Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 142 : Giết hết!

Editor: Nguyetmai Nhà giam. "Các người bắt Lục Nhan rồi?" Ngô Hồng Phi hoảng sợ. "Không." Trương Nhị Lương cười lạnh lùng: "Nhưng có một người vừa đấu với cô ta, tuy không bắt được nhưng ít nhất cô ta vẫn dùng truyền thừa của mình, vì vậy truyền thừa không ở trên người cô ta." Soạt! Mọi người khẽ thay đổi sắc mặt. Đám người Cao Thiên Lang càng oán hận nhìn chằm chằm Ngô Hồng Phi, cái miệng quạ đen này... Ngô Hồng Phi: "..." Đúng là quên mất điều này. Bọn họ biết kiểm tra truyền thừa như thế nào, người ta đương nhiên cũng biết. "Huống hồ." "Chẳng lẽ cậu coi tôi là tên ngốc sao?" Sắc mặt của Trương Nhị Lương u ám: "Lục Nhan sẽ kế thừa truyền thừa sao? Cậu tưởng tôi không biết cô ta đến làm gì sao? Đảo nhỏ của chúng tôi tuy lạc hậu nhưng cũng có nối mạng!" Mọi người im lặng. À. Thì ra nơi này đã sớm nối mạng rồi... "Tóm lại truyền thừa chỉ ở trên người các người mà thôi!" "Ha ha." "Nhân lúc còn sớm thì nói ra đi, như thế mọi người đều vui vẻ đúng không?" "Chúng tôi sẽ không giết các người, trái lại các người sẽ được cung phụng, chỉ cần giao nội dung truyền thừa đúng thời gian cho mọi người chúng ta học tập là đủ rồi, thế nào?" "Nếu không khi thẩm vấn..." Trương Nhị Lương nở nụ cười: "Mấy vị da thịt non mịn thế này e rằng không ổn lắm, các người nói xem có đúng không?" Mọi người nhìn nhau. "Ai cầm thì nói ra đi." Ngô Hồng Phi thở dài. "Không biết." Vương Hiên lắc đầu. "Tôi cũng không biết." Cao Thiên Lang cười khổ: "Thật sự không có ở chỗ tôi." ... "Như vậy thì hết thú vị rồi." Trương Nhị Lương lắc đầu, anh ta quay sang nói với người bên cạnh: "Gọi chị ba qua đây xem mê hoặc có tác dụng hay không, sau đó thúc giục bọn họ mau chóng bắt mấy người hỗ trợ đi, ha ha..." "Anh Lương." Một người tu luyện bỗng nhiên đi tới, thì thầm bên tai anh ta: "Đã xảy ra chuyện rồi." Hửm? Trương Nhị Lương chau mày, hai người rời đi, dường như mọi người có thể loáng thoáng nghe được một chút nội dung nói chuyện của bọn họ. "Phát hiện được một mục tiêu mới..." "Không biết là ai, đang truy hỏi..." "Cao Tiểu Tinh đâu?" "Cô ta có trận truyền tống nên khó bắt nhất, nhưng lá chắn trên đảo vẫn còn, cô ta không trốn thoát được đâu." "Còn Lục Nhan?" "Vừa rồi lại phát hiện cô ta nhưng đánh không lại, có một người sáu sao bị giết rồi." "..." Tiếng nói ngoài cửa dần dần biến mất. Đám người Ngô Hồng Phi liếc nhìn nhau, ai nấy đều chấn động trong lòng. Không hổ là Lục Nhan! Không ngờ có thể giết chết sáu sao! Giỏi thật! Còn có Cao Tiểu Tinh... Trận truyền tống quả thật có thể khiến cô ta tăng cao năng lực sinh tồn, cộng thêm thu hoạch trong truyền thừa Nguyệt Ảnh, có lẽ thật sự có thể kiên trì được. Điều kiện tiên quyết là... Bọn họ có thể thuận lợi rời đi! "Các bạn, đừng kéo dài thời gian nữa." Cao Thiên Lang híp mắt lại, thấp giọng nói: "Tôi biết các người có cách rời đi, đừng giấu giếm nữa, cho dù ai có truyền thừa thì cứ bung ra là được, giấu đi thì còn gì thú vị?" "Không có." Mọi người lần lượt lắc đầu. Những tên này... Cao Thiên Lang hơi tiếc nuối. Anh ta cố ý bị bắt, chính là muốn nhìn xem rốt cuộc truyền thừa nằm trong tay ai! Không ngờ, những tên này bị bắt cũng keo kiệt đến vậy, sống chết không muốn tiết lộ, lúc này những người đó đang bận bắt người, sức chiến đấu phân tán, không phải là cơ hội tốt nhất sao?! Bọn họ đang suy nghĩ gì?! Cao Thiên Lang không hiểu. Chỉ có điều anh ta không biết. Ngô Hồng Phi bên cạnh cũng có cùng suy nghĩ với anh ta. Anh ta dùng chân chà mặt đất, có thể cảm nhận được một luồng năng lượng chảy xuôi theo bàn chân vào trong một thẻ bài nào đó, ừm... Đây là át chủ bài siêu cấp anh ta đã luyện nhiều năm! Anh ta có thể dùng chân phát huy năng lượng! Đương nhiên, anh ta không nói những điều này cho bất cứ ai! Thời khắc mấu chốt, anh ta có thể truyền năng lượng trên chân vào trong thẻ bài, trực tiếp khởi động át chủ bài chưa lật! Anh ta có thể rời đi bất cứ lúc nào! Có điều anh ta cũng muốn nhìn xem truyền thừa ở trong tay ai... Chỉ trông cậy vào ông già Nguyệt Ảnh có gu đặc biệt rõ ràng là không được, cuối cùng quả nhiên không cho anh ta, vì vậy chỉ có thể bị bắt, tự mình đến xem có cơ hội hay không. Dù sao... Đây chính là truyền thừa! Lòng Ngô Hồng Phi hừng hực. Anh ta vẫn không tin, đám người kia có thể chống đỡ được bao lâu! Bên cạnh, ánh mắt của Triệu Vân Sơn thờ ơ. Anh ta khẽ cắn môi, một cái răng đã lung lay sắp rụng, đó là một con bài chưa lật khác mà anh ta đang giấu, vì vậy anh ta mới có tự tin có thể thoát đi sau khi bị bắt. Thế nhưng... Truyền thừa ở đâu?! Anh ta nhất định phải biết truyền thừa ở đâu! Trong di tích, mọi người không dám ra tay, ở đây... Nếu biết ai đã lấy truyền thừa đi, chưa biết chừng anh ta sẽ cướp đoạt, cho dù thật sự xuất hiện một vài điều ngoài ý muốn, không phải cũng có mấy người bản địa này đổ vỏ sao? Nhưng vấn đề bây giờ là ngay cả ai giữ truyền thừa cũng không biết! Cao Thiên Lang? Vương Hiên? Hay là kiếm tu bốn sao kia? Ánh mắt mọi người tập trung. ... Mà giờ phút này... Trên đảo, người tu luyện vẫn đang truy tìm. Qua một thời gian cố gắng, người truyền thừa đã bị bắt kha khá nhưng lại chưa bắt được mấy người hỗ trợ, điều này khiến bọn họ không thể hiểu nổi. Sao những người hỗ trợ này lại chạy giỏi như thế! Ngưu Tinh Hải không tính đến, còn Cao Tiểu Tinh vậy mà cũng chạy nhanh đến vậy! Không đuổi kịp! Chuyên gia trận pháp... Nghề này là như vậy sao? Có điều bọn họ đã tìm thấy địa điểm phát hiện ra hơi thở yếu ớt trước đó! "Tìm được rồi." "Ai?" "Có lẽ là Lục Minh!" "Cái gì?" Đôi mắt của mọi người bỗng co rút lại. Lục Minh?! Tên kia... Soạt! Bọn họ không chút do dự phát cảnh báo. Thật sự. Cho dù phát hiện Ngưu Tinh Hải, phát hiện chuyên gia nguyên tố sáu sao kia, bọn họ đều nắm chắc được trận này. Duy chỉ có tên Lục Minh kia, bọn họ không hề nắm chắc! Người có năng lực phá hoại như thế cũng chỉ có tên này thôi. Trương Nhị Lương nhanh chóng tới nơi. Đối phó Lục Minh, chỉ có anh ta là thích hợp nhất. "Bắt lại trước đã!" "Bí mật trên người cậu ta không ít hơn truyền thừa Nguyệt Ảnh đâu!" "Còn nữa..." "Cậu ta chính là nhân tố quan trọng để khống chế Lục Nhan." Trương Nhị Lương trầm giọng nói: "Người sáu sao đi trợ giúp những người khác, các người đến cũng vô dụng, cách chiến đấu của Lục Minh kỳ dị, từ trước đến nay đều không cần lấy sức mạnh thật sự để chiến đấu." Anh ta nhanh chóng mang theo hơn mười kiếm tu bốn sao lên đường. Trong tình huống bình thường, bốn sao đã thuộc phạm vi "kẻ mạnh" rồi. Có thể giết Lục Minh trong nháy mắt là đủ! "Cẩn thận." "Nếu gặp phải Lục Nhan thì cứ chạy đi!" Trương Nhị Lương dặn. "Đã rõ." Mọi người vô cùng cảnh giác. Địa điểm mục tiêu là một cánh rừng. Đây là nơi thí luyện của truyền thừa. Đương nhiên lúc này đã không còn quy tắc truyền thừa nữa, chỉ là một nơi bình thường nhất, vừa rồi bọn họ kiểm tra thì thấy nơi này bỗng xuất hiện ánh sáng và hơi thở yếu ớt. Lục Minh thật sự ở đây sao? "Cẩn thận." Mọi người cảnh giác. Soạt! Trương Nhị Lương yên lặng giẫm lên mặt đất. Vù... Vù... Kết cấu mặt đất không ngừng được gia cố. Anh ta biết thủ đoạn của Lục Minh, cũng biết đòn sát thủ lợi hại của Lục Minh nên sẽ không cho Lục Minh bất kỳ cơ hội nào, tuyệt đối không để Lục Minh phá bất cứ thứ gì! Nơi Trương Nhị Lương tôi ở, cậu không có gì để phá hết! Xa xa. Một chút ánh sáng như ẩn như hiện. Ấy? Trương Nhị Lương hơi kinh ngạc. Bởi vì không ngờ Lục Minh lại đang nằm ở sau rừng cây. ??? Tên này... Mọi người liếc nhìn nhau. Ngã xuống rồi? Boss lớn nhất trong mắt bọn họ lại cứ nằm ở ven đường đợi nhặt thi thể như vậy à? Ha ha. Nhất định là có quỷ kế gì! "Cẩn thận." Trương Nhị Lương cảnh giác. Thế là hơn mười người tu luyện thận trọng xoay quanh, nhìn chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao đang hôn mê, cẩn thận tới gần từng chút một. Lông mày của Lục Minh khẽ nhúc nhích. Soạt! Mọi người giật mình, kiếm thai lập tức được ngưng tụ, bọn họ rất sợ Lục Minh vọt dậy đánh người bị thương. Nhưng sau đó Lục Minh vẫn không nhúc nhích, dường như đang ngủ say. ... Trương Nhị Lương hơi nóng mặt. Mợ nó. Giật hết cả mình. Tên này... Anh ta hơi híp mắt lại, không phải ngủ say thật đấy chứ? ... Lúc này, anh ta không biết Lục Minh đã tỉnh lại từ trong bóng tối. Chỉ là. Anh không nhúc nhích được. Vì cơ thể đang bị luồng sức mạnh nào đó tàn phá! Bởi vì... Truyền thừa đáng chết kia ở trong cơ thể anh!!! Chính xác! Chị gái nói quá đúng! Cho dù là lão tiền bối cũng có người không biết xấu hổ! Ví dụ như... Nguyệt Ảnh! Lão già không biết xấu hổ, vậy mà lại thật sự nhét truyền thừa kiếm tu cho anh! Ông ta dùng một cách đặc biệt nào đó mạnh mẽ đưa truyền thừa vào trong cơ thể anh! Suýt chút nữa Lục Minh đã không chịu nổi! Ban đầu anh không hiểu vì sao ông ta lại truyền cho anh, đợi đến khi biết ý đồ thật sự của ông già Nguyệt Ảnh, sắc mặt của anh tối sầm một cách đáng sợ, vì anh phát hiện... Mình bị coi là một cái USB. Chính là loại cắm ra cắm vào là có thể truyền dữ liệu đi. Ừm... Hiện giờ anh chính là một USB kiếm tu sống! Lão già Nguyệt Ảnh không biết xấu hổ kia hy vọng mình có thể tìm được truyền thừa chân chính cho ông ta! Hy vọng mình giúp ông ta truyền cho người khác! F*ck!!! Còn tại sao lại chọn mình? Ha ha. Rất đơn giản. Truyền thừa kiếm tu không thể di chuyển, sau khi lĩnh hội mới có thể truyền cho đời sau, vì vậy nhất định phải chọn một người truyền thừa đủ thông minh để truyền lại những thứ này! Nếu chính anh chỉ có thể lĩnh hội 50%, truyền cho những người khác thì còn dư lại bao nhiêu?! Nếu thiên phú của những người khác chỉ có 40% thì sao? E rằng truyền thừa Nguyệt Ảnh thật sự sẽ đoạn tuyệt! Vì vậy, sau khi trầm tư suy nghĩ một lúc, ông già Nguyệt Ảnh đã nghĩ ra cách xấu xa này, bởi vì số liệu các hạng mục của Lục Minh đều đứng đầu, quả thật là người truyền thừa hoàn hảo! Nhận thức rất tốt, tuyệt đối có thể truyền thừa 100%! Vì thế ông ta nhét hết cho Lục Minh! Không biết dùng đâu có sao? Lĩnh hội xong dạy người khác cũng được. Đúng vậy. Đây chính là ý của Nguyệt Ảnh. Suy cho cùng, Nguyệt Ảnh không muốn miễn cưỡng lựa chọn truyền thụ cho đám người Vương Hiên. Ông ta nhét truyền thừa vào Lục Minh, chính là hy vọng truyền thừa Nguyệt Ảnh có thể được truyền lại một cách toàn diện... Ha ha. Truyền ông nội ông! Anh có thể cho ai? Tiểu Bạch? Có thể sao? Tuy Tiểu Bạch mơ mộng làm kiếm tu nhưng cuối cùng lại bị mình lừa thành chuyên gia chế tạo thẻ bài, không dùng đến nữa, ôi, sớm biết vậy đã không lừa Tiểu Bạch rồi. Đau! Đau! Lục Minh nghiến răng nghiến lợi, ông đợi đấy, Nguyệt Ảnh chết tiệt, đợi ông đây hồi phục, việc đầu tiên chính là phá truyền thừa này, tiện tay thắp cho mộ ông một nén hương. Không phải ông không muốn cho Vương Hiên sao? Ông đây sẽ ném truyền thừa cho Vương Hiên! Ông nội ông! Ầm! Ầm! Trong cơ thể ầm vang chấn động. Lục Minh phải chịu cơn đau đớn vô cùng lớn. Hết cách. Một bộ truyền thừa Nguyệt Ảnh hoàn chỉnh bao gồm ký ức, kinh nghiệm, năng lực, thậm chí còn có kiếm khí, kiếm ý để lại, và rất nhiều thứ dùng cho kiếm thai! Hiện giờ thế nào? Tất cả ở trong cơ thể Lục Minh! Anh lại không có kiếm thai, lấy cái gì để giữ mấy thứ này? Chỉ có thể là cơ thể! Vì vậy... mấy thứ này bùng nổ trong cơ thể khiến Lục Minh không thể chịu nổi! Chỉ có thể đau khổ chống đỡ! E rằng Nguyệt Ảnh cũng không nghĩ tới điểm này. Trong hiểu biết của Nguyệt Ảnh, cho dù thực lực của Lục Minh như thế nào thì ít ra cũng vượt qua những sát hạch trước mắt, số liệu các hạng mục đều đứng nhất! Sao lại không chịu nổi?! Dù sao... kém như vậy sao có thể lấy được nhiều hạng nhất? Đúng không? Cơ thể sấm sét của anh thì sao?! Điều này mới tạo thành kết cục kỳ dị này. Soạt! Soạt! Bên tai truyền đến tiếng bước chân. Lục Minh lo lắng trong lòng, nhưng lại không có bất kỳ cách nào. Ầm! Ầm! Sức mạnh trong cơ thể vẫn đang cuộn trào, anh hoàn toàn không có cách nào tiêu hóa. Làm sao bây giờ... Tinh thần của Lục Minh tập trung lại, bỗng nhiên anh nảy ra một ý liều mạng, chi bằng... Anh có một cách, nhưng tính nguy hiểm quá lớn. Nhưng khi nhìn thấy anh mèo ngủ say, anh khẽ cắn môi... Nếu không có người đến, anh nhịn một chút có lẽ sẽ qua, nhưng hiện giờ nếu bị phát hiện... Anh có thể sẽ chết! Liều mạng! Soạt! Lục Minh hướng đến một vị trí. Ầm! Sức mạnh vô tận trong cơ thể tựa như có mục tiêu, trút tới! ... Mà giờ phút này, đám người Trương Nhị Lương đã tới trước mặt Lục Minh. Anh ta để một kiếm tu đến gần, cẩn thận đụng vào Lục Minh, lúc này mới khẳng định một việc - Lục Minh chết ngất thật rồi! Đây được coi là gì? Mấy người nhìn nhau. Bọn họ đã tập hợp khoảng hơn chục kiếm tu bốn sao! Tên Lục Minh này... cứ như vậy mà hôn mê à. "Ha ha." "Tự mình làm bậy thì không thể sống được, dù sao chỉ là chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao." Trương Nhị Lương cười giễu cợt. Bất kể sự uy hiếp của Lục Minh lớn đến thế nào, suy cho cùng cậu ta cũng chỉ là chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao, xem ra cậu ta đã quên mất thân phận của mình mà đi gây chuyện, cuối cùng cũng gặp quả báo rồi. "Mang đi!" "Vâng." Một tên kiếm tu bắt lấy Lục Minh. Để đề phòng ngộ nhỡ, bọn họ còn trói hai tay Lục Minh lại. "Dây thừng vô dụng." "Dùng xích sắt cho ông." Trương Nhị Lương trầm giọng nói. Tên Lục Minh này quá gian ác, không thể cho cậu ta một chút cơ hội nào được. Ừm... Anh ta tận mắt thấy Lục Minh bị trói lại, rồi bị hai kiếm tu kéo đi, lúc này mới hài lòng. "Đi!" Trương Nhị Lương hăng hái. Có người này, Lục Nhan không phải là vấn đề nữa! Ha ha! Ai có thể ngờ bắt Lục Minh lại dễ dàng như vậy! Anh ta phải đào bí mật trên người tên này ra từng chút một, còn có truyền thừa của Lục Nhan nữa... He he. Lục Minh mới là thu hoạch lớn nhất lần này! "Tên nhóc kia, lần này mày không còn cơ hội đâu." Trương Nhị Lương vỗ mặt Lục Minh. Song, bỗng nhiên anh ta cảm thấy không đúng lắm. Cảm giác này... Anh ta bỗng nhiên nhìn Lục Minh bị bắt trong tay mình, lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào, tên Lục Minh đáng lẽ ra đang ngủ mê man kia lại mở mắt. Đôi mắt kia tựa như một tia chớp màu vàng. "Chào anh bạn." Lục Minh mỉm cười. Không ổn! Sắc mặt của Trương Nhị Lương thay đổi. Anh ta sợ đến mức tung người nhảy ra sau, sau đó mới hồi phục tinh thần lại, mình sợ gì chứ? Lục Minh chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao! Hơn nữa... Mợ nó, còn bị xích sắt trói lại! Đó là xích sắt đặc chế chuyên dùng trong nhà giam của đảo bọn họ, cho dù là kiếm tu bình thường cũng không thể phá vỡ, càng đừng nói đến một chuyên gia chế tạo thẻ bài nhỏ nhoi! Huống hồ... Bên cạnh anh ta còn có khoảng mười mấy tên kiếm tu! "E rằng cậu không biết tình hình hiện giờ." Trương Nhị Lương nhe răng cười. Tỉnh cũng tốt, tỉnh rồi mới có cảm giác sảng khoái. Tên nhóc này... Trương Nhị Lương đã muốn xử lý từ lâu. Có điều Lục Minh vẫn không thèm để ý đến anh ta. Đôi mắt lóe ra ánh sáng vàng đảo qua người. Cạch! Cạch! Tựa như có vật gì lóe lên, xích sắt kiên cố không thể phá vỡ trên người Lục Minh nháy mắt văng tung tóe, rơi xuống đất vọng đến những âm thanh khó chịu. ??! Mọi người lộ vẻ vẻ sợ hãi. Xích? Đứt rồi?! Đôi mắt của Trương Nhị Lương co rút lại. Điều này... Làm sao có thể?! Bọn họ quá rõ độ mạnh của xích này, Lục Minh chỉ nhìn thoáng qua... Mà lúc này, Lục Minh ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ. "Giết hắn đi!" Trương Nhị Lương ra lệnh không chút do dự. Chuyện không biết mới là chuyện đáng sợ nhất, tên Lục Minh kia quả nhiên có vấn đề! Cho dù Lục Minh có bí mật gì, giờ khắc này đã không quan trọng nữa! Phải giết cậu ta đi! Xoẹt! Ánh kiếm bắt đầu khởi động. Mười mấy tên kiếm tu đã ra tay. Ánh kiếm kinh khủng kia bao trùm Lục Minh trong nháy mắt, dưới sự liên thủ của bọn họ, dù là đám người Ngô Hồng Phi e rằng cũng không thể chống lại được! Nhưng mà ngay tại giây phút này! Lục Minh khẽ nâng tay lên, thẻ gốc nhẹ nhàng xuất hiện. Đúng vậy. Thẻ gốc. Là vật chỉ thuộc về chuyên gia chế tạo thẻ bài. Soạt! Ánh sáng vàng bắt đầu khởi động. Thẻ gốc biến mất tại chỗ trong nháy mắt. Vù... Thời gian như dừng lại ở giây phút này! Soạt! Ánh sáng lạnh lẽo phủ xuống! Vật gì vậy?! Trương Nhị Lương tê cả da đầu. Sự kích thích giữa ranh giới sống chết khiến tư duy của anh ta mở rộng ra, ý thức vận chuyển với tốc độ cao trước nay chưa từng có, rốt cuộc cũng bắt được ánh sáng vàng lóe lên rồi biến mất! Đúng là tấm thẻ gốc kia! Khoảnh khắc này, anh ta thấy rõ ràng thẻ gốc giản dị kia chậm rãi lướt qua trước mắt mình. Phụt! Nó xé rách cổ họng của mình dễ như trở bàn tay, sau đó lại bay về chỗ cũ. Soạt! Soạt! Vô số ánh chớp hình chữ Z màu vàng xẹt qua không trung, thẻ gốc có ánh chớp màu vàng vây quanh chợt xuất hiện bên cạnh những kiếm tu kia, rồi lại biến mất trong nháy mắt. Trong rừng. Thời gian dường như dừng lại. Cho dù là Trương Nhị Lương hay những kiếm tu đang chuẩn bị giết Lục Minh kia, bọn họ bỗng nhiên đều cứng ngắc ngay tại chỗ, không nhúc nhích. Một giây... Hai giây... ... Phụt! Hơn mười cột máu chợt phun trào. Làm sao... có thể... Bọn họ không dám tin ôm lấy cổ họng của mình, ầm ầm ngã xuống đất. Trong màu máu tươi đỏ chót. Thẻ gốc vẽ một đường cong hoàn mỹ, thong thả bay trở về bên cạnh Lục Minh tựa như kết thúc bữa tiệc máu tanh đầy hoa lệ này. Kiếm tu, Lục Minh tiếp nhận.