Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 113 : Do dự

- Nhị tỷ? Nhìn phía sau Bảo An công chúa sắp trượt ngã xuống đất, Triệu Nhan vội vàng lao về phía trước đỡ nàng, phía sau Thọ Khang công chúa và Tào Dĩnh cũng cùng bước đến, ba người dìu lấy Bảo An công chúa đưa đến ngồi xuống ghế, chỉ có điều Bảo An công chúa lúc này sắc mặt tái nhợt, so với bị bệnh lúc trước càng thêm đáng sợ. - Nhị tỷ, tỷ đừng làm ta sợ, vừa rồi đều là ta nói bừa đấy, tỷ ngàn vạn lần chớ tin nha! Triệu Nhan bối rối an ủi, mặc dù biết rõ những lời này ngay cả quỷ đều sẽ không tin, nhưng nói tóm lại thì cũng không biết phải nói gì. - Đúng vậy đó Nhị tỷ, Tam ca nhi đối với Vương Sân thời gian qua không thể nào vừa lòng, vừa rồi đệ ấy cũng là tức giận không lựa lời nói, tỷ ngàn vạn lần chớ để bụng! Thọ Khang công chúa lúc này cũng mở miệng an ủi theo lời của Triệu Nhan. Tuy nhiên đối với sự an ủi của hai người bọn họ, Bảo An công chúa lại giống như chưa tỉnh, qua một hồi lâu, lúc này mới bỗng nhiên cười khổ một tiếng nói: - Ta đã sớm nghĩ đến, nhóm người Tam ca nhi ngày đó vội vã đón ta tới đây, sau đó lại hết lần này đến lần khác không cho ta trở về, điều này trong đó nhất định là có chuyện tình gì, chỉ là không nghĩ đến không ngờ các ngươi muốn để ta và phu quân hòa ly. Chứng kiến Bảo An công chúa vẫn xưng Vương Sân làm phu quân, Triệu Nhan liền cảm thấy lửa giận từ ngực dâng lên cổ, tức thì không kìm nổi nữa, lớn tiếng với Bảo An công chúa nói: - Nhị tỷ, hạng người bạc tình phụ nghĩa Vương Sân này làm sao xứng được với tỷ, lần trước tỷ ở trong phủ ói máu sinh bệnh, nhưng không ngờ gã ở Tây Viên Nhã Tập uống rượu hưởng lạc, từ đó có thể biết trong lòng gã căn bản không có tỷ dù là nửa phần, cho nên ta cảm thấy nếu để Nhị tỷ người chịu thống khổ thêm như vậy, chi bằng sớm rời khỏi Vương Sân, nói không chừng sau này sẽ tìm được đấng lang quân tốt hơn như ý! - Tam ca nhi, ta biết các ngươi cũng là vì muốn tốt cho ta, nhưng bổn phận của nữ tử là Tòng Nhất Nhi Chung, thân thế của ta làm công chúa càng phải làm gương cho nữ tử thiên hạ, đương nhiên không thể làm ra việc hòa ly, nếu không sẽ chỉ làm cho Thiên gia vì ta mà hổ thẹn! Tính cách Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa hoàn toàn trái ngược nhau, nàng là người nữ tử truyền thống, lấy nữ huấn và nữ giới làm quy tắc hành vi của mình, cho nên đối với ly hôn tái giá loại chuyện này hết sức bài xích. - Nhị tỷ, tỷ làm sao vẫn còn cố chấp như vậy. Thọ Khang công chúa nghe thấy lời của tỷ tỷ, trong ánh mắt tức giận nước mắt tràn đầy nói, lần trước Bảo An công chúa đã bị tức giận hộc máu, nếu như còn bị thêm lần nữa, chỉ sợ vị tỷ tỷ sinh đôi của mình sẽ bị Vương Sân chèn ép cho mà chết, đến lúc đó cho dù là giết Vương Sân, căn bản cũng không thể cứu mạng tỷ tỷ trở về được. So với kích động của Triệu Nhan và Thọ Khang công chúa, Tào Dĩnh lúc này lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng phất tay bảo Mịch Tuyết và thị nữ lui ra sau, lúc này mới dịu dàng mở miệng nói: - Nhị tỷ, tỷ cảm thấy tự mình chịu uất ức có thể giữ gìn thể diện cho Thiên gia, nhưng kỳ thật ý nghĩ này không những là sai, mà còn là sai hoàn toàn! Tào Dĩnh vừa thốt lên xong, không những Triệu Nhan và Thọ Khang công chúa đều kinh ngạc, mà ngay cả Bảo An công chúa cũng sững sờ, ngay sau đó ba người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía nàng, đặc biệt là Bảo An công chúa, không rõ vì sao Tào Dĩnh nói mình sai hoàn toàn? Nhìn thấy ánh mắt Bảo An công chúa bị mình thu hút, chỉ thấy lời tiếp theo Tào Dĩnh thấm thía nói: - Nhị tỷ người khả năng vẫn không biết, lần trước khi tỷ sinh bệnh, trước đó phu quân cũng không biết, cho nên đi tham gia Tây Viên Nhã Tập, đồng thời kỹ năng vẽ còn vượt qua đám người Vương Sân, được bầu thành nhân tài mới nổi của giới hội họa Đại Tống, tuy nhiên ở lúc cuối cùng, phu quân biết được lúc ấy tỷ đang sinh bệnh, mà Vương Sân lại đang tụ hội cùng mọi người uống rượu hưởng lạc, liền nổi giận đem Vương Sân ra đánh cho một trận! - A! Bảo An công chúa nghe đến đó lại cả kinh, đồng thời nàng cũng rốt cục hiểu được, khó trách ngày đó trên tay Triệu Nhan có thương tích, nghĩ đến đây, Bảo An công chúa không kìm nổi trách móc liếc mắt nhìn Triệu Nhan một cái, thứ nhất nàng cảm thấy Triệu Nhan ẩu đả với Vương Sân không đúng, thứ hai cũng trách Triệu Nhan không thương tiếc thân thể của mình, mà Triệu Nhan lại chỉ cười ha hả hai tiếng, cũng không có mở miệng giải thích, bởi vì hắn không muốn ngắt lời Tào Dĩnh. Chỉ thấy Tào Dĩnh sau khi nói xong chuyện phát sinh ngày đó ở Tây Viên Nhã Tập, tiếp theo lời nói xoay chuyển: - Chuyện phu quân ẩu đả Vương Sân có thể nói thiên hạ đều sớm đã biết, hơn nữa đại bộ phận dân đều biết rằng chuyện này là bởi vì Vương Sân sau khi cưới lãnh đạm với Nhị tỷ, cho nên mới dẫn đến phu quân phát ra lửa giận lớn như vậy, nói một cách khác, chuyện Vương Sân và Nhị tỷ sau khi cưới không hợp cũng đã truyền khắp thiên hạ, tất cả mọi người đều biết Vương Sân và Nhị tỷ sống chung với nhau vô cùng bị khinh bỉ, tuy rằng chuyện này sẽ có rất nhiều người thông cảm cho Nhị tỷ, nhưng cũng sẽ có người cho rằng Thiên gia yếu đuối dễ bị bắt nạt, ngay cả nữ nhân xuất giá cũng không bảo vệ được, cho nên nếu lại để cho Nhị tỷ người và Vương Sân cùng sống chung với nhau nữa, mới đúng là khiến cho Thiên gia mất thể diện! Nghe xong phân tích của Tào Dĩnh, Triệu Nhan thiếu chút nữa vỗ tay tán dương, Tào Dĩnh chỉ là làm cho bọn họ thay đổi góc độ suy xét, khiến cho cuộc sống hôn nhân của Bảo An công chúa biến thành liên quan đến đại sự thể diện của Thiên gia, đông thời lý do quan trọng nhất làm cho Bảo An công chúa không muốn hòa ly với Vương Sân, lại biến thành lý do nhất định phải hòa ly với Vương Sân, điều này làm cho Triệu Nhan thầm hô đã cưới được bà vợ cực kỳ giá trị! - Dĩnh nhi muội muội nói rất đúng, chuyện đúng là như vậy, nếu ngay cả nữ nhi Thiên gia chúng ta sau khi bị ức hiếp cũng chỉ biết nén giận, vậy các nữ tử khác trong thiên hạ làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật sự lại để nhà chồng ức hiếp thế hay sao? Thọ Khang công chúa lúc này cũng vì lời nói của Tào Dĩnh mà trầm trồ khen ngợi nói. - Cái này... Bảo An công chúa nghe đến đó cũng do dự, kỳ thật nàng đối với Vương Sân cũng đã sớm hết hy vọng, chỉ là muốn tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, tận lực duy trì hôn nhân của mình thêm nữa, đồng thời vì nữ tử trong thiên hạ làm tấm gương, nhưng nghe qua Tào Dĩnh nhắc nhở như vậy, nàng phát hiện mình nghĩ rất đơn giản, nếu bởi vì mình mà làm cho Thiên gia mất mặt, Bảo An công chúa sẽ cảm giác trong lòng không yên. Nhìn thấy thái độ buông lỏng của Bảo An công chúa, ngay sau đó Triệu Nhan lập tức rèn sắt khi còn nóng nói: - Nhị tỷ, ngày đó khi ta ẩu đả Vương Sân, lập tức tiến cung gặp phụ thân, thỉnh cầu phụ thân cho phép tỷ và Vương Sân hòa ly, lúc ấy phụ thân tuy rằng suy xét đến chuyện này liên lụy rất lớn, nhưng là vì hạnh phúc cả đời của Nhị tỷ người, cuối cùng vẫn đồng ý yêu cầu của ta, trong khoảng thời gian này ngài vẫn luôn luôn thuyết phục nương nương và các vị đại thần, chắc chắn trong khoảng thời gian này sẽ có kết quả, đến lúc đó Nhị tỷ người rốt cuộc sẽ không cần chịu sự ức hiếp của Vương Sân nữa rồi. Vì có thể thuyết phục Bảo An công chúa tốt hơn, Triệu Nhan cũng không phải vì chuyện thể hiện với Triệu Thự mà nói dối, ít nhất lúc đó Triệu Thự cũng không phải đơn giản như vậy mà đồng ý chuyện này. Nghe được chuyện của mình đã bị Triệu Nhan bẩm báo với phụ thân Triệu Thự, hơn nữa ngay cả phụ thân cũng đồng ý nàng hòa ly, Bảo An công chúa trong lòng càng rối loạn, một mặt là tuân thủ nghiêm ngặt quan niệm nữ tắc Tòng nhất nhi chung, mặt còn lại là thể diện Thiên gia cùng với người thân ủng hộ, điều này khiến cho công chúa không biết nên lựa chọn như thế nào? - Lòng ta rất loạn, cho ta một thời gian ngắn để ta cẩn thận suy xét một chút có được không? Bảo An công chúa sau cùng rốt cục mở miệng, vẻ mặt mê man nói, chuyện này liên quan đến cuộc sống nửa đời sau của nàng, cũng liên quan đến sự kiên trì trước đến giờ của nàng, hơn nữa Bảo An công chúa vốn không phải là một người quyết đoán, cho nên nàng muốn suy nghĩ cẩn thận một chút. Nhìn thấy thái độ Bảo An công chúa có chút buông lỏng, Triệu Nhan vừa định đồng ý để nàng nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhưng lúc này lại nhìn thấy Tào Dĩnh lặng lẽ hướng hắn khoát tay áo, sau đó chỉ thấy nàng lại nói tiếp: - Nhị tỷ người muốn suy nghĩ một chút thì rất bình thường, tuy nhiên lần trước khi Nhị tỷ người bệnh hộc máu, phu quân dưới sự giận dữ đem Vương Sân đánh đập miệng mũi chảy máu, nghe nói bây giờ còn đang trong phủ dưỡng thương, nói thì không dễ nghe lắm, nhưng chẳng may Nhị tỷ người sau này lại có gì nguy hiểm, chỉ sợ phu quân thật sự sẽ nổi điên đấy, đến lúc đó… Ôi~ Lời cuối cùng Tào Dĩnh tuy rằng không nói ra, nhưng ý tứ ai cũng hiểu được, đến lúc đó Triệu Nhan nhất định sẽ tìm Vương Sân liều mạng. Mà những lời này vừa đúng lúc đánh vào điểm yếu của Bảo An công chúa, vị đệ đệ Triệu Nhan này là người nàng yêu thương nhất, cho dù mình chịu oan ức, cũng không muốn Triệu Nhan chịu nửa chút thương tổn, đặc biệt nghĩ đến Triệu Nhan vì chính mình mà hai lần ẩu đả với Vương Sân, điều này làm cho Bảo An công chúa vừa cảm động vừa đau lòng. Đối với Vương Sân nàng đã sớm hết hy vọng, tuyệt đối không thể bởi vì Vương Sân mà khiến đệ đệ của mình tổn thương thêm lần nữa! Nghĩ đến đây, Bảo An công chúa trong lòng đối với chuyện hòa ly cũng không bài xích nữa, chỉ có điều nàng từ trước đến nay không phải là người quyết đoán, trong lúc nhất thời cũng không thể hoàn toàn quyết định, trên mặt thần sắc cũng biến ảo mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn do dự mà không có mở miệng. - Được rồi, chuyện này đối với Nhị tỷ người rất quan trọng, trong lúc nhất thời cũng không cần vội vã đưa ra quyết định, mấy ngày này Nhị tỷ người hãy suy nghĩ kỹ lưỡng chút, nhưng phủ Phò Mã bên kia cũng đừng nên quay về nữa, ở bên đó sẽ chỉ làm cho tâm tình tỷ càng không tốt, hiện tại trời lạnh rồi, thân thể Nhị tỷ người có thể không chịu nổi cơn bệnh nặng tra tấn đâu! Triệu Nhan lúc này rốt cục cũng mở miệng nói. Trải qua hai liều thuốc mạnh của Tào Dĩnh, đã khiến thái độ Bảo An công chúa buông lỏng hơn phân nửa, tuy nhiên loại sự tình này không thể ép quá nhanh, dù sao thì ở hậu thế chuyện ly hôn tương đối văn minh, ra quyết định ly hôn loại này cũng cần phải tốn thời gian suy nghĩ tương đối dài, cho nên trong khoảng thời gian này để cho Bảo An công chúa suy nghĩ cẩn thận một chút, bọn họ lại ở bên cạnh khuyên từ từ, để Bảo An công chúa đồng ý hòa ly với Vương Sân hẳn không phải là một việc khó. Nghe được lời Triệu Nhan, Tào Dĩnh cũng biết chín quá hóa nẫu, cho nên cũng không khuyên thêm nữa, Bảo An công chúa cũng cảm thấy mình muốn yên tĩnh một chút, vì thế cũng chậm rãi đứng dậy. Thọ Khang công chúa cũng vội vàng tiến đến dìu, đồng thời nhìn Triệu Nhan và Tào Dĩnh liếc mắt một cái, ra hiệu cho nàng đến chăm sóc Bảo An công chúa, sau đó hai tỷ muội này mới chậm rãi rời khỏi nhà ăn. Mấy ngày kế tiếp, Bảo An công chúa quả nhiên không có nhắc lại chuyện quay về, nhưng nàng đối với chuyện hòa ly vẫn còn do dự chưa quyết. Bảo An công chúa có thể nói là điển hình nữ tử cổ đại, cách nhìn của nàng trong hôn nhân, nữ tử sau khi xuất giá nhất định phải Tòng nhất nhi chung, cho nên cho dù nàng đã không còn bất cứ chút cảm tình nào với Vương Sân, nhưng trách nhiệm người vợ phải gánh vác trước đó nàng vẫn gánh vác, bây giờ muốn để nàng hoàn toàn quyết định chấm dứt quãng hôn nhân này, tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng. Đối với tính cách này của Bảo An công chúa, Triệu Nhan cũng cảm giác có chút bất đắc dĩ, mấy ngày nay hắn và Thọ Khang công chúa gần như mỗi ngày đều chạy tới khuyên nàng, nhưng Bảo An công chúa vẫn do dự chưa quyết, thậm chí nói nhiều, Bảo An công chúa còn lén rơi nước mắt, mỗi khi thế này, Triệu Nhan và Thọ Khang công chúa đều luống cuống tay chân an ủi nàng, kết quả đành phải đem chính sự vứt qua một bên. Tuy nhiên cũng trong thời điểm Bảo An công chúa do dự, lại có một đại ân đưa người không trong dự tính đến giúp đỡ đám người Triệu Nhan.