Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 229 : Hiệu trưởng, thầy còn không ra tay à?

Translator: Nguyetmai Editor: Nguyetmai Thành phố Thanh Minh. Học viện Tam Xá Khẩu. Lục Minh và Giang Phong nhìn cảnh tượng lộn xộn trong học viện. Thật đấy. Là hiệu trưởng học viện Tam Xá Khẩu và "quyền hiệu trưởng" tạm thời đại diện cho trường học, bọn họ là hai người quen thuộc học viện nhất, vậy nên đã sớm trốn rồi. Chẳng qua khi thấy Chu Dương chém giết bốn phía, vẻ mặt của hai người vẫn nặng nề đôi chút. Đứa trẻ này... Năng lực tiếp nhận rất mạnh! "Đặt trên người thầy thì thầy có nhịn được không?" Lục Minh nhìn về phía Giang Phong. "Không nhịn được." Giang Phong thở dài. Mặc dù bây giờ ông ta là một người cha độc thân, cũng có một đứa con gái ngoan, không nhất định phải dùng tới thứ kia, nhưng rốt cuộc nó vẫn liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông! Nhưng mà... Chu Dương nhịn. Không chỉ nhịn mà hình như còn rất vui vẻ? "Đột nhiên em cảm thấy bán mười triệu quá lỗ luôn." Lục Minh trầm giọng nói. Theo lý mà nói, bán được thứ này cũng coi như kiếm lời được rồi, chỉ là anh cứ nhìn "phản ứng như cá gặp nước sau khi giải phẫu" của Chu Dương đi, nó khiến Lục Minh hơi đau xót. Hình như bán rẻ quá rồi? "Gian thương!" Giang Phong khinh bỉ nhìn Lục Minh. "Làm sao bây giờ?" Lục Minh nhìn tiếp sang tòa nhà văn phòng. Đây chính là góc nhìn truyền thuyết của chủ nhiệm giáo vụ - có thể nhìn sân trường thoả thích, nhìn sang tòa nhà dạy học, ký túc xá của sinh viên, nhìn gần từ sân vận động dưới tầng đến nhìn xa là nhà vệ sinh trường học... Kể cả dáng người ngu ngốc hút thuốc lá cạnh nhà vệ sinh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Mà trước mắt, hai người có thể nhìn thấy toàn bộ tình hình ở sân trường, Chu Dương hóa thành sát thần, liên tục tìm giết người tu luyện lạc đàn, mà một vài người tu luyện còn đang không ngừng chạy vào trường học chơi Pokémon GO... Đây căn bản là chịu chết đấy biết không?! "Cũng không thể cứ để anh ta giết mãi như thế chứ?" Lục Minh trầm ngâm nói. "Giết đi." "Giết hết mới được." Vẻ mặt của Giang Phong thản nhiên. Những người đến thành phố Thanh Minh để bắt linh thể này đều không phải kẻ tốt... Nghe nói mấy ngày qua tỷ lệ phạm tội ở thành phố Thanh Minh tăng lên trên diện rộng, mặc dù có sáu sao canh giữ nhưng không phải điều kiện đầu tiên là phải có một nghi phạm sao?! Những người bốn sao năm sao gây án... Người bị hại còn không thấy được bóng ảnh của người ta! Thế nên, về cơ bản người địa phương rất ghét những thợ săn linh thể này, nghe nói mấy hôm nay cảnh sát phải hoạt động cả ngày, rất lâu rồi chưa được nghỉ ngơi. "Hiệu trưởng, thầy còn không ra tay sao?" Lục Minh tính toán thời gian. Tình hình đã đến nước này, Giang Phong cũng nên ra tay dẹp loạn chứ. "Thầy á???" Giang Phong ngơ ngác nhìn Lục Minh. Một lúc lâu sau, ông ta mới trầm giọng nói: "Lục Minh, có phải em có hiểu lầm gì với chuyên gia chế tạo thẻ bài rồi không?" Ông ta chỉ là chuyên gia chế tạo thẻ bài bốn sao thôi đấy! Ông ta đến giúp đỡ mà! Là kiểu giúp đỡ tên xứng với thực đó! Tại sao phải để ông ra tay chứ? "..." Vẻ mặt của Lục Minh bỗng nhiên cứng đờ: "Không phải thầy thường xuyên bị năm sao đuổi giết sao?" "Đúng thế." Giang Phong cũng thấy rất kỳ lạ: "Năng lực chạy thoát và sức chiến đấu đâu phải là một, thầy có thể chạy trốn khỏi tay người tu luyện năm sao, nhưng không có nghĩa có thể đánh bại bọn họ." "Thẻ bài màu đỏ của thầy..." Lục Minh nói. "Con át chủ bài duy nhất." Giang Phong thở dài: "Mười mấy ngày mới có thể ra tay một lần thôi, cũng chỉ đánh được đám năm sao bình thường, còn với kẻ năm sao đỉnh cao còn có cả truyền thừa như Chu Dương thì... e là bó tay." "Hơn nữa, lúc trước dùng hết rồi, còn chưa khôi phục lại nữa..." "..." "Thật vậy sao?" Lục Minh rất nghi ngờ. Lão Giang lại kém như vậy ư? "..." Giang Phong cũng mờ mịt, bây giờ một mình đánh năm sao bình thường lại trở thành kẻ yếu trong mắt đứa nhỏ này sao? Em cho rằng thầy có thể đánh giết vượt cấp như chị của em đấy à?! Không đúng. Ông đây là một chuyên gia chế tạo thẻ bài bốn sao, có thể một mình đấu với năm sao đã là giết vượt cấp siêu cấp đấy nhé?! "Được rồi." Lục Minh thở dài, xem ra mong đợi của mình quá cao rồi. Cũng đúng. Mặc dù ông ta là cha của Tiểu Bạch. Mặc dù ông ta cũng có một vài bí mật nhỏ, nhưng chủ yếu là năng lực chạy trốn khỏi việc đuổi giết... "???" Trái tim của Giang Phong như tan vỡ. Ánh mắt thất vọng kia của cậu là có ý gì?! "Đợi một lát." Giang Phong bỗng nhiên lấy lại tinh thần, rất nghi ngờ nhìn Lục Minh: "Đến bây giờ mà em vẫn bình tĩnh như thế, chẳng lẽ đang chờ thầy ra tay tiêu diệt Chu Dương?" "..." Lục Minh yên lặng. "..." Giang Phong yên lặng. Hai người nhìn nhau, bỗng nhiên bầu không khí trở nên lúng túng. Như vậy. Xem ra không ai đánh lại Chu Dương rồi. Cũng đúng. Dù sao cũng là năm sao đỉnh cao mà... "Em không nên để cậu ta ra ngoài." Giang Phong thở dài. Ông ta cho rằng Lục Minh làm vậy là có sự chuẩn bị rồi chứ, ai ngờ sự chuẩn bị của Lục Minh lại là mình! Đáng kinh ngạc! "Khụ khụ." Lục Minh đằng hắng. "Sao có thể ạ?!" Vẻ mặt của Lục Minh nghiêm túc: "Em nghĩ nếu đã để cho Chu Dương tiếp nhận truyền thừa thì nhất định sẽ có cách ngăn anh ta lại!" "Có điều..." Lục Minh đắn đo trong chốc lát, nhìn Chu Dương phía xa. "Không biết tại sao, nhìn thấy Chu Dương như bây giờ, trong lòng em luôn không thoải mái lắm, cứ có cảm giác đã bỏ lỡ một trăm triệu..." "Có lẽ, là do lòng cố chấp của em quá nặng." Lục Minh thở dài. Giang Phong: "..." Đứa nhỏ này đã có thể ăn nói bỉ ổi đến mức không dính bụi trần như vậy sao? Rõ ràng là em bán ra một thứ rác rưởi đi hại người, phát hiện sau khi người khác dùng lại có hiệu quả bùng nổ, tâm trạng không cân bằng chỉ vì "bản chất gian thương" thôi. "Đợi một chút." Lục Minh chợt nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, ở đây có rất nhiều người tu luyện, cũng có thân phận quan trọng trong các gia tộc, Chu Dương thật sự dám giết như vậy sao?" "Bởi vì gia cảnh của cậu ta sâu hơn." Vẻ mặt của Giang Phong dửng dưng. "Em hiểu rồi." Lục Minh bừng tỉnh. Vậy thì hôm nay học viện Tam Xá Khẩu thật sự trở thành bãi săn thiên nhiên rồi... Anh nhìn mà xem. Chết người thì sẽ có người khác gánh vác thôi. Lục Minh nhìn những người tu luyện bốn sao, năm sao đã chết kia, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, nhìn mà xem, một người tu luyện đang yên đang lành thế mà lại chết như vậy! Có đáng tiếc không?! Phí của trời quá! Đúng là anh có chuẩn bị cách ngăn Chu Dương lại, có điều... Không cần vội. Lục Minh híp mắt: "Hiệu trưởng, nếu thầy chạy thoát được thì chắc khả năng che giấu cũng khá được đúng không, nếu như chúng ta đi theo Chu Dương, có chắc chắn không bị phát hiện không ạ?" "Em nói xem?" Vẻ mặt của Giang Phong kiêu ngạo. Đúng là sức chiến đấu của ông ta chưa chắc đánh thắng được Chu Dương, còn có thể bị đuổi giết... Phì, nói về năng lực che giấu, năm sao tuyệt đối không thể phát hiện ra ông ta! "Vậy thì tốt." Lục Minh khẽ mỉm cười: "Em phải kiếm mối làm ăn lỗ vốn này về." "???" Đầu óc của Giang Phong mơ hồ. Một lúc lâu sau, ông ta lặng lẽ dùng năng lực ẩn nấp, cùng Lục Minh đuổi theo Chu Dương. ... Mặc dù Chu Dương chém giết bốn phía, nhưng về cơ bản có những dấu vết đặc biệt rất dễ dàng theo dõi, bởi vì thậm chí còn có một ít là do Chu Dương cố tình để lại cho người theo dõi. Bởi vì để có thể giết lẻ! Những thợ săn linh thể này cũng rất thú vị. Mặc dù ngoài miệng bọn họ nói hợp tác cùng nhau tiêu diệt, nhưng nếu như người nào đó đột nhiên phát hiện dấu vết rắn lớn mà lại đang ở gần đó, nói không chừng sẽ đi một mình... Muốn chiếm một mình. Sau đó... Ngủm luôn. Hậu quả của việc lòng tham lớn hơn thực lực. Giờ phút này, cuộc truy đuổi vẫn đang tiếp tục. ... Một đội đang tìm rắn cái cảnh giác đi về phía trước. Bỗng nhiên, máy cảm ứng của một người chấn động. Tới rồi! Hắn ta mừng như điên. Vừa muốn báo tin tức cho mấy người cùng đội, hắn ta lại mừng rỡ phát hiện, bọn họ vẫn đang nghiêm túc nhìn chằm chằm phía trước, máy cảm ứng vẫn không có phản ứng gì! Khoan đã... Bọn họ không phát hiện ra?! Người tu luyện này mừng như điên. Ừm. Nếu như vậy... "Năng lượng của tôi không đủ, chỉ sợ phải rút lui." Hắn ta thở dài một tiếng: "Mọi người cứ tiếp tục tìm đi." Nói xong, hắn ta lặng lẽ rời đi. Những người đó liếc nhìn hắn ta, cũng không để ý nữa, vốn dĩ là đội ngũ tạm thời tập hợp, mọi người cũng không quen nhau, rút lui là bình thường. Mà giờ phút này, người nọ rời khỏi đội, đi tìm theo phương hướng cảm ứng. Ha ha! Nhất định là máy cảm ứng của mình có thuộc tính phù hợp với một tần số của rắn lớn... Con rắn lớn này là của mình! Ừ... Rắn lớn sáu sao! Mình cũng không phải chưa từng bắt linh thể sáu sao, với thực lực năm sao bây giờ của mình, phối hợp với những thiết bị mua với giá cao này thì hoàn toàn không có vấn đề gì! Đi thôi! Hắn ta lặng lẽ đi tới vị trí cảm ứng, hoàn toàn không chú ý tới chỗ nào đó sau lưng, có một bóng người lặng yên không tiếng động xuất hiện. Bóng người quyến rũ. Như rắn như yêu. ... Vụt! Bóng tối đến gần. "Ai đấy?!" Người tu luyện bỗng nhiên cảnh giác. Song đã muộn rồi, cái bóng giống như rắn xuất hiện, một cơ thể mềm mại đã dán vào người hắn ta, giam chặt hắn ta ở trong đó. "Cút đi!" Rốt cuộc vẫn là người tu luyện năm sao. Giờ phút này, hắn ta bùng phát ra sức mạnh lớn nhất của mình, hắn ta không phải là những nghề mong manh dễ vỡ kia, hắn là chiến sĩ năng lượng, tu luyện độ mạnh mẽ của cơ thể là chính, có thể đối phó được! Rất tốt! Rắn lớn siết cổ sao?! Trong đôi mắt của hắn ta tràn đầy sát ý. Mặc dù hắn ta không biết, vì sao con rắn lớn này có thể thoát được máy điều tra linh thể của mình, nhưng không sao, chỉ cần chịu được đợt siết cổ này... Ầm! Sức mạnh trong cơ thể hắn ta phun trào. Có thể chống lại sự siết cổ của Mị Ảnh trong thời gian ngắn! Nhưng chỉ trong nháy mắt này, bỗng nhiên hắn ta cảm thấy cơ thể không còn lại tí gì... Giống như có thứ gì đấy bị rút sạch, hắn ta còn chưa lấy lại tinh thần thì đã cảm thấy một cơn suy yếu mạnh mẽ, sau đó liền bị thể xác quấn trên người mình siết cổ tại chỗ! Phụt! Máu bắn khắp nơi. ... Chết rồi? Chu Dương cảm thấy kỳ lạ. Thật đấy. Đây là người tu luyện năm sao, thực lực không tầm thường, còn là chiến sĩ năng lượng, với thực lực của Chu Dương thì không thể giết tại chỗ trong nháy mắt được! Dù sao... Anh ta vẫn chưa thông thạo chiêu siết cổ của Mị Ảnh lắm. Đứng trước một người thực lực không kém mình, còn tu luyện cơ thể là chính, không thể giết trong nháy mắt cũng là điều bình thường. Nhưng ngay lúc anh ta chuẩn bị đổi một cách ra tay khác, người tu luyện này lại gào lên một tiếng, giống như bùng nổ con bài chưa lật gì đó, tiếp theo liền trống rỗng... Sau đó, chết đi. Hơi kỳ lạ, nhưng cũng rất vi diệu. Là năng lực mạnh mẽ nào đó bị tuyệt sát Mị Ảnh khắc chế sao? Có khả năng! Xem ra... Tuyệt sát Mị Ảnh này còn có rất nhiều năng lực mạnh mẽ chưa được khai thác. Mười triệu... Ha ha! Kiếm lời lớn rồi! Truyền thừa thế này có giá trị rất lớn! ... Vụt! Vụt! Chu Dương hóa thành tàn ảnh biến mất. Anh ta muốn siết cổ nhiều người hơn, thực lực tăng lên mạnh hơn! ... Nơi nào đó, anh ta nhìn thấy đội ba người lạc đàn. Đúng vậy. Bây giờ ba người đã thuộc về cấp bậc "lạc đàn" ở trong mắt anh ta, anh ta âm thầm đánh lén, lặng lẽ che giấu, giống như rắn độc cho một kích trí mạng! Rất nhanh, trên mặt đất xuất hiện ba thi thể. Siết cổ thành công! Có điều... Vẻ mặt của Chu Dương có chút kỳ quái. Cảm thấy... Hơi dễ dàng thì phải? Trước kia, những người này sẽ tự hủy hoặc tung con át chủ bài ra trước khi chết, mang đến rất nhiều phiền toái lớn cho anh ta, nhưng bây giờ hình như cứ thế mà chết đi... Ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có! "Là bởi vì siết cổ trở nên mạnh mẽ sao?" Chu Dương suy đoán. Ừ. Có khả năng đó! Truyền thừa này đúng là cực kỳ mạnh mẽ. ... Vụt! Vụt! Chu Dương càn quét sân trường, không ai có thể địch lại. Trong mơ hồ, anh ta cũng nghe được những người đó nói chuyện, ồ, rắn lớn sao? Ha ha ha, được đó, nếu mấy người đã nghĩ là rắn lớn thì cứ cho là rắn lớn đi! Ha ha. Vì vậy, lúc ra tay lần nữa Chu Dương còn cố ý phát ra âm thanh "khè khè" cho một số người nghe, làm giả ảo ảnh rắn lớn cho một số người thấy, thể hiện rất chân thực cảnh rắn lớn ra tay! Như vậy, sẽ không ai nghi ngờ mình. Chu Dương vô cùng hài lòng. Có một số việc, mặc dù anh ta không quan tâm, nhưng tóm lại có thể giảm bớt phiền toái thì vẫn tốt hơn. ... Vì vậy, tin tức về linh thể rắn cái sáu sao xuất hiện càng truyền đi càng thật, rất nhiều thế lực cũng âm thầm phái nhân viên điều tra, cuối cùng toàn bộ là thật! Rắn cái sáu sao! Thực lực kinh khủng! ... Giờ phút này, một vài người tu luyện ở vài thành phố gần đó cũng chạy tới. "Nghe nói thực lực của con rắn cái này là sáu sao đỉnh cao." "Không chỉ như vậy, tôi còn nghe nói con rắn cái này đến báo thù cho rắn đực đã chết, giữa chúng còn có một câu chuyện tình yêu xúc động lòng người..." "Thật hay giả vậy?" "Chắc chắn luôn, nghe nói tiểu thuyết "Rắn lớn: Khởi nguồn" cũng đã bắt đầu viết rồi..." "Ghê vậy!" Mọi người ngạc nhiên không ngớt. Có điều thứ gọi là tình yêu của linh thể cuối cùng đều không có căn cứ. Đối với thợ săn linh thể mà nói, mặc kệ là rắn đực, rắn cái hay là rắn động dục, chỉ cần có thể bắt lại rồi bán, đó chính là con rắn có giá trị rất lớn! Vì vậy, rất nhiều người bước vào học viện Tam Xá Khẩu một lần nữa. ... Không ai biết. Đã có quá nhiều người chết trước bọn họ! Bây giờ những người đó chưa xuất hiện trong học viện, rất nhiều người vĩnh viễn không ra được, bây giờ chỉ có linh thể tham lam săn con người còn sống... Trận tàn sát vẫn đang tiếp tục. ... Vụt! Vụt! Chu Dương lặng lẽ xuất hiện ở bất kỳ một nơi nào trong học viện giống như ác mộng. ... Một đêm ấy, nơi đây máu chảy thành sông. ... Mà lúc này, ở nơi nào đó. Giang Phong che giấu hơi thở, giúp Lục Minh đi về phía trước trong bóng tối. Mỗi lần, chỉ cần Chu Dương ra tay siết cổ, thừa dịp hơi thở của Chu Dương và người bị siết cổ bùng nổ, Lục Minh sẽ lặng yên không tiếng động ra tay... Trợ giúp Chu Dương chém chết kẻ địch. Đúng vậy. Anh đang giúp Chu Dương. Giang Phong nhìn thấy rất rõ ràng. Chỉ cần là người tu luyện mà Lục Minh chỉ vào, bọn họ đều sẽ rơi vào một "trạng thái suy yếu" quái dị, sau đó người tu luyện kia bị siết cổ mà không thể phản kháng được! Dẫu sao... trong quá trình dùng tuyệt kỹ Mị Ảnh siết cổ, căn bản không cho phép phân tâm! Vì thế, việc Lục Minh ra tay chính là một cây rơm rạ cuối cùng áp đảo lạc đà. Có điều... Giang Phong hơi khó hiểu, tại sao phải giúp Chu Dương chứ? Tên này... rất gian ác! Chu Dương thản nhiên tiếp nhận sự thay đổi của cơ thể khiến ông ta rợn cả tóc gáy, đây rõ ràng là một kẻ ác vì thực lực mà không chừa thủ đoạn nào, người như vậy... Tại sao phải giúp cậu ta? Không thể hiểu nổi. Về chuyện này, Lục Minh chỉ khẽ mỉm cười. "Anh ta đi vào con đường này, suy cho cùng vẫn là do em dẫn dắt." "Giống như thế này, giúp anh ta đi tới cùng đi." Lục Minh trầm giọng nói. "..." Giang Phong cười lạnh lùng, ông đây tin cậu chết liền! Ông ta khẳng định. Lục Minh nhất định đã làm gì đó trong bóng tối, chỉ là ông ta vẫn không phát hiện ra. Không sao, đêm còn dài, ngược lại ông ta muốn nhìn xem tên này có thể bày ra trò gì! Vụt! Chu Dương rời đi lần nữa. Giang Phong dẫn Lục Minh theo sát phía sau. ... Trận tàn sát rất thuận lợi. Hoặc là quá thuận lợi, cuối cùng khiến người tu luyện kinh hoàng. Một vài thợ săn linh thể tự do không có tổ chức rõ ràng cảm thấy không ổn lắm, bèn từ bỏ lần tranh cướp này, mà giờ phút này lại có tổ chức thật sự vào sân! Ngoài cổng học viện Tam Xá Khẩu. Một đội ngũ chỉnh tề xuất hiện, mười hai người, bọn họ mặc đồng phục thống nhất trên người, vẻ mặt uy nghiêm, mỗi một người đều là thợ săn linh thể! Đây mới thật là tổ chức thợ săn linh thể - Đom Đóm. "Đom Đóm cuối cùng cũng ra tay rồi." "Đây chính là tổ chức thợ săn linh thể..." "Một lần mười hai người, số lượng thật lớn." Mọi người đều chấn động. Hai người năm sao, mười người bốn sao, nhìn thực lực có vẻ rất thông thường, nhưng ở đây lại không có ai dám khinh thường! Dù là những người năm sao đỉnh cao cũng phải nhanh chóng tránh ra xa. Bởi vì đội ngũ linh thể như vậy đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, ra tay nhanh gọn, uy lực có thể phát huy không chỉ đơn giản như một cộng một đâu! Thực lực của một đội ngũ như vậy có thể so với sáu sao! Mà uy lực nhằm vào linh thể... lại vượt xa sáu sao bình thường! Nghe nói, lần trước bọn họ đã ra tay bắt được một linh thể sáu sao đỉnh cao, thực lực mạnh mẽ có thể nhìn ra. ... "Xem ra chúng ta hết đất diễn rồi." "Đúng vậy, Đom Đóm đã ra tay thì chưa bao giờ thất bại." Những người còn lại đều thấy tiếc nuối. Những thợ săn linh thể tự do như bọn họ chỉ dựa vào việc chớp lấy thời cơ và linh hoạt, nhân lúc những tổ chức kia chưa kịp phản ứng thì nhanh chóng bắt lấy! Mà một khi đối phương kịp phản ứng... cũng không còn chuyện của bọn họ nữa. Nhưng không có cách nào, mấy tiếng rồi mà bọn họ vẫn chưa thể bắt được rắn cái sáu sao, chỉ có thể trách mình không có bản lĩnh thôi. "Không biết bọn họ mất bao lâu để bắt?" "Đi, cùng đi xem một chút." Đội Đom Đóm nhanh chóng ra tay. Rất nhiều người tu luyện đứng phía xa cũng muốn góp vui. Những người tới bắt rắn lớn này lại vì sự xuất hiện của một đội ngũ đặc biệt mà thật sự kết hợp với nhau, tập hợp thành một đội to lớn! Lấy mười hai người đội Đom Đóm dẫn đầu, xung quanh có trên trăm người vây xem. ... Mà giờ phút này, Chu Dương cũng sững sờ. Vừa nhìn về phía xa, anh ta liền sợ hãi chạy trốn khỏi đây. Đùa gì thế? Một đội Đom Đóm cũng được thôi, những người xem náo nhiệt kia là gì nữa?! Có khoảng trên trăm người! Dù trong này có một đống bốn sao, nhưng anh ta cũng không dám tới đó, anh ta chắc chắn, chỉ cần anh ta vừa xuất hiện là sẽ bị đánh chết tươi... Hay là cứ trà trộn trong những người đó chạy trốn? Chu Dương nghĩ như vậy. Mặc dù anh ta đạt được truyền thừa Mị Ảnh, nhưng dù sao cũng là một người tu luyện, cũng là một người tu luyện thương... Nếu như... Mà ngay lúc này, đội Đom Đóm tách ra một luồng sức mạnh nữ tính trên một thi thể rồi đặt vào một thiết bị, thiết bị đó điên cuồng vận hành, trong nháy mắt chỉ sang phương hướng của anh ta! Vù... Một ý niệm mạnh mẽ khóa chặt lấy Chu Dương! Xác định mục tiêu! Khóa chặt hơi thở! Xác định vị trí tọa độ! "Không ổn rồi!" Sắc mặt của Chu Dương tái mét. Lần này, phiền phức to rồi.