Bậc Thầy Thẻ Bài
Chương 89 : Huênh hoang đến vậy sao?
Thành phố Thanh Minh.
Khu kiểm tra.
"Anh chính là Lục Minh nhỉ."
Trong nhóm thành viên của phân hội Trùng Dương, một thanh niên nhìn về phía Lục Minh: "Xin chào, tôi là Lý Hạo Nhiên."
"Xin chào."
Lục Minh khẽ gật đầu.
"Cậu rất tài năng, rất có bản lĩnh."
Lý Hạo Nhiên tán thưởng nói.
Lục Minh biết rõ trận đấu hai sao có cha của anh ta ra tay nhưng vẫn dám xông trận. Lục Minh đúng là có bản lĩnh, lại cộng thêm mấy tấm thẻ bài nổi tiếng kia, quả là hạt giống tốt!
"Có hứng thú tới phân hội Trùng Dương của chúng tôi phát triển không?"
Lý Hạo Nhiên thản nhiên nói.
Soạt!
Toàn bộ khu kiểm tra trở nên yên tĩnh.
Mọi người trong phân hội Thanh Minh đều vô cùng phẫn nộ.
Thật quá đáng!
Dám cướp người ngay trước mắt bọn họ ư?!
"Nếu có hứng thú, lát nữa khi trận đấu kết thúc, hãy liên lạc với tôi."
Lý Hạo Nhiên bình tĩnh nói.
Ánh mắt của những người xung quanh?
Anh ta vốn không quan tâm.
Nói thật.
Đến hội trưởng phân hội Trùng Dương của họ, anh ta cũng chẳng coi ra gì. Từ khi chế tạo ra thẻ bài siêu cấp, anh ta đã không coi những người này ra gì rồi!
Thấy Lục Minh có tài năng, anh ta muốn mời đến, chỉ vậy thôi.
Ánh mắt của bọn họ?
Ai quan tâm chứ.
Lục Minh: "..."
Thiên tài bây giờ đều huênh hoang như vậy sao?
"Bắt đầu đi."
Sắc mặt của Trương Dương tái xanh.
Dám lôi kéo trước mặt ông ta, người của phân hội Trùng Dương thật quá hung hăng rồi.
Cuộc thi rất đơn giản.
Bởi vì chỉ là trận đấu giao hữu nội bộ, vì thế mọi người cũng không chuẩn bị phức tạp lắm. Sau khi hội trưởng của hai phân hội làm xong bản vẽ thiết kế, hai bên trực tiếp vẽ thẻ thi đấu một sao rồi đặt vào sân thi.
"Để tôi thi trận đầu cho."
Bên phía phân hội Trùng Dương, một người trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi bước lên.
Người bên phân hội Thanh Minh sầm mặt lại.
Ở cái tuổi này rồi...
Người của phân hội Trùng Dương thật sự muốn thắng đến nỗi không cần cả sĩ diện nữa rồi sao!
Thông thường, cho dù chuyên gia chế tạo thẻ bài cực kém thì sau nhiều năm trải đời chậm rãi tu luyện, đến khi bốn mươi, năm mươi tuổi, chắc họ cũng đạt được ba sao nhỉ?
Dù sao thì từ chuyên gia thẻ bài một sao đến ba sao cũng không có bất cứ trở ngại nào!
Chỉ cần tích lũy là đủ!
Mà người này...
Đã ở tuổi này rồi vậy mà vẫn chỉ có một sao!
Bình thường, muốn tìm chuyên gia chế tạo thẻ bài kiểu này cũng khó!
Lúc này.
Người trung niên kia bước lên sân khấu, bắt đầu vẽ theo đường vân của thẻ thi đấu một cách vô cùng chuyên tâm, sau khi hoàn mỹ sao chép lại thẻ bài đó, ông ta tiến hành kiểm tra.
Tít...
Chỉ số sao chép, chín mươi điểm!
"Chín mươi điểm?"
Mọi người giật mình.
Điểm số này... cao quá đi!
Phải biết rằng, dù chỉ là thẻ thi đấu một sao, đường vân một sao, nhưng đây là thẻ do chuyên gia chế tạo thẻ bài cấp hội trưởng thực lực thâm hậu đích thân vẽ!
Cũng có nghĩa là, trong phần thi một sao, người này đã sao chép giống hội trưởng đến vậy sao?
Trình độ này...
"Là anh, Quách Văn Hâm."
Trương Dương đột nhiên nhớ ra.
Đây là một người kỳ lạ!
Ông ta là chuyên gia chế tạo thẻ một sao.
Nhưng ông ta cho rằng việc phát triển thẻ bài một sao trong giai đoạn hiện tại vẫn chưa thực sự hoàn thiện, vì thế ông ta không muốn tiến lên hai sao, mà ở lại giai đoạn một sao để không ngừng nghiên cứu!
Ông ta tự phế năng lượng tu vi để ở lại giai đoạn một sao!
Trải qua hơn mười năm nghiên cứu, ông ta cũng đã thành công hoàn thiện nền tảng của thẻ bài một sao! Thậm chí vì vậy nên ông ta đã nhận được sự biểu dương của Tổng bộ Hiệp hội Chuyên gia Chế tạo Thẻ bài!
Có tin đồn, ông ta thậm chí đã chế tạo ra thẻ tăng cấp một sao trong giai đoạn một sao!
Người này vô cùng đặc biệt!
"Là tôi."
Quách Văn Hâm cười bình thản.
Nhưng trong nụ cười mơ hồ có chút tự hào.
Ông ta hiểu rõ tư chất của bản thân bình thường, ở cấp cao hơn chỉ có thể làm kẻ vô danh tiểu tốt, vì vậy chẳng thà ở lại cấp một sao nghiên cứu, trở thành một chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao có tiếng tăm.
Những năm gần đây, cuộc sống cũng rất thoải mái.
"Có hơi phiền phức rồi đây."
Đám người Trương Dương ai nấy đều bày ra vẻ mặt khó coi.
Người này...
"Nếu cậu vẫn ở cấp một sao, có lẽ tôi vẫn có thể thi đấu với cậu."
Quách Văn Hâm nhìn về phía Lục Minh, thở dài nói: "Đáng tiếc nhỉ."
"Ha ha."
Lục Minh cười mỉm: "Không sao"
"Nào, Tiểu Bạch, em thử đi."
Lục Minh nói.
"Dạ."
Lúc này Tiểu Bạch mới đi lên sân thi đấu.
"??"
Bên phía Trùng Dương khẽ ngẩn người.
Một đứa trẻ?
Vậy là phân hội Thanh Minh đã bỏ cuộc rồi sao?
Nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên thì bọn họ lập tức nhìn thấy cô bé đi lên nhìn thẻ bài, sau đó soạt soạt soạt, cô bé múa bút chế tạo thẻ bài nhanh như bay.
Ba mươi giây, cô bé thu bút dừng lại.
"Được rồi."
Tiểu Bạch trở lại bên cạnh Lục Minh.
"??"
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Đám người Trương Dương vẫn chưa hoàn hồn thì mọi chuyện đã kết thúc rồi ư?
Các chuyên gia kiểm tra thẻ bài đi lên nhìn rồi tiến hành đánh giá một cách thận trọng. Họ nhìn thẻ bài bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi tuyên bố điểm.
Một trăm hai mươi điểm!
"Sao có thể chứ?"
Quách Văn Hâm không kìm được mà nhảy dựng lên.
Điểm số kiểu quái gì vậy!
Chẳng phải điểm tối đa là một trăm sao?!
"Ha ha."
Ông ta cười giễu.
Bây giờ đang livestream đấy, gian lận cũng không cần phải rõ ràng như vậy đâu...
Sau đó, khi nhìn thẻ bài của Tiểu Bạch, ông ta lập tức ngây người. Đám người Trương Dương liếc nhìn, họ cũng lập tức kinh hãi, đây, đây...
Đường vân mà cô bé vẽ ra còn hoàn mỹ hơn cả đường vân của hai vị hội trưởng!
Đúng vậy, sao lại có điểm số một trăm hai mươi ư?
Đương nhiên là vì hoàn mỹ hơn cả bản gốc!
Những đường vân này...
Quả đúng là bản sao chép hoàn mỹ nhất!
"Ha ha."
Lục Minh cười không nói gì.
Cải thiện một sao?
Thẻ tăng cấp?
Đùa à!
Tiểu Bạch là người có thể làm ra "thẻ tan biến" trong vòng mấy phút đồng hồ thôi đấy! Nền tảng và tài năng của cô bé hiện nay, ngay cả Lục Minh cũng không phải là đối thủ!
Huống hồ chỉ là một tên Quách Văn Hâm?
"Cháu học bao lâu rồi?"
Quách Văn Hâm ngạc nhiên.
Tuổi của Tiểu Bạch còn quá nhỏ, nhỏ đến mức khiến người ta hoang mang.
"Một tháng?"
Tiểu Bạch xòe tay ra tính.
"..."
Quách Văn Hâm suýt ói máu.
Một, một tháng? Vậy có nghĩa là ông ta chế tạo thẻ ở giai đoạn nền tảng mấy chục năm, vậy mà nền tảng còn không bằng một bé gái ư?!
Chuyện này, chuyện này, chuyện này...
"Em tên là Tiểu Bạch đúng không."
Lý Hạo Nhiên hứng thú nhìn cô bé trước mặt, giống như nhìn thấy hình ảnh của bản thân thời niên thiếu.
Ha ha.
Kinh ngạc?
Những tên dốt nát này.
Đối với thiên tài như bọn họ, đây mới là bình thường!
Phân hội trưởng thì đã sao?
Chẳng qua mấy người đó lớn hơn họ mấy tuổi mà thôi!
Cô bé có nền tảng vượt xa so với phân hội trưởng của một thành phố vùng ven tuyến năm, sáu thì có gì lạ chứ? Phải biết rằng năm đó khi còn là một sao, anh ta cũng đã đạt cấp độ như vậy!
Ừm...
Đứa bé này rất giỏi.
"Có hứng thú đến phân hội Trùng Dương phát triển không?"
Lý Hạo Nhiên nhìn về phía Tiểu Bạch: "Nếu có hứng thú, lát nữa khi cuộc thi kết thúc hãy đến gặp tôi."
Soạt!
Phòng họp lại trở lên yên tĩnh.
Tiểu Bạch: "..."
Lục Minh: "..."
Bây giờ thiên tài đều huênh hoang như vậy sao?
Đến streamer đang hò hét người anh em tuyệt lắm cũng không kìm được nhìn Lý Hạo Nhiên, người này thẳng thắn quá nhỉ?
Trận đầu tiên mấy người thua rồi!
Thua rồi đó!
Khóe miệng của hội trưởng phân hội Trùng Dương giật giật.
Đứa trẻ Lý Hạo Nhiên này tốt về mọi mặt, chỉ là quá ngây thơ!
Những thứ như nhân tình thế thái, thỏa hiệp, đối với đứa luôn thuận lợi, đoạt được vô số danh hiệu đầu bảng ở thành phố Trùng Dương như anh ta vốn không tồn tại!
Cơ bản chưa từng trải qua những chuyện như thế này!
Cũng không ai dám góp ý nhiều với anh ta.
Lúc đó nên cho đứa trẻ này đến Học viện Đệ Nhất mới đúng!
Ông ta thấy hơi tiếc, không hiểu tên Lý Ái Quốc nghĩ thế nào mà nhất định đòi giữ Lý Hạo Nhiên ở lại thành phố Trùng Dương này, đến đại học cũng cho học ở đây.
Kết quả...
Tính cách thành ra như vậy.
"Trận thứ hai thôi."
Ông ta nhanh chóng đổi chủ đề.
Trận này, Lục Minh đấu với Lý Ái Quốc.
"Cậu rất giỏi."
Lý Ái Quốc điềm đạm nói: "Nếu cậu đã đạt đến hai sao đỉnh cao, tôi chắc cũng không phải đối thủ của cậu. Nhưng bây giờ, trình độ của cậu vẫn còn hơi yếu."
Ông ta biết Lục Minh vẫn còn con bài chưa lật - xếp lớp.
Nhưng.
Xếp lớp cũng cần phải tiêu hao năng lượng!
Với trình độ vừa mới lên hai sao hiện tại của Lục Minh, có thể xếp được bao nhiêu lớp chứ? Nhiều nhất cũng chỉ xếp được thứ vô dụng như "Côn" thôi, có ý nghĩa gì chứ?
Điều này ông ta biết, con trai của ông ta cũng biết.
"Ha ha."
Lục Minh cười sâu xa.
"Bắt đầu đi."
Trương Dương tuyên bố, hai người gần như bắt đầu chế tạo thẻ bài cũng một lúc.
Thi đấu hai sao là đấu về uy lực, thời gian chế tạo thẻ bài không bị giới hạn nhiều lắm. Nhưng với trình độ của chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao, họ cũng không thể lãng phí quá nhiều thời gian.
Vẻn vẹn hai mươi phút.
Trong tay Lý Ái Quốc là tấm thẻ bài đã chế tạo xong.
"Ding"
Kiểm tra bằng máy.
Cấp thẻ bài: Ba sao.
Mức dao động năng lượng: Ba sao sơ cấp.
"Ba sao!"
Rất nhiều người đứng ngồi không yên.
Lý Ái Quốc là chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao mà lại có thể chế tạo ra thẻ bài ba sao ư?!
Phải biết rằng, năng lượng của chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao và chuyên gia chế tạo thẻ bài ba sao cách biệt vô cùng lớn, giống như cách cả một con sông vậy. Nếu muốn nghiên cứu, không biết phải tiêu hao bao nhiêu thẻ năng lượng nữa!
Vậy mà ông ta đã thật sự làm được!
"Tốt lắm."
"Quả nhiên là Lý Ái Quốc!"
Hội trưởng phân hội Trùng Dương vô cùng hài lòng.
Mặc dù Lý Ái Quốc là chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao nhưng còn mạnh hơn cả một chuyên gia chế tạo thẻ bài ba sao bình thường! Dù sao ông ta đã dùng cả đời đẻ nghiên cứu thẻ bài ở giai đoạn hai sao rồi.
"Ba sao…"
Trương Dương rất lo lắng.
Tên Lý Ái Quốc đã đạt đến trình độ này rồi sao?
Chế tạo thẻ bài vượt cấp!
Sao ông ta có nhiều tài nguyên như vậy chứ?
Ồ.
Lý Hạo Nhiên...
Đợi đã.
Vì thế ông ta đã dùng tài nguyên của con trai để bản thân có thể bứt phá?!
Điên rồi?
Trương Dương không dám tin.
Phải biết rằng, rất nhiều người quyết làm mọi việc bất chấp tốn kém là hy vọng con mình ngày càng mạnh hơn, ai lại lợi dụng tài nguyên của con mình để giúp bản thân tu luyện chứ?!
Ông ta không sợ làm cản bước Lý Hạo Nhiên sao?
Có điều nghĩ kĩ lại thì ông ta cũng đã năm mươi tuổi rồi, vậy mà vẫn đến tham gia thi đấu giao hữu thì cũng đủ hiểu!
Da mặt rất dày.
Dây phải người như vậy, còn có cách nào chứ?
Lục Minh...
Thật sự không có vấn đề gì chứ?
"Mạnh quá."
"Không hổ là cha của Lý Hạo Nhiên."
"Đúng vậy, xem ra cái gọi là thiên phú cũng do di truyền cả đấy, nếu năm đó ông ta không bị thương, chắc giờ đã là một chuyên gia chế tạo thẻ bài có tiếng tăm rồi!"
"Còn phải nói sao?"
"Đáng tiếc."
Mọi người nhỏ giọng xì xào.
Lý Ái Quốc ở trên đài mặt mày sáng rỡ, ngay cả bản thân ông ta cũng bắt đầu tin rằng nếu không bị thương, bây giờ ông ta đã là một cao thủ chế tạo thẻ bài rồi!
Mà đúng lúc này, Lục Minh đã hoàn thành việc chế tạo thẻ bài.
Nhưng không có nhiều người chú ý.
Dù sao có cha của Lý Hạo Nhiên ở đây, thắng lợi trận này đã quá rõ ràng. Nhưng đạo diễn hình ảnh vẫn rất chuyên nghiệp quay đến cảnh Lục Minh kiểm tra thẻ bài.
"Ding"
Kiểm tra bằng máy.
Cấp thẻ: Ba sao.
Mức dao động năng lượng: Ba sao cấp cao nhất!
?!
Mọi người kinh ngạc trợn tròn mắt.
"Ba sao cấp cao nhất?!"
Từng tiếng kêu ngạc nhiên vang lên.
Lục Minh cũng làm ra thẻ bài ba sao, lại còn là ba sao cấp cao nhất?!
Soạt!
Soạt!
Từng ánh mắt tò mò đảo qua tấm thẻ bài trong tay Lục Minh, cảm nhận một cách rõ ràng năng lượng ẩn chứa trong tấm thẻ. Nó hiển nhiên vượt qua trình độ của một thẻ ba sao thông thường!
Đây… thật sự là một thẻ bài ba sao cấp cao nhất!
Việc này...
Sao có thể?
Lý Ái Quốc không dám tin.
Sao cậu ta có thể làm ra thẻ bài ba sao chứ?
Bởi vì đã ở cấp hai sao đỉnh cao không biết bao nhiêu năm rồi, lại có một đứa con trai có tài nguyên vô hạn chèo chống, ông ta mới có thể chạm đến trình độ này!
Học được một tấm thẻ bài ba sao!
Lục Minh thì sao?
Cậu ta mới vừa bước vào hai sao!
Vậy mà lại làm được thẻ bài ba sao cấp cao nhất?
Thiên phú...
Mọi người kích động.
Hừm.
Tiểu Bạch cố gắng khống chế bản thân, đám người chưa từng va chạm xã hội này, sư phụ lợi hại lắm đó, đây chính là tấm thẻ anh phần mộ đang ngủ đó! Một tấm có thể đánh bại mười tấm của các người!
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
66 chương
115 chương
1388 chương
56 chương
48 chương