Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 156 : Mày muốn lên trời luôn à!

Editor: Nguyetmai Thành phố Thanh Minh. Cửa hàng Hai người Lục Minh và Tiểu Bạch đang mở to đôi mắt nhìn nhau. "E hèm." Lục Minh đằng hắng: "Cái gì mà máu của em rất nhiều hả?" Anh thật sự rất vô tội Thật đó. Làm gì có cô bé nhà nào tự nhiên không có việc gì lại đi nói bản thân mình có rất nhiều máu chứ? Có điều... nếu không phải có ý đó, vậy tại sao Tiểu Bạch lại nói ra mấy câu này? Anh thật sự rất tò mò "Hừ!" Khuôn mặt của Tiểu Bạch đỏ bừng, quay đầu đi chỗ khác, không muốn nói chuyện nữa. Sư phụ đáng ghét quá đi! Lúc đầu cô bé còn muốn nói bí mật này cho anh nghe, bây giờ thì, không nói nữa! Hừ! "Tiểu Bạch?" Lục Minh đi tới "..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bạch khi tức giận trông hệt như một cái bánh bao. Lục Minh nhéo nhéo. Mềm quá. "..." Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Lục Minh "Ngoan." Lục Minh cười nói: "Sư phụ xin lỗi được chưa nào, cái kỹ năng kiếm tu này bẩn lắm, sư phụ dạy cho em một kỹ năng kiếm tu khác đẹp hơn, chị Lục Nhan cũng vừa mới học xong đó nha." "Thật không?" Hai mắt Tiểu Bạch sáng lên. "Ừ." Lục Minh cười nói: "Bây giờ em có bao nhiêu năng lượng?" "Hai nghìn." Tiểu Bạch trả lời. "Hai nghìn..." Khóe miệng Lục Minh giật giật. Sở hữu một tấm thẻ gốc có thể tự mình tu luyện đúng là muốn làm gì thì làm! Có điều, nếu như là hai nghìn thì... Lúc trước, anh cứ nghĩ rằng Nguyệt Luân của anh cần hai nghìn năm trăm điểm năng lượng, năng lượng của Tiểu Bạch có lẽ không đủ. Nhưng mà anh lại quên mất rằng Nguyệt Luân cơ bản nhất chỉ cần có tám trăm điểm năng lượng thôi! Vậy là đủ rồi! Hay là... có thể dạy cho Tiểu Bạch? Suy nghĩ của Lục Minh hơi chuyển. Hai ngày nay anh vẫn chưa suy nghĩ đến vấn đề này, một là bởi vì truyền thừa Nguyệt Ảnh có một mớ kiến thức tương đối phức tạp, vẫn chưa biết nên dạy làm sao, còn một vấn đề khác, anh lo lắng sẽ xảy ra chuyện! Trong khoảng thời gian ngắn, anh không hy vọng sẽ có người chú ý đến bọn họ, cũng không hy vọng gặp phải mấy chuyện như có thích khách ghé thăm hay bị bắt cóc này nọ. Nhưng mà.... Nguyệt Luân cơ bản nhất kia cũng không phải năng lực bí mật trong truyền thừa, hoàn toàn có thể dạy cho Tiểu Bạch được. Được đó nha! Lục Minh quyết định. "Nào." Anh tự mình làm một tấm thẻ Nguyệt Ảnh bình thường. Vù... Kiếm khí như vòng tròn! Duy mỹ duy ảo! "Woa." Hai mắt Tiểu Bạch lập tức sáng lên. "Cái này em chịu rồi chứ?" Lục Minh mỉm cười. "Dạ dạ dạ." Tiểu Bạch gật đầu như chày giã tỏi. "Ha ha." Lục Minh xoa đầu cô bé, bắt đầu dạy những đường vân cơ bản nhất của Nguyệt Luân: "Đi đi, luyện tập cho giỏi vào, sau này em cũng coi như là nửa kiếm tu rồi." "Dạ" Tiểu Bạch rất vui vẻ. Sau này cô bé cũng được xem như là kiếm tu rồi! Ừ... Năng lực kiếm tu này đẹp hơn so với cái phun máu hồi nãy nhiều. Ngầu y như sư phụ vậy! "Con nhóc này..." Lục Minh thấy buồn cười. Cũng được. Vậy để Tiểu Bạch đi theo con đường đặc biệt trở thành một chuyên gia chế tạo thẻ bài chuyên tu năng lực kiếm tu đi! Chỉ tiếc là thẻ gốc của Tiểu Bạch không có cách nào được tôi luyện như thẻ gốc của anh! Không thì dạy cho Tiểu Bạch chiêu chém tia chớp luôn. Hãy nghĩ xem, nếu dùng thẻ gốc làm kiếm thai, vậy có phải càng ngầu hơn không? Lục Minh nghĩ như vậy. Đột nhiên, anh cảm giác có chỗ nào hơi sai sai. Cảm giác này... Soạt! Anh bỗng nhiên nhìn về chỗ Tiểu Bạch đang đứng. Lúc này Tiểu Bạch đang chăm chỉ học tập chế tạo thẻ, không có gì thay đổi cả, nhưng khi ánh mắt của Lục Minh hơi dời sang bên phải, vẻ mặt của anh bỗng trở nên kỳ quái. Việc này... Chỉ thấy, trong góc của cửa hàng. Thẻ gốc của Tiểu Bạch đang lơ lửng bay trên không trung, bắt đầu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Ừm... Nó lại đang tu luyện. Bây giờ Lục Minh cũng đã quen với việc nó biết tự mình tu luyện rồi. Có điều... Thẻ gốc bay lơ lửng thì thôi đi, phía trên nó còn có một cục gạch to đùng nặng nề, nó bắt đầu trôi nổi lên xuống trong không trung với vầng sáng chập chờn xung quanh. ??? Khuôn mặt của Lục Minh ngơ ngác. Trời ơi. Huấn luyện thể lực?! Mày muốn lên trời luôn hả?! "A..." Tiểu Bạch chú ý thấy ánh mắt của sư phụ, hơi ngượng ngùng nói: "Em... em thấy người ta tôi luyện cơ thể đều làm như vậy, cho nên mới bảo nó làm thử..." Lục Minh: "..." Trong mắt anh. Tấm thẻ gốc kia hình như biến thành một đứa bé, đang cố gắng khiêng gạch tiến hành huấn luyện thể lực, hơn nữa hình như anh còn nghe văng vẳng đâu đây tiếng đếm một hai ba bốn, hai hai ba bốn nữa. Vậy... Vậy cũng được hả? "Tập sai sao?" Tiểu Bạch hơi ngượng ngùng. "Không sai." Một hồi lâu sau Lục Minh mới hồi phục lại tinh thần, anh bình tĩnh mà lên tiếng: "Một linh thẻ đạt tiêu chuẩn tất nhiên phải trải qua rèn luyện nghiêm ngặt, như vậy thì thẻ gốc của chúng ta mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn!" "Dạ." Tiểu Bạch nắm chặt nắm tay: "Em sẽ bảo nó nỗ lực hơn nữa!" "..." Thẻ gốc khẽ run. ... Cuộc sống hằng ngày của Lục Minh tạm thời đã bình thường trở lại. Ngày thường thì bán thẻ Côn kiếm tiền, sau đó nghiên cứu thẻ bài, từ từ nghiền ngẫm những kiến thức trong truyền thừa Nguyệt Ảnh, thuận tiện gia tăng thực lực của bản thân một cách chậm rãi. Có điều, bỗng nhiên Lục Minh hơi có cảm giác gấp gáp. Thật đó. Anh vốn định lười biếng. Bây giờ anh nắm giữ truyền thừa trong tay, lại không có kẻ địch ngấp nghé nữa, vậy nên cái ý nghĩ lười biếng càng lúc càng nhiều... Tốc độ tu luyện của Tiểu Bạch càng lúc càng nhanh thì thôi không chấp. Song, khi nhìn thấy ngay cả thẻ gốc của cô bé cũng bắt đầu huấn luyện thể lực, việc này làm anh hơi lo lo rồi. Tuy Tiểu Bạch là một bé cưng khá biết điều lại dễ thương, nhưng anh mới là sư phụ nha! Thử tưởng tượng mà xem. Nếu như cứ tiếp tục lười biếng, rồi bỗng nhiên một ngày đẹp trời nào đó, Tiểu Bạch tung tăng chạy đến nói: Sư phụ, sư phụ, em vượt qua sư phụ rồi! Chắc lúc đó Lục Minh nhảy xuống vực tự vẫn luôn quá. Không được! Tuyệt đối không được để chuyện đó xảy ra! Phải mạnh hơn! Phải nhanh hơn! Năng lượng hiện tại cũng coi như dư dả, quan trọng nhất là tốc độ tu luyện. Sau khi năng lượng lột xác, có lẽ bởi vì chất lượng của năng lượng được nâng cao, nên tốc độ năng lượng tăng trưởng sau khi anh vẽ thẻ bài trở nên cực kì chậm, hoàn toàn không theo kịp! Bây giờ năng lượng của anh có chất lượng quá cao, chỉ có đường vân của thẻ bài có phẩm chất cao hơn mới có thể mang lại hiệu quả tu luyện! Có lẽ.... Nên tìm một tấm thẻ tu luyện mới rồi. Vì vậy, ánh mắt Lục Minh lại nhìn chăm chú vào thẻ gốc. Mấy thẻ bài có độ khó cao đã giải quyết xong hết, thẻ phá hủy, thẻ phần mộ, ngay cả thẻ kiếm tu bốn sao cũng đã xử lý xong, phải nghiên cứu thẻ bài mới rồi. Bên trong hệ thống nghiên cứu của anh, thẻ Lính Năng Lượng xếp ở vị trí cuối cùng, cũng là thẻ yếu nhất trong các thẻ bài dung hợp bậc trung! Đương nhiên, lượng tiêu hao cũng rất ít. "Là mày rồi!" Lục Minh bắt đầu dung hợp chiến sĩ phần mộ. Anh nhanh chóng dung hợp bảy tấm thẻ. Một tấm thẻ bài mới toanh đã xuất hiện! Vù... Thẻ bài lột xác Bốn sao! Theo bản năng, Lục Minh nhìn về mặt trước của thẻ bài, trên đó là một vầng trăng tròn trong bầu trời đêm tối đen như mực, trông phong cảnh cũng có mấy phần nên thơ. Ủa? Lục Minh hơi kinh ngạc. Anh đã quen với mấy hình vẽ quái dị ở mặt trước thẻ bài, không ngờ lần này lại là một cảnh trăng đêm xinh đẹp, điều này có liên quan gì đến chiến sĩ phần mộ chứ? Ồ. Ánh trăng, triệu hồi, không lẽ là Thủy thủ Mặt trăng? Đợi đã. Phong cách của bức tranh này không đúng lắm nha, đây là thẻ dung hợp của hệ triệu hồi năng lượng, ba sao triệu hồi chiến sĩ phần mộ, không lẽ lên bốn sao có thể gọi ra Thủy thủ Mặt Trăng? Chẳng lẽ là... Lục Minh trầm ngâm suy nghĩ, chiến sĩ phần mộ mặc đồ con gái. Bỏ đi. Chế tạo ra trước rồi tính sau. Soạt! Lục Minh lật qua mặt sau của thẻ bài. Từng hàng đường vân phức tạp xuất hiện trước mặt anh, Lục Minh mơ hồ nhìn thấy được thiết kế vòng xoay mà anh đã từng học tập trước kia, cùng với đó là một vài hình vẽ thiết kế khó hiểu hoặc chưa từng được học đến. Cùng với... xếp lớp! Anh lướt sơ qua thì đại khái có thể hiểu được khoảng bốn mươi phần trăm đường vân, phần còn lại chỉ có thể từ từ nghiên cứu mới giải đáp được. "Đọc sách nhiều hơn nữa, bù đắp một số kiến thức còn thiếu." "Phải sớm nghiên cứu thấu đáo tấm thẻ tu luyện này." "Ừ..." "Giáo trình thì..." Lục Minh dừng một chút, quay đầu qua hỏi: "Tiểu Bạch, em đọc giáo trình hai sao tới đâu rồi?" "Đọc xong rồi." Tiểu Bạch suy nghĩ một chút: "Nhưng ba sao thì vẫn chưa bắt đầu đọc đâu." "Không sao hết." Lục Minh mỉm cười: "Sư phụ mua trước giáo trình bốn sao cho em. Chừng nào đọc xong giáo trình ba sao thì chúng ta có thể tiếp tục học luôn giáo trình sau đó, nhớ bảo cha của em thanh toán nha." "Dạ vâng." Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu. "Ừm." Lục Minh hài lòng. Giáo trình bốn sao cũng thuộc hàng đắt tiền, nên kiếm người trả tiền vẫn tốt hơn... Lão Giang thân là hiệu trưởng, làm sao có thể đi tính toán mấy thứ nhỏ nhặt này với mình được, đúng không? Buổi chiều, giáo trình bốn sao được giao đến nơi. Lục Minh cũng bắt đầu nhồi nhét kiến thức một cách điên cuồng. Bốn sao là khởi đầu của một giai đoạn mới, bởi vì sự khác biệt của các lớp năng lượng, thậm chí Lục Minh đã nhìn thấy kỹ thuật chuyển đổi ba sao và bốn sao - dùng bốn sao như ba sao thì không có vấn đề gì, ít ra trước đó Lục Minh đã tiếp xúc với thẻ bài bốn sao, hoàn toàn không cần lo lắng khi sử dụng. Nhưng ba sao chuyển sang bốn sao... Ừm... Rất phiền phức. Chuyển hóa hoàn hảo trên lý thuyết hoàn toàn không tồn tại. Nếu cưỡng ép chuyển hóa năng lượng bọn họ đang tiếp xúc hiện giờ thành bốn sao, ngoại trừ bản thân năng lượng bị nén ra còn có một vấn đề nữa, đó chính là tỷ lệ chuyển hóa. Lục Minh lại không quá lo lắng. Bây giờ chất lượng năng lượng khá tốt, vậy trước tiên phải bổ sung kiến thức rồi tính sau. Thế nhưng có một chuyện xảy ra khiến anh cảm thấy rất bất ngờ. Khi sắc trời dần sẩm tối, anh bỗng nhiên nhận được điện thoại của Trương Uy. Lục Minh hơi chột dạ, không lẽ chuyện trước kia bị phát hiện rồi? "Anh có phải là sinh viên của Học viện Kỹ thuật nghề Tam Xá Khẩu không?" Trương Uy hỏi. "Ừ." Lục Minh gật đầu. "Quả nhiên..." Trương Uy thở dài một hơi. "Sao vậy?" Lục Minh hơi giật mình. "Hai ngày trước không phải đã xảy ra chuyện lớn sao." Trương Uy thấp giọng nói: "Rất nhiều hơi thở của người tu luyện bốn sao xuất hiện, trong đó có một số người tương đối đặc biệt. Tôi đã điều tra, sau đó lại phát hiện có một nhóm người là đến từ Bộ Giáo dục! Lần này, bọn họ đặc biệt đến đây để âm thầm kiểm tra tình hình trong trường học của các anh." "Hả?" Lục Minh hơi bất ngờ. "Chuyện cụ thể thì tôi không rõ ràng lắm." "Dù sao cũng chỉ là mấy chuyện thượng vàng hạ cám thôi, ừm..." "Hình như có người tố cáo chỉ trích gì đó trường học các anh, cho nên bên trên mới cử người xuống đây điều tra." "Có người nói đã có kết quả rồi, khi về chỉ cần mở cuộc họp gì nữa thôi là có thể đưa ra quyết định cuối cùng, có thể trường học của mấy anh sẽ bị đóng cửa đó!" Trương Uy hạ giọng nói. Khuôn mặt của Lục Minh ngơ ngác: "..." Chuyện này còn có thể gặp phải, Lục Minh cũng phục luôn. "Vậy sinh viên phải giải quyết làm sao?" Lục Minh nghĩ tới chuyện này. "Tôi cũng không rõ lắm." Trương Uy nhức đầu: "Dựa theo những tin tức trước đây tôi biết thì sẽ tổ chức thi kiểm tra đầu vào một lần nữa, rồi nhìn xem có trường học nào đồng ý nhận những sinh viên này hay không!" Chuyện cụ thể ra sao thì anh ta cũng không rõ lắm. Có điều Học viện Kỹ thuật nghề Tam Xá Khẩu vốn chẳng có điểm hay thành tích gì cả, về cơ bản chỉ cần trả tiền là có thể đi học, đương nhiên cũng không cần mong đợi sẽ có người ra mặt. "Kiểm tra sao?" Lục Minh nhướng mày. Với thực lực hiện tại của anh thì có đi học hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn, thân phận sinh viên kia cũng chỉ là một thân phận giúp anh che giấu trong thời điểm hiện tại mà thôi. Nếu như thật sự muốn kiểm tra gì đó, anh sẽ không đi học nữa. Có điều chuyện này... "Mấy người khác có biết không?" Lục Minh hỏi. "Không có ai biết cả." Trương Uy nói, tuy người thuộc tổ điều tra đã nói là phải giữ bí mật, có điều quan hệ của anh ta với mấy người này có bắn đại bác cũng không tới, cần gì phải để ý tới bọn họ chứ? Chi bằng đi lấy lòng Lục Minh. "Có điều..." Trương Uy ngập ngừng: "Anh cũng đừng nói ra, nhất là tên mập học cùng với anh đó." Tên mập kia mà biết thì chắc cả cái trường đều biết. Đến lúc đó bên trên còn chưa đưa ra quyết định, bên dưới đã náo loạn lên rồi! "Hiểu rồi." Lục Minh cảm ơn sau đó cúp điện thoại. Lại là chuyện gì đây? Lục Minh cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa. Bên Trương Tiểu Bàn thì tạm thời không nói tới, kiểu người như cậu ta quăng ở đâu cũng có thể sống rất tốt, nhưng còn bên hiệu trưởng, đúng là phải báo cho ông ta chuẩn bị một chút rồi. Hoặc là... Ông ta đã biết từ sớm? Lục Minh suy nghĩ một lát rồi trực tiếp gọi điện thoại cho hiệu trưởng. Tút. Tút. Tiếng đổ chuông vang lên không ngừng. Ông già keo kiệt này... Lục Minh bĩu môi, chắc chắn là bởi vì vụ tiền giáo trình đây mà. "Tiểu Bạch, em lại đây." Lục Minh bảo Tiểu Bạch gọi điện. "Dạ." Tiểu Bạch gọi điện thoại cho Giang Phong. Nhưng không ngờ, đầu dây bên kia vẫn chỉ có âm thanh đổ chuông không ngừng. Tút. Tút. ... Lục Minh nhíu mày. Nếu như anh nhớ không lầm thì điện thoại của Giang Phong cũng là dạng đồng hồ, về cơ bản chỉ cần hơi lắc tay là có thể nghe điện thoại được, mấy lần trước có khi còn nghe được tiếng thở dốc của ông ta nữa kìa. Có khi ông già này vừa đánh nhau vừa nghe điện thoại nữa đó! Hoàn toàn không ảnh hưởng gì cả. Hiện giờ... phải chờ thôi! Đến tối, anh và Tiểu Bạch liên tục gọi điện thoại cho Giang Phong, nhưng vẫn chỉ nghe được tiếng đổ chuông. Tình hình này... Sáng sớm hôm sau. Chuyện đầu tiên bọn Lục Minh làm khi thức dậy chính là gọi điện thoại cho Giang Phong. Tút. Tút. Tiếng đổ chuông quen thuộc. "..." Lúc này Lục Minh mới ý thức có chuyện không ổn. Sợ là Giang Phong đã xảy ra chuyện gì rồi.