Bậc Thầy Thẻ Bài
Chương 212 : Sảng khoái đến mức bay lên!
Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Tòa nhà cảnh sát.
"Nó vẫn không động đậy?"
"Đúng vậy."
"Trước giờ chưa từng đi ra?"
"Đúng vậy."
"Đây tính là gì?"
Các cảnh sát cũng rất mờ mịt.
Con linh thể rắn lớn này vừa ra đã giết người, chiếm cứ một khu vực, ngay lúc bọn họ nhận định đây là một linh thể cực kì hung ác, làm rất nhiều biện pháp chuẩn bị thì...
Con rắn lớn này lại khiêm tốn...
Nằm vùng ở một khu vực, không ra ngoài nữa.
Có ý gì?
Bọn họ cũng không hiểu.
Trên lý thuyết, chỉ cần đóng cửa một khu vực lại, rắn lớn thật sự sẽ không có chút uy hiếp nào, chờ tiếp viện từ các thành phố khác tới rồi tiêu diệt nó là được.
Thế nhưng...
Sao có thể chứ?
Từng nhóm người đang lẻn vào đó được chưa?
"Những người đó thế nào rồi?"
"Không biết."
"Không biết?"
"Ừ, vào trong tòa nhà thì mất liên lạc rồi, sống chết không rõ..."
"..."
"Còn bao lâu nữa tiếp viện mới tới?"
"Bọn họ cũng đang vô cùng quan tâm đến chuyện này, nói làm xong chuyện bên kia sẽ lập tức đến đây xử lý..."
"Lập tức..."
Trương Uy thở dài.
Chuyện nguy hiểm cũng phân cấp bậc ưu tiên.
Ở một mức độ nào đó thì điều này cũng giống với mức độ cấp cứu của bệnh viện.
Khám bệnh cần xếp hàng, nhưng nếu anh nằm phun máu ra đấy, bác sĩ sẽ đưa anh đến phòng cấp cứu, bắt đầu chữa trị ngay lập tức...
Dù gì muộn một chút có thể sẽ phải đưa đến nhà xác.
Lúc này cũng như vậy.
Nếu con rắn lớn vừa xuất hiện đã giết người với quy mô lớn, trong chốc lát có hàng trăm hàng nghìn thương vong, đoán chừng cấp trên sẽ lập tức bỏ hết mọi việc xông qua đây...
Còn bây giờ đương nhiên chỉ có thể đợi thôi!
Đây không phải chính sách lười biếng của cấp trên mà có thể là vì nhiệm vụ được xếp trên cấp bậc ưu tiên của thành phố Thanh Minh... có thể chính là nhiệm vụ nguy hiểm hơn, cấp bách hơn!
Những người đó chắc cũng đang liều mạng!
Cảnh sát...
Nhất là cảnh sát ở thời đại này như bọn họ, trước giờ đều không phải là một công việc đơn giản.
Tỷ lệ tử vong cực cao!
Có điều...
Trương Uy nhìn báo cáo số liệu, do dự trong chốc lát, bỗng lên tiếng: "Báo cho cục trưởng, bảo cục trưởng ép buộc phải gia tăng cấp bậc ưu tiên để người phía trên mau chóng tới đây!"
"..."
Trợ lý chấn động.
Ép buộc gia tăng cấp bậc ưu tiên?
Nếu chuyện này cuối cùng bị xác định không cần tăng cấp bậc ưu tiên...
Phải chịu trách nhiệm!
"Những điều này đều không quan trọng."
Sắc mặt của Trương Uy nghiêm nghị: "Vừa rồi tôi có một linh cảm rất xấu... Con rắn lớn này... còn kinh khủng hơn cả mấy linh thể vừa ra đã giết loạn..."
"Có khả năng..."
"Nó đã là một linh thể trưởng thành rồi..."
"Nó biết suy nghĩ, biết phân tích lợi hại... Thậm chí nó còn có kế hoạch của riêng mình... Thậm chí có thể nó cũng biết sự tồn tại của cảnh sát, vậy nên nó mới khiêm tốn hết mức..."
Trương Uy trầm giọng nói.
"Không, không thể nào."
Trợ lý lạnh rùng cả mình.
Linh thể...
Linh thể có trí tuệ cao như vậy sao?
"Tôi cũng hy vọng vậy."
Trương Uy nhìn số liệu trên máy kiểm tra.
Trên đó, xung quanh khu vực cấm có vô số điểm đỏ lóe ra.
Đó là người tu luyện.
Có điều một khi bước vào khu vực cấm, tất cả điểm đỏ đều biến mất trong nháy mắt, không thể nhìn thấy nữa, bất kể sống hay chết, mạnh hay yếu đều không có bất kỳ hơi thở nào!
"Hy vọng..."
"Suy đoán của tôi là sai..."
...
Nơi nào đó, Hạ Vũ nhìn về khu vực âm khí đang tỏa ra.
"Tôi có thể đi chưa?"
Cậu ấy mơ hồ có chút chờ mong.
Rắn lớn!
Năm sao!
Có phải đây là cơ duyên cậu ấy vẫn luôn đợi không?
"Chờ một chút nữa đã."
Ông già chỉ nhếch miệng mỉm cười.
"Giờ vẫn chưa được?"
Hạ Vũ mù mịt.
"Ha ha."
Ông già chỉ nhếch miệng mỉm cười.
Nhóc con à.
Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
"..."
Hạ Vũ hơi tiếc nuối.
Bởi chính cậu ấy cũng không biết, rốt cuộc điều cậu ấy phải đợi là gì?
Nhưng cậu ấy phải chờ đợi!
Ít nhất cậu ấy biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây, cậu ấy biết tại sao mình lại chờ đợi, cậu ấy đang gánh vác sự kỳ vọng của quá nhiều người...
Xoẹt!
Cậu ấy giương cung bắn tên.
Trước khi đợi thứ mình muốn...
Việc cậu ấy có thể làm chính là bắn tên, bắn tên, bắn tên không ngừng!
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt!
Từng luồng ánh sáng lạnh bắn ra.
Tốc độ bắn của Hạ Vũ giờ đây càng lúc càng nhanh, góc độ càng ngày càng tráo trở, cho dù không có bất kỳ năng lượng gì cũng cho người ta một cảm giác đánh đâu thắng đó!
Đến một giây phút nào đó, Hạ Vũ lại giương cung bắn tên một lần nữa.
Xoẹt!
Một luồng sáng xẹt qua.
Chỗ xa xa, một bia ngắm đang di động bị xuyên thủng, kinh khủng nhất là, trên bia ngắm cũng không có bất kỳ vết tích mũi tên bay qua nào...
Một phát bắn này vốn không có mũi tên.
Chỉ dựa vào ý niệm.
"Rất tốt."
Ông già mỉm cười, vô cùng hài lòng.
...
Lúc này, trong khu vực cấm.
Hơi thở lạnh lẽo của con rắn lớn đang vờn quanh.
Rất quái dị.
Con rắn lớn xuất hiện rất lâu rồi, nhưng nó chưa ra tấn công những người khác, mà nương vào trong tòa nhà một cách rất kỳ dị, đợi con mồi đến cửa.
Vô cùng khiêm tốn.
Lúc này, một bóng người đứng ở tòa nhà đối diện khu vực cấm ngóng nhìn.
Tuyết lớn đầy trời.
Trên người anh có thêm một số dấu vết màu trắng.
Nhưng dù như vậy anh cũng không nhúc nhích.
"Âm khí nơi đó nặng nhất đúng không?"
Anh trầm giọng hỏi.
Vù...
Thẻ bài bên người lóe ra ánh sáng, giống như đang trả lời.
"Rất tốt."
Sắc mặt của anh nghiêm nghị, khi xuống lầu đi đến khu vực cấm, bỗng nhiên anh dừng một chút, hỏi lại lần nữa: "Thật ra tao còn có một vấn đề..."
?
Thẻ bài lóe ra ánh sáng nhạt.
"Mày nói xem, liệu nhà vệ sinh khu vực này có hiệu quả cộng thêm hai tầng âm khí không nhỉ?"
Anh trầm giọng hỏi.
Xoẹt!
Trên thẻ bài chợt toát ra ánh sáng chói mắt!
Nó rất phẫn nộ.
Thật sự.
Có thể không nói chuyện nhà vệ sinh hay không?!
Bà mợ nó!
Thật quá đáng!
Mèo mun!
Tên vô liêm sỉ nhà ngươi!
Sao lúc đó không giết chết ta đi? Nhét ông đây vào thẻ gốc, không phải vì chán Lục Minh quá phiền, toàn vào biển ý thức tìm nhà ngươi sao?! Vì thế mới làm như vậy?
Nơi nào đó, mèo mun đang ngủ, khóe miệng lộ ra ý cười thích thú.
Thực sự...
Lâu lắm không có một giấc ngủ yên ổn rồi.
Thật tốt.
...
Soạt!
Lục Minh đội mũ.
Chiếc mũ này rất thú vị, có thể giấu giếm thân phận ở một mức độ nào đó, người thực lực yếu hơn anh sẽ không nhìn thấy được dáng vẻ của anh.
Sau đó, Lục Minh bước vào khu vực cấm.
"Ấy?"
"Sao lại có hai sao đi vào được?"
"Thật kỳ quái."
"Trời ơi, người tu luyện ở thành phố Thanh Minh bây giờ huênh hoanh như vậy sao?"
Mọi người ngạc nhiên không thôi.
"..."
Lục Minh hơi xấu hổ.
À.
Anh nhớ tới một việc, thông thường người tu luyện đến khu vực cấm này đều bốn sao trở lên, vì vậy nói theo một ý nghĩa nào đó, chiếc mũ của anh chẳng có chút tác dụng nào...
Được thôi.
Lục Minh thở dài, bỏ mũ xuống
Giờ khắc này, ánh mắt của vô số người đảo qua người anh.
Hết cách.
Người tu luyện tới đây rất nhiều, bốn sao, năm sao đều có, thỉnh thoảng có mấy tên ba sao đỉnh cao tìm đường chết, nhưng người tu luyện hai sao thật sự không có một ai!
Nhất là...
Một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao!
Thực lực này của Lục Minh ở khu vực này quá chói mắt!
Không gây sự chú ý không được.
Có điều có rất nhiều người tu luyện đều là người của mấy thành phố lân cận, ngược lại có vài người nhận ra được thân phận của Lục Minh, liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu rõ.
Lục Minh...
Trong tin đồn, sân vận động Tam Xá Khẩu cũng đã từng xuất hiện linh thể năm sao, thậm chí là linh thể sáu sao, bị Lục Minh giết trong nháy mắt!
Đương nhiên, nghe nói là bởi vì con bài chưa lật của người nhà Lục Minh...
Như vậy xem ra, có thể trên người Lục Minh có thứ gì đó cực kì kinh khủng, cho dù chỉ là hai sao cũng không phải người bình thường có thể chọc nổi.
"Đi!"
"Đừng để ý tới hắn!"
Một số người nhanh chóng rời đi.
"Lục Minh tới rồi... Chết tiệt, nhanh, nhanh tìm con rắn lớn đi!"
"Đúng đúng đúng."
"Nếu lại bị Lục Minh giết chết thì phiền lắm."
Lại một nhóm người rời đi.
???
Một nhóm người còn lại hơi ngơ ngác.
Bọn họ không nhận ra Lục Minh, cũng chưa từng nghe đến tên Lục Minh, có điều từ phản ứng của những người còn lại mà nói, hình như tên này cũng là một sự tồn tại không bình thường?
Cũng đúng.
Hai sao mà cũng dám lớn lối ngang ngược đi vào như vậy...
Tất nhiên có mờ ám.
Không thể trêu vào không thể trêu vào!
Cứ như vậy, nhóm người cuối cùng cũng đi, đám người ban nãy còn vây xem Lục Minh trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.
"..."
Lục Minh chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Xem ra nổi tiếng vẫn có chút tác dụng.
Vừa hay, anh cũng không muốn cãi vã với những người này, những người này đến bắt con rắn lớn, anh đến tu luyện, yên tâm tìm một nơi góp vui tí là được...
Vì vậy, Lục Minh bước vào khu vực tòa nhà.
Vù...
Vù...
Một luồng âm khí lạnh lẽo quái dị đập vào mặt.
"Hú..."
Thẻ gốc run rẩy toàn thân, sảng khoái một trận.
Xoẹt!
Xoẹt!
Hai tia sáng hiện lên.
Tốc độ tu luyện bình thường của nó bỗng tăng mạnh, năng lượng thật sự bắt đầu nâng cao lên, Lục Minh lập tức mừng rỡ, tìm một căn phòng trốn đi.
"Ở đây được rồi chứ?"
"Được."
Thẻ gốc rất hài lòng.
Từ khi biến thành linh thẻ tới nay, nó vẫn chưa bao giờ đạt tới tốc độ tu luyện này.
Thoải mái rồi!
Xoẹt!
Xoẹt!
Trên người nó không ngừng sáng lên.
Lúc này, Lục Minh cũng nhìn năng lượng của mình, tốc độ bắt đầu tăng mà mắt thường cũng có thể thấy, mấy tiếng đồng hồ sau đã đột phá cửa ải bảy nghìn điểm!
Tốc độ tu luyện cực nhanh, có thể nhìn thấy được rõ ràng!
Quá siêu!
Có điều tình trạng này không duy trì được bao lâu.
Rất nhanh, thẻ gốc đã cảm thấy không vừa lòng: "Hình như hơi thở gần đây đã bị tôi hấp thụ bớt rồi, tốc độ đã trở nên chậm hơn rất nhiều, phải đổi chỗ thôi."
"Được."
Lục Minh trầm giọng nói.
Anh cũng cảm thấy tuy tốc độ tu luyện của thẻ gốc vẫn nhanh như bình thường nhưng đã yếu hơn tốc độ kinh khủng ban nãy rất nhiều!
Điều này không thể được!
Anh đi tới chỗ nguy hiểm như vậy, cũng không phải để góp vui.
Ừm...
Tiếp tục đi lên!
Lục Minh cảm giác được, càng lên cao luồng hơi thở kia dường như cũng ngày càng nặng.
Anh nhanh chóng đi tới lầu hai.
Chợt!
Hơi thở lạnh lẽo lại hiện lên lần nữa.
"Ái chà!"
Thẻ gốc lại một lần nữa sảng khoái.
Đến rồi đến rồi!
Chính là cảm giác này!
Xoẹt!
Xoẹt!
Thẻ gốc bắt đầu không ngừng sáng lên.
Tốc độ tu luyện của nó lại một lần nữa tăng mạnh!
Lục Minh lại phòng thủ ở cửa, cảnh giác với từng người tu luyện đi từ gần đó đến, dù sao thì trong này cũng đầy bốn sao với năm sao đến tranh giành lợi ích.
...
Thẻ gốc hấp thu rất thuận lợi.
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhận ra Lục Minh nhưng cũng không đến gần.
Dù sao Lục Minh không làm gì cả, chẳng ai muốn trêu chọc người có thể sinh tồn trong hơi thở lạnh lẽo nơi đây, vì vậy mọi người đều bình an vô sự...
Nếu quả thật có trận chiến lớn, đoán chừng cũng là lúc con rắn lớn đi ra!
Vì thế chắc hẳn Lục Minh rất an toàn.
Dựa theo dự tính của anh, đợi thẻ gốc ở đây tu luyện đến mười nghìn điểm là anh có thể rút lui rồi.
Hoàn hảo!
Anh nhìn tốc độ bây giờ của thẻ gốc một chút, chắc cũng sẽ không quá lâu...
Có điều vừa lúc đó, xa xa bỗng nhiên xuất hiện một số người.
Có người đến rồi...
Lục Minh chau mày, trốn vào phòng lần nữa.
Anh có thể nghe được đoạn đối thoại của bọn họ ở ngoài cửa một cách rõ ràng.
"Con rắn lớn ở đâu?"
"Chắc ở trên mái nhà."
"Hơi thở lạnh lẽo này, ở trên mái nhà chắc là nơi nghiêm trọng nhất..."
Một nhóm người từ gần đó đi qua.
Bọn họ cũng không ngừng đi lên theo luồng hơi thở này.
Mục đích chính là tìm kiếm con rắn lớn!
"Cẩn thận."
"Có lẽ con rắn lớn này có thực lực năm sao... chỉ có điều nó vừa tỉnh, là một linh thể thì dùng công cụ bắt linh thể, dụ nó qua đây để bắt là được."
"Đã rõ."
Từng nhóm người tu luyện cầm trong tay một quả cầu.
Thứ này...
Được gọi là công cụ bắt linh thể.
Đúng vậy.
Nếu đã có linh thể tồn tại, đương nhiên sẽ có công cụ bắt linh thể tương ứng...
Thậm chí có một số người kiếm kế sinh nhai bằng việc bắt linh thể, bọn họ có một loạt thiết bị như công cụ kiểm tra linh thể, công cụ lưu giữ linh thể!
Người tu luyện xông đến lần này cũng có một nhóm chính là những người như vậy.
Bọn họ được gọi là... thợ săn linh thể!
Đương nhiên, theo hiểu biết của Lục Minh, thật ra có thể dùng một cách xưng hô khác để gọi bọn họ - chuyên gia huấn luyện Pokémon, thứ đồ trong tay bọn họ cũng có thể hiểu là bóng Pokémon!
Chuyện con rắn lớn này ấy mà, nói trắng ra thì là một đám người tu luyện tới thành phố Thanh Minh chơi "Pokémon GO"...
Có điều, không liên quan đến mình.
Đã mấy nhóm đi qua rồi.
Về cơ bản, sau khi bọn họ đi ngang qua nơi này thì sẽ đi lên tầng cao hơn tìm kiếm con rắn lớn, dù sao càng lên cao, tỷ lệ phát hiện con rắn lớn càng lớn...
"Hình như con rắn lớn trốn trong hệ thống sưởi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện từ bất kỳ đường ống nào."
"Ừm..."
"Có điều, có lẽ tỷ lệ ở trên tít mấy tầng cao nhất vẫn khá lớn, dù sao hơi thở lạnh lẽo mấy tầng này quá yếu, cho dù con rắn lớn đến, thực lực cũng sẽ bị ảnh hưởng."
"Không sai."
Vài người vừa phân tích vừa rời đi.
Thực lực của người tu luyện có quan hệ mật thiết với hoàn cảnh chiến đấu.
Linh thể cũng như vậy.
Ví dụ như...
Trong hoàn cảnh nóng bức, thực lực của chuyên gia nguyên tố lửa tăng mạnh.
Trong hoàn cảnh lạnh lẽo, đương nhiên thực lực của con rắn lớn tăng mạnh.
Con rắn lớn này chiếm giữ nơi này không chịu rời đi, đương nhiên bởi vì nơi này là môi trường thích hợp với nó nhất, dường như nó sắp biến nơi đây thành sào huyệt của nó!
Có điều ngay lúc bọn họ sắp lên lầu, bỗng nhiên có người dừng bước.
"Ấy?"
"Linh thể... nơi đây cũng có linh thể?!"
"Cái gì?"
Mọi người khiếp sợ, lẽ nào con rắn lớn xuất hiện ở đây rồi?
"Ở chỗ này."
Bọn họ dựa theo kim chỉ dẫn trong tay mà đi tới, trước khi đi đến phòng Lục Minh đang ở, kim chỉ dẫn bỗng toát ra ánh sáng óng ánh!
Mà lúc này, khi thấy đám người tu luyện đã sắp đi rồi lại quay trở về, Lục Minh cũng bối rối, anh cảm nhận được rất rõ ràng có một luồng hơi thở khóa chặt nơi đây...
Thứ bị khóa chặt hình như là thẻ gốc!
?!
Lục Minh kinh ngạc.
Thứ này các người cũng có thể khóa lại?!
Các người cũng có thể tìm ra được linh thể trong thẻ gốc à?
Chẳng lẽ...
Kim chỉ dẫn trong tay bọn họ cũng có công hiệu ngu ngốc kiểu "Tìm bảo bối phải để ý tường vây, mỗi tường vây là một ải" gì đó ư?
Anh trai à, các người chơi "Pokémon GO", không phải "Tầm long quyết" đâu!
Mở nhầm trò chơi rồi!
Soạt!
Soạt!
Tiếng bước chân ở cửa đến gần.
Lục Minh giật mình, tay phải đã nắm chặt thẻ gốc.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
98 chương
62 chương
151 chương
34 chương
49 chương
123 chương