Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 166 : Không có gì là một đường kiếm khí không giải quyết được, nếu có...

Editor: Nguyetmai Thành phố Thanh Minh. Cuộc sống của Lục Minh rất thoải mái, thế nên khi bọn người Hạ Vũ tới cửa, anh mới nhớ, dường như đến ngày thi vòng sơ loại rồi. "Có đồ đệ rồi thư thái như vậy sao?" Giọng của Trương Tiểu Bàn đầy sự đố kỵ. Cậu ta chỉ có một ảo ảnh trong ảo cảnh để trò chuyện an ủi, hình tượng ngôn ngữ của Hinh Nhi đều do bản thân cậu ta dùng ảo cảnh để làm ra, muốn nhiều hơn? Không tồn tại! Trước khi bản thân thật sự có thể trao ý thức cho ảo cảnh, mọi thứ đều là giả! Lục Minh thì sao? Anh nhìn đi, ngay cả chuyện cuộc thi cũng quên mất. Thật quá đáng! A, bầu không khí này đầy mùi thối nát và chua chát... "Cút đi." Lục Minh tức giận nói. Trong đầu tên này không chừng đều là những thứ linh tinh. Còn về thi đấu... chẳng phải ngay từ đầu đã là chuyện nhỏ sao? Người ra sân góp vui một mình là anh chẳng nói làm gì, người ở ngoài sân góp vui thì vội gì chứ? Dựa theo quy tắc, sau khi kết thúc vòng sơ tuyển, vòng sơ loại chính là vòng thi đầu tiên. Bởi vì người dự thi rất nhiều, vì vậy phải chọn một vài thành phố làm hội trường, chỉ khi đạt một trăm người quyết chiến thật sự mới cần phải đến hội trường chính, những lúc khác đều không cần, mà hội trường bọn họ thi đấu vẫn là Thành phố Thanh Minh. "Thành phố Thanh Minh cũng có hội trường?" Lục Minh rất kinh ngạc. "Ừ." Hạ Vũ khẽ gật đầu: "Nghe nói là bên trên trực tiếp quyết định." "Kỳ lạ." Lục Minh lầm bầm một câu. Những năm trước thì chẳng phải mọi lần đều tổ chức bên thành phố Trùng Dương sao? Thôi bỏ đi. Những thứ này không cần để ý đâu. Thành phố Thanh Minh cũng rất tốt, đỡ phải chạy tới chạy lui. Nghe nói, quyển sách "Bách khoa toàn thư giảng giải thẻ bài độc lập" đó hình như đã về hàng, Lục Minh rất muốn xem thử bên trong có thẻ bài gì đó mà mình có thể dung hợp hay không... Nhanh thi xong còn về nhà! Thế là đoàn người vội đến hội trường. Xì xào… Mới vừa vào cửa bọn họ đã nghe được tiếng huyên náo trong trung tâm thể thao. Bởi vì khán giả mấy thành phố gần đây cũng đến. Mọi khi ít nhất cũng trống một nửa hội trường, thế mà giờ đã ngồi đầy, cả hội trường tràn ngập tiếng người ồn ào. Vẻ mặt của đám người Hạ Vũ cũng nặng nề hơn một chút. Cúp học viện này còn long trọng hơn cả trong tưởng tượng của bọn họ. Có điều, khi sắp xếp xong đối thủ thi đấu với họ, sắc mặt vài người đều trở nên khá khó coi, bởi vì đối thủ được sắp xếp cho họ lần này lại là Học viện Chiến đấu Tử Dương! Đây là học viện chiến đấu mạnh nhất mười thành phố xung quanh! Không ai sánh bằng! Bọn họ là đội duy nhất vào được top 100 năm ngoái, tất cả đều ba sao, còn có hai người ba sao đỉnh cao! Điều này có nghĩa gì? Nghĩa là một người bất kỳ trong số họ đều có thể đè bẹp học viện khác ở vòng đầu tiên! Mà bây giờ... Lại thành đối thủ của bọn họ. Vì sao? Mọi người nhìn về phía Lục Minh theo bản năng. "Uầy…" Lục Minh đắn đo trong chốc lát: "Có thể tôi khá đẹp trai?" "Có thể đó." Lưu Viện lại tỏ vẻ tán thành. Hạ Vũ và Thường Lượng liếc mắt nhìn cô, lại không nói lời nào. Cậu đẹp trai ở đâu chứ? Cậu là đồ xui xẻo đó! Có điều nói đi cũng phải nói lại, tuy trên danh nghĩa thi đấu giai đoạn đầu là ngẫu nhiên, thế nhưng nhìn qua tình hình vòng sơ tuyển với tình huống hiện nay... Ngẫu nhiên? Có ma mới tin! "Hay là, thua rồi đợi hồi sinh?" Lưu Viện mù mịt nói. Dựa theo quy tắc, mỗi vòng đấu dường như đều có một quy tắc hồi sinh gì đó, chính là vì sợ những đội vốn có thực lực khá gặp phải đội mạnh hơn mà bị loại. Cơ chế hồi sinh chính là chuẩn bị cho bọn họ. Có điều mọi người liếc nhau, đều không nói gì. Tuy chuyện đối thủ về lý thuyết đều là ngẫu nhiên, thế nhưng không ai tin rằng ngẫu nhiên thật sự! Bọn họ đấu với Học viện Chiến đấu Tử Dương? Vậy khẳng định là cố ý! Nếu đã vậy, các anh sẽ bị loại, sao có thể hồi sinh các anh chứ? Trong cuộc thi chính quy, bọn họ không làm gì được anh, một khi đến quy tắc hồi sinh... Qua hay không là chuyện một câu nói của người ta. "Xem ra anh bị người ta nhắm vào rồi." Trương Tiểu Bàn bỗng nhiên cảm thấy hả hê. Hì hì. Cho anh đắc ý! Đã nói là khiêm tốn thôi, cuối cùng Lục Minh làm ầm ĩ suốt, vừa cắt ghép biên tập rồi giết trong chớp mắt các kiểu... Khá lắm, khắp thiên hạ đều biết đến thành phố Thanh Minh rồi! Khiêm tốn thế nào? Không bị giám khảo để mắt tới mới lạ đó. Ồ... Đợi đã. Nếu như Lục Minh không giải quyết được, chẳng phải sẽ đến lượt bọn họ ra tay sao? Trước mắt Trương Tiểu Bàn sáng lên. Cậu ta cảm thấy bản thân vẫn có thể phát huy chút sức tàn lực kiệt, nhất là trong trường hợp này! Cậu ta nhìn sơ qua hội trường, vô số máy quay tập trung ở sân đấu, rất nhiều khán giả nữ xinh đẹp, đội cổ động viên nhiều em gái như vậy dường như cũng đang vẫy tay với mình... Đây là cơ hội! Cơ hội thoát kiếp độc thân! "Em có thể giải quyết một người ba sao." Ý chí chiến đấu của Trương Tiểu Bàn sục sôi. "..." Lục Minh liếc mắt nhìn cậu ta. "Thật sao." Trương Tiểu Bàn nở nụ cười thần bí: "Mặc dù em không có cách nào đấu với bốn sao trở lên, thế nhưng ba sao thì... Ý chí nguyên thủy của con người không dễ dàng giải quyết như vậy đâu." "Tôi cũng có thể thử xem." Hạ Vũ mang vẻ nghiêm túc. Nếu như là chiêu đó... Có thể cũng giải quyết được một người ba sao sơ cấp đó. "..." Thường Lượng và Lưu Viện liếc nhìn nhau, cảm thấy hơi xấu hổ. Đã nói là đến góp vui rồi mà? Mọi người đã bàn với nhau hô hào cổ vũ Lục Minh là đủ rồi, cuối cùng hai người các cậu lại lặng lẽ sỡ hữu sức chiến đấu mức này sao? Hai người họ làm sao chịu nổi! "Tôi..." Thường Lượng khựng lại: "Tôi có thể làm cho một người trong bọn họ mù tạm thời..." Đây là thủ đoạn duy nhất của cậu ấy. Có điều cậu ấy biết rõ, mù tạm thời cũng chỉ có thể ảnh hưởng đến sức chiến đấu đối phương ở một mức độ nào đó, làm cho đối phương không có cách nào phát huy hết toàn bộ thực lực! Vì vậy sau khi thi triển thì quyết đoán nhận thua! Tạo cơ hội cho người kế tiếp! "Như vậy cũng tốt." Hạ Vũ cảm thấy vậy cũng rất tốt, có Thường Lượng, cậu ấy với Trương Tiểu Bàn vững vàng hơn một chút, tranh thủ mỗi người thắng một trận, Lục Minh thắng một trận, 3:2 cũng có thể miễn cưỡng đánh thắng. "Anh cảm thấy thế nào?" Mọi người nhìn về phía Lục Minh. "Không cần." Lục Minh phất tay: "Đều là chuyện nhỏ, xong xuôi tôi còn phải đọc sách nữa." Hả? Mọi người hơi ngơ ngác. Tự tin như vậy sao? Học viện Chiến đấu Tử Dương người ta đã đi ra cả rồi, anh ta còn bận rộn về đọc sách? Anh! Chúng ta đừng giả vờ mạnh vào lúc này có được không? Tùy trường hợp chứ! Dù anh không xem ba người ba sao sơ cấp kia ra gì, thì còn có hai người ba sao đỉnh cao nữa đấy! Bọn họ mới là kẻ địch thật sự! Anh chắc chắn thẻ bài của mình đã đủ? "Bên phía Tử Dương..." Hạ Vũ rất bất đắc dĩ. "Không sao cả." Lục Minh phất tay: "Chỉ là đổi một tư thế thua khác mà thôi." Mọi người: "..." "Anh Lục giờ đây huênh hoang như vậy sao?" Trương Tiểu Bàn vô cùng cảm thán. "Đó gọi là tự tin." Lưu Viện liếc nhìn. "Hy vọng là vậy." Trương Tiểu Bàn hơi lo lắng. "Yên tâm đi, không thành vấn đề." Lục Minh trấn an. Vài người ba sao mà thôi, hoảng sợ gì chứ. Có vết xe đổ của chủ nhiệm giáo vụ, nhìn chung anh biết vì sao cúp học viện không muốn để cho anh đi tiếp, nhưng anh vốn không muốn đi tiếp mà. Anh vốn định dừng bước ở top 100! Không ngờ vì đề phòng bất trắc, ngay cả vòng thứ nhất mà cúp học viện cũng không muốn để cho anh qua. Cần gì chứ? Lục Minh thở dài thườn thượt. Cúp học viện các người như vậy là đang hại những đội khác... Mà lúc này, trong sân đấu không ngừng vang lên tiếng hoan hô. Cùng với việc các đội bị loại dần, rốt cuộc cũng đến lượt Lục Minh. Anh vừa mới vào sân đã nghe được tiếng cổ vũ vang trời. À, phía đối diện. Với tư cách là đội tiến vào danh sách top 100 nổi tiếng nhất, Học viện Chiến đấu Tử Dương được cổ vũ nồng nhiệt, đã có một đám khán giả ủng hộ từ sớm. Người đầu tiên ra sân bên phía họ lại là đội trưởng! Người ba sao đỉnh cao đó! "Cậu chính là Lục Minh?" "Là chuyên gia chế tạo thẻ bài chiến đấu?" Đội trưởng mỉm cười. Lục Minh: "..." Bây giờ những người tu luyện đều nói nhiều như vậy sao? "Tôi đã xem bài giải thích của cậu." "Cậu có thiên phú khá đấy." "Đáng tiếc đã lựa chọn chuyên gia chế tạo thẻ bài." "Dù cậu khoác lác chuyên gia chế tạo thẻ bài chiến đấu thế nào, cuối cùng vẫn là chuyên gia chế tạo thẻ bài, giờ chẳng qua chỉ ỷ vào ưu thế năng lực siêu cấp mà thôi, nếu như không có những thứ này..." Ầm! Anh bước ra một bước, ánh sáng xoay chuyển xung quanh, đúng là năng lực siêu cấp - trang bị năng lượng! Ầm! Cả sân hoan hô. Khiên năng lượng, áo giáp năng lượng, trang bị năng lượng! Đây là một năng lực có hệ thống khép kín, có thể tu luyện để tiến hóa, không ngờ lại thật sự có người có thể đạt đến năng lực siêu cấp nhờ cố gắng tu luyện! Không hổ là đội trưởng! "Tử Dương tất thắng!" "Tử Dương tất thắng!" Tiếng hoan hô to lớn vang ngút trời. Là khán giả cổ vũ, bọn họ thích xem cảnh tượng này nhất. "Hiện giờ." "Đều là năng lực siêu cấp, ưu thế của cậu nằm ở đâu?" Đội trưởng đầy vẻ ngạo nghễ. Vậy thì ưu thế của Lục Minh mất sạch. "Đến đây đi!" Đội trưởng khiêu khích. Anh ta đã thi triển ra phòng thủ mạnh nhất, rất hy vọng Lục Minh chủ động ra tay. Ha ha. Lục Minh chỉ cười. Nhìn trang bị năng lượng có uy lực không tầm thường, hơn nữa còn do người tu luyện ba sao đỉnh cao thi triển, đương nhiên lực phòng thủ sẽ rất mạnh, thậm chí có thể còn vượt cả kiếm khí thu thủy! Dù sao một đường kiếm khí này chỉ có tiêu chuẩn hai sao! Là năng lực siêu cấp hai sao, nó có thể áp chế khi đối mặt với năng lực ba sao bình thường, thế nhưng đối mặt với năng lực siêu cấp lại có ưu thế rất nhỏ. Có điều... Vậy thì sao chứ? Soạt! Lục Minh trở bàn tay, hơn mười tấm thẻ bài xuất hiện ở trong tay. ??? Sắc mặt của đội trưởng kia bỗng tái mét. Mười, mười mấy tấm? Ầm! Ầm! Ầm! Kiếm khí phủ xuống. Từng đường kiếm khí từ trong tay Lục Minh nở rộ, gào thét phóng ra. Đường kiếm khí thứ nhất rơi xuống trang bị năng lượng, vẫn chưa có tác dụng mạnh, đường thứ hai không có hiệu quả, đường thứ ba cũng giống như vậy, đường thứ tư, thứ năm... Khi đường kiếm khí thứ mười một lao ra. Rắc! Một âm thanh giòn giã vang lên. Khi đường kiếm khí mười hai bay qua, trang bị năng lượng đã hoàn toàn nứt toác. Và khi đường kiếm khí thứ mười ba nở rộ... Chíu! Cả người đội trưởng kia bay ra ngoài, dính trên tường. Soạt! Trong hội trường hoàn toàn yên lặng. Chuyện này... Tại sao có thể như vậy? Sao Lục Minh lại có nhiều thẻ bài như vậy? Với điều này, Lục Minh chỉ nhếch miệng mỉm cười. Không có gì là một đường kiếm khí không giải quyết được, nếu có, vậy thì hai đường, nếu vẫn còn, vậy mười đường, trăm đường, có thể đập chết người! Khiêu khích? Không tồn tại. "Rốt cuộc cậu ta có bao nhiêu tấm thẻ bài?" "Chuyên gia chế tạo thẻ bài có tốc độ chế tạo thẻ nhanh như vậy sao?" "Không biết." "Cậu không phải là chuyên gia chế tạo thẻ bài sao?" "Ha ha, trước kia phải, giờ không phải nữa rồi." Mọi người chấn động. Đã rất lâu không thấy cảnh này từ sau khi làn sóng tích trữ thẻ biến mất. Phải biết rằng. Cuộc thi chỉ có thời gian chuẩn bị vài ngày! Ở đâu ra sức mà chế tạo nhiều tấm thẻ bài như vậy? Tất cả mọi người rất rõ thẻ bài kiếm tu có độ khó cao khi chế tạo, người bình thường cũng chỉ một ngày một tấm! Lúc này đây Lục Minh có mười mấy tấm... Không đơn giản! Mà lúc này, đội Tử Dương. Bọn họ gỡ đội trưởng trọng thương từ trên tường xuống đưa đi. "Lục Minh..." "Chắc không còn bao nhiêu tấm thẻ nữa..." "Túi thẻ của cậu ta... Có thể thấy được độ dày..." Khóe miệng của đội trưởng trọng thương kia lại lộ ra vẻ mỉm cười, nói đứt quãng: "Tiếp tục thực hiện kế hoạch lúc trước... khiêu khích cậu ta, buộc cậu ta dùng nhiều thẻ bài hơn... Khi cậu ta dùng hết thẻ bài... chúng ta, có thể thắng!" Đúng vậy. Đây chính là kế hoạch bọn họ. Bọn họ đã nghiêm nghiên cứu thực lực của mấy người Lục Minh. Bọn họ biết rõ uy lực của kiếm khí thu thủy, thậm chí còn có được trị số uy lực của đường kiếm khí kia! Bọn họ có tất cả số liệu! Nỗi lo duy nhất... Chỉ có số lượng! Vì thế, phải ép Lục Minh dùng nhiều kiếm khí hơn! Bọn họ rất rõ, tất nhiên thẻ bài của Lục Minh được ưu tiên, dù cho bảy ngày không ngủ không nghỉ, thẻ bài chế tạo được cũng có hạn! Đây chính là cơ hội của bọn họ! Đội trưởng đích thân ra tay, dùng năng lực siêu cấp để bức ép! Nếu có thể thắng thì tốt, nếu như thua, vậy thì dốc hết khả năng tiêu hao con át chủ bài lớn nhất của Lục Minh, đây cũng là chuyện mà anh ta vẫn đang làm! "Làm cậu ta tiêu hao..." "Cuối cùng... lại để cho Tiểu Nghiêm ra tay." Đội trưởng nói xong liền ngất đi. "Vâng." Các đội viên cắn răng. Đôi mắt của chàng trai tên Tiểu Nghiêm đó đỏ ngầu, không ai biết rằng cậu ta mới là vũ khí bí mật của Học viện Chiến đấu Tử Dương! Trong danh sách top 100 năm ngoái, đội trưởng đã mang lại cho bọn họ thu hoạch lớn nhất! Sự nổi tiếng cực lớn làm cho những thiên tài nơi khác cũng chú ý tới học viện này rồi lũ lượt đến đăng ký, trong đó có Tiểu Nghiêm, một thiên tài siêu cấp chỉ mới mười bốn tuổi! Cùng là ba sao đỉnh cao! Cùng là năng lực siêu cấp! Dù là sức chiến đấu hay thiên phú đều vượt xa đội trưởng. Giữ anh ta ở cuối cùng, mới là át chủ bài của họ! Học viện Chiến đấu Tử Dương bọn họ muốn lọt vào top 100, tuyệt đối không thể bị loại ở đây! Vì vậy, các học viên lần lượt lên sân đấu theo kế hoạch. "Lục Minh, mày là cái thá gì chứ..." Ầm! Anh ta bị đánh bay ra ngoài. "Lục Minh, mày chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài..." Ầm! Anh ta bị đánh bay ra ngoài. "Lục Minh, mày là kẻ ngu, ngu ngốc?" Ầm! Cô ta cũng bị đánh bay ra. Soạt! Hội trường hoàn toàn yên tĩnh. Tình cảnh đội Học viện Chiến đấu Tử Dương quá thê thảm, mặc dù bọn họ mạnh hơn rất nhiều đội ở vòng sơ tuyển trước đây, nhưng ra sân chẳng qua chỉ là chuyện có thể chịu thêm một kiếm mà thôi. Hai kiếm! Hai kiếm! Hai kiếm! Ba người bị dán lên tường. Chẳng ai nghĩ tới, Lục Minh lại mạnh mẽ đến mức này? Quả là sự tồn tại như một ma vương! Mà lúc này, trong bầu không khí lặng ngắt như tờ của hội trường, người cuối cùng của Học viện Chiến đấu Tử Dương, một chàng trai trẻ tuổi nghiêm túc bước từng bước lên bậc cấp. Như dũng sĩ sắp chinh chiến.