Bậc thầy thẻ sao
Chương 19 : Clone của đường mục châu
Câu lạc bộ Phong Hoa.
Đường Mục Châu về đến ký túc xá thì lập tức lấy mũ giáp ra đổ bộ vào thế giới thẻ sao.
Trước mắt xuất hiện hai nhân vật, nhân vật đầu tiên có ID là “Đường”, gương mặt giống hệt Đường Mục Châu ngoài đời, còn đeo thêm một chiếc mặt nạ bạc. Đây là nhân vật hắn đã tạo ra khi mới bước chân vào game sáu năm trước, cũng là nhân vật khiến hắn nổi tiếng ở chợ đen, trở thành bài thủ chơi thẻ gốc của liên minh chuyên nghiệp.
Nhân vật thứ hai mang hình tượng nam số một mặc định của hệ thống, là một gương mặt người qua đường rải khắp các nẻo đường trong game, ID là một chuỗi số tùy ý “7456789”, nhìn qua liền biết là clone. Đây chính là clone hắn dùng để ra nhiệm vụ tìm mảnh sao ở trong game. Mỗi lần nghiên cứu ra thẻ mới, hắn sẽ lấy clone này ra đấu trường đánh thực chiến, kiểm tra số liệu của thẻ bài.
Đường Mục Châu chọn clone để vào game, dịch chuyển đến khu vực chợ đen.
Hồng Chúc đang ở quầy hàng, nghiêng đầu nhìn qua, bỗng nhiên thấy một cái ID người qua đường trong đám người, đó là một chuỗi số khá quen mắt. Hồng Chúc lập tức đi qua, mở chat thoại riêng tư hỏi: “Đường thần, anh thật sự tới đây sao?”
“Ừm. Có manh mối gì về tác giả tấm thẻ bài kia chưa?”
“Em đã phái mấy chục người đi rà soát toàn bộ chợ đen, vẫn chưa tìm thấy thẻ Đại Ngọc, cũng không tìm được tấm thẻ gốc nào có logo “Nguyệt Bán” cả, giống như người kia đột nhiên biến mất vậy…”
“Để anh tự đi tìm thử.” Đường Mục Châu xoay người đi ra.
Năm đó hắn cũng xuất thân từ chợ đen nên hiểu rất rõ nơi này.
Quầy hàng thu mua thẻ bài ở chợ đen chia làm hai loại, một loại là thương nhân mua thẻ bài gốc xong đem bán lại, những người này cũng hơi hơi chuyên nghiệp, có thể phân biệt rõ thẻ tốt và thẻ rác. Loại còn lại chính là những người chơi tùy tiện bày hàng, chỉ xem thẻ có đẹp hay không, mua với giá thấp để sưu tầm.
Có một dạng người chơi giải trí nuôi thẻ nhàn nhã, không bao giờ đi đánh đấu trường, cũng không thích nghiên cứu số liệu thẻ bài, chỉ thích thu thập các loại thẻ xinh đẹp, đem về trưng đầy tủ ở thư phòng liền có cảm giác rất thành tựu.
Một kỹ năng lợi hại như Đại Ngọc chôn hoa, nếu bị ông chủ chuyên nghiệp mua đi chắc chắn sẽ xuất hiện tại hội đấu giá hoặc cầm tới các công hội lớn đổi lấy một khoản tiền lớn. Nếu vẫn chưa tìm thấy thì có lẽ thẻ nhân vật này đã rơi vào tay người chơi game theo kiểu giải trí. Những người này mua thẻ về rồi cũng không đem đi thăng cấp tiến hóa, chỉ đặt vào tủ trưng bày, buồn buồn thì lôi ra dùng.
Đường Mục Châu phát hiện rất nhiều quản lý của các công hội lớn như Phán Quyết, Lưu Sương Thành đang lượn quanh chợ đen, chọn chọn lựa lựa trước các quầy hàng.
Đúng là như Hồng Chúc báo về, chợ đen trong game đã bị xáo tung lên rồi.
Năm đó hắn cũng không hiểu chuyện, xử lý mấy tấm thẻ chiến đấu dây leo xịn ở chợ đen, làm chợ đen rối tung lên, dẫn tới việc các công hội lớn đi chợ đen rà soát. Đã qua nhiều năm, thế mà cảnh tượng đó lại xuất hiện một lần nữa —— vị tác giả Nguyệt Bán kia quả thật rất giống hắn.
Đường Mục Châu mỉm cười, xoay người nhàn nhã dạo quanh chợ đen.
“Cô chủ, có thẻ nhân vật đáng giá sưu tầm nào không, tôi muốn thu với giá cao.” Đường Mục Châu lễ phép hỏi.
Vòng qua vài cửa hàng lớn chuyên thu mua thẻ chiến đấu, Đường Mục Châu chỉ chọn bước vào những cửa hàng nhỏ chuyên bán thẻ để sưu tầm hỏi thăm. Hỏi liên tục mười hàng vẫn không thu hoạch được gì. Cho tới khi hắn bước tới trước mặt một cô nàng đáng yêu.
Cô gái nghe hắn hỏi liền cười đáp: “Tôi có hai tấm, nhưng không muốn bán.”
Đường Mục Châu nhã nhặn nói: ‘Tôi rất thích các loại thẻ nhân vật, có thể lấy thẻ cho tôi mượn xem được không?”
“Việc này… cũng được.” Có lẽ vì thái độ hòa nhã của đối phương, cô gái cuối cùng cũng lấy hai tấm thẻ nhân vật ra.
—— quả nhiên là Lâm Đại Ngọc.
Đường Mục Châu vuốt vuốt tấm thẻ trong tay rồi nói: “Tôi rất thích phong cách của tấm thẻ này, 500 vàng một tấm, cô bán không?’“Tấm thẻ này rất đẹp, tôi vốn mua về để sưu tầm, không bán.”
“1000 vàng.”
“…” Mua vào 50 vàng, bán ra 1000 vàng, gấp 20 lần. Cô nàng kiếm được món hời liền vui vẻ muốn chết, lập tức đưa thẻ bài cho đối phương: “Được, bán cho anh!”
“Cảm ơn.” Đường Mục Châu thu hồi thẻ bài, giả vờ tò mò hỏi, “cô có nhớ tên của người bán tấm thẻ này không?”
“Đương nhiên nhớ, là một cái tên rất thân thiện, Chú Béo.”
—— Chú Béo? Hèn gì lại dùng logo “Nguyệt Bán”, chẳng lẽ thật sự là một ông chú mập mạp sao?
Đường Mục Châu nhận lấy thẻ bài, tạm biệt cô nàng rồi xoay người đi đến gian hàng của Hồng Chúc, chat riêng với cô: “Anh đã mua được hai tấm thẻ Đại Ngọc, là một cô gái thu mua để sưu tầm, cũng đã thăm dò được ID của tác giả, gọi là Chú Béo.”
“…” Hồng Chúc sững sờ đứng yên tại chỗ, cô tra xét từ trưa tới giờ vẫn không tra được tư liệu của tác giả. Kết quả? Đường thần chỉ mới ra tay liền tra được ID của người ta, thật không hổ là người lập nghiệp từ chợ đen!
Đường Mục Châu tiếp tục chat riêng với cô: “Nhanh chóng gửi thư liên hệ Chú Béo, nói là chúng ta muốn thu mua thẻ Đại Ngọc số lượng lớn. Còn nữa, nhớ phái người đi chú ý động tĩnh bên khu đấu giá, nếu người này lại tạo ra thẻ mới, có khả năng hắn sẽ cầm đi đấu giá.”
“Được… Đường thần, anh chưa ngủ sao?”
“Ra đấu trường đánh mấy trận rồi ngủ.”
Đường Mục Châu vào buổi chiều rất dễ mệt mỏi, nhưng ban đêm thì tinh thần rất sảng khoái, Hồng Chúc cũng không muốn phí sức đi khuyên hắn, vội vàng chạy đi gửi thư cho Chú Béo.***Lúc này, Tạ Minh Triết đang ngủ rất say trên giường.
Cậu mơ một giấc mộng rất đẹp. Trong mơ, cậu thấy mình chế tạo ra một nhóm thẻ bài cao cấp, trở thành nhà thiết kế thẻ bài được hoan nghênh nhất trong thế giới thẻ sao, thẻ bài cậu đem tới bán ở phòng đấu giá đều được bán với giá cao ngất ngưởng, vô số người vây quanh cậu phấn khích thét lên. Những tiếng hét đinh tai nhức óc nổi lên ở phòng đấu giá, mới đầu không nghe rõ, nhưng càng về sau càng nghe rõ mồn một ——Béo thần! Béo thần! Béo thần Béo thần Béo thần!
“…” Tạ Minh Triết bị tiếng hét này làm cho tỉnh lại.
Sờ lên cơ thể ốm nhom của mình, cậu có hơi hối hận vì đã đặt cái tên “Chú Béo” này. Nếu sau này có nổi tiếng, đừng nói là sẽ giống trong mộng, bị người ta đuổi theo gọi là “Béo thần” chứ?
May mà trong mơ cũng thấy được cảnh đẹp, chẳng hạn như thẻ bài của cậu rất được hoan nghênh.
Cậu sẽ cố gắng hết mình vì mục tiêu này.
Hiện giờ trong thẻ có ba trăm nghìn, với cậu mà nói thì tiền lương cày thuê chẳng là bao, cậu hoàn toàn có thể bỏ mặc không làm, dựa vào bán thẻ để phát tài. Nhưng Tạ Minh Triết không muốn tuyệt tình như thế, chưa kể tới việc ngay lúc mình khó khăn nhất, anh Trần đã vươn tay ra giúp đỡ, đã ký hợp đồng cày thuê thì cậu cũng sẽ tuân thủ lời hứa, ít nhất cũng sẽ kiên trì theo hợp đồng hết tháng này, chờ chị gái xin nghỉ phép đi kết hôn quay về rồi tính tiếp.
Hôm nay đúng lúc lại là thứ bảy, mọi người cùng nhau lên game, anh Trần trực tiếp kéo cả đám vào đội đi đánh bí cảnh ở sao Kim. Cả buổi sáng farm hết các bí cảnh ở năm sao kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Đi một chuyến bí cảnh này, Tạ Minh Triết cũng biết thêm rất nhiều kiến thức, thiết lập năm hệ sinh vật cũng cho cậu rất nhiều gợi ý.
Sau một ngày làm việc vất vả, để tránh nhức đầu, Tạ Minh Triết lập tức thoát game —— cậu muốn làm việc và nghỉ ngơi phải thật hợp lý, giành chút thời gian cho bản thân suy nghĩ thật kỹ.
Mở chiếc laptop cũ nát lên, tiến vào trang web game [Cơn lốc thẻ sao].
Trang web game được thiết kế rất hoa lệ, chỉ nhấn vào thôi cũng giống như đang tiến vào thời không vũ trụ, cậu tìm mở “mục thông báo” lên —— những tin tức gần đây nhất đều là về mùa giải thi đấu chuyên nghiệp sắp bắt đầu, cũng như các loại hoạt động chào mừng mùa giải mới, toàn bộ nằm hết ở trang đầu.
Cậu mở các trang cũ lên, quả nhiên tìm thấy một thông báo to ghi rõ “Thông báo cập nhật hàng năm của [Cơn lốc thẻ sao]”.
Tin này được đăng lên vào ngày 25 tháng 7, cách hiện tại chỉ mới được một tuần lễ.
Tạ Minh Triết nhanh chóng lướt qua thông báo, bắt được tin tức mấu chốt liên quan tới kỹ năng chết tức thì.
Đầu tiên, kỹ năng “chỉ định chết tức thì” được thêm vào kho dữ liệu, nhưng yêu cầu khi chế tác thẻ bài chỉ định chết tức thì vô cùng nghiêm khắc —— hình tượng thẻ bài và kỹ năng thiết lập phải thống nhất, chỉ được mang một kỹ năng chết tức thì, chỉ có thể nhắm vào một chủng loại thẻ nhỏ, đồng thời, lực phòng thủ của thẻ phải rất thấp, khi giết thẻ khác thì bản thân nó cũng sẽ chết ngay lập tức.
Tiếp theo, chỉ có thể đem theo một tấm thẻ chỉ định chết tức thì lên đấu trường dùng để làm thẻ bài chiến thuật bất ngờ, không thể đem theo nhiều hơn.
Lần này Tạ Minh Triết đã hoàn toàn hiểu rõ, vì sao thẻ Đại Ngọc của cậu chỉ có 15 điểm thủ?
Bởi vì kỹ năng của Lâm Đại Ngọc quá mạnh, nên điểm phòng thủ nhất định phải cực kỳ yếu.
Võ Tòng cũng giống như vậy, bởi vì mang kỹ năng chỉ định chết tức thì nên công, máu, thủ chỉ đạt được tiêu chuẩn của thẻ đánh ba đường.
Lúc Tạ Minh Triết chế tạo thẻ bài, cậu tập trung tinh thần vào “chôn” hoa và “đánh” hổ, hai tấm thẻ này tình cờ phù hợp hoàn mỹ với thiết lập chính thức trên kho dữ liệu, nên mới may mắn xuất hiện chỉ định chết tức thì.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tạ Minh Triết tiếp tục tra xét tình hình của liên minh chuyên nghiệp.
Trước đó Bàng Vũ có nói, Phán Quyết là một trong “sáu gã khổng lồ” của liên minh, nên cậu muốn tìm hiểu rõ ràng thực lực chân chính của Phán Quyết.
Do những năm gần đây số lượng bài thủ chuyên nghiệp quá đông, các câu lạc bộ to nhỏ khác nhau lần lượt nổi lên như nấm mọc sau mưa, trong đó, câu lạc bộ Phong Hoa, Phán Quyết, Thành Phố Đêm Tối, Lưu Sương Thành, Chúng Thần Điện và Quỷ Ngục chính là sáu câu lạc bộ có thời gian thành lập lâu nhất, thực lực mạnh nhất, cũng chính là “sáu gã khổng lồ” mà Bàng Vũ nói, fan rất đông. Sáu câu lạc bộ này đã bồi dưỡng được vô số bài thủ, sau lưng đều có các tập đoàn lớn tài trợ, là các câu lạc bộ hạng nhất của liên minh chuyên nghiệp. Còn các câu lạc bộ hạng hai, hạng ba thì nhiều không đếm xuể.
Hội trưởng Huyễn Nguyệt không hề lừa cậu, Phán Quyết đúng là một câu lạc bộ có thực lực cao, Nhiếp Viễn Đạo, Sơn Lam đều là các tuyển thủ đại thần đứng trên đỉnh kim tự tháp của liên minh, nhất là Nhiếp Viễn Đạo, hắn vẫn luôn thi đấu từ mùa giải đầu tiên đến giờ, các tuyển thủ đại thần khác nhìn thấy hắn cũng phải gọi một tiếng đàn anh.
Nếu là người bình thường, được một câu lạc bộ thuộc hàng đỉnh cấp như vậy chìa ra cành ô liu nhất định sẽ động tâm.
Lúc đó quả thật Tạ Minh Triết cũng rất động tâm, nhưng cuối cùng lý trí đã chiến thắng xúc động.
Cậu đã từng là kẻ nghèo khó, trước khi bán đứt bản quyền thẻ Võ Tòng, cậu chỉ có 200 đồng tiền tiết kiệm. Dĩ nhiên cậu thích tiền, nhưng cậu cũng không phải loại người có tầm nhìn hạn hẹp —— thứ đáng giá nhất của cậu chính là trí tưởng tượng, kinh nghiệm của việc sống lại một lần nữa chính là “bảo vật vô giá”.
Ký hợp đồng làm nhà thiết kế, tặng toàn bộ bản quyền của thẻ bài cho câu lạc bộ sao? Có ngu mới đồng ý!
Cậu càng muốn làm một nhà thiết kế tự do hơn, thích thẻ bài gì thì làm thẻ bài đó, không cần nhìn mấy điều lệ ràng buộc của bất luận một câu lạc bộ nào.
Từ giờ cậu sẽ không bán bản quyền nữa, chỉ bán thẻ bài.
Võ Tòng chỉ nhằm vào hổ dữ, giá bản quyền là 300 ngàn.
Thứ Đại Ngọc nhằm vào còn rộng hơn nhiều —— toàn bộ các loại hoa.
Không bán bản quyền, mà chỉ lấy thẻ Đại Ngọc ra bán, chắc chắn một tấm thẻ Đại Ngọc cũng có thể bán được với giá không tồi.
Đem ra chợ đen bán giá thấp thật sự là thiệt thòi lớn, cậu hẳn là phải đem thẻ Đại Ngọc tới một nơi cao cấp hơn.
—— phòng đấu giá!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
144 chương
52 chương
10 chương
85 chương