Bậc thầy thẻ sao
Chương 16 : Sư đồ
Tại cổng bí cảnh đoàn ở sao Mộc, Tạ Minh Triết vào đoàn, Trần Tiêu trực tiếp gửi cho cậu hai tấm thẻ —— Nữ thần bão táp và Nữ thần băng tuyết cấp 70 max sao, một tấm là lốc xoáy kéo quái, một tấm là đóng băng khống chế diện rộng.
Đây là lần đầu tiên Tạ Minh Triết cầm được thẻ bảy sao, tâm tình rất kích động, cẩn thận nhận lấy thẻ bài: “Anh Trần, xài xong em sẽ trả lại!”
“Không cần trả, cho cậu đó.” Trần Tiêu dứt khoát nói.
“Cảm ơn anh Trần!” Ông chủ tốt thế này là rớt từ trên trời xuống đầu mình sao? Tạ Minh Triết cảm động nhìn qua anh thì thấy anh Trần đã sấm rền gió cuốn chui vào bí cảnh, hoàn toàn không để ý gì cả —— đại khái là với dân cày thuê mà nói thì thẻ 7 sao rất bình thường.
Ngoài năm người cày thuê bọn họ ra thì đội ngũ lần này còn có thêm năm ID lạ, đều là mấy người qua đường Trì Thanh tuyển tới.
Game giả lập thực tế ảo không thể mở nhiều tài khoản cùng lúc, nhân thủ của phòng cày thuê có hạn, đánh bí cảnh không đủ người cũng chỉ có thể lên kênh thế giới tuyển. May mà đồ rớt trong bí cảnh đều rớt theo số lượng đầu người, sẽ không nảy sinh tranh chấp về tài liệu, có thêm mấy người qua đường cũng không hề gì.
Bí cảnh này gọi là “Rừng Rậm Đêm Tối”, ngay lúc tiến vào bí cảnh thì tiểu quái đã bị kinh động, vô số ma cây lập tức nhào tới cả đội, dưới chân đều là từng đám dây leo xanh sẫm, điên cuồng quất tới tấp vào đám người xâm nhập.
Tạ Minh Triết chỉ lơ là một chút đã bị dây leo trói mất hai chân. Nhìn thấy đám dây leo muốn thuận theo cơ thể mình mà leo lên quấn vào cổ, Tạ Minh Triết liền giãy giụa muốn lui về phía sau, kết quả là càng giãy giụa, dây leo càng trói chặt hơn, toàn thân đều bị trói gô lại, cậu thật sự muốn nổi lửa đốt hết đám dây leo thành tinh này.
Đúng lúc đó, trên người cậu đột nhiên tỏa ra một ánh sáng nhè nhẹ —— có người sử dụng kỹ năng thẻ bài.
Tạ Minh Triết cảm thấy dây leo đã buông lỏng, rốt cuộc hai chân cũng cử động được, cậu lập tức nhảy về sau, quay đầu nhìn lại, Trì Thanh cầm một thẻ bài mang kỹ năng Tinh lọc đi tới, căn dặn: “Cẩn thận dưới chân. Dù trong bí cảnh người chơi bất tử nhưng vẫn sẽ bị khống chế.”
“Cảm ơn.” Tạ Minh Triết được cứu lập tức chạy theo chị Trì Thanh.
“Nhóc Mập, mau kéo đám dây leo về hướng bắc.” Trần Tiêu lên tiếng chỉ huy.
“Rõ!” Bàng Vũ thả Tê Giác ra. Con tê giác rống lên một tiếng rồi phóng vào trong đám dây leo, lôi đi một đống cành cây. Chỉ thấy đám dây leo rậm rạp chằng chịt như một bầy rắn dưới mặt đất đang nhanh chóng quấn quanh con tê giác, bao vây lại, trực tiếp quấn tê giác chết thành từng mảnh nhỏ!
“…” Tạ Minh Triết thấy toàn cảnh này có chút chấn động, sức chiến đấu của dây leo hệ mộc đáng sợ tới vậy sao? Thẻ tê giác có cây máu tới hơn 150 ngàn điểm, thế mà lại bị bóp chết trong nháy mắt?!
Đang khiếp sợ, cậu lại nghe Trần Tiêu nói: “Tiểu Tạ, mau đóng băng đám dây leo này.”
Đám dây leo vừa bóp chết con tê giác kia phát hiện mình bị lừa đi liền quay đầu tập thể, cấp tốc bao vây cả đội tựa như có ý thức.
Tạ Minh Triết vội vàng triệu hồi Nữ thần bão táp, nhắm thật chuẩn, một vòi rồng xuất hiện gom đám dây leo lại một chỗ, sau đó tiếp tục gọi ra Nữ thần băng tuyết —— bông tuyết giáng xuống từ trên trời, đóng băng toàn bộ dây leo. Từng đầu dây leo bị đông cứng bện lại cùng một chỗ, băng tuyết rơi xung quanh, nhìn y như bánh quai chèo.
Trần Tiêu nhìn về phía Tạ Minh Triết, trong lòng có chút tán thưởng: “Mau chạy!”
Cả đám lập tức đi theo anh Trần xông vào rừng rậm đốt hết bầy ma cây. Ngọn lửa cháy phừng phực không ngừng nhanh chóng thiêu rụi bầy quái thành tro bụi.
Sau khi đánh xong bầy quái cả đám lại bị dây leo quấn lấy, nhóc mập Bàng Vũ không nhịn nổi nữa chửi thề: “Mụ nó, cái bí cảnh này toàn là dây leo, đánh mãi không hết, cố tình bò ra đây chỉ để người chơi mắc ói, tui ghét nhất là đi farm ở mấy cái bí cảnh hệ mộc này…”
Tạ Minh Triết tỏ vẻ đồng cảm.
Tiến một bước bị dây leo trói chặt, tiến hai bước lại bị dây leo bu vào… Có muốn cho người ta đánh bí cảnh không hả?
Cả đường đều bị dây leo đu bám, rốt cuộc mọi người cũng chật vật đánh xong boss dây leo, Tạ Minh Triết đau đầu hỏi: “Còn đánh nữa không?”
Trần Tiêu đáp: “Chúng ta đi bí cảnh năm người khác, farm hết toàn bộ bí cảnh của sao Mộc.”
Bí cảnh năm người thì đơn giản hơn một chút, cộng thêm bọn Trần Tiêu rất mạnh, Tạ Minh Triết đi theo bọn họ nhanh chóng farm hết toàn bộ bí cảnh năm người.
Một chuyến tham quan toàn bộ bí cảnh sao Mộc này khiến cậu cảm nhận sâu sắc sự mạnh mẽ của đám sinh vật hệ mộc —— ngoại trừ dây leo có lực tấn công cực mạnh, còn có các loại hoa cỏ trông thì xinh đẹp mỹ miều nhưng lại mang theo một mớ kỹ năng khống chế như gây ảo giác, làm mất tầm nhìn, rất nhiều loài hoa còn có tạo ra trạng thái xấu như trúng độc, suy yếu, hỗn loạn.
Hệ mộc chỉ là một nhánh trong thế giới thẻ sao. Những thẻ bài hệ thủy, hỏa, thổ và kim khác chắc chắn cũng có đặc sắc của riêng chúng.
Sau khi thuận lợi đánh xong các bí cảnh hệ mộc, Trần Tiêu liền nói: “Trước hết giải tán, lát nữa đi ngủ sớm, ngày mai lại đánh các bí cảnh khác.”
Tạ Minh Triết gật gật đầu, nhìn thời gian, mười một giờ. Đội đã giải tán nên Tạ Minh Triết dứt khoát quay về không gian cá nhân tiếp tục nghiên cứu thẻ bài.***Cùng lúc đó, văn phòng câu lạc bộ Phán Quyết.
Nhiếp Viễn Đạo vừa dùng xong bữa khuya quay lại câu lạc bộ, hơi nhíu mày nhìn tấm thẻ Võ Tòng mà hội trưởng Huyễn Nguyệt vừa đưa cho.
Người đàn ông vốn có ngũ quan rắn rỏi, khi mày nhíu lại khiến người ta cảm thấy vô cùng nghiêm khắc.
Trên người đàn ông hơn ba mươi tuổi có một loại khí chất trầm ổn từng trải qua nhiều khó khăn trắc trở. Có lẽ là vì mỗi ngày luôn ở chung với những thẻ bài thú hoang như sói, hổ, sư tử, nên ánh mắt hắn luôn sắc bén như dã thú, khiến cho người ta không dám nhìn trực diện.
Nhiếp Viễn Đạo còn có một biệt danh là “Thú vương”, bởi vì toàn bộ thẻ ảo hình thú đều bị hắn ảnh hưởng. Trước khi hắn xuất hiện, số lượng thẻ bài hình thú ở trong thế giới thẻ sao không nhiều, kỹ năng cũng khá là đơn lẻ. Nhiếp Viễn Đạo là người đã hoàn thiện toàn bộ các loại thẻ ảo hình thú, những thẻ bài dã thú như hổ, báo, sói, sư tử đều có lực công kích cực kỳ dũng mãnh, cũng tự nhiên khiến cho lối chơi bao vây tấn công của dã thú trở thành một trường phái.
Huyễn Nguyệt không dám nhìn hắn, cúi đầu khẽ hỏi: “Nhiếp thần, anh cảm thấy tấm thẻ này thế nào?”
Nhiếp Viễn Đạo đưa máy tính bảng cho người bên cạnh: “Tiểu Lam, cậu xem thử đi.”
Người ngồi bên cạnh hắn tên là Sơn Lam, năm nay 22 tuổi, cũng là bài thủ nổi tiếng trong liên minh, được các fan gọi là “Lam thần”.
Nếu như nói ánh mắt của Nhiếp thần sắc bén tới nỗi không ai dám nhìn thẳng thì Lam thần chính là một người cực kỳ hòa nhã, đôi mắt khi cười cong lên thành một đường vòng cung, giọng anh cũng vô cùng mềm mại, cộng thêm làn da trắng nõn, dung mạo thanh tú, tính tình cũng rất tốt, khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.
Sơn Lam là đồ đệ duy nhất của Nhiếp Viễn Đạo, toàn bộ set thẻ cũng đều là động vật.
Có điều, Nhiếp Viễn Đạo thích đấu pháp đánh bùng nổ cận chiến, toàn bộ thẻ trong tay đều là dã thú hung dữ như Bạch Hổ, Sư Tử, Tê Giác Đen, Sói Hoang —— set thẻ thú hoang dùng bạo lực nghiền ép đối thủ chính là nét đặc sắc của Nhiếp Viễn Đạo, đơn giản dứt khoát, không đợi chờ.
Còn Lam thần thì lại thích lối chơi tập kích trên không, hình tượng các thẻ bài của anh đều rất xinh đẹp. Chẳng hạn như Sếu Trắng, Bạch Ưng, Sơn ca, Khổng Tước, còn có thẻ chiến đấu trên không mạnh nhất liên minh, “Phượng Hoàng Lửa” và “Phượng Hoàng Băng”, tất cả đều chế tạo dựa theo sự chỉ đạo của sư phụ.
Phối hợp không chiến và lục chiến của cặp thầy trò này vô cùng ăn ý, là tổ hợp cực mạnh trong những trận đánh đôi của liên minh.
Sư đồ hai người ở cùng phòng, bình thường cũng như hình với bóng —— bởi vì Lam thần rất kính trọng sư phụ nên luôn thích ở bên cạnh người, sư phụ đi đâu anh liền theo tới đó. Lam thần hung dữ đánh người không nương tay khi thi đấu, ở trong mắt các nhân viên làm việc tại câu lạc bộ Phán Quyết chính là “cái đuôi” của Nhiếp Viễn Đạo.
Nhận lấy thẻ Võ Tòng từ sư phụ, Sơn Lam nhìn kỹ số liệu thẻ bài một chút rồi nhẹ nhàng hỏi: “Hội trưởng mua được thẻ bài này ở đâu?”
Huyễn Nguyệt đáp: “Tại chợ đen, hôm nay tình cờ mua được.”
Sơn Lam phân tích: “Không đem tới phòng đấu giá để bán được giá cao mà lại bán giá thấp ở chợ đen, chứng tỏ tác giả của tấm thẻ này không biết tới giá trị thẻ bài và giá cả thị trường, có lẽ người này vẫn chưa đọc thông báo của nhà phát hành, nên không biết kỹ năng chỉ định chết tức thì chỉ mới được thêm vào kho dữ liệu gần đây —— là người mới bắt đầu chơi game này đúng không?”
Huyễn Nguyệt lập tức đáp: “Đúng vậy, theo như cô bé Song Song mua tấm thẻ này thì tác giả là người mới cấp 15, tên là Chú Béo.”
“Chú Béo?” Sơn Lam nhẩm đi nhẩm lại cái tên kỳ cục này, rồi quay đầu nhìn Nhiếp thần, “sư phụ, anh tính sao?”
Nhiếp Viễn Đạo vẫn trầm mặc nãy giờ, lúc này mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp hết sức bình tĩnh: “Hôm đại hội tổng kết ở mùa giải trước, Đường Mục Châu đột nhiên đề nghị thêm kỹ năng chỉ định chết tức thì vào kho dữ liệu, cậu biết tại sao tôi lại đồng ý không?”
Sơn Lam nghiêm túc suy đoán: “Có phải vì hiện tại có rất nhiều tuyển thủ trong liên minh bắt chước đại thần Trịnh Phong, liên tục tích trữ những thẻ bài tăng HP, động chút lại lấy thẻ ra chồng tầng HP lên hơn 150 ngàn máu, nếu cứ như thế thì thi đấu sẽ dần trở nên nhàm chán?”
Nhiếp Viễn Đạo đưa mắt nhìn đồ đệ khen ngợi, gật đầu nói: “Trên thực tế, không phải Đường Mục Châu đưa ra đề nghị này để nhằm vào Trịnh Phong, hệ thổ vốn là đánh theo lối phòng ngự phản công, set thẻ của lão Trịnh hoàn toàn hợp tình hợp lý, chúng ta cũng có biện pháp để đối phó hắn ta. Nhưng quan trọng là, nhìn thấy thời gian sống sót của đống thẻ bài nhà lão Trịnh khá dài, nên đám tuyển thủ khác bắt đầu bắt chước ào ào, tăng HP cho thẻ bài của mình.”
Nói đến đây, đáy mắt người đàn ông hiện lên một tia nuối tiếc: “Những người mới bước chân vào thi đấu mấy năm gần đây luôn chạy theo phong trào, bắt chước, học theo set thẻ của lớp người cũ, không có sáng tạo của riêng mình. Không còn như mùa giải thứ năm, mùa giải xuất hiện rất nhiều thiên tài, tạo ra rất nhiều lối chơi đặc sắc.”
Sơn Lam ra mắt ở mùa giải thứ bảy, vào mùa năm anh vẫn còn là một cậu nhóc chạy theo học hỏi sư phụ, nhớ tới cái năm huy hoàng đó, anh cũng không nhịn được nói: “Quả thật mùa giải thứ năm nhân tài xuất hiện liên tục, Đường Mục Châu hoàn thiện set thẻ hệ mộc, Phương Vũ và Kiều Khê sáng tạo ra đấu pháp hệ thủy hoàn toàn mới, còn cả các loại thẻ bài ma quỷ, bùa chú, phép thuật. Rõ ràng là những tuyển thủ hiện giờ không cách nào so sánh được với các tuyển thủ lúc đó.”
Nhiếp Viễn Đạo lạnh lùng nói: “Vài người mới chỉ thấy cái lợi trước mắt, vì muốn tạo ra thành tích mà trực tiếp bắt chước, thậm chí là phục chế set bài khác của các đại thần, lười biếng động não suy nghĩ. Đường Mục Châu đưa ra ý tưởng ‘chỉ định chết tức thì’ chỉ vì muốn thay đổi tình trạnh hiện tại của liên minh. Thi đấu mấy năm nay càng ngày càng không có ý nghĩa, liên minh cũng cần phải thay máu mới.”
Sơn Lam nói tiếp: “Vậy nên tại đại hội mùa giải trước, đa số lão tướng đều ủng hộ Đường thần, còn phản đối toàn là mấy người không có phong cách riêng, mới nổi vào khoảng hai năm gần đây. Họ sợ sau khi kỹ năng chết tức thì xuất hiện, vương bài của mình bị bóp chết, thì không biết nên đấu lại như thế nào. Tuyển thủ chuyên nghiệp muốn chiến thắng thì set thẻ chỉ là cơ sở, mấu chốt vẫn là tốc độ phản ứng và năng lực đối phó. Với thực lực của sư phụ thì dĩ nhiên không cần phải sợ thẻ bài chỉ định chết tức thì.”
Nhiếp Viễn Đạo gật đầu: “Ừ, tôi càng có hứng thú với tác giả lá bài này hơn.”
Huyễn Nguyệt: “…”
Tui là ai, tui đang ở đâu, tui nên nói gì đây?
Hai vị đại thần thảo luận không coi ai ra gì. Huyễn Nguyệt không chen vào được một câu nào, cảm giác bản thân là một cái bóng đèn siêu to.
May mà Lam thần vẫn tri kỷ nhớ tới y, mỉm cười quay về chuyện chính: “Hội trưởng, đúng lúc gần đây tôi và sư phụ cũng đang nghiên cứu thẻ bài chỉ định chết tức thì, nếu người tên Chú Béo có thể tạo ra thẻ này thì chắc chắn chỉ số tinh thần của hắn không thấp hơn bọn tôi.”
Kho dữ liệu đưa ra yêu cầu rất cao khi thiết kế thẻ bài mang kỹ năng chỉ định chết tức thì, không thể tùy tiện vẽ ra một con cá để đi rỉa mấy cái cây của Đường Mục Châu. Kỹ năng giết chết phải có liên quan tới bản thân tấm thẻ, đồng thời cũng phải hợp lý. Kỹ năng “Võ Tòng đánh hổ” của tấm thẻ này được thiết kế rất khéo léo, người đàn ông có cơ thể cường tráng dùng một quyền đập vào đầu con hổ, trên lý thuyết mà nói thì chỉ cần người có sức lực đủ mạnh, cũng có khả năng đập nát óc một con hổ.
Sơn Lam vô cùng tán thưởng thiết kế kỹ năng của thẻ bài này, nhìn Nhiếp Viễn Đạo nói: “Sư phụ, chúng ta có nên thử kéo người này về không?”
Nhiếp Viễn Đạo trực tiếp đứng lên rời khỏi sofa, quay người sang cầm lấy mũ giáp của mình, bình tĩnh nói: “Tác giả tấm thẻ này tuyệt đối là nhân tài hiếm có. Nhanh chóng đi tìm Chú Béo, tôi muốn gặp hắn.”
Thấy Nhiếp Viễn Đạo xoay người đi tới đại sảnh câu lạc bộ, Sơn Lam lập tức bám đuôi: “Sư phụ, em cũng đi.”
Huyễn Nguyệt đau đầu đuổi theo hai vị đại thần: “Bọn tôi vẫn đang tìm Chú Béo, nhất định sẽ nhanh chóng tìm được người!”***Tạ Minh Triết đang ở trong game nghiên cứu thẻ bài, hoàn toàn không ngờ hai tấm thẻ Võ Tòng và Đại Ngọc mình tiện tay làm ra lại có kỹ năng quá hiếm thấy, một tấm chỉ định thẻ hổ dữ chết tức thì, một tấm chỉ định thẻ hoa chết tại chỗ, làm kinh động tới hai nhân vật cấp boss của liên minh thẻ sao —— Nhiếp Viễn Đạo và Đường Mục Châu.
Hơn nữa còn khiến hai vị đại thần đích thân chạy vào trong game tìm mình!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
144 chương
52 chương
10 chương
85 chương