Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 232 : Lại đây, sư phụ cho em xem một bảo bối lớn

Editor: Nguyetmai Thành phố Thanh Minh. Sáng sớm. Lục Minh thức dậy. Tiểu Bạch đã sớm làm xong đồ ăn sáng. "Sư phụ, ăn sáng thôi." Tiểu Bạch vẫy tay gọi. "Đến liền đây." Lục Minh rửa tay xong lên bàn ngồi. Mà bây giờ, vừa đúng giờ phát thời sự. "Báo cáo tin tức." "Rạng sáng hôm nay, học viện Tam Xá Khẩu xuất hiện linh thể..." "Một học sinh vô tội bị nhốt trong học viện đã được giải cứu thành công dưới sự cố gắng của các cảnh sát." "Dựa theo tin tức của đội Đom Đóm, vì linh thể rắn cái muốn trốn thoát khỏi sự vây bắt của bọn họ mà mạnh mẽ đột phá bảy sao, cuối cùng chết do ngoài ý muốn." "Có người nói, người tu luyện thiên tài Chu Dương cũng tham gia lần vây bắt linh thể này..." "Để đền bù thiệt hại cho phía học viện, Chu Dương cũng tuyên bố sẽ bồi thường toàn bộ, tài trợ xây dựng lại Học viện Kỹ thuật Tam Xá Khẩu..." "Sư kiện linh thể rắn cái kết thúc..." "Người tu luyện bốn sao và người tu luyện năm sao tử vong một số lượng lớn trong học viện Tam Xá Khẩu, thậm chí vì chuyện này mà thành phố Thanh Minh được xưng là "Ngôi mộ của những người tu luyện..." "Linh thể xuất hiện nhiều lần, nguyên nhân do đâu?" "Câu hỏi này hiện nay chưa có lời giải đáp." ... "Ủa?" Tiểu Bạch trừng to mắt: "Sư phụ, đây chính là..." "Khiêm tốn, khiêm tốn." Lục Minh chỉ cười mà không nói gì. "Woa." Trong đôi mắt của Tiểu Bạch lấp lánh ánh sao. Biết ngay mà! Mỗi lần sư phụ rời khỏi nhà đều là bởi vì mấy linh thể xấu xa này xuất hiện... thế nên mới phải âm thầm tiêu diệt tụi nó, bảo vệ cho thành phố Thanh Minh. Ồ... Cá vàng, rắn lớn... không phải đều như vậy sao. "Tiểu Tiểu Bạch." Tiểu Bạch nói với thẻ gốc đang nằm trong góc tường: "Mày cũng không thể hư hỏng đâu đó!" Xẹt! Xẹt! Tiểu Tiểu Bạch cũng sáng lên. Nó cũng không phải là thẻ gốc vô dụng như Tiểu Tiểu Kiếm, sao có thể hư hỏng được chứ! "Giỏi lắm." Tiểu Bạch vô cùng hài lòng. ??? Tiểu Tiểu Kiếm há hốc mồm, ông đây chọc ghẹo gì ngươi hả?! "..." Lục Minh nghiêm túc xem hết chương trình thời sự. Xem ra, chuyện này thật sự kết thúc. Tuy Chu Dương đã bị bắt đi, nhưng đội Đom đóm, đội duy nhất phát hiện ra vấn đề, cũng đã đồng ý với thỏa thuận của bọn họ sau khi lấy được một khoản tiền đàm phán khá lớn... Mà hai "người bị hại" Lục Minh cũng nhận được một số tiền dùng để bịt miệng. Đến tận giờ phút này, sự kiện cổ mộ mới xem như đã kết thúc. Ở trong mắt phần lớn người dân, là do linh thể sáu sao quậy phá mà ra... Ở trong mắt của nhà họ Chu và đội Đom đóm, chuyện này do Chu Dương có được truyền thừa gây họa cho người tu luyện, cuối cùng không thể không dùng cách này để dẹp yên lửa giận của mọi người, cố gắng giải quyết chuyện này trong im lặng. Còn Lục Minh và Giang Phong? À. Chỉ là hai "người bị hại" vô tình bị cuốn vào chuyện này thôi. Như vậy, chuyện này mới xem như kết thúc một cách hoàn toàn. Bán truyền thừa được mười triệu, đã nằm trong tài khoản của bọn họ thông qua kênh giao dịch, số tiền này cũng đã trở thành tiền của Lục Minh và Giang Phong. Dựa theo quy ước ban đầu, chia đôi. Lúc lâu sau, Lục Minh chia tiền xong. Rè... Rè... Vòng tay rung điên cuồng. "Hiệu trưởng." Lục Minh hơi khó hiểu. "Số tiền chuyển khoản của em hình như không đúng lắm..." Giọng nói của Giang Phong tràn ngập sự nghi ngờ. Mười triệu. Giao dịch thành công thì không phải mỗi người năm triệu sao?! Cho dù trừ thuế thì cũng phải lấy được tiền đã chứ, tại sao tiền chuyển cho ông ta bây giờ lại thiếu đi rất nhiều? Ăn bớt ăn xén cũng hơi nhiều rồi nha?! "Đâu có đâu." Khuôn mặt của Lục Minh ngơ ngác: "Em tính đúng rồi mà!" "Tính đúng thì không phải là năm triệu sao?" Sắc mặt của Giang Phong vô cùng khó coi. Không lẽ ông đây còn không biết phân biệt giữa số nguyên và số lẻ sao? "Đương nhiên không phải rồi." Lục Minh liếc mắt nhìn: "Lúc trước còn rất nhiều tiền giáo trình chưa trả đâu..." "Hả?" Giang Phong ngơ ngẩn, tiền, tiền giáo trình? "Đúng vậy." Lục Minh thở dài rồi mới nói: "Tiền giáo trình ghi nợ trong khoảng thời gian gần đây, mỗi cuốn sách đều có ghi nợ, ghi chú rất kĩ, sẽ không sai đâu..." "Làm gì có chuyện đó!" Giang Phong cười lạnh lùng: "Đứa nào ghi nợ, kêu nó đi ra đây, thầy bảo đảm sẽ không đánh chết nó đâu!" "Tiểu Bạch..." Lục Minh trả lời vậy đó. Soạt! Đầu dây bên kia bỗng nhiên yên lặng. "..." Giang Phong im lặng một lúc lâu. "Còn muốn đánh nữa không?" Lục Minh hỏi. "..." Giang Phong thở dài một tiếng: "Bỏ đi, đánh không lại." Đến Tiểu Bạch cũng đã đem ra, ông ta còn biết nói gì nữa đây?! Hả hả. Còn Tiểu Bạch ghi nợ nữa à... Chắc chắn bị thằng nhóc con này dụ khị. Không thể không nói, tên nhóc Lục Minh này càng lúc càng keo kiệt... "Dù sao em phải đột phá bốn sao mà." Lục Minh cũng rất bất đắc dĩ. Nếu như đột phá bằng cách thức đặc biệt, anh chỉ có thể mạnh mẽ đột phá mà thôi! Hoặc dựa vào thời gian chậm rãi tích lũy! Hoặc dựa vào thật nhiều năng lượng để đột phá! Mà cách này... vô cùng tốn tiền! "Hừ!" Giang Phong chỉ cười lạnh một tiếng. Nói cứ như lúc chưa cần đột phá em không keo kiệt như bây giờ vậy đó?! Cạch! Giang Phong cúp điện thoại. Haizz. Lục Minh thở dài. Lão Giang thay đổi rồi, bắt đầu ham danh lợi... Lúc trước lão Giang tốt biết bao nhiêu, muốn cái gì là cho cái đó, đâu có giống như bây giờ, ái chà chà... mới có mấy triệu đã nổi khùng lên... Cuộc đời đã thay đổi tính cách con người... "Sư phụ, sao vậy?" Tiểu Bạch nghe thấy sư phụ thở dài. "Không có chuyện gì." Lục Minh khẽ lắc đầu: "Chỉ cảm thấy có quá nhiều người thay đổi rồi." "Em sẽ không bao giờ thay đổi đâu." Tiểu Bạch vỗ ngực, nói bằng giọng nghiêm túc: "Em sẽ luôn ở cùng với sư phụ!" "..." Lục Minh liếc nhìn cơ thể bé xíu của Tiểu Bạch, thở một hơi dài thườn thượt: "Có một vài chuyện, thay đổi một chút cũng rất tốt." "Dạ?" Tiểu Bạch mờ mịt. Sao lại, sao lại phải thay đổi? ... Ăn xong bữa sáng. Lục Minh đang chuẩn bị nghiên cứu thu hoạch trong cổ mộ, đột nhiên có người đến thăm. "Sư phụ, sư... tỷ." Lý Hạo Nhiên đi đến. "Sao cậu lại tới đây?" Lục Minh tò mò hỏi. Mấy ngày nay Lý Hạo Nhiên biến đâu mất tiêu, anh còn tưởng Lý Hạo Nhiên đã trở về thành phố Trùng Dương mất rồi. "Chuẩn bị đi về." Lý Hạo Nhiên cung kính trả lời. Nếu như đã sinh ra linh thẻ rồi thì anh ta cũng không cần ở lại đây làm gì nữa. Thành phố Thanh Minh quá loạn, tối hôm qua bốn sao năm sao chạy đầy đường, anh ta cũng không có thực lực mạnh như sư phụ, ở lại đây quá nguy hiểm! "Được." Lục Minh khẽ gật đầu: "Đi đường cẩn thận." "Cảm ơn sư phụ." Lý Hạo Nhiên chuẩn bị rời đi. Có điều trước khi rời đi. Trong lúc vô tình nhìn thoáng qua một góc cửa hàng, anh ta lập tức ngẩn người, ở chỗ đó, hai thẻ gốc đang ngồi chồm hổm, không ngừng sáng lên, sáng lên... Chuyện khiến người ta kinh ngạc nhất chính là. Cạnh trên hai thẻ gốc lại được nhuộm màu!!!! Đây là... Tinh thần của Lý Hạo Nhiên run lên. Không lẽ, đây là năng lực mới mà sư phụ mới nghiên cứu được sao?! "Sư phụ." Lý Hạo Nhiên cung kính nói: "Màu sắc trên thẻ gốc của sư phụ..." "?" Lục Minh liến mắt nhìn, lập tức hơi xấu hổ. À. Phần tóc mái này sao... Đổ mồ hôi hột! Đường đường là thẻ gốc của anh lại có tóc mái màu hồng, đúng là có hơi quái dị, anh trầm ngâm một hồi, rồi cũng đành nói thật: "Di chứng lúc tôi luyện mà thôi." "..." Lý Hạo Nhiên hơi thất vọng. "Sư phụ." "Sư phụ vẫn chưa chịu tin tưởng tôi đúng không?" "Tôi biết." "Thời gian nhập môn của tôi rất ngắn, nhưng xin sư phụ hãy tin tưởng tôi, sự thành tâm của tôi cũng không hề thua kém Đại sư tỷ và Nhị sư huynh chút nào, tôi nhất định sẽ sớm ngày giành lấy được sự tin tưởng của sư phụ, tranh thủ học tập được năng lực nhuộm màu này." Lý Hạo Nhiên nói vô cùng chân thành. "..." Lục Minh há miệng, hoàn toàn không biết phải nói gì nữa. Năng lực nhuộm màu... Má ơi! Đào đâu ra năng lực nhuộm màu vậy?! Anh thật sự không có mà! "Đây thật sự là do di chứng." Lục Minh vô cùng bất đắc dĩ. "Tôi hiểu, sư phụ." Lý Hạo Nhiên cung kính nói. "..." Lục Minh không còn hơi sức đâu mà bới móc, chỉ vào Tiểu Bạch nói: "Không tin thì cậu hỏi con bé đi." Hả? Lý Hạo Nhiên nhìn về phía Tiểu Bạch. Thật sao? Anh ta biết, Đại sư tỷ sẽ không bao giờ nói dối. Bởi vì Đại sư tỷ mặc dù là Đại sư tỷ đó, nhưng mà tuổi của cô bé cũng không lớn - đây là nói về mặt tuổi tác. "Anh muốn học cái này à?" Tiểu Bạch tò mò nhìn anh ta. "Vâng." Vẻ mặt của Lý Hạo Nhiên nghiêm túc. "Đây là dùng máu tôi luyện thẻ gốc đó." Tiểu Bạch khó hiểu nhìn anh ta. Cái này có gì hay mà học? Đây là sản phẩm thất bại mà... "??!" "Máu?" "Tôi luyện?!" Cả người Lý Hạo Nhiên chấn động. Đúng rồi. Có lời đồn, sau khi thẻ gốc được ngâm trong dung dịch chứa năng lượng, sẽ tăng cường tôi luyện, như vậy nếu chỉ đặc biệt tôi luyện một bộ phận nào đó thì có phải kết quả sẽ tốt hơn không? Nếu như lại được tôi luyện dưới sự hướng dẫn của linh thẻ thì lại như thế nào? Hiệu quả sẽ tốt hơn! Đây mới là nguyên nhân căn bản của nhuộm màu thẻ gốc. Nếu như thế, vì sao lại chỉ nhuộm một phần mặt trên thẻ gốc mà thôi? Ồ... Có lẽ. Có lẽ là để dễ cầm nắm hơn! Dù sao thẻ gốc cũng không phải là kiếm thai, cũng không có tay cầm, bốn mặt của thẻ gốc vô cùng sắc bén, nếu như tôi luyện tất cả thì rất dễ làm bản thân bị thương, mà nếu chỉ tôi luyện một mặt... Mặt này sẽ vô cùng sắc bén! Mặt khác cũng có thể phòng thủ kiên cố! Tiến có thể công, lui có thể thủ. Đây mới là nguyên nhân thật sự khiến cho sư phụ chỉ tôi luyện một phần! Có điều, mặc dù anh ta đã hiểu rõ, nhưng cũng là do Đại sư tỷ chỉ cho... Vì sao? "Sư phụ." Lý Hạo Nhiên đầy mong đợi nhìn Lục Minh, hỏi: "Tôi có thể học nó hay không?" "..." Lục Minh không nói gì. Đứa trẻ này lại đang nghĩ gì nữa rồi? Nhưng khi nhìn tình hình này, nếu như mình không đồng ý, lỡ như anh ta quay đầu đâm tường tự vẫn thì biết làm sao bây giờ? "Tùy cậu." Lục Minh phất tay. "Cảm ơn sư phụ." Lý Hạo Nhiên vô cùng biết ơn. Quả nhiên, sư phụ vẫn rất quan tâm mình. Sư phụ nhất định muốn dạy cho mình, nhưng lại ngại vì thời gian nhập môn của mình quá ngắn, nếu trực tiếp dạy cho mình sẽ khiến sư huynh Tiểu Nghiêm cảm thấy khó chịu, vì thế mới để cho sư tỷ âm thầm dạy bảo... Cũng đúng. Mặc dù ba người bọn họ là sư huynh đệ đó, nhưng vẫn có thể nảy sinh mâu thuẫn nhỏ trong lòng mà. Sư phụ tính toán quá chu đáo! Vì vậy, cùng ngày hôm đó, Lý Hạo Nhiên trở về khách sạn. "Đi thôi, đi thôi!" Thiếu niên áo đen đã dọn dẹp xong hành lý. "Tạm thời không gấp." Lý Hạo Nhiên trầm ngâm chốc lát: "Anh có vài lĩnh ngộ, đợi anh học được rồi hẵng đi." "Hả?" Thiếu niên áo đen kinh ngạc: "Học gì?" "Năng lực của chuyên gia thẻ kiếm!" Lý Hạo Nhiên vô cùng kiêu ngạo. Thế là anh ta bắt đầu tham khảo vô số tư liệu, xem mấy chục cuốn sách liên quan đến "Bách khoa toàn thư về năng lượng ẩn chứa trong máu", "Năm bước tinh thông tôi luyện kiếm thai", "Bàn về lực tấn công và phòng thủ của trung tâm nghề nghiệp". Anh ta lật xem từng quyển một, đọc thuộc nằm lòng, lại tổng kết những lời dạy bảo của sư phụ, rốt cuộc cũng đã chỉnh sửa xong tài liệu mới. Đêm khuya, Lý Hạo Nhiên lại cầm bút lên, "Điểm đặc biệt của chuyên gia thẻ kiếm - Phỏng đoán về việc nhuộm màu thẻ gốc." Trong bài viết, anh ta đã miêu tả những trọng điểm, đặc tính tấn công của tầng trên thẻ gốc, đặc tính ổn định của tầng giữa thẻ gốc, đặc tính phòng thủ tầng dưới thẻ gốc. Tầng trên theo đuổi sự tấn công, dùng để tấn công, loại máu nào, loại năng lượng nào phù hợp nhất... Tầng giữa theo đuổi sự ổn định, ngưng kết đường vân... Tầng cuối theo đuổi sự phòng thủ, vững như bàn thạch... Vân vân. ... Một lúc lâu sau, anh ta đăng lên hiệp hội chuyên gia thẻ kiếm, một tin nhắn xuất hiện ngay lập tức: "Đọc có vẻ rất được đấy, có thời gian tôi sẽ thử xem sao. - Tiểu Nghiêm." "Ồ." Tinh thần của Lý Hạo Nhiên chấn động. Quả nhiên, sư huynh Tiểu Nghiêm hoàn toàn không biết chuyện này! Nếu nói vậy, tính tới thời điểm này, sư phụ cũng chỉ mới dạy cho Đại sư tỷ mà thôi? Quả nhiên, lời yêu cầu lúc trước của mình có hơi quá đáng, có phần không hiểu quy tắc gì cả! Đương nhiên sư phụ lo lắng nên mới không nói rõ cho mình! Có điều... Cũng may. Mình học được thông qua Đại sư tỷ! Hy vọng bài viết của mình có thể cho sư huynh chút kinh nghiệm. ... Một lúc lâu sau, Lý Hạo Nhiên dừng bút. Chiến thuật ban đầu đã xong, bước tiếp theo là nhuộm màu cho thẻ gốc. Ừm... Máu... Không biết máu của mình có dùng được không? Anh ta không rõ. Chỗ này đúng ra nên sử dụng máu có chứa năng lượng mạnh mẽ mới đúng, nhưng bởi vì hiện tại không có điều kiện này, thế nên anh ta chỉ có thể thử một chút xem sao... Máu... Anh ta cắn rách đầu ngón tay, nhỏ xuống một giọt máu. Ùng... Vết máu chấn động. Giọt máu rơi lên trên thẻ gốc .... Không có chuyện gì xảy ra cả. Anh ta thử dùng cách tôi luyện để vận chuyển, nhưng vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. "Được thôi." Lý Hạo Nhiên bỏ cuộc. Xem ra phải tìm được máu có chứa năng lượng mạnh mẽ mới được. Có điều đúng lúc này, trên thẻ gốc đột nhiên tỏa ra vô số chùm sáng rực rỡ, trên người của Tiểu Tiểu Xà hiện lên ánh sáng mạnh mẽ, bao trùm lên toàn bộ thẻ gốc. "Là linh thẻ!" Tinh thần của Lý Hạo Nhiên run lên. Không ngờ linh thẻ lại xuất hiện vào lúc này. Không lẽ là vì năng lượng không đủ hoặc không có cách nào tôi luyện, nên cuối cùng tôi luyện thẻ gốc lại chính là bản thân linh thẻ sao? Nếu vậy thì… Vù... Vù... Ánh sáng dần tắt đi. Tầng trên của thẻ gốc có máu của anh ta bao phủ, màu sắc càng lúc càng đậm, cuối cùng xẹt qua một tia sáng âm u, biến thành màu sắc quen thuộc... Màu xanh! Nhuộm màu thành công! "Xanh rồi! Xanh rồi!" Lý Hạo Nhiên vô cùng vừa lòng. Ha ha ha ha ha! Quả nhiên Đại sư tỷ nói không sai mà! Máu... Tôi luyện! Thì ra trong đó còn có cả linh thẻ nữa! Như vậy thì e rằng phỏng đoán về việc nhuộm thẻ gốc của mình vẫn còn rất nhiều thiếu sót, Lý Hạo Nhiên quyết định, trong khoảng thời gian này phải tập trung nghiên cứu năng lực nhuộm màu! Cũng vừa lúc, sư phụ không có thời gian công bố, vậy thì mình sẽ thay bọn họ sắp xếp lại chiến thuật! Thế là Lý Hạo Nhiên lại bắt đầu đắm chìm vào trong nghiên cứu. Trong góc, thiếu niên áo đen đang ngồi chồm hổm trong một góc nào đó, rất nghiêm túc nói chuyện với trung tâm nghề nghiệp của mình: "Dao găm, dao găm, mày đã lớn rồi, là một dao găm đã trưởng thành, mày phải tự học cách tu luyện đi thôi." ... Mà giờ phút này. Hoàng hôn đã phủ xuống. Lục Minh gọi Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, lại đây." "Dạ?" Tiểu Bạch tò mò đi đến "Đợi đã." Lục Minh đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, anh lén lút đi ra bên ngoài cửa hàng, thấy dòng người đã ít đi nhiều, mới thận trọng đóng cửa hàng. Cạch! Một tấm biển "Đã đóng cửa" được treo lên. "Hả?" Trái tim nhỏ của Tiểu Bạch đột nhiên đập mạnh, đây, đây là muốn làm gì vậy? "Sư… sư phụ." Tiểu Bạch hơi căng thẳng. "Lại đây." "Lại chỗ này nè." Lục Minh đi tới một góc trong cửa hàng, đưa lưng về phía cô bé. "Dạ, dạ." Tiểu Bạch khẩn trương đi tới, tim đập thình thịch. Ghét thật. Sư… sư phụ muốn làm gì? "Lại gần chút đi." Lục Minh nói một cách thần bí: "Sư phụ cho em xem một thứ tốt." Hả? Tay Tiểu Bạch hơi run rẩy. Đóng cửa... Góc phòng... Môn toán học, môn văn hóa, môn sinh lý... Hả? Không lẽ, không lẽ là... Tiểu Bạch cẩn thận nhón chân đi đến. "Em xem cái này nè." Tiểu Bạch kéo Tiểu Bạch đi tới góc phòng, dẫn cô bé đến trước mặt hai thẻ gốc đang phát sáng: "Em xem cho kĩ nha..." Sau đó. Bịch! Lục Minh giơ chân đạp lên. Rầm! Suýt chút nữa Tiểu Tiểu Kiếm bị đạp chết tươi, nó vốn muốn từ bỏ luôn, nhưng nghĩ đến việc Lục Minh muốn ra oai trước mặt Tiểu Bạch nên đành cố gắng chịu đựng. Vù... Vù... Lục Minh lơ lửng trên không trung, đẹp trai không sao tả được. "Ha ha ha, thấy không?" "Sư phụ biết bay..." Lục Minh khoe khoang. "Chỉ… chỉ có vậy thôi sao?" Tiểu Bạch kinh ngạc. "Nếu không... thì còn có gì nữa?" Lục Minh nhìn cô bé một cách kỳ lạ, dựa theo phong cách bình thường thì bây giờ không phải nên khen sư phụ thật là ngầu ư! Sư phụ thật là lợi hại gì đó sao? "Không có, không có gì." Gương mặt nhỏ xíu của Tiểu Bạch đỏ bừng. Ghét thật. Sư phụ càng lúc càng đáng ghét. Nói xong, cô bé chạy về phòng. "Hả?" Khuôn mặt của Lục Minh mờ mịt. Con bé này, hôm nay bị sao vậy? Lạ thật. Lục Minh suy nghĩ một hồi, không lẽ mình đã đẹp trai tới mức làm người khác nói không nên lời luôn rồi sao?