Bậc Thầy Thẻ Bài
Chương 227 : Anh biến thành màu hồng, cũng trở nên mạnh hơn
Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Trong cổ mộ.
Lục Minh và Giang Phong đứng từ xa, cùng nhìn về phía Chu Dương đang lơ lửng trên chiếc giường ngọc.
Vù...
Vù...
Ánh sáng chuyển động.
Vẻ mặt của Chu Dương lúc thì vui vẻ lúc lại buồn bã hoặc mơ màng...
"..."
Lục Minh và Giang Phong cảm thấy may mắn, may là họ không tiếp nhận truyền thừa này, vì nó quá đáng sợ, mặc dù không biết nội dung của truyền thừa là gì, nhưng chỉ riêng dòng năng lượng màu hồng này...
Đã đủ đáng sợ rồi biết không?!
"Thầy tu hành nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy năng lượng màu hồng."
Giang Phong thổn thức không thôi.
Có cảm giác cuộc đời này không sống uổng...
"Ha ha."
Lục Minh mỉm cười.
Không chỉ thầy, ngay cả ông đây từng sống hai kiếp cũng chưa từng thấy năng lượng màu hồng...
Phong cách thiếu nữ?
Tiên nữ pháp thuật?
Vù...
Vù...
Nhìn Chu Dương đang được tôi luyện, Lục Minh có một linh cảm không lành, nhất là khi thấy làn da của Chu Dương càng ngày càng nõn nà...
Ái chà chà.
Bắt đầu giúp cho làn da trở nên trắng nõn rồi...
"Yêu tinh giường, lại đây, truyền năng lượng cho tôi!"
Lục Minh giẫm lên giường ngọc.
Xoẹt!
Yêu tinh giường tức giận bước ra: "Đang trong quá trình truyền thừa đấy, có thể đừng làm phiền hay không!"
"Liên quan gì đến cô."
Lục Minh cười khẩy: "Cô cho rằng tôi không biết truyền thừa là gì sao? Trong quá trình truyền thừa, người tiếp nhận truyền thừa là Chu Dương, có liên quan gì đến cô?"
Yêu tinh giường: "..."
Việc này mà cậu ta cũng biết sao?
"Nhanh lên."
Lục Minh phất tay: "Tôi luyện thẻ gốc, cùng với năng lượng bốn sao."
"Được rồi."
Yêu tinh giường chỉ có thể đi đến đó và giúp anh tôi luyện.
Vù...
Vù...
Tôi luyện năng lượng.
Trên thẻ gốc lại một lần nữa có tia sáng lóe lên.
Một lúc lâu sau, việc tôi luyện kết thúc.
"Chỉ có một lần ư?"
Lục Minh có phần không hài lòng: "Lần trước không phải là ba lần sao?"
"Cậu còn có mặt mũi mà nói ra những lời này à?"
Yêu tinh giường lập tức bùng nổ.
Bà nó chứ!
Lần trước bị cậu gài bẫy ba lần thì thôi đi, lần này còn muốn lừa tiếp?!
"Được rồi được rồi."
Lục Minh bất đắc dĩ: "Tạm coi như cô đã tôi luyện xong, còn việc lột xác năng lượng thành bốn sao, bây giờ tôi còn thiếu bước này nữa..."
"Hừ!"
Yêu tinh giường tức giận liếc nhìn Lục Minh, sau đó mới giúp anh tôi luyện.
Nó quyết định nhanh chóng giúp Lục Minh làm xong để anh cút đi cũng rất tốt, đỡ phải ở lại nơi này chướng mắt, nhìn đã thấy phiền, kiểu người tu luyện có tính nết thấp kém như vậy...
Có điều chỉ trong nháy mắt.
Nó dừng việc tôi luyện lại, sắc mặt thay đổi.
"Sao vậy?"
Lục Minh hoang mang nhìn về phía nó.
"Năng lượng, năng lượng không đủ."
Yêu tinh giường cảm thấy sợ hãi.
???
Lục Minh ngơ ngác, vào lúc này, cô lại nói với tôi là năng lượng không đủ?
"Thật đó."
Yêu tinh giường cũng rất tủi thân.
Nó thức tỉnh vào lúc này, đương nhiên vì đã vất vả gom đủ năng lượng, dựa theo dự đoán của nó, cho dù như thế nào cũng sẽ đủ, có điều...
Giúp Lục Minh tôi luyện thẻ gốc bốn lần!
Tiêu hao rất lớn!
Lại còn mở truyền thừa thần hồn, tôi luyện năng lượng vào lúc này lại không đủ...
Việc này... Nó cũng không ngờ đến.
"Vậy nên."
"Cô muốn quỵt nợ sao."
Lục Minh nhìn về phía Chu Dương ở đằng xa, anh đang nghĩ xem bây giờ có nên đâm chết anh ta hay không...
"Đừng."
Yêu tinh giường rất hoảng sợ.
Không thể làm phiền Chu Dương trong giai đoạn này, thêm vào đó, năng lượng tôi luyện cho Lục Minh, giúp anh lên bốn sao cũng là do nó đã hứa từ trước, cho nên...
"Như vậy đi."
Yêu tinh giường khẽ cắn môi: "Tôi sẽ lấy một ít năng lượng từ trong truyền thừa ra cho anh."
"!!!"
Lục Minh nhìn luồng năng lượng màu hồng kia, sững sờ không dám đồng ý.
Màu hồng!
Phong cách thiếu nữ!
Có trời mới biết, sau khi hấp thu thứ kia sẽ biến thành kiểu gì...
"Yên tâm."
"Không phải là cái đó đâu."
Đương nhiên yêu tinh giường biết được thành kiến của Lục Minh: "Năng lượng này rất quý báu, cậu có muốn cũng chưa chắc đã được! Tôi chỉ dùng năng lượng này để giúp cậu tôi luyện!"
"..."
Lục Minh rất nghi ngờ.
Sau khi tôi luyện năng lượng này, năng lượng của anh có còn bình thường không?
"Nếu như cậu thật sự lo lắng."
Yêu tinh giường suy nghĩ một chút: "Tôi tiếp tục giúp cậu tôi luyện thẻ gốc! Tôi có thể dùng năng lượng màu hồng giúp cậu tôi luyện thẻ gốc mạnh lên một lần nữa!"
Thẻ gốc...
Lục Minh đắn đo trong chốc lát.
Tôi luyện thẻ gốc cũng tốt.
Dù sao so với việc năng lượng biến thành màu hồng thì việc tấm thẻ gốc biến thành màu hồng...
Ha ha.
Linh thể có phong cách thiếu nữ?
Ừm...
Hình như cũng không khó để tiếp nhận.
Xẹt!
Xẹt!
Tấm thẻ gốc điên cuồng sáng lên.
Tiểu Tiểu Kiếm bày tỏ ý kiến kháng nghị mãnh liệt.
Đáng tiếc.
Không ai quan tâm đến nó.
"Được."
Lục Minh đồng ý.
"Cậu đợi một chút."
Yêu tinh giường cảnh giác nhìn anh.
Lục Minh lo lắng bị năng lượng màu hồng đồng hóa, còn nó thì lại lo lắng năng lượng màu hồng của mình bị truyền ra ngoài! Dù sao thì từ nay về sau, thứ này chính là năng lượng truyền thừa dành riêng cho Chu Dương!
Tôi luyện tấm thẻ gốc...
Nó đã làm bốn lần rồi, nên giờ có thể nói là kinh nghiệm phong phú.
Chẳng qua...
"Tiến độ sẽ do tôi quyết định."
Bây giờ, nó hoàn toàn không có chút lòng tin nào với Lục Minh.
Thế là nó cảm nhận tiến độ và cường độ tôi luyện thẻ gốc của Lục Minh, trầm ngâm một lúc rồi nói: "30%! Hiện tại, tấm thẻ gốc của cậu quá mạnh, tôi sẽ giúp cậu làm nó mạnh thêm 30%!"
30%, đại khái chính là nguồn năng lượng tiêu hao khi tôi luyện.
"Được."
Lục Minh cũng không vòng vo.
Vù...
Yêu tinh giường phất tay.
Từ trên người Chu Dương xuất hiện một dòng năng lượng màu hồng, chỉ cần ngâm tấm thẻ ở trong đó là có thể tôi luyện, vô cùng vi diệu.
Bởi vì năng lượng tôi luyện của lần này được lấy ra từ trong nguồn năng lượng truyền thừa của Chu Dương...
Vậy nên nó cũng không dám chắc chắn.
Suy nghĩ cẩn thận lại thì nó vẫn thêm vào một hạn chế: "Chỉ cần trung tâm nghề nghiệp của cậu đạt đến mức mà tôi đã thiết lập thì năng lượng sẽ tự động biến mất!"
Như vậy, cậu sẽ không thể lấy thêm?
"Tùy ý."
Lục Minh rất bình tĩnh.
Anh là người sẽ làm ra chuyện đó sao?
Lần trước gặp chuyện không may là bởi vì tấm thẻ gốc quấy rối được không?
Có quan hệ gì với anh chứ!
Lần này...
Anh cũng chỉ muốn đột phá mà thôi.
Dù việc đột phá xảy ra vấn đề, không thể nào tăng lên thì anh cũng tính sẽ thành thật tôi luyện thẻ gốc, một người tu luyện dễ nói chuyện như vậy biết tìm ở đâu đây?!
Vù...
Nguồn năng lượng màu hồng bắt đầu khởi động.
Lục Minh tiến lại gần rồi trực tiếp nhét thẻ gốc vào bên trong.
Xoẹt!
Xoẹt!
Tấm thẻ gốc điên cuồng lóe sáng.
"Cô xem đi, vừa nói đến việc tôi luyện là đứa nhóc này lại hưng phấn."
Lục Minh có muôn vàn cảm thán.
Vèo!
Tấm thẻ gốc ngâm mình vào dòng năng lượng màu hồng.
Vù...
Vù...
Những tia sáng yếu ớt lóe lên.
Yêu tinh giường đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm về hướng đó, đợi đến lúc năng lượng dừng lại, nhưng một lúc lâu sau cũng không thấy tấm thẻ gốc có phản ứng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Yêu tinh giường cảnh giác, con người này lại định dùng chiêu trò gì đây?
"Tôi xem xem."
Lục Minh dùng thần thức để cảm nhận tấm thẻ gốc, sau đó lập tức cạn lời...
Xoẹt!
Anh rút tấm thẻ gốc ra, ba người nhìn nhau không nói thành lời, năng lượng của tấm thẻ gốc mới tăng lên 20%, dáng vẻ rất tiêu cực...
Tràn ngập mâu thuẫn.
"Xem ra nó không quá thích năng lượng màu hồng của cô."
Lục Minh thổn thức không thôi.
"Cậu còn muốn tôi luyện hay không?"
Vẻ mặt của yêu tinh giường không chút thay đổi.
Đám đàn ông thối mấy người, bà đây mới ghét bỏ mấy người ấy!
"Muốn!"
Lục Minh lại ném tấm thẻ gốc vào bên trong.
Tên này quá tiêu cực, tốc độ chậm hơn cả rùa bò.
Một lúc lâu sau, Lục Minh lại gần quan sát, mới có 29%, quá chậm, chỉ có thể từ từ đợi, nhưng đúng lúc đó, Lục Minh bỗng lóe lên một suy nghĩ...
Ồ.
Năng lượng tôi luyện bị hạn chế ở mức 30%...
Anh đợi đến khi tấm thẻ gốc sắp đạt đến mức 30% thì rút tấm thẻ gốc ra, rồi lại lấy một trung tâm nghề nghiệp khác ở trong biển ý thức ném vào đó.
Vù...
Trung tâm nghề nghiệp bắt đầu hấp thu, điên cuồng tôi luyện!
Ủa?
Như vậy cũng được sao?
Lục Minh mừng rỡ.
Vậy thì, nếu như đưa những trung tâm nghề khác vào bên trong...
Xoẹt!
Xoẹt!
Lục Minh ném tất cả các trung tâm nghề nghiệp ở biển ý thức vào bên trong nguồn năng lượng màu hồng, chúng nó không những không biến mất mà còn không ngừng trở nên mạnh hơn...
...
Trong biển ý thức của Lục Minh.
Mèo mun mờ mịt tỉnh giấc, nó nhìn đống trung tâm nghề nghiệp màu hồng ở trước mắt, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần, Lục Minh thích phong cách thiếu nữ như vậy sao?
Những trung tâm này...
Thanh kiếm màu hồng, con dao găm màu hồng, quả tim màu hồng...
Bỏ đi.
Chỉ cần không dính đến nó là được...
Tìm một linh kiếm để thay thế quả nhiên có hiệu quả rất tốt...
Ưm.
Mèo mun lười biếng cuộn tròn người lại, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
...
Mà vào lúc này, vật thay thế của chúng ta đang bùng nổ.
Bởi vì cạnh trên cực kỳ ngầu của nó thế mà lại biến thành màu hồng!!! Giống hệt như mái tóc của Tiểu Tiểu Bạch sau khi nhuộm xong!!!
Cực kỳ giống như có phần tóc mái màu hồng!
Bà nó!
Ai muốn nhuộm tóc màu hồng chứ?!
Xẹt!
Xẹt!
Tấm thẻ gốc điên cuồng lóe sáng.
Nó thừa biết cái loại năng lượng màu hồng chết tiệt này không phải là thứ gì tốt! Mặc dù đã trải qua việc sàng lọc, cũng không có ảnh hưởng gì khác, nhưng mà...
Quá xấu!
"Yên lặng."
Lục Minh giữ nó lại.
Đây chỉ là di chứng do một lượng năng lượng lớn mạnh mẽ tiến vào để tôi luyện nên mới có màu sắc kỳ quái này, mấy ngày nữa tự nhiên sẽ mất thôi...
Chắc, là thế nhỉ?
...
Vù...
Vù...
Nồng độ năng lượng màu hồng xung quanh Chu Dương giảm mạnh, nguồn năng lượng vốn bị kéo ra nay bị cắt đứt, sau đó thế mà lại trực tiếp thu về!
"???"
Yêu tinh giường ngạc nhiên: "Mấy người đã làm gì vậy?!"
"Không biết nữa."
Lục Minh cũng hoang mang, anh chỉ lấy một chút năng lượng thôi mà...
Trời ạ.
Truyền thừa này keo kiệt như vậy sao?!
Ầm!
Ầm!
Cổ mộ chấn động.
Nguồn năng lượng màu hồng bỗng nhiên nổ tung.
...
Mà lúc này, ở một nơi nào đó, có mấy bóng người đang liều mạng đào đất, bọn họ đào một lối đi trong lòng đất, từ ở bên cạnh trường Tam Xá Khẩu đến gần chỗ cổ mộ.
Bụi bay đầy trời.
"Cậu chắc chắn là món đồ nằm ở đây chứ?"
"Việc đó thì chắc chắn!"
Một bóng người tròn vo khẳng định: "Vách đá dựng đứng ở chỗ này có gì đó mờ ám, tôi đã từng nhìn thấy... Bỏ đi, mọi người chỉ cần tiếp tục đào xuống là được..."
Phập!
Phập!
Mấy người kia càng đào càng sâu.
Bỗng nhiên có một đợt rung lắc, sau đó xuất hiện một cái hố to, bên trong thế mà lại lộ ra những tia sáng yếu ớt.
"Thông rồi!"
"Phía dưới có thứ gì đó!"
"Đi nào!"
Mấy người kia hưng phấn đi xuống dưới.
Nhưng trong phút giây này.
Ầm!
Chùm sáng màu hồng phấn nổ tung, cuốn tất cả mọi người ra xa.
...
Thành phố Thanh Minh.
Vô số người bừng tỉnh giữa đêm khuya.
"Xảy ra chuyện rồi!"
"Là phía trường Tam Xá Khẩu!"
"Nhanh nhanh nhanh!"
"Chẳng lẽ lại có linh thể ra đời?"
Mọi người hưng phấn.
Nơi đó, toàn bộ trường học lại bị bao phủ thêm một lần nữa.
Vù...
Vù...
Từng lớp ánh sáng màu hồng lóe lên giống như một vòng xoáy khổng lồ đang điên cuồng hấp thu năng lượng xung quanh, hình thành một lá chắn quái dị.
"Nơi này xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không biết nữa."
"Lại là linh thể sao?"
Ánh mắt của mọi người trở nên nghiêm túc.
Vì sao luôn là học viện này?!
Vèo!
Vèo!
Xuất hiện rất nhiều hơi thở.
Những người tu luyện bốn sao và năm sao kia lại đến rồi.
Giây phút này, có vô số người tu luyện tiến vào trong học viện.
...
Mà lúc này, Lục Minh và Giang Phong đang chật vật chạy trốn.
Ầm!
Ầm!
Cổ mộ sụp đổ.
Năng lượng màu hồng bắn lên cao!
Hai người nhìn về phía đó mới biết đã xảy ra chuyện gì.
"Truyền thừa giáng xuống!"
Giang Phong nghiêm túc.
Bởi vì thiếu rất nhiều năng lượng dẫn đến việc truyền thừa thất bại nên chỉ có thể xuất hiện ở trong thực tại, mạnh mẽ kết hợp với các thiết bị hiện đại, dùng cách thức này để giúp Chu Dương hoàn thành quá trình truyền thừa...
Vì vậy, sau khi ánh sáng màu hồng biến mất, tất cả mọi thứ ở xung quanh đều thay đổi.
Soạt!
Toà nhà dạy học, biến thành màu hồng.
Tòa nhà văn phòng, biến thành màu hồng.
Ký túc xá, biến thành màu hồng.
...
Ánh sáng màu hồng đang dần dần mất đi.
Khoan đã.
Lục Minh bỗng nhiên nhớ đến một chuyện rất không ổn: "Những sinh viên kia..."
"Để các em ấy về rồi."
Giang Phong trầm giọng nói: "Bởi vì phải đưa Chu Dương vào, thầy sợ sẽ có đánh nhau, tạo thành thương vong cho những người vô tội nên trường học đã tạm thời đóng cửa."
"Ồ."
Lục Minh thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn may.
Nếu không...
E là học viện kỹ thuật nghề Tam Xá Khẩu của bọn họ sẽ trở thành trường nữ sinh...
...
Có điều nói đi cũng phải nói lại.
Rốt cuộc truyền thừa chết tiệt này muốn làm gì?
Ầm!
Ầm!
Từng sợi xích màu hồng xuất hiện, nó phong tỏa cả tòa nhà cao tầng, ngăn cách từng khu vực, một trường học lớn như vậy lại bị truyền thừa chia thành từng khu vực truyền thừa một.
Vừa quái dị vừa thần bí.
Học viện Tam Xá Khẩu lại biến thành khu vực truyền thừa.
"Truyền thừa này, sợ là không đơn giản."
Giang Phong nghiêm túc, nhìn về phía trường học chỉ có một màu hồng kia: "Mấy thứ này không giống như xây dựng tạm thời, mà giống như đã được chuẩn bị từ lâu rồi..."
"Trường Tam Xá Khẩu... càng giống một phần truyền thừa mà nó để lại cho người truyền thừa hơn!"
"Em nghĩ mà xem."
"Nếu như việc truyền thừa hoàn thành mà không một ai hay biết, toàn bộ trường học sẽ biến thành khu vực truyền thừa, sinh viên và giáo viên ở đây sẽ gặp phải chuyện gì..."
"Sợ rằng tất cả đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho người truyền thừa!"
"Có điều, không biết vì sao kế hoạch của nó lại xuất hiện vấn đề... Bởi vì thiếu một lượng năng lượng lớn, thế nên nó chỉ có thể giáng xuống trước kế hoạch, vì thế mới có tình cảnh như hiện nay..."
Dù sao Giang Phong cũng là người có kinh nghiệm phong phú, nên ông ta chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu âm mưu.
"Có điều... tại sao năng lượng lại bỗng nhiên không đủ?"
Ông ta suy nghĩ, bỗng nhiên nhìn về phía Lục Minh: "Năng lượng vừa rồi..."
"Không phải em! Em không có! Đừng có mà nói lung tung!"
Vẻ mặt của Lục Minh trở nên nghiêm nghị.
Đùa gì vậy!
Anh chỉ là nhân vật phụ mà thôi, có liên quan gì đến anh?
Giang Phong: "..."
Được rồi.
Là vậy rồi.
Xem ra lại là do tên này làm chuyện tốt, nhưng bây giờ, ông ta cũng không rảnh mà quan tâm Lục Minh.
"Mị Ảnh..."
"Chỉ sợ chủ nhân của truyền thừa này cũng không phải là người hiền lành gì!"
"Còn có những tia sáng này..."
Giang Phong chỉ về phía lối vào của cổ mộ.
Nơi đó có một cột ánh sáng cao chọc trời màu hồng.
Ầm!
Ầm!
Những tia sáng chói mắt lóe lên, kinh động toàn bộ thành phố Thanh Minh, mọi người chen chúc xô đẩy đến đây, khi bước vào bên trong học viện Tam Xá Khẩu, bọn họ đều bị màu hồng ngợp trời mê hoặc.
Mị Ảnh...
Cuối cùng thì ông muốn làm gì?!
...
"Chu Dương..."
"Đứa trẻ... tỉnh dậy đi!"
"Những thứ có thể đưa cho cậu đều đã đưa rồi... phần còn lại, phải dựa vào chính cậu..."
"Chủ nhân từng là người đứng đầu thời đại đó..."
"Thời đại đó, là thời kỳ thuộc về một mình chủ nhân!"
"Ông ấy đưa nghề nghiệp này đi đến vị trí cao nhất, làm cho tất cả mọi người đều biết đến Mị Ảnh..."
"Đáng tiếc."
"Cuối cùng lại không thể lưu truyền đến ngày nay."
"Bây giờ, truyền thừa và cậu đã hòa thành một thể, hy vọng cậu có thể gây dựng lại sự huy hoàng năm xưa, chân chính đưa nghề nghiệp này lên đỉnh cao, trở thành một truyền kỳ..."
"Mị Ảnh sẽ đi theo."
"Đây... là thời đại thuộc về cậu!"
"Nơi này... là chiến trường do ta chế tạo cho cậu!"
"Thu thập bọn họ..."
"Nuốt chửng bọn họ..."
"Hoàn thành truyền kỳ thuộc về chính cậu đi!"
...
Giây phút này, bóng dáng đang lơ lửng trên không trung bỗng mở mắt ra.
Vù...
Ánh mắt sáng như tia chớp.
Sát ý kinh khủng.
Chu Dương tôi... đã trở về rồi!
Đùng!
Anh ta xoay người, cơ thể cao lớn đáp xuống đất tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc, tay anh ta nắm lấy trường thương, bước chân vững chãi giống như sát thần của chiến trường cổ xưa.
"Đến đây đi!"
Ý chí chiến đấu của anh ta dâng trào.
Soạt!
Bước lên một bước, anh ta bỗng nhiên dừng lại, cảm giác kỳ diệu này...
Hình như...
Thiếu thứ gì đó?
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
98 chương
62 chương
151 chương
34 chương
49 chương
123 chương