Bậc Thầy Thẻ Bài
Chương 223 : Thế hệ thẻ mới thay cho thẻ cũ…
Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Trường học.
Lục Minh hơi khiếp sợ nhìn bia đá này.
Quái đản.
Đây là một tòa cổ mộ!
Da gà da vịt của anh thi nhau nổi lên.
Ai có thể ngờ học viện Tam Xá Khẩu lại được xây trên một toà cổ mộ chứ?!
Cũng may vị trí của cổ mộ này cũng sâu, nếu không chuyện lần trước ở sân vận động sẽ khiến cả trường học sụp mất!! Đây chính là bí mật của trường học?!
Còn có, mộ của *** này...
Lục Minh xem xét một lúc lâu, cũng không phát hiện ra ba chữ này là gì.
Ở giữa chỉ nhìn thấy dưới cùng có một nét ngang, trông giống chữ Nhị? Hai bên trái phải chỉ có thể nhìn thấy hai ô vuông nhỏ, đây là chữ gì vậy?
Mộ của Chu Nhị Cẩu?
Mộ của Lữ Nhị Đản?
"Đừng xem nữa."
Giang Phong bĩu môi: "Niên đại quá lâu đời, đã không còn nhìn rõ nữa rồi."
"Vâng ạ."
Lục Minh chỉ đành từ bỏ.
Lúc này anh mới đưa mắt nhìn bậc thang trước mắt.
Xẹt!
Xẹt!
Một ngọn lửa màu xanh lam bỗng nhiên bùng cháy, con đường trong cổ mộ ảm đạm lập tức trở nên sáng hơn vài phần.
Theo như lời đồn, thứ gì trong cổ mộ cũng đều là báu vật. Nếu những thứ này được khai thác, có thể sẽ thành di tích, giá trị đắt đỏ. Không ngờ, bên dưới trường học lại có thứ như vậy!
Thảo nào...
Giang Phong nhất quyết đòi giữ lại trường học!
Nếu học viện Tam Xá Khẩu biến mất, có lẽ nơi này sẽ được khai thác lại từ đầu, những người kia có thể sẽ phát hiện ra cổ mộ!
Đợi đã.
Lục Minh bỗng nghĩ đến, những năm qua, có lẽ Giang Phong đều tu luyện ở đây... Thảo nào rõ ràng ông ta là một chuyên gia chế tạo thẻ bài bình thường mà lại mạnh đến như vậy...
Còn có thẻ bài màu máu...
Có lẽ bí mật của Giang Phong đều nằm ở đây!
Mà bây giờ, ông ta lại chủ động dẫn Lục Minh tới nơi này, lão Giang này...
Thật thú vị!
"Em không sợ thầy hại em à?"
Giang Phong nhìn Lục Minh.
"Không sợ."
Sắc mặt của Lục Minh thản nhiên: "Nếu em chết, đồ đệ của em sẽ báo thù cho em."
"…"
Giang Phong liếc nhìn tên này, bỗng cảm thấy kích động muốn giết chết anh.
Bình tĩnh!
Nhất định phải bình tĩnh!
"Nghe đi."
"Trong cổ mộ này có một nơi, có thể khiến cho năng lượng của em lột xác nhanh chóng, tu luyện đột phá. Sau khi đột phá, chúng ta lập tức rời đi, nơi này không giống những nơi khác, tốt nhất đừng ở lại lâu."
Giang Phong dặn dò.
"Dạ vâng ạ."
Lục Minh đã hiểu.
Cổ mộ...
Thứ như vậy, anh chỉ nhìn thấy trong truyền thuyết thôi! Dù sao cũng không phải ai cũng là Nicolas, Giang Phong hay Laura… Nơi đây đã trải qua rất nhiều năm tháng, quỷ mới biết sẽ xuất hiện thứ gì!
Cho dù bỗng nhiên nhảy ra một con cương thi gọi cha ơi, anh cũng không cảm thấy lạ.
"Lối vào có thể bị phát hiện không?"
Lục Minh nhìn phía trên.
Vị trí họ xuống là sân vận động.
"Không sao, thầy đã ngụy trang rồi."
Giang Phong khoát tay.
Bởi vì sự thất bại của hai lần trước, lần này ông ta đã chuẩn bị rất đầy đủ. Ông ta đã sớm xử lý xong mấy chuyện nhỏ này rồi.
"Dạ."
Lúc này Lục Minh mới yên tâm.
"Đi thôi."
Giang Phong dẫn Lục Minh đi xuống dưới.
Soạt!
Hai người đi xuống cầu thang dài dằng dặc.
Một luồng âm khí mờ nhạt truyền đến, Tiểu Tiểu Kiếm chợt hưng phấn, nhảy nhót trong biển ý thức. Cuối cùng bị móng vuốt của mèo mun đập bay dính chặt lên tường.
"Sao vậy?"
Giang Phong lấy làm lạ nhìn Lục Minh bỗng nhiên dừng bước.
"Không sao."
Lục Minh mỉm cười.
Một lúc lâu sau, hai người đi đến bậc thang cuối cùng.
Kế hoạch của Giang Phong thật ra rất đơn giản. Cổ mộ này không lớn lắm, họ đi xuống tìm chỗ tu luyện, đột phá, trở về, sau đó xong chuyện!
Nhưng vừa đặt chân xuống đất, sắc mặt của Giang Phong lại khó coi hơn vài phần.
Soạt!
Ông ta bỗng nhìn về nơi xa: "Cẩn thận chút, có gì đó không đúng, hơi thở ở đây nồng quá, có thứ gì đó kỳ lạ đã vào đây…"
"Mặt đất…"
Giang Phong lật đất trên mặt đất thật cẩn thận: "Sau khi thầy rời khỏi đây, có xuất hiện bước chân!"
Mỗi lần rời đi, ông ta đều xóa sạch dấu chân.
Nhưng hiện tại...
Bỗng nhiên!
Gió lạnh thổi qua.
Một cơn gió lạnh thổi ra từ nơi sâu nhất của cổ mộ.
"Hay chúng ta về đi?"
Lục Minh có đôi chút sợ hãi.
Chuyện đột phá này không thể gấp được.
Thật sự.
Tuy có thể đột phá trong cổ mộ, nhưng nếu tự mình tu luyện thì cũng sẽ không kéo dài lâu lắm. Đặc biệt là kiểu người lười nhác như anh, hoàn toàn không cần vội.
"…"
Giang Phong không thay đổi sắc mặt.
Đây chính là sư phụ mà Tiểu Bạch luôn khen tuyệt thế vô song ư?
"Đừng nói nhảm."
Giang Phong không vui nói: "Sợ cái gì? Nếu không có ai là tốt nhất, nếu có người thì giết chết là được! Nơi như vậy tuyệt đối không thể bị người khác phát hiện!"
"Được rồi."
Lục Minh đành đi theo Giang Phong.
Cách đó không xa, bọn họ vừa đi vào con đường nhỏ, lập tức thấy một thi thể, một chiếc đèn pha cũ kĩ, một ít thiết bị cổ xưa và một giấy chứng nhận mới toanh.
Ừm...
Giấy chứng nhận công tác khảo cổ cấp hai.
Đây là giấy mới.
"Sao người của hiệp hội khảo cổ lại đến đây chứ?"
Giang Phong chau mày.
Thi thể này vẫn còn mới, hơn nữa còn là nhân viên khảo cổ, cố ý chọn những thứ cổ xưa, sẽ không bị bóng tối nơi đây ăn mòn...
Hiển nhiên đã có chuẩn bị.
"Nơi này có đồ của anh ta."
Lục Minh tìm thấy một chiếc hòm dụng cụ phía sau hài cốt đó.
Nhưng chiếc hòm dụng cụ này cũng gỉ sét loang lổ, chất liệu đặc biệt, để lộ hơi thở cổ xưa. Bên trên cũng chỉ có vài con ốc hình chữ nhất loang lổ khóa chặt.
Cạch!
Giang Phong thử mạnh tay mở ra, lấy dụng cụ ra thử.
Cạch!
Lập tức gãy tại chỗ.
"Không được."
Giang Phong hơi tiếc nuối: "Thứ này, chắc phải có thứ gì đó cực kỳ cứng mới có thể mở ra."
"Mạnh tay phá hỏng thì sao?"
Lục Minh hơi hiếu kỳ.
Trông thứ này cũng chẳng có công nghệ cao là mấy!
"E là không được."
Giang Phong lắc đầu: "Nhìn độ cứng của nó, ít nhất phải là sáu sao mới có thể phá nó."
Thời đại này, đồ đạc không có công nghệ cao mới là thứ khó xử lý nhất!
Đặc biệt là những thứ có niên đại lâu đời, không thể tính được tuổi.
"Thật không?"
Lục Minh cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng nhìn hình dáng của chiếc ốc vít hình chữ nhất này, anh nghĩ một lát rồi rút ra thẻ gốc, nhét thẳng vào, sau đó ra sức xoay…
Cạch!
Chiếc ốc lập tức lỏng ra.
"Được đó."
Lục Minh hưng phấn xoay tròn ốc vít.
???
Giang Phong ngơ ngác.
Cái quỷ gì thế?
Thẻ gốc còn có thể dùng như vậy ư?!
Ồ...
Ông ta đắn đo trong chốc lát, cũng lấy ra thẻ gốc của mình, nhét vào lỗ ốc vít khác, vặn tròn.
Cạch!
Trên thẻ gốc có thêm một cái khe.
"…"
Khuôn mặt của Giang Phong lập tức tối sầm.
Dựa vào đâu mà thẻ gốc của Lục Minh có thể?!
Phải biết rằng, thẻ gốc của ông ta đã trải qua...
Cạch!
Lục Minh mở hộp dụng cụ ra.
Bên trong có một vài dụng cụ cũ kĩ, còn có nhật ký công việc, bên trên còn viết nhóm của họ được mời đến đây thăm dò một cổ mộ, sau đó...
Không có sau đó nữa.
"Chắc bọn họ đã vào từ nơi khác."
"Sau đó chết ở đây…"
Lục Minh phân tích.
"Hy vọng là như vậy."
Giang Phong trầm giọng nói.
Bọn họ tiếp tục đi vào bên trong.
Chợt!
Gió lạnh kéo tới.
Bóng tối nồng đậm đập vào mặt.
Ngọn đèn của Giang Phong chuẩn bị lập tức trở nên tối đi, tầm nhìn không đến một mét. Bóng tối ập đến khiến người ta có cảm giác nguy hiểm đến rợn người.
"Hơi thở kỳ lạ này ngày càng nồng hơn rồi."
Giang Phong nhíu mày.
Hơi thở kỳ lạ này giống như lớp sương mù, ngày càng nồng đậm.
Không thể như vậy được...
Khoảng cách gần như vậy, nếu có vật gì xuất hiện, bọn họ có trốn cũng không kịp...
"Để em thử."
Lục Minh trầm giọng nói.
"Đừng làm bừa."
Giang Phong phất tay, sắc mặt nghiêm nghị: "Đi theo sau thầy là được rồi, nơi này không bình thường cho lắm."
Lúc ông ta ta ngoài một mình, cũng thường lang thang đó đây.
Nhưng lần này, ông ta rất rõ mục đích của mình, chủ yếu là trợ giúp Lục Minh đột phá. Nếu đã dẫn đứa trẻ này đến đây thì ông ta phải bảo vệ anh cho thật tốt...
Càng đừng nói anh là sư phụ của Tiểu Bạch!
Vì vậy ông ta cần phải thận trọng hết sức có thể.
Nhưng...
Vù...
Ánh sáng lấp lánh tỏa ra.
Nó lập tức quét sạch hơi thở của bóng tối xung quanh.
Giang Phong ngơ ngẩn, nhìn lại đã thấy bên cạnh Lục Minh xuất hiện một thẻ bài trong suốt, không ngừng lóe lên ánh xanh.
Vù...
Vù...
Hơi thở tối tăm đang biến mất dưới ánh sáng màu xanh.
"…"
Giang Phong mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Đệt.
Thẻ gốc vẫn có thể dùng như vậy sao?
"Như vậy chắc sẽ rõ ràng hơn nhỉ."
Lục Minh nói.
"Ừm."
Giang Phong nhìn chằm chằm vào anh: "Đi thôi."
Có thẻ gốc của Lục Minh soi sáng, con đường trong cổ mộ trở nên rõ ràng. Nhưng đi chưa được bao xa, họ lập tức phát hiện một thi thể và một hộp dụng cụ dưới đất…
Hộp dụng cụ bị chôn một nửa dưới đất.
Ầm!
Giang Phong thử tấn công nhưng vô hiệu.
"Không lấy ra được."
Giang Phong hơi tiếc nuối.
"Để em thử?"
Lục Minh đắn đo trong chốc lát.
"Tùy em."
Giang Phong nhún vai: "Đất trong cổ mộ này rất kiên cố qua nhiều năm tháng, biện pháp tấn công thông thường vốn không thể phá hỏng…"
Lời nói vừa dứt.
Vù...
Một âm thanh kỳ lạ xuất hiện.
Giang Phong vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy thẻ gốc trong tay Lục Minh đang điên cuồng xoay tròn như mũi khoan, đâm xuống mặt đất, đào ra một cái hố ở đó.
Sau đó...
Đào ra.
"Lấy được rồi."
Lục Minh mừng rỡ.
Giang Phong: "…"
Trời ơi.
Thẻ gốc còn có thể dùng như vậy sao?
Ông ta nhìn thẻ gốc của mình, rồi lại nhìn Lục Minh...
Chuyển động gì đó...
Thử xem sao?
Cạch!
Mặt đất bình yên vô sự, thẻ gốc lại toác thêm một khe.
"…"
Giang Phong rất băn khoăn.
Cạch!
Lục Minh mở hộp dụng cụ ra.
Xem ra đây là mẫu thống nhất của hiệp hội khảo cổ, bên trong cũng có một vài thứ đồ nhỏ và nhật ký, trên đó viết chúng tôi có năm người đi lạc vào nơi này, không thể thoát ra.
"Đi lạc…"
Giang Phong nheo mắt.
Hai người tiếp tục đi xuống.
Trên đường, bọn họ lại thấy hai bộ hài cốt, đáng tiếc họ đã chết từ lâu rồi, trong hộp dụng cụ không có vật gì, không hề để lại thứ gì. Điều này khiến họ cảm thấy tiếc nuối.
Vẫn còn.
Khoảng cách này...
"Vẫn chưa đến sao?"
Lục Minh cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cổ mộ có lớn đến vậy không?
"Phương hướng không đúng lắm."
Giang Phong nhìn về phương xa: "Thứ giống như sương mù này quá nồng đậm, không thể cảm nhận, chỉ có thể đi theo con đường trong ký ức, có thể sẽ đi lệch một chút."
"Chỗ đó…"
Lục Minh như có điều suy nghĩ.
Thích hợp tu luyện lại không thể mang theo nhiều, chắc là nơi âm khí nặng nhất nhỉ?
Nơi này...
Thẻ gốc còn am hiểu hơn ông ta đó!
"Mày tìm thử xem."
Anh dặn thẻ gốc.
Xẹt!
Thẻ gốc hưng phấn nhảy nhót, chỉ về một hướng khác.
"Bên này."
Lục Minh theo sau lưng.
"Đừng chạy lung tung!"
Sắc mặt của Giang Phong hơi thay đổi.
Trong cổ mộ này, nguy cơ trùng điệp, còn có thể có kẻ địch, sao có thể chạy lung tung chứ?
Nhưng bọn họ đi theo thẻ gốc hai ngã rẽ, lập tức phát hiện một mộ thất. Ở đó có giường ngọc óng ánh long lanh, giống như nơi tu luyện.
"Là đây hả?"
Lục Minh quay đầu hỏi.
Giang Phong: "…"
Cái quỷ gì vậy?
Thẻ gốc của Lục Minh còn có tính năng chỉ đường ư?!
??
Ông ta có hơi khó chịu.
Nói thế nào nhỉ?
Ông ta bỗng nhiên như có cảm giác quay lại trường học.
Trong ấn tượng, nhớ năm đó ông ta vẫn cầm máy tính năng chỉ có nút ấn, bạn học đã sớm thay sang màn hình rộng, thiết bị thông minh…
Vậy hiện giờ thẻ bài của chuyên gia chế tạo thẻ bài đều ngầu như vậy sao?
Không chỉ giới hạn ở việc chế tạo thẻ, đến công cụ kim khí, chiếu sáng, khoan đất, dẫn đường cũng có rồi?
Sao lại thông minh đến vậy?!
"Là ở đây."
Giang Phong dẫn Lục Minh đi đến bên giường: "Chỗ này…"
Vù...
Âm thanh rì rì xuất hiện.
Ồ?
Có kẻ địch?
Không ngờ Giang Phong lại cảm thấy vui mừng. Ông ta là cha của Tiểu Bạch, tuyệt đối không thể mất thể diện trước mặt Lục Minh!
Cái gì mà thông minh với không thông minh!
Nực cười!
Thời đại này, sức chiến đấu mới là chỉ tiêu mạnh nhất!
Mặc dù thẻ gốc của ông ta không đủ thông minh, không có nhiều tính năng tạp nham, nhưng sức chiến đấu tuyệt đối đứng đầu. Cũng đã đến lúc cho Lục Minh mở mang tầm mắt rồi…
Vù...
Vù...
Xung quanh mộ thất.
Mỗi con đường đều xuất hiện những con côn trùng màu đen kỳ lạ.
Mỗi một con côn trùng đều nhiễm hơi thở kỳ dị, thực lực có thể sánh ngang với ba sao đỉnh cao!
Cực kỳ đáng sợ!
"Giao cho…"
Giang Phong tiến lên một bước, đang định thể hiện thực lực lớn mạnh của mình.
Đúng lúc này.
Vù...
Thẻ gốc của Lục Minh lấp lánh ánh sáng lần nữa.
Âm khí trong tiếng kêu của những con côn trùng kia lập tức tan biến, những con côn trùng kia mất đi âm khí, thực lực giảm sút, chúng sợ hãi mất hồn bạt vía lập tức chạy về.
"Thầy nói gì cơ?"
Lục Minh mơ hồ nghe thấy hình như ban nãy Giang Phong đang nói chuyện.
"…"
Giang Phong im lặng.
Đệt!
Thẻ gốc này còn có thể đuổi côn trùng ư?!
Ông ta nhìn thẻ gốc của Lục Minh, lại nhìn thẻ gốc nhà mình, lập tức im lặng cất đi...
Thế hệ thẻ mới thay cho thẻ cũ...
"Chờ chút."
"Để thầy kiểm tra một chút."
Giang Phong kiểm tra mộ thất một cách cẩn thận.
Không có vết chân, xem ra những người đó chưa tới đây. Có vẻ như những người đó chỉ là một nhóm khảo cổ từ nơi khác đi nhầm vào nơi này…
Sau đó, chết hết.
Dù sao nơi này cũng không thích hợp cho người tu luyện bình thường đến.
"Không có vấn đề."
Giang Phong xác nhận xong: "Giường ngọc này đã được bồi dưỡng nhiều năm, cũng có năng lượng vô cùng tận, em lên trên đó vẽ đường vân là có thể tôi luyện đồng thời khi tu luyện…"
"Chiếc giường này…"
Lục Minh có chút cạn lời.
Đây chính là cổ mộ đó!
Sao nơi đây lại xuất hiện một chiếc giường kỳ lạ vậy nhỉ?!
Trừ khi...
Nơi này... Là dành cho chủ cũ dùng.
Cũng có thể nói, theo một ý nghĩa nào đó, giường ngọc trong cổ mộ này chính là quan tài! Tuy chủ nhân ở đây đã ngủm rồi, nhưng…
Lục Minh vẫn cảm thấy là lạ.
"Thanh niên."
"Lá gan phải lớn."
"Không cần để ý những chi tiết này."
Ánh mắt của Giang Phong lộ ra nụ cười, Lục Minh rốt cuộc vẫn là đứa trẻ, gan vẫn còn nhỏ lắm, thế là sống lưng của ông ta thẳng tắp: "Năm đó ta đã…"
Soạt!
Ông ta còn chưa kịp dứt lời, đã thấy thẻ gốc của Lục Minh nhảy lên giường...?
Xẹt!
Xẹt!
Ánh sáng lóe ra.
Năng lượng xung quanh bắt đầu chậm rãi chuyển động.
???
Giang Phong mãi mới khôi phục tinh thần, trời ơi, tấm thẻ này đang tự tu luyện ư?!
"Kệ nó đi."
Lục Minh phất tay: "Nó sẽ tự tu luyện, thầy nói tiếp đi, năm đó làm sao?"
"…"
Giang Phong im lặng.
Thẻ gốc còn có thể dùng như vậy sao?
"Việc đó."
Giang Phong im lặng trong chốc lát, lại dặn dò: "Âm khí của giường ngọc quá nặng, nếu tôi luyện nhiều quá, sẽ hại thẻ ảnh hưởng đến bản thân…"
"Không sao."
Lục Minh nói như thật: "Nó có thể tự làm sạch âm khí."
"Ồ."
Giang Phong mờ mịt.
Thẻ gốc còn có thể làm sạch âm khí?
Xẹt!
Xẹt!
Thẻ gốc sáng lên, điên cuồng tôi luyện.
Giang Phong cảm nhận một chút, lại thật sự phát hiện thực lực của Lục Minh đang tôi luyện từ từ, không ngừng tăng mạnh. Từ cực hạn ba sao đỉnh cao, đang không ngừng đột phá…
Mà Lục Minh, lại đang rất nhàn hạ nhìn ngó xung quanh cổ mộ.
Cảm giác này chợt khiến Giang Phong nhớ lại game mà ông ta nhìn thấy năm đó, tự động treo máy, tự động đánh quái, tự động tu luyện, phiên bản hoàn toàn mới mà mình chưa từng chơi...
Đáng tiếc.
Bởi vì ảnh hưởng tu luyện, game này đã bị gỡ.
Từ đó về sau ngành game biến mất. Mãi đến gần đây, sự kết hợp game và tu hành được tạo ra từ Fruit Ninja mới khiến ngành này có chút khởi sắc.
Đương nhiên, bọn họ đều rất rõ, thứ được gọi là hệ thống tự động đều là giả!
Mà bây giờ.
Thẻ gốc lại thật sự phát triển đến giai đoạn này ư?
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
98 chương
62 chương
151 chương
34 chương
49 chương
123 chương