Bậc Thầy Thẻ Bài
Chương 25 : Trước đây rốt cuộc cậu đã nếm phải quả đắng gì?
Khu mỏ sụp rồi.
Đổ nát hoàn toàn.
Nhóm thầy An vốn còn muốn xác nhận sự sống chết của Phó Hồng Danh, nhưng khi nhìn lại khu khai thác chết chóc này, bọn họ sững sờ không thể vào trong.
Bị chôn vùi trong đó là chắc rồi!
Họ ngẫm lại, có vẻ như không cần xác nhận nữa.
Phó Hồng Danh bị đè chết là may đó, nếu không chết… vậy càng thảm hơn, trực tiếp bị trôn sống luôn.
Đương nhiên.
Mấy vật báu quý giá cũng bị chôn vùi.
"Quay về thôi."
Thầy An lại sắp xếp ổn thỏa cho mọi người đến cửa hầm mỏ gần đó.
Địa hình của nơi này trống trải, mơ hồ còn có làn gió luồn qua khe hở, dưới sự dẫn dắt lực gió của thầy An, không khí ở nơi này mới được lưu thông.
Phó Hồng Danh chết rồi.
Nguy hiểm trong khu mỏ này đương nhiên cũng không còn nữa.
Đám sinh viên đều lộ ra vẻ mặt từ cõi chết trở về.
Trước lúc đến đây thực tập, nào có ai ngờ được, chỉ là một hoạt động thực tập đơn giản lại có thể xảy ra những chuyện thế này? Còn suýt bỏ mạng ở đây?
Trên thế giới này, đúng thật chẳng có nơi nào là an toàn tuyệt đối!
Có điều...
Nhớ đến những việc khó khăn đã trải qua, bọn họ bất giác nhìn về phía Lục Minh. Bọn họ biết rõ, lần này có thể sống sót đều nhờ công lao của Lục Minh!
Dù là cản trở trận truyền tống hay làm hầm mỏ sụp đổ!
Trong lúc bọn họ ngu ngốc bị lừa gạt đi tìm bí cảnh, người ta đã âm thầm liên kết với bạn bè, chuẩn bị sẵn sàng cho những nguy hiểm sẽ gặp phải!
Còn đàn trâu kia…
Bọn họ chưa từng thấy năng lực đáng kinh ngạc như vậy!
Không!
Thứ mà Lục Minh thi triển là thẻ bài!
Trong lúc này, có vài người nhớ ra, tên Lục Minh thường ngày khiêm tốn này hình như là người sáng tạo ra Fruit Ninja khá hot thời gian trước!
Có lẽ.
Đây cũng là thẻ bài mới của anh à?
Nghĩ tới đây, đám sinh viên nhìn về phía Lục Minh với ánh mắt đầy tôn sùng. Ánh mắt của rất nhiều bạn nữ nhìn Lục Minh đã long lanh như thấy thần tượng.
Thì ra, đàn anh này không chỉ bảnh trai mà còn rất tài giỏi nữa!
...
"Đàn anh, em thích anh!"
Một cô nữ sinh tiến về phía Lục Minh tỏ tình rồi xấu hổ bỏ chạy, gây ra một trận ồn ào.
Lục Minh: "..."
Anh nhìn theo hình bóng của cô bé kia, cảm thấy có chút quen thuộc.
À, nhớ ra rồi.
Cô bé này giống hệt với con búp bê khí mà Trương Tiểu Bàn để trong lều vải… Dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng anh có thể khẳng định bản thân không hề nhìn nhầm.
Anh ngoảnh đầu lại nhìn, quả nhiên tên Trương Tiểu Bàn kia đang hoang mang tột độ.
Đợi đã!
Hình như có chỗ nào đó sai sai.
Lục Minh phản ứng rất nhanh: "Thậm chí cả bạn học mà cậu cũng không buông tha!"
Búp bê khí đó không phải đều chế tạo ra dựa theo người mà mình mến mộ à? Ví dụ phong cách giống Băng Băng, giống Chí Linh… Vậy mà tên này lại dám làm thế với bạn học của mình!
"Cậu bệnh à?"
Lục Minh tức giận nói: "Nếu đã là bạn học, theo đuổi người ta một cách đường hoàng không được à? Cậu làm một búp bê khí làm gì?"
"Anh hiểu gì chứ?"
Trương Tiểu Bàn bĩu môi: "Búp bê khí tốt hơn nhiều, sẽ không cãi nhau, không ồn ào, không cắm sừng anh, lại còn dễ dàng đem theo nữa!"
"..."
Lục Minh suy nghĩ chốc lát.
Những lời này...
Có vẻ đầy tâm sự nhỉ!
Bạn học Tiểu Bàn này, trước đây cậu từng nếm những quả đắng gì vậy?
À, đúng rồi, dễ dàng đem theo!
Lục Minh bất giác nhìn cái bao lớn sau lưng Trương Tiểu Bàn, nói như vậy, trong đó…
"Tránh ra."
Trương Tiểu Bàn trừng mắt: "Anh lại lén nhìn Hinh Nhi nhà em ngủ đi!"
"???"
Lục Minh im lặng.
Anh đang cố tống khứ ý nghĩ bóp nát món đồ kia đi.
Lúc này.
Tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi.
Trải qua chuyện ban nãy, tất cả mọi người đều cần bình tâm lại, yên lặng chờ cứu viện của học viện.
Vù…
Vù…
Ánh sáng lờ mờ lóe sáng.
Ánh sáng vừa ấm áp vừa sáng ngời vẫn không ngừng chiếu rọi.
Bạn học Thường Lượng vẫn luôn cố gắng duy trì tính ổn định của ánh sáng, để tiết kiệm năng lượng, cậu ấy ngồi xếp bằng nghiêm chỉnh trên một tảng đá lớn.
Dáng vẻ kia...
Trông rất giống một pho tượng gắn đèn LED.
"Thẻ nạp năng lượng của thầy…"
Thầy An dường như cũng đang say sưa suy tư điều gì đó.
Tấm thẻ nạp năng lượng đó được ông ấy bồi dưỡng cả năm trời, sau khi dùng hết, có lẽ ông ấy lại phải bồi dưỡng từ đầu, đương nhiên ruột đau như cắt rồi.
Có điều Lục Minh rất tò mò, thầy An cần thẻ nạp năng lượng để làm gì?
Chẳng phải người bình thường đều chuẩn bị thẻ nạp năng lượng với mục đích tích lũy năng lượng hằng ngày để bùng nổ lúc then chốt à?
Còn thầy An...
Hình như không có năng lực mang tính bùng nổ mà!
"Thầy ơi, thầy chuẩn bị thẻ nạp năng lượng để làm gì ạ?"
Lục Minh hỏi.
"Để bán."
Thầy An thở dài: "Sau khi bồi dưỡng thẻ đạt đến năng lượng ba sao, đương nhiên có thể coi là thẻ ba sao để bán, một tấm thẻ năng lượng ba sao cũng đáng tiền lắm đó."
???
Lục Minh hơi ngơ ngác.
Bán...
Bán cho người khác à?
Phải biết rằng, người bình thường đều phải đi mua thẻ năng lượng để tu luyện, sao thầy lại làm ngược lại nhỉ? Lại đi đổi công tu luyện lấy tiền!
Thầy rõ ràng là thầy giáo của một học viện mà lại thiếu thốn vậy à?
"Hết cách rồi."
Thầy An thở dài: "Con của thầy đang đi học, còn phải mua nhà gần trường, gần đây lại cần tiêu một vài khoản nên áp lực rất lớn."
"Nhà... nhà gần trường?"
Lục Minh hơi hoang mang.
"Đúng vậy, con của thầy có tư chất bình thường, muốn đạt được thành tựu tốt hơn thì đành phải cho nó một nền móng vững chắc, ví dụ hơn người khác ngay từ vạch xuất phát."
Thầy An cảm thán.
"À."
Lục Minh kinh ngạc.
Anh không ngờ rằng trên đời này lại có kiểu nhà gần trường như thầy vừa nói.
"Em cảm thấy thầy rất yếu phải không?"
Thầy An bỗng cười nói: "Hai ông lão mà không đánh nổi một người?"
Có lẽ bởi Lục Minh đã cứu bọn họ, nên ông ấy mới bằng lòng trao đổi với anh nhiều hơn mọi khi. Hoặc cũng có thể, trong tiềm thức họ đã coi Lục Minh là người cùng đẳng cấp với mình.
"Khụ, đâu có ạ."
Lục Minh ho khan một tiếng.
"Đã lâu lắm rồi thầy không tu luyện hẳn hoi."
Thầy An nhún vai: "Tư chất của thầy rất bình thường, có lẽ ba sao là hết mức rồi. Có tu luyện nữa hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng để dành tài nguyên để nuôi con."
Lục Minh: "..."
Suy nghĩ của thầy cổ hủ vậy sao?
Hay những người có con thường như vậy?
Thật ra ngẫm lại cũng thấy bình thường, ở học viện, khác biệt giữa người tu luyện ba sao mạnh mẽ với bình thường không lớn lắm, dù gì đều là ba sao!
Mấy chuyện một mất một còn như trong hầm mỏ vừa rồi thường không xảy ra.
"Lục Minh."
"Tương lai là của các em."
"Hãy để các thầy an tâm làm một người tầm thường nhé."
Thầy An lại đi động viên sinh viên.
Việc này...
Lục Minh không biết nên khóc hay nên cười.
Anh không biết phải nói gì trong bầu không khí như vậy?
Nghe nói sinh viên và thầy giáo trong những trường top đều cố gắng để mạnh hơn, rất nhiều trường thậm chí còn dung túng cho phép tồn tại tỷ lệ tử vong nhất định!
Chỉ để mạnh hơn!
Chỉ để mạnh nhất!
Còn học viện nghề kiểu này của bọn họ thì sao?
Anh an phận, tôi an phận, mọi người an phận, sau đó tốt nghiệp hai sao là được.
Đây chính là người tầm thường thật sự!
Lục Minh cảm thấy suy nghĩ hiện tại của anh cũng chịu ảnh hưởng của trường học.
Vốn là một người xuyên không đến, không phải nên đi khắp các hiểm cảnh, tranh giành những vật báu quý giá, phá bỏ những nguy hiểm sống còn, sẵn sàng loại bỏ mọi chướng ngại vật, sau đó trở thành nhân vật trong truyền thuyết sao?
Sao có thể ngày ngày ngồi trong nhà chế tạo thẻ được?
Điều này không logic!
Nhất định là chịu ảnh hưởng từ trường học!
Nhất định là vậy!
Lục Minh rất quả quyết.
Có điều...
Vẫn có chút tiếc nuối.
Ánh mắt của Lục Minh nhìn về phía khu khai thác.
Nguy hiểm đã được loại bỏ, nhưng mấy món đồ mà Phó Hồng Danh cố ý đến lấy không còn nữa, vừa khai quật được lại bị chôn vùi trong đó.
Đặc biệt là…
Một tấm thẻ bài trong đó!
Lúc mật thất xuất hiện, mọi người đều đang chăm chú quan sát những vật báu kỳ lạ ẩn chứa năng lượng cực mạnh, chỉ một mình Lục Minh nhìn thấy tấm thẻ bài kia.
Bởi anh là chuyên gia chế tạo thẻ bài!
Cũng bởi tấm thẻ kia nằm ở chính giữa!
Càng bởi ánh mắt của Phó Hồng Danh vẫn luôn dán lên tấm thẻ bài kia. Rõ ràng anh ta đến vì tấm thẻ bài đó!
Tấm thẻ bài kia mới là vật quý báu nhất!
Đáng tiếc...
Đến cuối cùng vẫn không ai biết nó là gì.
Một tiếng sau.
Xe của trường học đã đến, quả nhiên phát hiện ra rắc rối nên nhanh chóng triển khai cứu viện.
Nhân viên cứu viện chuyên nghiệp lập tức tới, họ dùng năng lực luyện ra một con đường, khơi thông đống đổ nát của hầm mỏ, đón tất cả mọi người ra ngoài.
Đám sinh viên lúc này mới thuận lợi quay về trường.
Tiếp sau sự kiện khu mỏ đổ nát chính là vụ khiếu nại giữa trường học và trụ sở nhà máy.
Để an ủi tâm hồn của những sinh viên bị thương, nhà trường đã đền bù cho họ một lượng lớn tín chỉ. Lục Minh tính toán, anh lại có thể trốn học một thời gian dài rồi.
Về phần công lao hỗ trợ của nhóm Lục Minh, nhà trường cũng dành cho họ phần thưởng đặc biệt…
Đó là một bằng khen do chính tay thầy hiệu trưởng ký tên.
"???"
Lục Minh không có gì để nói.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
66 chương
115 chương
1388 chương
56 chương
48 chương