến hội đều là làm từ những con mồi bắt được trong hôm nay, còn rượu uống thì là Thiêu Đao Tử do Triệu Nhan và Triệu Húc mang đến, kết quả là ban đêm gần như tất cả mọi người đều uống đến say mèm, nhưng đến sáng ngày hôm sau, những người này đều mặc kệ đầu đau nhức mà thức dậy từ sớm, bởi vì đại thọ của Gia Luật Hồng Cơ cuối cùng đã tới.