Bậc Thầy Thẻ Bài
Chương 151 : Người anh em, anh nghiêm túc đấy à?
Editor: Nguyetmai
Sáng sớm hôm sau.
Lục Minh nhanh chóng đến hiệp hội chế tạo thẻ bài.
Nhưng điều khiến anh không ngờ tới là lại nhìn thấy người quen cũ ở chỗ này - Lý Hạo Nhiên.
Ô?
Chẳng phải tên này ở phân hội Trùng Dương à, chạy đến đây làm gì?
"Là anh à?"
Đương nhiên Lý Hạo Nhiên cũng nhìn thấy Lục Minh.
"Sao anh vẫn là hai sao?"
Lý Hạo Nhiên thất vọng nói.
Anh ta thật sự rất thất vọng.
Chuyện cuộc thi tài trước đây cũng là một phần nguyên nhân khích lệ anh ta thành công! Có thể đi đến ngày hôm nay không thể thiếu từng câu nói khiến người ta tức giận của Lục Minh, trong lòng anh ta thầm căm hận mới đột phá thành công!
Hiện giờ…
Anh ta đã là một chuyên gia chế tạo thẻ bài bốn sao!
Một bước lên trời!
Mà Lục Minh thì sao?
Vẫn là hai sao.
Quá yếu!
Tên này… chính là đối thủ của mình?
Ngẫm lại mà không khỏi thấy nực cười, mình lại bị anh ta chọc tức chết đi được?
"Haiz."
Lý Hạo Nhiên thở dài một tiếng.
Thật là...
Giờ nghĩ lại, mình đúng là quá nhỏ nhen rồi.
Con người sẽ không nổi giận vì con kiến bên đường. Mình là một kẻ mạnh bốn sao, không nên vì con kiến như Lục Minh mà tức giận, đó mới là thái độ mà mình nên có.
"Tự làm cho tốt đi."
Lý Hạo Nhiên ngạo nghễ: "Anh đã không xứng làm đối thủ của tôi nữa."
Có điều, khi anh ta vừa khôi phục lại tâm trạng bình tĩnh, còn chưa đi được hai bước, tinh thần đã như muốn sụp đổ, bởi vì lúc này phía sau anh ta vang lên câu nói quen thuộc không gì sánh bằng.
"Nhưng tôi đã thắng cha của anh."
"..."
Lý Hạo Nhiên chợt cảm thấy tăng xông.
Cái tên đáng chết này!
"Anh không biết mình đang làm gì à?"
Giọng nói Lý Hạo Nhiên lạnh lẽo.
"Nhưng tôi đã thắng cha của anh."
Lục Minh cười giễu cợt.
"Tôi bốn sao rồi!"
Lý Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi.
"Nhưng tôi đã thắng cha của anh."
Lục Minh bĩu môi.
Ha ha.
Ngu ngốc!
Anh chỉ đến đây thử tính ổn định của thẻ bài, vậy mà vừa đi đến cửa đã gặp phải cái tên thú vị này, gặp phải thì thôi đi, Lục Minh vốn chẳng hề quan tâm.
Thế mà tên này nhìn mình tới lui, vừa tỏ ra thất vọng, lại vừa buông lời giễu cợt…
Tên này bị cái gì thế?
Muốn thể hiện à?
Bốn sao?
Bốn sao thì liên quan gì đến anh?
Ông đây một tháng có thể giết được một loạt bốn sao, chẳng lẽ phải nói cho anh ta biết?
"Anh…"
Lý Hạo Nhiên suýt nữa tức đến nỗi phun máu.
Quá đáng lắm rồi!
Anh là cái máy nhắc lại à?
Cứ nói lại một câu là ý gì?
Anh ta thấy tính cách của mình đã rất tốt rồi, còn rất trẻ đã là một thiên tài bốn sao, đối diện với sự gây hấn của một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao nho nhỏ là Lục Minh, anh ta lựa chọn không thèm so đo.
Ôn hòa biết bao nhiêu?
Nhân từ biết bao nhiêu?
Không hề có một thiên tài nào tốt bụng như thế ok?
Kết quả thì sao?
Lục Minh quay lại nói một câu tôi thắng cha của anh, quá đáng lắm rồi!
Cũng đúng.
Sinh viên trong trường không có khái niệm gì về đẳng cấp xã hội.
Năm đó không phải mình cũng như thế sao? Lúc mới hai, ba sao đã vô cùng kiêu ngạo, đến được bốn sao như ngày hôm nay, ngược lại tâm tính bình thản hơn.
"Tôi tha thứ cho sự vô lý của anh."
Lý Hạo Nhiên hít sâu một hơi: "Anh chỉ là một sinh viên bình thường, đợi đến khi anh tốt nghiệp, đợi đến lúc mười mấy năm trôi qua mà anh vẫn kẹt ở hai sao, ba sao…"
"Anh sẽ biết."
"Bốn sao là sự tồn tại như thế nào."
"Anh cũng sẽ biết, đắc tội với tôi đáng sợ đến mức nào."
"Anh nên cảm thấy may mắn vì tôi không phải là người tu luyện bốn sao lăn lộn trong xã hội, tôi sẽ không tính toán với anh, hy vọng lần sau anh sẽ không ngu xuẩn như thế nữa."
Lý Hạo Nhiên lắc đầu rời đi.
Hả?
Vẻ mặt của Lục Minh không hiểu gì cả, nói vớ vẩn cái gì thế?
Vậy là tên này lại vừa tự biên tự diễn nữa đúng không?
...
"Qua đây nào người anh em."
Quản lý marketing từ xa đi đến.
"Gì vậy?"
Lục Minh chỉ chỉ vào bóng lưng của Lý Hạo Nhiên.
"Còn có thể là chuyện gì nữa?"
Quản lý marketing bĩu môi: "Tới lấy le thôi! Lần trước không phải phân hội Trùng Dương bị chèn ép thảm hại hay sao, nghe nói ngay cả hội trưởng cũng suýt nữa bị cách chức. Không ngờ tên Lý Hạo Nhiên này bị kích thích đã đột phá lên bốn sao, trở thành một nhân tài hiếm có, sao phân hội Trùng Dương có thể bỏ qua cơ hội này?"
"Ra là vậy."
"Cậu đừng động vào cậu ta."
Quản lý marketing khẽ lắc đầu: "Dễ gây ra chuyện."
"Hả?"
Lục Minh không hiểu, dễ gây ra chuyện gì?
"Chính là..."
Quản lý marketing lắc đầu: "Bỏ đi, không cần nhắc đến."
Lục Minh: "..."
Bà mợ nó!
Có thể đừng nói nửa chừng rồi ngừng được không?
Cả đời anh ghét nhất là kiểu người này, hơn nữa nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của quản lý marketing cứ như chờ mình hỏi ông ta vậy?
Ha ha.
Ông đây không thèm hỏi, cho ông tức chết đi!
"Tôi đến khu kiểm tra."
Lục Minh vẫy tay đi khỏi.
Vẻ mặt quản lý kiểm tra ngơ ngác, lời đã đến khóe miệng đành nghẹn lại quay đi.
Chỉ là tỏ vẻ bí hiểm chút thôi mà…
Đệt.
Thật là khó chịu!
...
Khu kiểm tra.
Lục Minh đi đến khu ba sao một cách quen thuộc.
Trải qua chuyện lần trước, anh cũng coi như có đặc quyền, có thể tùy ý sử dụng khu kiểm tra.
Có điều anh vẫn chưa bắt đầu đã nhận được tin tức - Trương Dương mời anh sang đó.
Trương Dương?
Lục Minh khựng lại một chút.
Hội trưởng hiệp hội tìm anh làm gì?
Anh rời khỏi khu kiểm tra rồi lên tầng, đến phòng làm việc mới kinh ngạc phát hiện, hội trưởng Trương Dương lại ngồi trên xe lăn, người băng bó mấy lớp.
Nhìn như bị trọng thương mới khỏi.
"Ông bị thương à?"
Lục Minh kinh ngạc.
Có điều, Trương Dương không hề lên tiếng, ông ta vụng về đẩy xe lăn xoay lại, sau đó nhìn Lục Minh với ánh mắt sâu xa, nhìn đến nỗi Lục Minh nổi da gà.
Ánh mắt này…
Còn tưởng anh đã làm gì Trương Dương rồi chứ!
"Ông vẫn ổn chứ?"
Lục Minh cẩn trọng hỏi.
"Cậu thấy sao?"
Trương Dương nhìn vải băng trên người.
"E hèm."
"Chuyện đó."
Lục Minh tằng hắng: "Ai dám đánh ông?"
"Cậu nói xem?"
Ánh mắt của Trương Dương xa xăm: "Có người nói cho tôi biết, cậu ta không phải là thích khách bốn sao… Không cần sợ…"
Ai?
Chẳng lẽ là...
Đôi mắt của Lục Minh bỗng nhiên trợn to.
Lý Hạo Nhiên?
Trời ơi, anh ta lại dám đánh Trương Dương?
Muốn chết à?
"Anh ta đánh thắng được ông?"
Lục Minh thán phục.
Trước tiên không nói đến vấn đề dám đánh hay không, một chuyên gia chế tạo thẻ bài trẻ tuổi như Lý Hạo Nhiên sao có thể đánh thắng được người lão làng như Trương Dương? Căn bản không khoa học.
"Đương nhiên là cậu ta không đánh lại."
Trương Dương nghiêm túc nói: "Nhưng sau khi cậu ta đột phá lên bốn sao, cậu ta đã chế tạo thẻ cho thích khách bốn sao không cần thù lao, cậu nghĩ là vì sao?"
Lục Minh: "..."
Anh ta còn có thể như vậy?
Anh không ngờ được Lý Hạo Nhiên còn có thể làm thế!
Vậy tên này sai thích khách bốn sao đánh Trương Dương một trận?
Xã hội gì thế.
"Thời thế không tốt."
Lục Minh thở dài: "Ông sẽ không tìm người đánh lại chứ?"
"Tìm rồi."
Trương Dương buồn bực hừ một tiếng: "Thích khách bốn sao bình thường không muốn ra tay, bọn họ cảm thấy Lý Hạo Nhiên quá trẻ, hoặc đừng đắc tội, hoặc trực tiếp giết chết."
Nói đến đây, ông ta thở dài.
Thật sự.
Tố cáo?
Lại không có chứng cớ gì!
Đánh lại?
Thích khách bình thường không đồng ý làm chuyện này, trừ phi anh thật sự muốn diệt khẩu… Nhưng trận đấu đang yên đang lành lên đến mức diệt khẩu là một chuyện lớn rồi!
Một khi người chết, cấp trên của hiệp hội sẽ nhúng tay vào!
Tất cả mọi người đều toi luôn!
Vì vậy bọn họ chỉ có thể đấu trong âm thầm!
Thế nên chuyện này chỉ có thể lấy ân oán cá nhân giải quyết!
Ai cũng không muốn kéo cả cấp trên hiệp hội, dù nhìn như thế nào thì trận đòn này ông ta phải nhẫn nhục chịu đựng rồi.
Haiz.
Anh nói xem vì sao lúc đó máu nóng bốc lên não lại đi tin lời Lục Minh nói chứ? Người ta không phải thích khách bốn sao, nhưng cũng có thể tìm ra thích khách bốn sao mà?
Trương Dương thổn thức không thôi.
"..."
Lục Minh chẳng biết nên khóc hay nên cười, chuyện gì thế không biết.
"Đừng hiểu lầm."
"Ta gọi cậu tới không phải vì chuyện này."
Trương Dương lắc đầu: "Ta biết chị gái cậu rất lợi hại, vậy nên cậu không sợ ai hết, nhưng bọn họ không hề biết sự tồn tại của Lục Nhan…"
"Vì thế."
"Tốt hơn hết là cậu phải chú ý một chút, không được đắc tội với Lý Hạo Nhiên."
Trương Dương nhắc nhở.
Suy cho cùng ông ta vẫn sợ Lục Minh gặp chuyện.
Lần trước Lục Minh đã ra tay giúp bọn họ, ông ta bị đánh không sao, nhưng thực lực của Lục Minh quá yếu, những người đó ra tay lại không biết nặng nhẹ gì.
Nếu như vì thế mà Lục Minh gặp chuyện thì phiền toái rồi.
"Uầy."
Lục Minh nghĩ lại cuộc gặp mặt vừa nãy: "E là đã đắc tội rồi."
"Không quá đáng quá chứ?"
Trương Dương chau mày.
"Tôi cảm thấy không sao, chỉ là lặp đi lặp lại mấy câu."
Lục Minh ngẫm nghĩ.
"Ha ha ha."
Trương Dương cười khan vài tiếng, nếu như mấy câu nhắc đến từ cha thì chắc là đắc tội chết rồi.
"Cậu trốn ở hiệp hội mấy ngày đi."
Trương Dương đau đầu, ông ta đoán chắc Lục Minh khó tránh được một trận đánh: "Lý Hạo Nhiên đột nhiên đột phá lên bốn sao, kiêu ngạo là chuyện bình thường, vừa rồi cậu nói chuyện với cậu ta như thế…"
"Không sao."
Lục Minh cảm thấy chẳng có vấn đề gì.
Thích khách bốn sao?
Ha ha.
Mặc dù hiện giờ thực lực của anh bình thường, nhưng vẫn có thể gắng gượng dùng Nguyệt Luân Sát một lần…
Cốc!
Cốc!
Tiếng gõ cửa phòng vang lên.
"Hội trưởng."
"Bên phân hội Trùng Dương Phân nói đã chuẩn bị xong."
Trợ lý nói.
"Được."
Trương Dương khẽ gật đâu: "Tôi sẽ đi ngay."
"Bọn họ cũng đến ư?"
Lục Minh híp mắt, lẽ nào lại là trận đấu giao hữu gì đó?
"Là hội nghị học tập."
Trương Dương khẽ gật đầu: "Không phải Lý Hạo Nhiên đột nhiên đột phá lên bốn sao rồi à? Cậu ta là chuyên gia chế tạo thẻ bài bốn sao trẻ nhất từ trước đến nay trong mười thành phố lân cận, nên phân hội Trùng Dương đã đặc biệt nộp đơn xin để Lý Hạo Nhiên lên làm đại biểu, giảng giải cho những phân hội khác làm thế nào để nhanh chóng đột phá lên bốn sao."
???
Vẻ mặt của Lục Minh ngây ra, lại còn thế nữa?
Đây không phải là công khai khoe khoang à?
Có ý nghĩa gì?
Nói về chuyện này.
Vừa mới đột phá lên bốn sao, không phải nên củng cố vững chắc cảnh giới à?
Thế mà Lý Hạo Nhiên cũng đồng ý?
Lục Minh mơ hồ.
Thật sự.
Phân hội Trùng Dương cần phải phấn chấn lên, làm những chuyện khoe khoang trắng trợn để tăng độ nổi tiếng cũng là điều bình thường, nhưng để Lý Hạo Nhiên chạy khắp nơi không phải hơi quá đáng sao?
Anh ta rảnh rỗi đến vậy à?
Triệu Vân Sơn, Cao Thiên Lang, cho dù là Ngô Hồng Phi mà Lục Minh gặp trong truyền thừa có ai không liều mạng đâu! Chỉ hận bản thân không đủ thiên phú không đủ thời gian…
Vậy mà Lý Hạo Nhiên lại đi hết thành phố này đến thành phố khác khoe khoang?
Chuyện này sẽ làm trì hoãn bao lâu?
Xuất sắc!
"Cha của anh ta đồng ý rồi."
Sắc mặt của Trương Dương cũng rất kỳ lạ: "Nghe nói chuyện này khiến cha anh ta rất có mặt mũi ở địa phương, ngày nào Lý Hạo Nhiên cũng vùi đầu ở thành phố Trùng Dương, lại không có áp lực, cảm thấy để lỡ chút thời gian cũng chẳng sao cả nên họ mới thế."
Chậc chậc.
Lục Minh kinh ngạc.
Đồng chí Lý Ái Quốc đúng là ngay thẳng!
Còn về Lý Hạo Nhiên…
"Anh ta không lên mạng à?"
Lục Minh kinh ngạc.
Trên mạng lúc nào cũng có tin tức về những chuyên gia chế tạo thẻ bài thiên tài khác.
"Có ai xuất sắc như anh ta không?"
Trương Dương bĩu môi: "Chuyên gia chế tạo thẻ bài thiên tài chân chính chắc đang yên lặng chế tạo thẻ nhỉ? Hơn nữa, Lý Hạo Nhiên ngoài thân phận thiên tài ra, chẳng qua chỉ là một sinh viên đại học bình thường."
"Cậu cảm thấy…"
"Cậu ta có thể tiếp xúc đến mức độ đó?"
Cũng đúng.
Lục Minh vô cùng cảm thán.
Một thiên tài đang yên đang lành đã bị hủy hoại như vậy.
Không chỉ vì cha anh ta, tầm mắt Lý Hạo Nhiên chỉ giới hạn ở một thành phố Trùng Dương nhỏ bé, ở đó mãi mãi là số một, e là vĩnh viễn không có động lực!
Anh ta không nghĩ đến, tại sao lại có danh hiệu là "Đứng đầu mười thành phố lân cận"?
Ừm…
Bởi vì xa hơn nữa đã bị thiên tài khác vượt qua rồi.
"Ông không tức giận à?"
Lục Minh buồn cười.
Thế này chẳng khác nào bị người ta đến tận cửa tát thẳng vào mặt!
"Không sao."
Sắc mặt của Trương Dương thản nhiên: "Tuy rằng phần lớn đều là bốc phét, nhưng chỉ cần có một vài thứ hữu ích, đủ để khiến vài người ba sao đỉnh cao có chút cảm ngộ coi như cũng là chuyện tốt."
Còn việc bị đánh…
Không sao cả.
Cũng chẳng phải lần đầu ông ta bị đánh.
Đây đã là lần thứ ba bị đánh trong năm nay, sợ gì nữa.
"Vậy tôi cũng đi xem sao."
Lục Minh như có điều suy nghĩ.
Nếu như hiệu quả khá được, anh thật sự muốn đi xem.
Mấu chốt của việc đột phá…
Đó chính là ngưng tụ thẻ gốc sao?
Phẩm chất năng lượng hiện nay của anh đã là ba sao đỉnh cao, có lẽ thật sự có thể thử, đúng lúc có thể xem bạn Lý Hạo Nhiên của chúng ta giảng bài như thế nào.
Vì vậy, Lục Minh thật sự đi cùng Trương Dương đến đó.
Nhưng sự thật chứng minh, đúng là bọn họ đã nghĩ nhiều rồi.
Tầng ba.
Phòng hội nghị.
Lúc Trương Dương và Lục Minh đến, nơi này đã đầy ắp người.
Sau khi Lục Minh đẩy chiếc xe lăn của Trương Dương đến, bạn học Lý Hạo Nhiên đã bắt đầu giảng giải bài diễn thuyết hội nghị học thuật mà bản thân đã giảng cực kì nhuần nhuyễn rồi…
Sau đó, không có sau đó.
Lục Minh nhìn về phía sau, một đống người đã ngủ gục.
Bởi vì nội dung mà tên này giảng giải không có bất kỳ kỹ thuật ứng dụng gì hết, dường như tất cả chỉ để miêu tả nhà mình khó khăn biết bao nhiêu, cha đã gian nan khổ sở như thế nào, bản thân đã nỗ lực ra sao vân vân. Trải qua sự cố gắng và gian khổ không ai biết, cuối cùng mới đi được đến bước đường này, sau đó cảm ơn sự ủng hộ của phân hội Trùng Dương.
Trừ chuyện đó ra thì hết rồi.
Thật đúng là chỉ để nói khoác và khoe khoang mà!
"Nói đến đột phá, tôi chỉ nghĩ đến sự cực khổ của cha…"
"Nói đến tu luyện, tôi chỉ nghĩ đến con đường đã đi…"
...
Ha ha.
Lục Minh bĩu môi.
Lời này mà anh ta cũng nói, đúng là biết cách nói chuyện, anh nhớ Sa Tăng biết cách nói chuyện nhất, nói đến Sa Tăng, đầu năm sau, Trung Mỹ hợp tác quay bộ Tây…
Anh xem.
Đoạn bẻ lái này có mượt không?
Có ích gì đâu!
Đây là hội nghị học tập! Anh nói vài điểm có hàm lượng kỹ thuật tí được không hả?
Bỏ đi.
Lục Minh lắc đầu.
"Tôi đi trước."
Anh thấp giọng chào Trương Dương định rời đi.
Anh cũng không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình ở đây, có điều, khi anh vừa chuẩn bị đi, Lý Hạo Nhiên liếc nhìn anh rồi đột nhiên đổi đề tài câu chuyện.
"Mọi người đều muốn biết mấu chốt của đột phá là gì?
"Đúng chứ!"
"Tôi nói cho mọi người biết, chính là tính ổn định!"
"Chỉ khi tính ổn định của thẻ gốc đủ mạnh, mới có thể cụ thể hóa! Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao chỉ có ba sao đỉnh cao mới có thể thử."
"Thế nhưng..."
"Tính ổn định là gì?"
"Tôi nghĩ rằng rất nhiều chuyên gia chế tạo đều không biết nhỉ?"
"Đương nhiên, chuyện tu luyện ấy mà, tôi nói không chắc mọi người sẽ hiểu, nhất là cái kiểu thùng rỗng, vậy nên tốt nhất là để thẻ gốc của hai người giao chiến mới trực quan hơn."
"Tôi tìm một người…"
"Đúng vậy."
"Chính là anh."
"Người chủ động đứng lên ấy."
Lý Hạo Nhiên nhắm ngay vào người đang chuẩn bị rời đi là Lục Minh: "Hiếm lắm mới thấy người của thành phố Thanh Minh chúng ta tích cực phối hợp như vậy, đến đây, chúng ta biểu diễn cho mọi người xem nào."
"Tôi sao?"
Lục Minh hoang mang.
Người anh em…
Anh nghiêm túc đấy à?
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
66 chương
115 chương
1388 chương
56 chương
48 chương