Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 120 : Sao cậu lại không biết xấu hổ như vậy chứ!

Người luyện kiếm! Chỉ tu kiếm! Nhưng lĩnh hội kiếm ý cần phải có ý niệm mạnh mẽ, truyền tải kiếm khí cần phải có cơ thể khỏe mạnh, vậy nên cơ thể và ý niệm của kiếm tu cũng phải mạnh mẽ! Ngoài những nghề nghiệp chủ yếu tu luyện ý niệm ra, những nghề nghiệp thông thường đều không thể vượt qua kiếm tu! Nhưng... Lục Minh tới rồi. Với thân phận là một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao. Soạt! Mọi người đồng loạt nhìn về phía một chuyên gia chế tạo thẻ bải khác. Đây là bạn đồng hành của Ngô Hông Phi, một chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao chân chính, trình độ chế tạo thẻ bài cũng không tầm thường. Đây là một chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao có danh tiếng. Lúc này, vẻ mặt của anh ta cũng mờ mịt. Anh ta thậm chí còn cảm thấy nghi ngờ, những năm qua anh ta đã sống trong giới này như thế nào vậy. Thật sự. Anh ta không tìm ra được kết giới vô hình ở cửa truyền tống, còn Lục Minh thì ung dung phá giải. Bị kiếm ý trên con đường gió tuyết trấn áp, anh ta không đi được bao xa, nhưng Lục Minh lại đi qua rất thuận lợi! Chuyên gia chế tạo thẻ bài... Thì ra nghề nghiệp này mạnh đến vậy sao? Chẳng lẽ anh ta chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài giả? Anh ta hoang mang. ... Gió tuyết đầy trời. Đôi mắt của Cao Thiên Lang đã hơi đỏ. Anh ta biết Lục Nhan có một người sư phụ như vậy, ắt cô ấy đã sớm quen với kiếm ý. Anh ta cũng biết rốt cuộc thực lực của Lục Nhan mạnh đến đâu! Vì vậy anh ta mới muốn tới đây. Chỉ có đoạt được truyền thừa Nguyệt Ảnh, anh ta mới có cơ hội chống lại Lục Nhan! Nhưng anh ta chưa từng nghĩ rằng. Lục Minh cũng lại mạnh hơn anh ta! Lục Minh chỉ là chuyên gia chế tạo thẻ bài, chưa từng tham gia truyền thừa. Căn cứ theo thông tin ban đầu, cậu ta bị chị gái kéo đến để va chạm với xã hội... Đây là kiểu va chạm với xã hội gì không biết! Ý niệm của một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao cần ra ngoài va chạm với xã hội còn mạnh hơn cả bọn họ ư? "Tại sao chứ!" Cao Thiên Lang nổi giận đùng đùng. Thì ra... không chỉ Lục nhan. Đến em trai của Lục Nhan, anh ta cũng không sánh bằng ư? Suy nghĩ này khiến tinh thần của anh ta gần như sụp đổ. "…" Ngô Hồng Phi còn đỡ. Tuy anh ta suy sụp nhanh nhất, nhưng nhìn thiên tài Cao Thiên Lang và đại gia Triệu Vân Sơn ở hai bên, tâm trạng của anh ta khôi phục lại như ban đầu. Anh nhìn xem, hai người này cũng bị đuổi kịp, anh ta sợ gì chứ! Mất mặt cũng không đến lượt anh ta. "Tên này…" Triệu Vân Sơn nheo mắt. Có điều hoàn cảnh xuất thân của Triệu Vân Sơn khác hẳn với mọi người. Anh ta biết rõ trên thế giới này chuyện lạ gì cũng có, thế nên rất nhanh chóng tỉnh táo lại. Anh ta vốn không quan tâm chuyện này, mà trong đầu anh ta cũng chỉ nghĩ đến việc đi đến điểm kết thúc. Hai người Ngô Hồng Phi kinh ngạc, cũng nhanh chóng đuổi theo. Phụt! Kiếm ý giáng xuống! Cơ thể của bọn họ đã vượt quá sức chịu đựng một cách rõ rệt. Nhưng lúc này, chẳng ai buồn quan tâm những điều này. Họ đều điên cuồng lao về phía trước. Bọn họ không thể để Lục Minh trở thành người đến điểm kết thúc đầu tiên, bởi vì như vậy sẽ rất mất mặt! Điểm kết thúc thật ra đã không còn xa nữa. ... Lục Minh vốn không để ý tới bọn họ. Thực lực của anh, bản thân anh rất rõ. Ý niệm năm sao ư? Suy nghĩ nhiều rồi. Tại sao có thể chịu được kiếm ý ư? Bởi vì ý niệm của anh chính là sản phẩm đặc biệt dưới sự giao tranh giữa mèo mun và kiếm ý Nguyệt Ảnh, đương nhiên kháng tính với kiếm ý Nguyệt Ảnh cực kì mạnh mẽ. Nhưng ban đầu còn đỡ. Về sau, kiếm ý lẫn trong gió tuyết lại này lại càng mạnh hơn! Phụt! Một kiếm ý giáng xuống! Tinh thần của Lục Minh run lên, chiếc bánh ý niệm của anh đã bị đâm thẳng qua, xuất hiện một lỗ hổng lớn. Lấy nhọn phá bằng! Kiếm ý Nguyệt Ảnh quá sắc bén nên nó không thể kháng cự! Chỉ có thể... Dùng mặt bên! Tinh thần của Lục Minh nghiêm nghị. Sự uy hiếp của kiếm ý ngày càng mạnh, bánh ý niệm cũng đã bị xuyên thủng. Anh chỉ có thể dựng thẳng cái bánh này lên, đối kháng với kiếm ý bằng mặt cắt sắc bén! Hai thứ đều sắc bén! Đùng! Lại là một lần giao tranh. Một góc miếng bánh của anh bị kiếm ý đè cho bẹp gí. Xấu điên người! "Xem ra ý niệm của mình vẫn rất yếu." Lục Minh đã hiểu. Sự giao tranh của Nguyệt Ảnh và mèo mun tuy mạnh nhưng dù sao thời gian kéo dài cũng quá ngắn. Bánh ý niệm của anh chưa được rèn luyện, nó cũng chưa được cứng cho lắm. Ừm... Anh nhìn miếng bánh bị đè lệch một cách kĩ lưỡng. Tuy đã biến thành hình vuông, nhưng nó đã mạnh hơn. "Nếu như vậy…" Lục Minh như có điều suy nghĩ. Thế là anh lại đổi phương hướng khác của chiếc bánh, cho nó đối kháng với kiếm ý Nguyệt Ảnh một lần nữa. Cứ như vậy. Anh thay đổi đủ các phương hướng, kiếm ý ngày càng mạnh, ý niệm hình chiếc bánh của anh cũng không ngừng được tôi luyện. Kích thước của nó ngày càng nhỏ, nhưng ý niệm lại ngày càng mạnh hơn! Càng sắc bén hơn! Càng mạnh mẽ hơn! Nhưng… Lục Minh chau mày. Sau khi ý niệm hình chiếc bánh bị ép đến một giới hạn nào đó, cuối cùng nó cũng không còn cách nào tôi luyện nữa. Nó đã được cố định, nhìn đường kính chắc chỉ khoảng mười hai, mười ba centimet. Mà lúc trước ý niệm của anh bị kiếm ý đâm thủng một lỗ ở giữa, tuy ý niệm không ngừng được tôi luyện và trở nên mạnh hơn, nhưng lỗ hổng này vẫn chưa được lấp đầy, ngược lại nó còn trơn tròn hơn. Vậy hình dáng này... Lục Minh hít thở thật sâu. Bà mợ nó, anh nhìn thấy ý niệm của ai giống hình dạng của đĩa CD chưa?! Chỗ anh có này! Đến kích thước và độ lớn cũng y hệt! Thôi được rồi. Lần này đúng là đồng nghiệp rồi! Có tác dụng gì chứ?? Mặt mày Lục Minh ngơ ngác. Sau khi trải qua rèn luyện, ý niệm của kiếm tu nhà người ta sẽ ngưng tụ thành kiếm ý để có được sức tấn công mạnh hơn. Kiếm ý có hình đĩa CD này của anh có thể làm gì chứ? Không được! Không thể như vậy được! Lục Minh nhìn con đường gió tuyết trước mắt, mặc dù đã gần đến điểm kết thúc, nhưng anh vẫn còn cách một đoạn. Vẫn có cơ hội! Anh khẳng định. Vào thời khắc anh bước vào điểm kết thúc, ắt sẽ có kiếm ý lớn mạnh cực kì! Nếu bây giờ dùng kiếm ý này để tôi luyện, có lẽ ý niệm của anh sẽ có thay đổi. Dù nó biến thành thứ gì, chỉ cần không phải hình dạng này là được! Làm thôi! Lục Minh lao về điểm kết thúc. ... Mà giờ khắc này, đám người Ngô Hồng Phi cũng đã đến phía cuối con đường gió tuyết. Nơi đây, một luồng ý niệm mạnh mẽ chợt giáng xuống. Phụt! Miệng của mọi người đều phun ra máu tươi. Kiếm ý tăng cường đột ngột như vậy khiến bọn họ không thể chịu đựng được. "Đến đây!" Đôi mắt của Lục Minh rực sáng. Thời điểm mà ý niệm được anh tôi luyện suốt dọc đường đang đợi chính là lúc này! Đùng! Ý niệm được phóng ra. Anh phóng ý niệm của mình ra một cách dứt khoát. Ùng... Ý niệm hình đĩa CD của anh và kiếm ý Nguyệt Ảnh lại va chạm thêm lần nữa. Sự giao tranh đáng sợ xuất hiện, Lục Minh thậm chí còn có thể cảm nhận được ý niệm đang không ngừng tổn thương! Nhưng... Điều khiến Lục Minh bất ngờ chính là anh đã chống đỡ được kiếm ý Nguyệt Ảnh! Đùng! Ý niệm va chạm. Đĩa CD đang không ngừng hồi phục, không ngừng tôi luyện trong sự tổn hại không ngừng, nhưng hình dáng của nó lại không hề thay đổi. Ý niệm hình tròn kỳ lạ kia lại kiên cố hơn bao giờ hết! ??? Lục Minh ngẩn người. Không đúng. Đáng lẽ lúc này nó phải bị kiếm ý Nguyệt Ảnh siêu mạnh kia ép cho biến dạng chứ? Bịch! Lục Minh không nhịn được tiến thêm bước cuối cùng. Gió tuyết đầy trời bỗng nhiên biến mất. Anh đã đi qua tầng núi đầu tiên. ... Soạt! Thế giới lại yên tĩnh. "Đã qua rồi ư?" Đám người Cao Thiên Lang liếc nhìn nhau, lại cảm thấy bi thương. Lục Minh... Lục Minh thật sự đã là người đầu tiên ra khỏi đây! Anh là người cuối cùng xuất hiện, nhưng lại là người đầu tiên ra khỏi con đường gió tuyết! Mặc dù Lục Nhan vẫn luôn ở bên cạnh Lục Minh, mặc dù Lục Nhan cũng đi hết con đường gió tuyết này, nhưng ai cũng biết Lục Nhan chỉ làm nền, làm nền cho đứa em trai vô tích sự kia! Lục Minh đi chậm, cô ấy cũng đi chậm. Lục Minh đi nhanh, cô ấy cũng đi nhanh. Mà bây giờ... Lục Minh đã đi qua con đường gió tuyết, đương nhiên cô ấy cũng lập tức ra khỏi. Cuối con đường gió tuyết có một tấm bia đá. Khi hai chị em Lục Minh đi qua, trên bia đá bỗng xuất hiện một hình ảnh thẻ Nguyệt Ảnh đầy thần bí. Ồ. Di tích truyền thừa đang ghi lại thành tích. Người đứng đầu: Dấu ấn thẻ Nguyệt Ảnh trong tay chị em Lục Minh! "Sao lại như vậy?" Triệu Vân Sơn thẫn thờ như người mất hồn. Bị Lục Nhan vượt mặt thì thôi đi, sao bọn họ có thể nhẫn nhịn khi bị Lục Minh vượt trước chứ? "Ha ha!" "Đến Lục Minh mà tôi cũng thua kém, vậy còn tranh giành truyền thừa gì không biết!" Giọng nói của Triệu Vân Sơn đầy bi thương. Biểu cảm của anh ta đầy hiu hắt và tiêu điều. "Đúng vậy." Đám người Cao Thiên Lang buồn bã trong lòng, họ cũng bị Lục Minh ảnh hưởng. Bọn họ... Bọn họ thực sự thua kém cả Lục Minh sao? Đây chính là sát hạch ý niệm! Sát hạch bản chất của kiếm tu! Nhưng khi bọn họ đang chìm vào bầu không khí thê lương, một chiếc răng trong miệng Triệu Vân Sơn bỗng nhiên chảy ra chất lỏng thơm lừng, sau đó nó chảy vào trong cơ thể anh ta. Vút! Vết thương của anh ta nhanh chóng được chữa lành. Anh ta cố chống đỡ kiếm ý, lao qua con đường gió tuyết. Vù... Trên tấm bia đá đã có thêm một dấu ấn Nguyệt Ảnh mới. Hiển nhiên, người thứ hai thành công là Triệu Vân Sơn. Mọi người: "???" Liêm sỉ của anh ta đâu rồi? "Quá đáng quá!" Ngô Hồng Phi giận dữ: "Đường đường một kiếm tu thiên tài, vậy mà lại vô liêm sỉ đến vậy!" Anh ta vừa tức giận mắng, vừa lấy ra một tấm thẻ bài ở đế giày. Soạt! Ánh sáng lóe ra. Uy lực của thẻ bài xuất hiện. Anh ta nhân cơ hội xông lên, chống đỡ kiếm ý bước ra khỏi con đường gió tuyết. Vù... Trên tấm bia lại xuất hiện một dấu ấn mới. Người thứ ba: Ngô Hồng Phi. ??? Vẻ mặt của Cao Thiên Lang ngơ ngác. Kinh ngạc! Họ là loại người gì vậy?! Chết tiệt! Anh ta vội vàng tiến lên đi nốt một bước cuối cùng. Phải mất mấy giây anh ta mới có thể thích ứng với sức mạnh của kiếm ý, sau đó đi ra khỏi con đường gió tuyết. Nhưng... Đã quá muộn. Sắc mặt của Cao Thiên Lang tái xanh. Bởi vì anh ta đột nhiên phát hiện, những người này khác hẳn với sự tưởng tượng của anh ta. Đường đường một đại gia lắm tiền nhiều của lại giấu thuốc trong răng! Còn có Ngô Hồng Phi… Giấu thẻ bài trong đế giày ư? Cái trò gì đây không biết? Anh ta nhìn Ngô Hồng Phi thật kĩ. Tên này quả thật có cao hơn thường ngày một chút, lúc đầu gặp anh ta, anh ta còn tưởng tên này dậy thì lần hai nữa chứ. Đợi đã! Cao Thiên Lang bỗng nhiên nhớ tới một việc, vậy chỉ có một mình anh ta giao tất cả mọi thứ cho Lục Minh một cách đàng hoàng ư? ... "Ha ha." Tâm trạng của Triệu Vân Sơn khá tốt. Tuy bị hai chị em Lục Nhan cướp mất ngôi vị đứng đầu, nhưng như vậy thì đã sao? Cô ấy cũng không cần truyền thừa mà! Người đứng đầu thật sự là anh ta. Ha ha, tham gia truyền thừa nhiều lần như vậy, sao anh ta có thể không có chút kinh nghiệm nào chứ? Anh ta đã nhìn ra mấy trò bên trong thứ gọi là truyền thừa này từ lâu rồi. Đối thủ thật sự của anh ta chỉ có "Cao Thiên Lang gan lì nhất" và "Vương Hiên nhỏ tuổi nhất" kia thôi. Còn Ngô Hồng Phi, anh ta chưa chắc đã coi ra gì. Hai người này mới là người cần cảnh giác nhất! Nhưng… Anh ta thật sự không ngờ Lục Minh sẽ là người đứng đầu. "Xem ra chị của cậu đối xử với cậu rất tốt nhỉ." Triệu Vân Sơn thở dài. Có thể ung dung như vậy, chắc chắn Lục Minh đã sớm trải qua tôi luyện kiếm ý rồi. Nhưng có thể khiến một người có nghề nghiệp hoàn toàn không cần đến ý niệm đi tôi luyện kiếm ý, tăng cường sức phòng thủ từng chút một như vậy đúng là chỉ có "kẻ cuồng em trai" như Lục Nhan mới làm được! Lục Minh: "…" Ý niệm của anh mạnh thì có liên quan gì đến chị gái chứ?! Hơn nữa, anh nào có muốn hạng nhất này đâu! Anh lấy truyền thừa cũng chẳng có tác dụng, tranh hạng nhất làm gì chứ. Anh chỉ muốn thay đổi hình dạng ý niệm của mình mà thôi! Lại còn thất bại nữa chứ! "Haiz." Lục Minh cảm thấy buồn bã. Ý niệm có hình dạng như vậy thì sau này còn mặt mũi nào gặp người khác đây? "Ha ha." Triệu Vân Sơn bĩu môi. Mợ nó. Tên tiểu tử này còn giả bộ với anh ta nữa chứ! Hạng nhất chính là hạng nhất, ở đó mà than ngắn thở dài... Sắc mặt của Cao Thiên Lang ngày càng khó coi, anh ta chẳng buồn nói lấy một lời. Thật đau xót. Mà đúng lúc này... Bỗng có một cơn gió lớn thổi qua. Trong gió tuyết đầy trời lại xuất hiện một con đường sạch sẽ. Nơi đó không có gió, không có tuyết, không có kiếm ý! Đây chắc là con đường Nguyệt Ảnh để lại cho những người hỗ trợ. Cao Tiểu Tinh, Vương Hiên và những người còn lại đều đã đi ra từ con đường gió tuyết. Vừa rồi bọn họ đã cố gắng hết sức. Thời điểm này ở lại cũng không có chút ý nghĩa nào, so với việc ở đây lãng phí thời gian thì thà chuẩn bị sát hạch tầng hai còn hơn! ... Mọi người đi qua đỉnh núi. Đập vào mắt chính là cảnh tượng tầng núi thứ hai. Cảnh tượng trên tầng núi thứ hai rất đẹp, cây cỏ tươi tốt, có một ý cảnh rừng rậm đầy tính thẩm mỹ, nhưng khi bọn họ vừa bước qua đỉnh núi. Đây là... Đôi mắt của ai nấy đều co lại, họ nhìn cảnh tượng trước mắt với ánh mắt không thể tin được. Đùng! Nước dâng ngập trời, cuồn cuộn chảy đến. Dòng nước cuộn trào đổ từ nơi xa xăm xuống. Nó chảy thẳng qua bên cạnh bọn họ, hung hăng va đập vào chân núi gây ra những tiếng đùng đoàng vang vọng. Trong lúc mơ hồ, họ như cảm nhận được sự chấn động của dãy núi. Tốc độ rất nhanh! Dòng chảy rất mạnh! Sát hạch tầng thứ hai, tôi luyện cơ thể. Bọn họ cần phải đi ngược dòng lên đỉnh tầng núi thứ ba!