Bậc Thầy Thẻ Bài
Chương 208 : Tôi là kiểu người như vậy sao?
Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Ở cửa hàng.
Sắc mặt của Lục Minh nghiêm túc.
Anh nhìn Tiểu Bạch đang chậm rãi bay ở đằng xa rồi nhìn thẻ gốc dưới chân mình, lạ thật, thẻ gốc của Tiểu Bạch có thể bay, sao thẻ của mình lại không được?
"Mày tệ đến như vậy sao?"
Anh nghi ngờ nhìn thẻ gốc.
...
Thẻ gốc bùng nổ ngay lập tức.
Bà mợ nó!
Không được khinh thường người khác như vậy nha!
Nếu cậu có ý kiến gì với tôi thì cứ nói thẳng, cần gì phải làm nhục tôi như vậy?
Lúc nãy nó vừa tu luyện vừa ngủ ngon lành, tự nhiên Lục Minh kêu nó tới, vừa tới đã đạp một cú làm nó xỉu luôn.
Quá khinh người!
Linh thẻ thì không có tôn nghiêm sao?!
....
Đột nhiên.
Đột nhiên.
Tiểu Bạch chậm rãi bay trở lại.
Có điều hình như cô bé cũng không kiểm soát tốt lắm.
"Ây da."
"Sư phụ cẩn thận, sắp đụng vào rồi."
Tiểu Bạch vèo một cái bay đến.
Lục Minh nhanh chóng lách sang bên trái, Tiểu Bạch cũng nghiêng ngả lao sang trái, Lục Minh nhảy về bên phải, Tiểu Bạch ngả nghiêng bay sang phải... Lục Minh tránh bốn năm lần đều không thoát được, cuối cùng đành từ bỏ...
Bốp!
Một cái ôm kiểu gấu bự.
Tiểu Bạch đụng vào người Lục Minh.
Lục Minh: "..."
"Em cố ý à?"
Anh nhìn nhóc con đang đè trên người mình.
"Em không có mà."
Tiểu Bạch không dám ngẩng đầu lên.
"Thật sao?"
Lục Minh cười.
"Dạ."
Giọng của Tiểu Bạch bé xíu như tiếng muỗi kêu.
"Xuống đi."
Giọng của Lục Minh không vui, đẩy cô bé xuống, lão Giang đang ở thành phố Thanh Minh đó, nếu để ông ta nhìn thấy kiểu gì cũng sẽ đánh chết anh...
"Dạ vâng."
Tiểu Bạch nhẹ nhàng nhảy xuống người anh.
"E hèm."
Lục Minh nghiêm mặt nói: "Em học ngự thẻ phi hành ở đâu vậy?"
"Em tự học được."
Tiểu Bạch có chút ngượng ngùng: "Bây giờ chưa thể gọi là ngự thẻ phi hành vì giờ chỉ có thể bay tới bay lui... Hơn nữa còn bay rất chậm... Nhìn có vẻ rất ngốc nghếch."
Tinh thần của Lục Minh chấn động.
Tự mình học được?
Chờ chút.
Lục Minh phục hồi lại tinh thần.
"Mấy ngày nay em đang nghiên cứu về điều này hả?"
Lục Minh kinh ngạc.
"Dạ."
Tiểu Bạch có chút ngượng ngùng
Cô bé cũng biết gần đây mình có phần ham chơi...
Lần trước lúc đọc sách phát hiện một kiếm tu mạnh mẽ có thể ngự kiếm phi hành, cô bé chỉ muốn thử xem thẻ gốc có thể ngự thẻ phi hành được hay không, sau đó mải mê nghiên cứu sâu hơn... Cứ nghĩ là sẽ thành công nhanh chóng, không ngờ nghiên cứu lâu như vậy chỉ có thể lướt là là trên mặt đất...
Thật là ngốc!
"Không sao."
Lục Minh run tay: "Đây cũng là một phần của việc tu hành."
"Thật sao?"
Tiểu Bạch vui vẻ.
"Đương nhiên."
Lục Minh đắn đo một lúc: "Em dùng cách gì để cho thẻ gốc bay lên?"
"Thì cứ bay lên thôi."
Tiểu Bạch nói: "Bây giờ nó có thể di chuyển được em luôn đó nha."
Nói xong, cô bé nhanh chóng giẫm lên thẻ gốc
Ùng...
Thẻ gốc cố gắng bay lơ lửng trong không trung, vậy mà nó có thể bay thật rồi.
???
Lục Minh ngơ ngác mãi mới hoàn hồn lại.
Má ơi.
Di chuyển thật đó!!!
Trước đây tên này nâng gạch hàng ngày, sau đó luôn tăng trọng lượng, đến bây giờ nó đã có thể nâng được cả trọng lượng nặng cỡ Tiểu Bạch rồi...
Vì thế...
Có thể ngự thẻ phi hành?!
Giỡn chơi hả?!
Lục Minh không còn hơi sức thốt chữ nào luôn.
Thật đó.
Anh còn tưởng ngự thẻ phi hành có bí quyết rất huyền ảo và thần bí gì đó, nhưng kết quả thì sao? Thì ra là do thẻ gốc của Tiểu Bạch di chuyển dựa vào thể lực...
Đúng là đời mà.
"Sư phụ, em đi tu luyện đây."
Tiểu Bạch vẫy tay.
"Ừ."
Lục Minh dặn dò cô bé chú ý an toàn, ngưỡng mộ nhìn Tiểu Bạch bay tới bay lui trên trời... Đây chính là ngự thẻ phi hành đó...
Ngầu lòi quá chừng!
Tại sao Tiểu Bạch làm được còn mình lại không?
Nghĩ đến đó, Lục Minh lại chuyển sự chú ý lên thẻ gốc của mình.
"Đúng là đồ vô dụng!"
Lục Minh thở dài.
Mày là linh thẻ bị bắt về đó!
Mày đã là một linh thẻ trưởng thành, vậy mà không so bì được với một linh thẻ của cô bé nhà người ta!
Cần mày làm gì!
"..."
Thẻ gốc im lặng.
Hiện giờ nó không muốn nhìn thấy Lục Minh.
Thật đó.
Cân nặng của Tiểu Bạch là bao nhiêu?
Còn cậu nặng bao nhiêu chứ hả?!
Đừng quên tố chất cơ thể của Lục Minh là ba sao đỉnh cao, trải qua sự tôi luyện kinh khủng, cực kì mạnh mẽ! Tố chất cơ thể như vậy cũng có nghĩa là...
Nặng như heo!
Bay cái con khỉ khô!
Có đánh chết nó cũng không thể bay lên nổi.
"Đồ bỏ đi!"
"Đi nâng gạch đi!"
Lục Minh vứt nó vào trong góc.
Vèo...
Vèo...
Tiểu Bạch đang vui vẻ bay tới bay lui.
Bỗng nhiên, một thanh niên đi ngang qua ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch đang bay tới bay lui, anh ta đột nhiên dừng lại, dường như không tin vào mắt mình.
"Chào cô bé, em tên là gì?"
Thanh niên chủ động bước tới.
"Em tên là Tiểu Bạch."
Tiểu Bạch nhìn anh ta với ánh mắt kỳ quái.
"Cái tên thật hay."
Đôi mắt của thanh niên đó sáng lên: "Em biết bay cơ à? Thật là lợi hại."
Anh ta rất kích động.
Thật đó.
Thật là một cô bé xinh đẹp! Thiên phú thật mạnh mẽ!
Mới mới có mấy sao?
Cô bé này đã có thể bay được rồi!
Trời ơi!
Ở cái tuổi này...
Thiên phú này...
Dung mạo này...
Có phải gen di truyền rất hoàn hảo không? Nếu như sau khi lớn lên có con cháu đời sau với anh ta... thì không phải đời sau của anh ta sẽ có cơ hội vùng lên sao! Không cần phải khổ sở nữa rồi!
Sau đó vừa quay đầu lại, anh ta đã nhìn thấy Lục Minh đang đứng cách đó không xa.
Á.
Đệt.
Anh ta muốn trốn theo bản năng.
"Lão Ngô."
Lục Minh cười híp mắt nhìn anh ta: "Tiếp đi, khúc sau tính nói gì nữa?"
"Không có."
Khuôn mặt của Ngô Hồng Phi vô cùng nghiêm túc: "Tôi chỉ đang khâm phục thiên phú đáng kinh ngạc của cô bé mà thôi."
"Thật không đó?"
Lục Minh cười không nói.
"Thật mà."
Ngô Hồng Phi nói rất trung thực.
Bộ anh ta là kiểu người thấy ai có thiên phú tốt đều nghĩ cho gen của gia đình thôi sao?
Nực cười!
"Anh tới nơi này làm gì?"
Lục Minh tò mò hỏi.
Một kiếm tu năm sao như Ngô Hồng Phi đến nơi bé tí như thành phố Thanh Minh này làm gì?
"Xử lý vài chuyện làm ăn nhỏ."
Ngô Hồng Phi cười: "Tiện đây nói luôn, giờ đây tôi đã không còn là kiếm tu năm sao nữa, xin hãy gọi tôi là mục sư ba sao!"
"Anh tu luyện lại từ đầu thật à?"
Lục Minh thán phục.
Thật là cao siêu!
Đã có được thực lực năm sao, còn có thể hạ quyết tâm tu luyện lại từ đầu, có mấy người có thể làm việc này chứ, nhất là những người có thiên phú không tốt... Có điều nói đi cũng phải nói lại, bây giờ mới có bao lâu đâu?
Tu luyện lại không phải bắt đầu lại từ đầu hay sao?
Nhất là hai nghề nghiệp này hoàn toàn khác nhau!
"Vẫn ổn."
Ngô Hồng Phi cười hì hì: "Mặc dù hoàn toàn tu luyện lại từ đầu nhưng tố chất cơ thể vẫn còn, ý niệm vẫn còn, còn có một số thứ kỳ lạ khác nữa..."
"Nói chung tốc độ tu luyện rất nhanh."
Ngô Hồng Phi vô cùng hài lòng.
Là một người tu luyện có thiên phú bình thường, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến sau khi mình tu luyện lại từ đầu sẽ có được tốc độ tu luyện kinh khủng đến như vậy! Quá trình chuẩn bị vốn dĩ tốn vài năm nhưng chỉ mới một tháng đã hoàn toàn xong...
Ngay cả anh ta còn hết cả hồn!
Vì sao?
Ngay cả anh ta cũng không biết.
Tiền bối Thu Thư Nghi... lúc trước rốt cuộc bà ấy đã nhìn ra điều gì?
Cho dù thế nào, anh ta vô cùng cảm ơn vị tiền bối này.
"Thành phố Thanh Minh không có mục sư."
Lục Minh hơi híp mắt lại.
"Vậy nên tôi đến đây."
Ngô Hồng Phi thấp giọng nói: "Sư phụ của tôi nói, e là thành phố Thanh Minh sắp xảy ra chuyện lớn... Tôi đến nơi này để tìm kiếm cơ duyên, rất có ích cho việc tăng thêm thực lực của tôi..."
Ồ?
Trong đầu Lục Minh khẽ động: "Ồ? Có người mời anh làm người chủ trì hôn lễ hả?"
"..."
Khuôn mặt của Ngô Hồng Phi tối sầm.
Chủ trì hôn lễ ông nội cậu!
Ông đây là mục sư! Có biết mục sư không! Chắc cũng từng chơi game rồi chứ?! Là kiểu có thể cứu người trong game đó!
Đương nhiên, anh ta cũng chỉ dám là hét trong lòng mà thôi.
Dù sao hiện tại anh ta cũng không đánh lại Lục Minh.
Anh ta đã xem cúp học viện rồi, ha ha, ma vương cuồng em trai chết tiệt đưa Lục Minh đến trình độ có thể tiêu diệt bốn sao trong nháy mắt, anh ta còn có thể nói gì chứ!
"Lão Ngô à."
"Lúc mục sư mấy anh chủ trì hôn lễ có tiết mục văn nghệ gì không?"
Lục Minh cảm thán vô vàn: "Dù sao mấy năm nay phải biết kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây mới dễ kiếm tiền..."
"..."
Khuôn mặt của Ngô Hồng Phi không chút biểu cảm.
"Ủa, tới giờ rồi."
Ngô Hồng Phi nhìn thời gian: "Tôi đi làm việc trước đây..."
Nói xong, anh ta vội vã rời đi.
Lục Minh cười ha ha, tên này còn dám tăm tia Tiểu Bạch nhà mình, đúng là tìm chết!
Có điều, ngay cả mục sư cũng tới sao...
Xem ra, thật sự sắp có chuyện lớn xảy ra.
"Anh ta thật là kỳ lạ."
Tiểu Bạch bỗng nhiên lên tiếng.
Hửm?
Lục Minh liếc mắt nhìn Tiểu Bạch: "Kỳ lạ gì chứ?"
"Em cũng không nói rõ được nữa."
Tiểu Bạch nghiêm túc suy nghĩ: "Nhưng cảm giác không bình thường lắm."
"Ồ..."
Lục Minh híp mắt lại.
Kỳ lạ...
Lần trước người khiến cho Tiểu Bạch nói như vậy là Hinh Nhi! Hơn nữa, lần đó ánh mắt của Thu Thư Nghi nhìn Ngô Hồng Phi cũng hơi là lạ, giờ nghĩ lại...
E là anh ta cũng có một số bí mật.
Chậc chậc.
Thành phố Thanh Minh ngày càng náo nhiệt rồi.
"Thẻ gốc."
"Xem ra chúng ta phải cố gắng hơn."
Lục Minh hơi nheo mắt lại.
"..."
Thẻ gốc im lặng.
Có một số việc, nó cũng hiểu.
Tuy bây giờ đã thụt lùi tới nỗi trở thành linh thẻ, nhưng không phải cuối cùng cũng đã sống lại rồi sao... Khó khăn lắm mới sống lại được, sao có thể dễ dàng chết đi chứ?
Huống hồ... nó cũng biết chút ít về chuyện của thành phố Thanh Minh.
Xẹt!
Xẹt!
Thẻ gốc điên cuồng sáng lên.
Tốc độ tu luyện lại tăng lên một lần nữa!
...
Gió lạnh căm căm.
Bỗng nhiên, hoa tuyết rơi xuống.
"Sư phụ, tuyết rơi kìa."
Tiểu Bạch vui vẻ.
"Đúng vậy."
Lục Minh ngước nhìn lên trời.
Hoa tuyết chậm rãi rơi xuống, càng lúc càng lớn, chỉ trong chốc lát mà tuyết lông ngỗng đã bay đầy trời, như muốn mạnh mẽ bao trùm toàn bộ thành phố Thanh Minh vậy!
Xa xa, Ngô Phi Hồng mới đi được không bao xa cũng ngơ ngác.
Tuyết?
Tuyết rơi?!
Anh ta kích động quay đầu chạy ngược trở lại.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Lục Minh giật mình.
Anh vẫn chưa quên bây giờ Ngô Hồng Phi là một mục sư đâu!
Chẳng lẽ, anh ta nhìn ra được chuyện gì sao?
Chẳng lẽ tuyết này có gì bất thường?
"Lại đây!"
Ngô Hồng Phi gọi Lục Minh đến: "Quay giúp tôi một đoạn video ngắn đi."
?
Lục Minh không hiểu gì.
Có điều, anh vẫn tiện tay giúp Ngô Hồng Phi quay một đoạn video, trong video, tuyết lớn bay đầy trời, Ngô Hồng Phi vui mừng như một chú Husky...
"Được rồi."
Ngô Hồng Phi hài lòng đăng lên khoảnh khắc.
"Ha ha!"
"Đám ngu ngốc mấy cậu nhìn rõ chưa?!"
"Tuyết đó!"
"Ha ha ha, ông đây đã nhìn thấy tuyết thật sự! Không phải là tuyết do mấy chuyên gia nguyên tố nước làm ra đâu, đây chính là bầu trời tuyết rơi thật sự ha ha ha ha."
Nói xong, anh ta vui mừng rời đi.
"..."
Một hồi lâu sau Lục Minh mới hoàn hồn lại.
À.
Hình như Ngô Hồng Phi là người phương Nam...
"Đúng là mấy người phương Nam đáng thương."
Lục Minh cảm thán không thôi, sau đó chợt nhớ tới lúc trước khi mình không biết bơi thì mấy người kia cũng từng suy nghĩ như vậy... Anh lập tức bỏ đi thái độ khinh thường lúc nãy.
Cần gì cứ phải tổn thương lẫn nhau chứ!
Trở về cửa hàng.
Anh thấy thẻ gốc đang nằm thoải mái dưới đất phát sáng...
Ồ?
Mở hệ thống sưởi dưới đất rồi à?
Tâm trạng của Lục Minh vui vẻ.
Tuy với tố chất cơ thể bây giờ của anh hoàn toàn không sợ lạnh, nhưng nhiệt độ thích hợp luôn làm cho tâm hồn của người ta thoải mái, vì vậy...
Lục Minh sờ mặt đất.
Soạt!
Cảm giác rét lạnh thấu xương xông thẳng lên não.
Hả?!
Cảm giác này...
Lục Minh hơi khó hiểu.
"Tiểu Bạch, hệ thống sưởi dưới đất có mở không vậy?"
Lục Minh hỏi.
"Dạ có mở."
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút: "Tin tức hai ngày trước có thông báo là đã mở hệ thống sưởi tập thể rồi."
Phải vậy không?
Lục Minh chau mày.
Ở phương Bắc đúng là có hệ thống sưởi tập thể.
Cho dù ở thời đại này!
Tuy người tu luyện đều có mặt khắp nơi, nhưng dù sao thì trẻ con cũng phải đợi đến khi trưởng thành mới có thể tu luyện, hơn nữa, cho dù có tu luyện thì không phải ai cũng tu luyện tố chất cơ thể hết.
Vì thế khiến môi trường sống của người dân trở nên thoải mái là việc mà mỗi thành phố đều nên làm!
Bình thường thì mỗi năm vào mùa đông lạnh lẽo, thành phố Thanh Minh đều sẽ cung cấp hệ thống sưởi ấm, nhưng năm nay...
Tuyết lớn cũng đã rơi mà hệ thống sưởi vẫn chưa mở à?
Thật kỳ lạ.
Lục Minh gọi điện cho Trương Uy: "Có phải mở lộn hệ thống sưởi ở trung tâm thành phố rồi không?"
"Không."
"Hệ thống sưởi đang tạm ngừng hoạt động!"
Trương Uy nói rằng: "Hai hôm nay thiết bị gặp chút trục trặc, bên đó vẫn đang sửa chữa, nói là tạm ngưng hai ngày, bây giờ chắc vẫn đang bận tăng ca sửa, sao vậy?"
"Bị hỏng sao?"
Lục Minh híp mắt lại.
"Ừ, chắc sửa khoảng hai ngày, cậu chịu khó chờ chút đi."
Trương Uy nói.
...
Lục Minh im lặng.
Anh đặt tay xuống nền đất, có thể cảm nhận được từng luồng khí lạnh nhè nhẹ tỏa ra khỏi nền đất, đâu phải mở hệ thống sưởi gì chứ, rõ ràng là đang mở hệ thống làm lạnh thì có?!"
"Anh tới khu trung tâm thành phố xem thử đi."
Lục Minh nói.
"Được rồi."
Trương Uy cúp điện thoại.
Một lúc lâu sau, anh ta đi đến nơi này kiểm tra kĩ lưỡng tình hình mặt đất như Lục Minh đã nói, chợt sắc mặt anh ta thay đổi, vội vàng lấy máy móc của đội đến.
Tít!
Tít!
Máy kiểm tra rung điên cuồng.
Cảnh báo!
Phát hiện hơi thở không rõ!
Cảnh báo!
Phát hiện hơi thở không rõ!
Hai người Lục Minh lập tức chấn động: "Đã xảy ra chuyện rồi!"
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
98 chương
62 chương
151 chương
34 chương
49 chương
123 chương