Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 268 : Anh là bậc thầy, anh nói là được!

Editor: Nguyetmai Thành phố Thanh Minh. Cửa hàng. Lục Minh không thay đổi sắc mặt nhìn vật nhỏ đang rung trên bàn của mình. Ùng... Ùng... Thứ đó không ngừng rung động, rất nghịch ngợm. Ha ha. Máy truyền tin chết tiệt, từ sau khi Lý Hạo Nhiên gửi tin nhắn đến, nó vẫn chưa dừng lại... vẫn luôn rung... Mày cho rằng mày là thứ chuyên nghiệp như người ta chắc?! Soạt! Lục Minh thẳng thắn vứt nó qua một bên. Chuyên gia thẻ kiếm... Bây giờ cứ nghĩ đến là anh lại thấy đau đầu. Từ trước đến giờ, anh đều cố gắng không tuyển người cho nghề nghiệp này, cố gắng khống chế số lượng người của nghề nghiệp này, không ngờ.... Bất giác, nó đã có những bốn người! Thậm chí... Có thể sẽ có nhiều hơn! "Tiểu Tiểu Kiếm." "Mày nói xem, tao làm vậy đúng hay sai?" Lục Minh thở dài. Anh đã quen với sự cô đơn. Anh càng không thích phải gánh nhiều trách nhiệm. Chuyên gia thẻ kiếm ngày càng nhiều, tương lai của tất cả mọi người đều giống như một trách nhiệm, khiến Lục Minh lại đắm chìm trong suy nghĩ. Anh không thích cảm giác này. Mà bây giờ... Ôi. Lục Minh nhìn về phía ngoài cửa sổ, không che giấu được đau buồn. Anh chỉ muốn làm một kẻ không có tương lai. Thật sự. "???" Tiểu Tiểu Kiếm nhìn Lục Minh đang suy tư, rất không hiểu: "Cậu suy tư cái con khỉ ý, sự phát triển của chuyên gia thẻ kiếm hiện giờ có liên quan gì tới cậu chứ?!" Bị điên à! Tuyên truyền và bài viết đều do Lý Hạo Nhiên chỉnh sửa. Thi đấu là Tiểu Nghiêm đánh. Ngay cả nghiên cứu nhuộm màu các kiểu cũng là Tiểu Bạch làm ra! Trong số đó... Có công lao của cậu chắc? Ngoài làm linh vật ra, cậu còn có tác dụng gì? Suy tư? Cậu suy tư cái gì chứ? "..." Lục Minh im lặng trong khoảnh khắc, kéo Tiểu Tiểu Kiếm vào góc phòng đánh cho một trận. M* kiếp. Mày lắm mồm quá! ... Đánh Tiểu Tiểu Kiếm một trận, Lục Minh thoải mái hơn rất nhiều. Sau đó... Cũng không lo lắng về chuyện của chuyên gia thẻ kiếm nữa. Mặc dù Tiểu Tiểu Kiếm nói chuyện khó nghe, nhưng lời nói cũng có chút đạo lý, chuyện phát triển chuyên gia thẻ kiếm hiện nay đâu liên quan gì đến anh đâu... Khụ khụ. Lý Hạo Nhiên rõ ràng đã có quy hoạch và tương lai rồi. Nếu như thế. Ừm... Anh cũng lười xía vào. "Hạo Nhiên." "Tôi tắt đơn xin gia nhập phía tôi, sau này tin nhắn đều gửi qua chỗ cậu nhé. Về sau, cậu toàn quyền xử lý những chuyện này, không được hạ thấp tiêu chuẩn nhé!"  Lục Minh dùng máy truyền tin của Tiểu Bạch gửi tin nhắn. ... Nơi nào đó, Lý Hạo Nhiên nhận được tin nhắn, kích động suýt nhảy cẫng lên. Toàn quyền xử lý! Đây là sự tín nhiệm tuyệt đối của sư phụ! Điều này có nghĩa... Anh sắp có quyền tuyển người tuyệt đối rồi! "Quy tắc ngầm! Quy tắc ngầm!" Thiếu niên áo đen hưng phấn nói. "Cút!" Lý Hạo Nhiên thuận chân đá một cước. M* kiếp. Không thể làm chuyện gì chính đáng chút sao?! "Hứ!" Thiếu niên áo đen bĩu môi. Quay đầu trở lại góc nhà bắt đầu tu luyện một cách im lặng: "Dao găm, dao găm, mày đã lớn rồi, là một dao găm trưởng thành, phải học cách tự tu luyện thôi..." "..." Lý Hạo Nhiên đau đầu: "Em làm vậy không được đâu, em có phải chuyên gia thẻ kiếm đâu!" "Nói nhảm!" Thiếu niên áo đen cười nhạt: "Chuyên gia thẻ kiếm các anh làm được, sao em lại không được chứ?" Cậu ta đã nhìn thấy toàn bộ quá trình niệm chú của Lý Hạo Nhiên đó! Không có chút hàm lượng kỹ thuật nào! Thậm chí... Ngay cả thứ kỳ quái cũng không có, chỉ có hai chữ - thành tâm. Nếu như thế, Lý Hạo Nhiên có thể xuất hiện linh thẻ, vì sao cậu ta không thể chứ?! Chuyện này đâu liên quan gì đến nghề nghiệp! Logic của cậu ta rất nghiêm túc. "Có giỏi thì anh nói ra nguyên nhân chuyên gia thẻ kiếm làm xuất hiện linh thẻ đi." Thiếu niên áo đen lạnh lùng nói. Lý Hạo Nhiên: "..." Anh ta thật sự không biết. "Anh xem." Thiếu niên áo đen bĩu môi, tiếp tục ngồi chồm hổm trong góc phòng mặc niệm. Lý Hạo Nhiên nhìn trời. Việc này... Anh ta biết khuyên sao đây? Bỏ đi. Kệ vậy. Như vậy cũng an toàn hơn so với việc cậu ta ra ngoài làm nhiệm vụ. Ồ... Lý Hạo Nhiên nhìn một đống danh sách tên vài tư liệu xin gia nhập, nhớ kĩ lời sư phụ dạy, những người có chỉ số nhan sắc thấp, thiên phú kém đều không được nhận! Muốn phát triển chuyên gia thẻ kiếm thì thiên phú phải được đưa lên hàng đầu! "Anh như vậy có còn thời gian tu luyện không?" Thiếu niên áo đen đột nhiên hỏi. Anh ta nghĩ, tinh lực của Lý Hạo Nhiên đều đã dồn vào việc của chuyên gia thẻ kiếm rồi! Đơn xin gia nhập, chỉnh lý tài liệu, viết chiến thuật, nhiều chuyện phiền phức như vậy, cứ tiếp tục thế này, dần dần Lý Hạo Nhiên sẽ bị người khác vượt mặt mất! "Anh như vậy không được đâu." Thiếu niên áo đen nghiêm túc nói: "Em biết anh thích nghề nghiệp này! Em biết anh muốn phát triển nghề nghiệp này! Nhưng trở nên mạnh mẽ mới là điều cơ bản!" "Anh phải tu luyện cho thật tốt." Thiếu niên áo đen thở dài. "..." Lý Hạo Nhiên nhìn cậu ta một cách kỳ lạ. "Sao thế?" Thiếu niên áo đen hoang mang. "Nè." Lý Hạo Nhiên chỉ vào góc khách sạn. Nơi đó, thẻ gốc của Lý Hạo Nhiên đang không ngừng phát sáng, phát sáng. Trong mơ màng, có thể cảm nhận được năng lượng trên thẻ gốc đang nhẹ nhàng tăng lên. Thiếu niên áo đen nhìn thoáng qua, lập tức im bặt. Ồ. Đã quên mất thứ này. Chết tiệt! Thế là cậu ta lại ghen tức, đành ngồi xổm trong góc phòng tiếp tục niệm. ... Vùng ngoại thành. Nơi nào đó. Màn sáng lơ lửng, những người tiên phong suy diễn tương lai. Ùng... Ùng... Ánh sao điểm xuyết lại tạo thành một bản đồ sao. Một con cá, một thanh xà, hai con rắn, một thanh kiếm... Năm bức tranh linh thể mờ ảo, bám vòng quanh bản đồ của thành phố Thanh Minh, nhưng linh thể này có hơi khác với những gì mà họ dự đoán. Rắn... Tại sao lại xuất hiện? Tại sao lại có hai con? Một đực một cái, thể hiện cho điều gì? Âm dương hai cực? Sống mái song sát? "Tin tức tôi bảo cậu xác nhận thế nào rồi?" Người tiên phong đột nhiên hỏi. "Đã xác nhận lần thứ hai, đích thực là rắn cái, không chỉ những người đó thấy được, ngay cả phía cảnh sát cũng đã có xác nhận, thậm chí..." "Còn có video!" "Chính là video ảo ảnh lóe lên lần trước..." "Tuy không rõ ràng cho lắm, nhưng đủ để chứng minh sự tồn tại của con rắn cái kia." Một nhân viên phụ trách nói. "Thật không?" Ánh mắt người tiên phong sâu xa. Trước mắt, ánh sao lấp lánh. Anh ta lại khởi động thuật suy diễn lần nữa, bản đồ sao di chuyển, đốm sáng lấp lánh rạng rỡ, linh thể này bắt đầu chuyển động, rất sống động. Hồi lâu sau. Cạch! Ánh sao lập tức biến mất. Suy đoán của anh ta hơi ngừng lại... Lại sai rồi! Nếu số liệu này đều đúng, vậy chỉ có một khả năng, có người tiên phong mạnh hơn đã ra tay! Anh ta đang dùng năng lực lớn mạnh quấy rầy mình... Đúng rồi. Chẳng phải lần trước cũng là như vậy sao? Rắn cái xuất hiện... Ồ. Bởi vì bản thân chẳng bao giờ đề phòng nên mới trúng chiêu! Thế nhưng lần này... "Chuẩn bị ra tay!" "Nhắm chuẩn thành phố Thanh Minh, tôi muốn xem thử, rốt cuộc hiện giờ thành phố Thanh Minh có linh thể ẩn nấp không!" Đôi mắt của người tiên phong lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: "Khởi động chế độ sàng lọc, chỉ tính những linh thể được sinh ra ở thành phố Thanh Minh thôi, để tôi xem thử, còn có mấy linh thể ẩn nấp nữa!" "Rõ!" Nhân viên phụ trách nhận lệnh. Thế là toàn bộ nhóm người tiên phong hành động. Mục tiêu - thành phố Thanh Minh! Lực suy diễn khổng lồ của những người tiên phong lấy máy tính làm trọng tâm bắt đầu khởi động, nhắm chuẩn thành phố Thanh Minh, bắt đầu tính toán trên quy mô lớn nhất! 10%... 50%... Rất nhanh. Suy diễn thành công! Giữa màn hình, ba chấm đỏ kỳ lạ xuất hiện! Soạt! Mọi người không dám tin nhìn vào ba chấm đỏ. Ba chấm! Có những ba chấm! Rắn, kiếm, còn có một mảnh hư vô... Thành phố Thanh Minh đang nằm trong chu kỳ kế hoạch của họ, lại có những ba linh thể, trong đó còn có thứ chưa tính toán ra được. Nếu lần này không cố tình suy diễn, e là... "Khóa vị trí của chúng lại!" Nhóm người tiên phong hành động. "Nhưng đối phương..." Nhân viên phụ trách lo lắng. "Anh ta không dám đâu." Tổ trưởng nhóm người tiên phong cười nhạt: "Ưu thế duy nhất của anh ta chính là ẩn nấp trong bóng tối! Có lẽ anh ta mạnh hơn tôi một chút đó, nhưng không thể nào mạnh hơn nhóm chúng ta!" "Chỉ cần anh ta dám ra tay, chắc chắn sẽ phải chết!" "Các cậu nghe rõ đây!" "Một khi có lực suy diễn không phải của chúng ta xuất hiện..." "Lập tức truy sát!" Anh ta lạnh lùng nói. "Rõ ạ." Mọi người đợi mệnh lệnh. Bọn họ biết, một cuộc chiến không thấy khói lửa đã bùng phát! Trận chiến này là cuộc chiến giữa những người tiên phong! Trận chiến này là cuộc chiến thuộc về lực suy diễn! ... Ầm! Sức mạnh lớn mạnh xuất hiện. Toàn bộ nhóm người tiên phong xuất binh, đây là hành động bắt đầu có kế hoạch chính thức, được phát động trên quy mô lớn nhất, cũng để ép người tiên phong kia xuất hiện! Soạt! Ba linh thể lập tức bị khóa chặt. Ùng... Ùng... Số liệu trên màn hình lóe sáng. Những con số ảo lướt qua, đang bắt và tìm kiếm những nhân tố liên quan đến ba thứ kia như thời gian, địa điểm, nhân vật và video từng xuất hiện... Soạt! Soạt! Ánh sáng lóe ra. Số liệu của từng linh thể ngày càng nhiều. 20%! 40%! 60%! ... Số liệu đang suy diễn với tốc độ siêu cao. "Người đó ra tay chưa?" Người thủ lĩnh tiên phong hỏi. "Chưa." Nhân viên phụ trách khẽ lắc đầu. "Chuẩn bị đi." Người thủ lĩnh tiên phong nói. Nếu như là anh ta, khi nhất định phải ra tay, chắc chắn sẽ chọn thời khắc cuối cùng, tiến hành phản công trước khi ba điểm đánh dấu được vạch trần! Mà cơ hội mà anh ta chờ chính là nó! Người tiên phong này... Phải chết! ... 90%! 95%! ... Ánh mắt của mọi người tập trung. Soạt! Soạt! Số liệu nhảy lên. Thời điểm mắt thấy vị trí của ba linh thể kia được phân tích ra, một luồng hơi thở khác bỗng nhiên xuất hiện! "Đến rồi!" "Ra tay đi!" Người tiên phong hưng phấn. Ngu xuẩn! Thứ tôi đang đợi chính là anh ra tay đấy! Tuy anh mạnh hơn tôi, nhưng tôi lại sở hữu cả một đội! Tôi sẽ cho anh mở rộng tầm nhìn, xem thử uy lực kết hợp khoa học kỹ thuật hiện đại và làm việc nhóm của người tiên phong nhé! Ầm! Sức mạnh lớn mạnh dọc theo cơ thể của linh thể, chuyển sang người của người tiên phong kia. Nhưng chính trong giây phút này. Một ý nghĩ khiến người ta không thể phản kháng rơi xuống! Ầm! Vô số máy móc nổ tung tại chỗ! Phụt! Những người tiên phong phun ra máu tươi, mọi người đều bị thương nặng! "Đây..." "Sao có thể chứ?!" Hết thảy người tiên phong đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Người kia... Người tiên phong chưa bao giờ ra tay kia lại mạnh đến vậy sao!!! "Trên bảy sao!" Những người tiên phong tuyệt vọng. Với thực lực của bọn họ, thậm chí ý niệm của đối phương cũng không thể chịu được, chỉ có thể là bảy sao trở lên! Kế hoạch lần này của bọn họ rất có thể đã bị theo dõi! "Đi!" "Rời khỏi đây!" "Lập tức xin tổ chức giúp đỡ, đây không phải người chúng ta có thể đối phó..." ... Mà lúc này. Nơi nào đó. Trong biển ý thức. Một con mèo mun mở đôi mắt ngái ngủ trong mông lung. Ồ... Đã rất lâu chưa được ra tay rồi. Ngay vừa rồi, một ý niệm chạy dọc theo Tiểu Tiểu Kiếm, muốn dò xét tìm hiểu nó, nên nó đã tiện tay đánh ý niệm đó trở về. Sau đó lại lười biếng ngủ. Bốp! Bốp! Đuôi của nó vẫy qua vẫy lại trong vô thức. ... Mà giờ khắc này. Trong cửa hàng. Lục Minh nhìn Tiểu Tiểu Kiếm bỗng nhiên đứng dậy. "Sao vậy?" Lục Minh thấy lạ. "Vừa rồi..." "Có thứ gì đó đến đây!" Sát ý của Tiểu Tiểu Kiếm nghiêm nghị. Trong nháy mắt đó, nó cảm nhận được có sức mạnh lớn mạnh nào đó lướt qua, nên lập tức định phản kích, nhưng nó vừa mới ra tay… Sức mạnh ở phía bên kia đã trực tiếp tan vỡ! "Thứ gì vậy?" Lục Minh cảnh giác. "Không biết." "Tôi còn chưa ra tay, nó đã bị đánh bại rồi." Tiểu Tiểu Kiếm cũng đầy nghi hoặc. "..." Lục Minh im lặng. Thì ra Tiểu Tiểu Kiếm cũng mặt dày như vậy, có cần tự khen mình như vậy không? "Tôi nghiêm túc đấy." Tiểu Tiểu Kiếm phát sáng. Cậu cho rằng tôi không biết xấu hổ như cậu chắc? Sức mạnh kia thật sự đã tan biến mất rồi, hơn nữa không phải do nó làm! "Để tao xem nào." Lục Minh trầm giọng nói. Ùng... Anh ném ra một đống thẻ Mắt hư ảo. Bên ngoài vẫn rất yên bình, không hề phát hiện kẻ địch lớn mạnh nào. "Lạ nhỉ." "Có lẽ giác quan của tôi sai rồi?" Tiểu Tiểu Kiếm nghi hoặc. "Không thể nào!" Lục Minh suy nghĩ một lát. Thứ Tiểu Tiểu Kiếm am hiểu nhất chính là trực giác, sao lại sai được?! Nếu gần đây không có kẻ địch, vậy có lẽ là những thứ kỳ lạ như năng lực từ xa hay bùa chú kỳ quái gì đó. Ừm... Có lẽ. Bị người nào đó nguyền rủa? Vậy thì phải xem thử. Ồ. Vừa hay mời người đến xem. "Lão Ngô." Lục Minh gửi tin nhắn cho Ngô Hồng Phi: "Gần đây làm ăn sao rồi?" "Rất tốt." Tâm trạng của Ngô Hồng Phi hiển nhiên rất tốt. Gần đây tình hình của thành phố Thanh Minh kỳ lạ giúp anh ta kiếm được không ít tiền, có cảm giác đang làm giàu, đây là điều chưa từng có khi là kiếm tu trước đây. "Tối đi ăn cùng nhau đi, đã lâu không tu tập rồi." Lục Minh nói. "Được." Ngô Hồng Phi đồng ý. Chập tối, anh ta tới cửa hàng, nghe nói khả năng có bùa chú nên cũng rất tò mò. "Để tôi xem thử." Ngô Hồng Phi đầy phấn khởi. Nói rồi, anh ta lấy ra một đĩa tròn đặc biệt đã gỉ sét. "Anh lấy đâu ra đấy." Lục Minh tò mò. "Tổ truyền..." Ngô Hồng Phi nói theo bản năng, sau đó nhớ tới Lục Minh biết chuyện mình là kiếm tu, lập tức đổi giọng: "Trước khi đến tôi dùng năm mươi tệ đổi lấy được ở chợ đồ cổ." Lục Minh: "…" Được chưa. Anh là bậc thầy, anh nói là được! "Không sao." "Tuy thiết bị cũ kĩ, nhưng vẫn có thể dùng được. Ngô Hồng Phi đằng hắng, đau lòng nhỏ giọt máu đầu tiên trên đầu ngón tay Soạt! Máu tươi chảy xuống. Đĩa tròn cũ kĩ gỉ sét thật sự bắt đầu phát sáng. Ùng... Ánh sáng bao phủ. Cuối cùng rơi lên người Lục Minh. Ế? Ngô Hồng Phi nhìn Lục Minh bằng ánh mắt kỳ lạ rồi dụi mắt, còn tưởng mình nhìn lầm, sau đó lại nhìn kĩ một chút, đôi mắt lập tức trợn to! "Lục Minh, trên người cậu…" Sắc mặt của Ngô Hồng Phi thay đổi. "Sao vậy?" Biểu cảm của Lục Minh nghiêm túc. Lẽ nào... Thật sự có bùa chú gì đó đáng sợ ư?! "Không phải bùa chú!" "Cậu cẩn thận!" Ngô Hồng Phi lo lắng nói, giờ khắc này, ánh sáng quanh người anh ta bắt đầu khởi động, năng lượng nhắm ngay Lục Minh, hét to một tiếng: "Yêu quái mèo phương nào, dám…" Bốp! Một bóng đen vụt qua. Ầm! Một tiếng vang thật lớn. Ngô Hồng Phi trực tiếp bị đánh lên tường cửa hàng... không thể gỡ xuống được. ... Soạt! Cửa hàng hoàn toàn yên lặng.