Bậc Thầy Thẻ Bài
Chương 183 : Nghe nói sinh viên của trường trọng điểm có tố chất rất cao…
Translator: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Trong cửa hàng.
Lục Minh nghiêm túc nhìn tấm thẻ mới ra lò - Thẻ vô dụng.
Đúng vậy.
Đây là một tấm thẻ vô dụng.
Đừng nhìn nó là một thẻ bài siêu cấp, đó là vì có thẻ Ngang tàng va chạm và thuật cầu lửa, xét cấp bậc cuối cùng của tấm thẻ này chỉ nằm ở tiêu chuẩn một sao!
Vì vậy Ngang tàng va chạm mạnh mẽ tấn công hoàn toàn có thể khiêu chiến vượt cấp!
Cho nên là một thẻ bài siêu cấp!
Ở giai đoạn một sao, tấm thẻ phức hợp này đúng là vô địch.
Thế nhưng...
Có người làm ra không?
Không có.
Bởi vì tấm thẻ bài này liên quan đến màng cách ly ba sao, lại liên quan đến xếp lớp, độ khó chế tạo quá cao, chẳng có chút quan hệ gì tới một sao…
Vì thế tấm thẻ này vốn rất vô bổ!
Chúng ta có thể gọi nó là thẻ "Trâu lửa một sao", một tấm thẻ một sao cần chuyên gia chế tạo thẻ bài cao cấp mới có thể làm ra được!
Có điều...
Tuy tấm thẻ này vô dụng nhưng lại có ý nghĩa phi phàm!
Bởi vì nó đem đến cho Lục Minh một con đường khác, bởi vì nó đại diện cho xếp lớp năng lực khác nhau có thể xảy ra kiểu lột xác nào đó!
Anh là chuyên gia chế tạo thẻ bài!
Chuyên gia chế tạo thẻ bài hoàn toàn không cần cố chấp với bản thân năng lực, mà có thể sáng tạo ra thẻ bài hoàn toàn mới, mạnh mẽ hơn nhờ kết hợp năng lực của các nghề nghiệp!
Trước kia anh biết điều này nhưng lại chẳng bao giờ ngờ tới…
Lại mạnh mẽ đến vậy!
"Thú vị."
Trước mắt Lục Minh sáng rỡ.
Anh có quá nhiều ý tưởng muốn thử.
Thật sự.
Trước đây là do vấn đề năng lượng không ổn định và không đủ, không có cách nào tiến hành tiếp, bây giờ năng lượng đã vững như bàn thạch, lại có một thứ tốt như "Màng cách ly"…
Nghiên cứu!
Tinh thần của Lục Minh phấn chấn gấp trăm lần.
Anh vẫn luôn có một ý tưởng rất vi diệu, anh xem, không phải hạn chế của chiến sĩ phần mộ nằm ở cơ thể không cách nào nhúc nhích sao? Vậy thì, nếu như cho nó một điều kiện di chuyển thì sao?
Ví dụ như…
Một con trâu?
Kỵ sĩ trâu trong truyền thuyết đó!
Anh nghĩ mà xem, chiến sĩ phần mộ cưỡi trên lưng trâu, uy lực mạnh mẽ xông về phía kẻ địch.
Chiến sĩ phần mộ rất mạnh!
Nó có một khuyết điểm duy nhất chính là không thể cử động!
Nói như vậy... có phải cho thấy rằng nếu lột xác một lần nữa, có phải sẽ là thẻ siêu cấp hay không?
Advertisement / Quảng cáo
Thế là anh chế tạo thẻ Ngang tàng va chạm + Chiến sĩ phần mộ + Màng cách ly, sau khi anh đích thân thi triển, khuôn mặt lập tức tối sầm lại, dáng vẻ không còn lưu luyến cuộc đời nữa.
Bởi vì xuất hiện trước mặt anh lại là một…
Trâu đầu người!
Đúng vậy!
Trâu đầu người chứ không phải là người đầu trâu!
Bởi vì đây là một con quái vật thân trâu đầu người, nửa thân trên là cơ thể của chiến sĩ phần mộ, nửa thân dưới lại là cơ thể của trâu năng lượng, giúp nó chuyển động!
Đây...
Đây gọi là gì?
Vẻ mặt của Lục Minh mờ mịt, trâu kỵ sĩ như đã nói đâu?
"Đi hai bước xem?"
Lục Minh thử để trâu đầu người chuyển động.
Ầm!
Trâu đầu người vừa xông lên đã tiêu tan trong không trung…
Lục Minh: "..."
Ồ.
Giống hệt như Ngang tàng va chạm…
Vậy nên, chỉ là nguyên bản trâu rừng biến thành trâu đầu người mà thôi.
Thứ rác rưởi gì thế!
Lục Minh bất lực chê bai.
Bỏ đi, đổi cái khác…
Lục Minh bắt đầu điên cuồng nghiên cứu, cả một ngày thời gian anh đều say mê trong việc kiểm tra đủ các kiểu tổ hợp, bởi vì so sánh trâu năng lượng và thẻ thoi mây, chiến sĩ phần mộ là thử nghiệm tốt nhất, trung thực nhất, vậy nên… đủ các thứ kỳ lạ xuất hiện.
Chiến sĩ phần mộ lửa…
Chiến sĩ phần mộ nấu nước…
Chiến sĩ phần mộ thịt kho tàu …
Chiến sĩ phần mộ hấp…
...
Vân vân và mây mây…
Lục Minh điên cuồng thử nghiệm.
Đáng tiếc.
Không còn xuất hiện thẻ siêu cấp nữa.
Xem ra sự xuất hiện trâu lửa quả thật là vì cấp sao quá thấp, dựa theo tiêu chuẩn một sao mới được phân chia đến thẻ siêu cấp.
Điều này khiến cho Lục Minh rất thất vọng.
Có điều, cho dù không có thẻ bài siêu cấp, nghiên cứu các kiểu tổ hợp cũng khiến anh mở mang tầm mắt.
Nhưng suy cho cùng anh không dám lãng phí quá nhiều thời gian ở phương diện này.
Cứ nghiên cứu liên tục thì làm sao tu luyện được?
Ừm...
Lục Minh suy nghĩ một chút.
Đột nhiên anh cảm thấy chuyện nghiên cứu này nên đưa cho người chuyên nghiệp hơn, có thiên phú hơn…
Ví dụ như…
Tiểu Bạch.
Anh xem, chẳng phải kiếm khí băng sương là học từ Tiểu Bạch sao?
Ồ...
"Tiểu Bạch."
Lục Minh bỗng gọi Tiểu Bạch đến.
"Dạ?"
Tiểu Bạch mờ mịt.
"Nghiên cứu kiếm khí thế nào rồi?"
Lục Minh cười hiền lành.
"Tốt hơn nhiều rồi ạ."
Tiểu Bạch nói.
"Ừm..."
Sắc mặt của Lục Minh nghiêm nghị: "Tiểu Bạch, em theo anh được một khoảng thời gian rồi, đã đến lúc truyền thụ cho em ý nghĩa sâu xa của chế tạo thẻ."
"Dạ?"
Tiểu Bạch kinh ngạc.
Chế tạo thẻ?
Nhưng mà, nhưng mà cô bé muốn nghiên cứu kiếm khí cơ…
"Kiếm khí băng sương chỉ là cơ bản."
Lục Minh biết tâm tư của Tiểu Bạch, anh trầm giọng nói: "Học cách vận dụng tổ hợp và xếp lớp mới có thể khiến cho trình độ kiếm khí của em tăng lên một tầm cao mới!"
"Thật, thật sao ạ?"
Tiểu Bạch mờ mịt.
"Đương nhiên."
"Em nghĩ mà xem, kiếm tu chỉ có thể thi triển kiếm khí phải không? Học năng lực của kiếm? Quá yếu! Quá đơn giản! Vậy nên kiếm tu mới bị người ta chỉ trích là một tên ngốc chỉ biết tấn công! Nhưng chúng ta thì khác, mỗi người đều có hoàn cảnh không giống nhau… Hắt xì!"
"E hèm."
Lục Minh tằng hắng một tiếng, lại tiếp tục: "Nhưng chúng ta không giống thế, chúng ta có năng lực mà kiếm tu không có, chúng ta mạnh mẽ hơn!"
"Ví dụ như…"
"Nguyệt Luân!"
Trong tay bọn họ chỉ là một tia kiếm khí! Nhưng chúng ta có thể kèm thêm băng sương, ngọn lửa và đủ các kiểu năng lực cho kiếm khí nhờ xếp lớp!"
"Em nghĩ xem có phải rất tốt không?"
"Nếu như chúng ta nắm giữ kỹ thuật xếp lớp tốt hơn thì sao?"
"Có phải sẽ kiểm soát tốt hơn không?"
"Thậm chí..."
Lục Minh ngập ngừng, nói đầy sâu xa: "Ngự kiếm phi hành?"
Soạt!
Ánh mắt Tiểu Bạch sáng lấp lánh: "Chúng ta cũng có thể ư?"
Cô bé biết.
Trong truyền thuyết, phải là một kiếm tu cực kì lợi hại mới có thể ngự kiếm phi hành!
"Đương nhiên."
Lục Minh vui mừng: "Có thể thẻ gốc của chúng ta không được, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể dùng kiếm khí để cải thiện, khiến nó kéo dài lâu hơn, cứng cỏi hơn, kiểm soát tốt hơn…"
"Ồ."
Tiểu Bạch cảm thấy có gì đó là lạ.
Từ ngữ mà sư phụ dùng... hình như không nhã nhặn lắm.
Có điều...
Mạch suy nghĩ này chắc chắn là đúng!
Sau khi Lục Minh dạy cho cô bé cách vận dụng màng cách ly, Tiểu Bạch đã hoàn toàn chú tâm nghiên cứu.
Kiếm khí, phi hành...
Tiểu Bạch bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc, những năng lượng nào thích hợp, những năng lượng nào không thích hợp, nếu như muốn bay… những năng lượng nào có thể hỗ trợ…
Lục Minh rất ngưỡng mộ.
Anh nhìn xem.
Không cần tự tu luyện thật tốt.
Lục Minh cảm thán, thẻ gốc của người ta ngoan ngoãn như vậy, mèo mun của anh chính là đồ vô dụng.
Hự!
Hự!
Thẻ gốc vận động trong góc.
Lục Minh quan sát, lúc đi qua, anh thuận tay đặt một viên gạch lên trên thẻ gốc, thẻ gốc đang rèn luyện cơ thể suýt chút nữa run rẩy rơi xuống.
"Cố lên."
Lục Minh khích lệ nói.
Thẻ gốc: "…"
Mấy người, mấy người là ma quỷ à?
...
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
"Anh Lục, anh Lục!"
Trương Tiểu Bàn phấn khích gọi điện thoại tới: "Đối thủ top 100 của chúng ta xuất hiện rồi!"
"Chúng ta đâu có tham gia..."
Lục Minh cạn lời.
"Em biết."
Trương Tiểu Bàn hưng phấn: "Nhưng anh có biết đối thủ của chúng ta là ai không? Là một người tu luyện năm sao, tuyển thủ ngôi sao siêu nổi tiếng,! Thực lực rất mạnh! Rất nhiều người trong trường chúng ta là người hâm mộ của anh ta, anh nói xem, chúng ta mượn danh nghĩa của cuộc thi này đến đó xin chữ ký của anh ta được không?"
???
Vẻ mặt của Lục Minh ngẩn ra.
Lại còn thế nữa?
Muốn chữ ký?
Có mất mặt hay không!
"Cút!"
Advertisement / Quảng cáo
Lục Minh không vui nói.
"Có thể kiếm tiền được không!"
Trương Tiểu Bàn thở dài: "Chữ ký của anh ta rất đáng giá đó…Nếu như chúng ta chụp trộm vài bức ảnh nude gì đó… Anh Lục anh xem thế nào?"
"Cút!"
Lục Minh bất lực.
"Được rồi."
Trương Tiểu Bàn rất thất vọng: "Vậy em tự đi xem sao."
Lục Minh: "..."
Tên này không cần chút thể diện nào à?
Thật tình…
Bỏ đi.
Lục Minh vò đầu, tùy cậu ta.
...
Vì vậy, cuộc sống của Lục Minh tạm khôi phục lại như bình thường.
Mấy ngày nay, anh gần như tập trung chủ yếu vào việc tăng cao tu vi.
Năng lượng vốn dĩ chỉ hơn ba nghìn cũng điên cuồng tăng tốc, cuối cùng đột phá cửa ải năm nghìn, thật đáng mừng, con đường lên ba sao dài đằng đẵng coi như đã hoàn thành được một nửa!
"Nhanh thôi."
Lục Minh vô cùng hài lòng.
Dựa theo tốc độ này, thêm một khoảng thời gian nữa, anh có thể trở thành ba sao đỉnh cao rồi!
Ồ...
Chắc đến lúc đó lão Giang đã quay về rồi nhỉ?
Ông ta nợ Lục Minh một cơ duyên đột phá, còn có một khoản tiền lớn nữa…
Lục Minh nghĩ đến đây.
Có điều tin tức của lão Giang chưa đến, anh đã nhận được một tin tức khiến người ta sợ hãi - Học viện nghề Tam Xá Khẩu dường như đã thật sự bị đóng cửa vì một số nguyên nhân nào đó!
???
Lục Minh ngẩn ra.
Đợi đã.
Có phải lầm rồi không?
Đóng cửa?
Đùa nhau à?
Hiện giờ bọn họ là top 100 đó biết không!
Học viện top 100 nghĩa là gì? Tuyệt đối nằm trong những top đầu trong số hàng nghìn hàng triệu học viện, trong tình huống này mà anh lại nói cho tôi biết phải đóng cửa?
Có nghĩ đến cảm nhận của mấy học viện chưa vào được top 100 không?
"Có phải nhầm lẫn rồi không."
Lục Minh cố tình hỏi một câu.
"Là thật đấy."
Thầy An khóc không ra nước mắt: "Tin tức bên Bộ Giáo dục… chắc là cố ý để lộ tin, để chúng ta chuẩn bị trước, đợi thông báo chính thức."
Lục Minh: "..."
Không khoa học!
Bọn họ vất vả vào top 100 là vì điều gì?
Học viện!
Kết quả thì sao?
Cấp trên lại không hề cân nhắc mà đã xóa bỏ...
Thế là anh cố tình đi hỏi một người quen cũ của Học viện Đệ Nhất, sau đó mới biết nguyên nhân.
Bởi vì năm nay tiến triển của cúp học viện rất nhanh, những vòng phía sau tiến hành liên tục, cộng thêm không biết nguyên nhân gì mà hình như không tuyên truyền…
Vì thế dẫn đến độ hot năm nay vốn không được lan rộng!
Mỗi vòng của cuộc thi năm ngoái đều cần chuẩn bị, tuyên truyền, tăng độ hot, marketing v.v..., đến khi độ hot và sự mong chờ tăng lên mới bắt đầu tiến hành.
Năm nay thì sao?
Không biết cúp học viện nghĩ gì…
Từng vòng nối tiếp nhau, cứ như sợ độ hot tăng lên.
Sau đó... thành ra như vậy.
Tuy mấy người Lục Minh là học viện top 100 rất thần kỳ nhưng độ hot thực chất lại bình thường. Bởi vì độ hot của cúp học viện năm nay thấp hơn hẳn so với mọi năm!
Với thành tích này, cho dù duy trì được mạng sống cho học viện thì cũng chỉ duy trì được một giây.
Hơn nữa...
Có một điểm quan trọng hơn là cho dù vào được top 100 thì có liên quan gì đến học viện Tam Xá Khẩu?
Lục Minh mạnh hơn nữa thì đã làm sao?
Anh quá mức đặc biệt!
Không có bất kỳ tính đại diện gì hết!
Dù sao không phải ai cũng có chị gái…
"Tổ thanh tra bây giờ đều tùy hứng như vậy à?"
Lục Minh thở dài thườn thượt.
"Cậu tỉnh lại đi."
Chủ nhiệm giáo vụ buồn cười: "Nhóm tra xét duyệt trường học của các cậu rất nghiêm túc, dường như chẳng có một mục nào đạt tiêu chuẩn… Các cậu thi đấu không phải là vì muốn quấy rối việc xét duyệt của nhóm thanh tra sao?"
"E hèm."
Lục Minh tằng hắng: "Thật sự không có cơ hội ạ?"
"Chắc là không có."
Chủ nhiệm giáo vụ cũng thấy đáng tiếc: "Nếu các cậu xuất hiện sớm hơn, có lẽ sẽ được gán mác thiên tài và vinh quang của học viện Tam Xá Khẩu, giờ ấy à…"
"Quá muộn rồi."
"Các số liệu của Tam Xá Khẩu đã được điều tra hoàn tất, tất cả đều không đạt tiêu chuẩn."
"Giờ các cậu xuất hiện…"
"Cũng chỉ có thể coi là chào hàng bản thân."
"Đương nhiên."
"Chuyện này là chuyện tốt đối với năm người các cậu."
...
Cúp điện thoại.
Mãi mà Lục Minh mới hồi phục lại tinh thần.
Anh thật sự không ngờ tới, cuối cùng học viện Tam Xá Khẩu vẫn bị đóng cửa!
Biến đổi bất ngờ.
Chào hàng bản thân à…
Anh đẹp trai như thế, còn cần chào hàng sao?
Nực cười!
"Chuyện này..."
Lục Minh suy nghĩ, vẫn nên liên lạc với mấy người thầy An.
Ký túc xá.
Mấy người Hạ Vũ cũng đến.
Mọi người ngồi chung một chỗ, đối mặt với nhau.
Hiển nhiên, mọi người cũng không ngờ được sẽ là kết cục này, bọn họ đã xuất hiện muộn một chút…
"Không sao."
Thầy An cười một cách miễn cưỡng: "Không còn học viện chắc cũng không ảnh hưởng lắm đến mấy người các em."
Đúng vậy.
Học viên Tam Xá Khẩu bị đóng cửa, người chịu ảnh hưởng nhỏ nhất chắc là mấy người bọn họ.
Thậm chí...
Có thể nói là chuyện tốt!
"Sao lại không ảnh hưởng?"
Thường Lượng thở dài: "Nói thật, có thể vào top 100 gần như là công lao của Lục Minh, tự chúng em biết rõ thiên phú của bản thân…"
"Nếu quả thật có thiên phú sao lại ở đây được!"
"Cho dù miễn cưỡng đến một học viện tốt hơn, chỉ sợ tài nguyên và thiên phú không tốt, cuối cũng sẽ bị đào thải…"
Thường Lượng biết rất rõ.
Năng lực của cậu ấy có phần kỳ dị nên có thể sáng tạo hiệu ứng kỳ lạ.
Nhưng... chỉ có thế mà thôi.
Suy cho cùng thiên phú của cậu ấy chỉ là kiểu bình thường nhất.
Nếu tốt hơn một tí tẹo, sao trước đây lại đến nơi này được?
"Em cũng vậy."
Lưu Viện tán thành.
"Thật sự không còn cách nào sao?"
Hạ Vũ nhíu mày.
"Chắc là không có…"
Thầy An thở dài.
Bên Bộ Giáo dục đã ra hiệu, bọn họ còn có lựa chọn gì nữa?
Đợi thông báo thôi!
Có điều...
Lục Minh nhớ đến điều chủ nhiệm giáo vụ vừa nói.
Nhóm thanh tra cũng do dự rất lâu mới lựa chọn đóng cửa, điều này cho thấy, bản thân bọn họ cũng đang trong trạng thái lưỡng lự, đây có lẽ là một chuyện tốt!
Advertisement / Quảng cáo
Nếu đã bọn họ bị tác động bên ngoài ảnh hưởng, vậy nếu…
Lục Minh híp mắt.
"Tôi lại có một cách."
Lục Minh trầm giọng nói.
"Cách gì?!"
Đôi mắt của mọi người sáng rỡ.
"Nhưng mà..."
"Có một điều kiện tiên quyết."
Lục Minh nhìn ánh mắt đầy mong chờ của bọn họ, nghiêm túc nói: "Chúng ta cần chiến thắng một trận đấu!"
"Chỉ cần…"
"Chỉ cần một trận!"
Sắc mặt của mọi người khẽ thay đổi.
Thi, thi đấu?
Còn phải đấu nữa à?
"Một trận là đủ sao?"
Sắc mặt của Hạ Vũ nghiêm túc.
"Ừm."
Lục Minh gật đầu.
"Được."
Ánh mắt của Hạ Vụ trở nên sắc bén.
Nếu như chỉ có một trận, có lẽ...
Mọi người liếc nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy kiên định, mặc dù đối thủ lần này vô cùng mạnh, thế nhưng nếu không thử sao biết được kết quả chứ?
Tuy nhiên chỉ có mỗi bạn học Trương Tiểu Bàn…
Sắc mặt không còn chút máu.
Dáng vẻ hoảng sợ.
Vẻ mặt này...
Lục Minh chợt nghĩ đến chuyện gì, đôi mắt chợt híp lại: "Trương Tiểu Bàn, chắc là cậu không làm chuyện gì kỳ quái đấy chứ?"
"Không, không có đâu nhỉ?"
Trương Tiểu Bàn chột dạ.
"Hy vọng là thế."
Lục Minh nhìn chằm chằm vào cậu ta một lúc lâu: "Nếu không cậu cứ chờ bị bọn họ đánh chết đi."
"..."
Trương Tiểu Bàn siết chặt tay, khóc không ra nước mắt.
Sao lúc trước lại bảo từ bỏ?
Cậu ta nghe nói từ bỏ cuộc thi nên mới…
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nghe nói tố chất của sinh viên trường trọng điểm rất cao…
Thật đó.
Đây chính là thống kê của các bộ phận liên quan!
Vì thế... chắc là sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
98 chương
62 chương
151 chương
34 chương
49 chương
123 chương