Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 115 : Một ngày du lịch truyền thừa

Di tích truyền thừa. Khu rừng rậm viễn cổ rất lớn. Con đường truyền thừa này đương nhiên cũng rất dài, thỉnh thoảng xung quanh còn có cả hơi thở đáng sợ của thú dữ, những người truyền thừa không thể không cẩn thận một chút. Ở xa xa. Phía cuối rừng rậm dường như có thể nhìn thấy một ngọn núi. Theo như hướng chỉ của thẻ Nguyệt Ảnh, nếu bọn họ đoán không lầm thì rất có thể truyền thừa đang ở trên đỉnh núi kia! Tiến lên ư? Như vậy không hề có ý nghĩa. Bọn họ hiểu rõ một chuyện, Nguyệt Ảnh sẽ không chọn ra một người chạy nhanh nhất đâu! Trong truyền thừa kiếm tu, cơ thể chỉ là một phần. Bất kỳ truyền thừa kiếm tu nào cũng sẽ không chọn ra một người tu luyện thuộc loại "thanh kiếm biết chạy" để truyền thừa! Vì vậy bọn họ khẳng định... Trên đỉnh nút ắt có một trận đại chiến! Chỉ có người mạnh nhất mới có thể tiếp nhận truyền thừa! Trước lúc đó, bọn họ phải trở nên mạnh hơn! ... "Chị, chúng ta đi hướng nào đây?" Lục Minh hỏi. "Em quyết định đi." Lục Nhan bình thản. Cô ấy tham gia truyền thừa lần này chính là vì Lục Minh. Giống như những gì cô ấy đã nói lúc trước, cô ấy tham gia lần truyền thừa này chủ yếu là vì giúp Lục Minh va chạm xã hội, mở mang tầm mắt! Thứ gọi là truyền thừa và nâng cao tài nguyên này dù có hay không cũng không đáng kể. Với thực lực trình độ hai sao hiện giờ của Lục Minh, có thăng tiến hay không cũng không khác nhau là mấy. Thứ cô ấy muốn nhìn thấy chính là biểu hiện của em trai mình! Lần truyền thừa này... Nếu Lục Minh chỉ huy thì mọi chuyện sẽ đi đâu về đâu đây? "Được." Lục Minh hiểu ý của chị gái. Vậy thì... thử xem sao. Lục Minh bắt đầu suy nghĩ một cách đầy nghiêm túc. Căn cứ theo sách giáo khoa, trên đường truyền thừa chắc chắn sẽ có sự tồn tại của những ải kiểm tra, thí luyện để tăng cường thực lực của người truyền thừa. Người truyền thừa cần những ải thí luyện này để nâng cao sức mạnh, tranh đoạt truyền thừa. Những thứ này cũng là cơ duyên tốt nhất! Mà những thứ này cũng chính là mục tiêu của Lục Minh! "Đi thôi." Lục Minh dẫn chị gái bước vào con đường truyền thừa. Bọn họ lập tức phát hiện một điểm thí luyện - Thác nước. Dường như có một luồng kiếm khí trong thác nước. Dưới thác nước chảy xối xả này, luồng kiếm khí đó bỗng trở nên ngày càng sắc bén! Đây là thác nước có thể rèn luyện kiếm khí! Đương nhiên, trên thác nước này cũng được bày đầy kết giới. Chỉ có phá giải những kết giới này mới có thể chính thức bước vào trong thác nước. Lục Minh đã hiểu sơ lược. Vì vậy, thí luyện này chính là muốn kiếm tu bước vào trong thác nước để rèn luyện kiếm khí ư? Đối với những kiếm tu có căn bản không đủ vững chắc, kiểu rèn luyện này tuyệt đối có thể năng cao năng lực một cách nhanh chóng! Nhưng... điều này đâu có tác dụng với anh! "Chị, chị cần không?" Lục Minh hỏi. Lục Nhan khẽ lắc đầu. Lục Minh: "..." Vì vậy, thí luyện này đâu có tác dụng gì với chị em họ! Đi thôi. Lục Minh thất vọng rời đi. Một lúc lâu sau, trên đường truyền thừa, họ lại phát hiện một điểm thí luyện nữa - Ngọn lửa sen đỏ. Người luyện kiếm... Đương nhiên mọi việc đều thuận lợi! - Nguyệt Ảnh. Dùng trời đất làm lò luyện, có thể rèn ra kiếm thai của người truyền thừa. Đây cũng là một cơ hội tuyệt vời để nâng cao thực lực, giúp kiếm thai của họ càng thêm mạnh mẽ. "Thứ tốt này." Lục Nhan tán thưởng. "Chị, có tác dụng với chị không?" Lục Minh phấn chấn tinh thần. "Không giúp ích được gì." Lục Nhanh tiếc nuối lắc đầu, kiếm thai của cô đã được rèn luyện đến mức tận cùng từ lâu rồi. "Ồ." Lục Minh có chút thất vọng. Thế nên, lại là một thí luyện vô dụng. "Hay em thử vứt thẻ gốc vào đó xem sao?" Lục Minh có phần không cam lòng. "..." Lục Nhan buồn cười. Từ khi nào người em trai này của cô lại mê tiền đến vậy? "Được rồi." Lục Minh cũng biết mình cả nghĩ quá rồi. Sự tạo thành của kiếm thai giống như chế tạo vũ khí, còn thẻ gốc tạo thành dựa vào tính ổn định và tính mở rộng, nhằm mục đích có nhiều đường vân hơn, nếu ném thẻ vào đây chắc sẽ không được tích sự gì... "Không sao, đường vẫn còn dài mà." Lục Nhan dịu dàng nói. "Vâng." Lục Minh có chút thất vọng rời đi. Thế là hai người lại bước lên con đường truyền thừa một lần nữa. Hồi lâu sau, bọn họ lại phát hiện một điểm thí luyện nữa - Bóng kiếm trùng điệp. Trước mắt xuất hiện những con rối gỗ kỳ lạ. Trong tay mỗi con rối gỗ đều có một thanh kiếm gỗ đang không ngừng múa may quay cuồng. Trông chúng như những bóng người đơn giản, dường như còn mơ hồ lộ ra kiếm ý lớn mạnh! Đây là kiếm pháp nền tảng. Kiếm pháp nền tảng thuần túy đến mức tận cùng! Đối với người luyện kiếm... nền tảng là điều quan trọng nhất. Đánh bại những con rối trước mắt, vượt qua nơi đây. - Nguyệt Ảnh. "Rất được." Vẻ mặt của Lục Nhan trở nên nghiêm túc hơn. Truyền thừa Nguyệt Ảnh mạnh hơn so với những gì cô ấy nghĩ. Thật sự! Những nền tảng này không hề thua kém sư phụ. Mà ở đây... Những người truyền thừa bọn họ thậm chí còn có thể học những thứ này hoàn toàn miễn phí, cho dù không thể kế thừa truyền thừa thì cũng có thể củng cố vững chắc kiến thức nền tảng. "Chị, có tác dụng không?" Lục Minh phấn chấn tinh thần. Có lẽ, cuối cùng "thẻ tan biến" của anh cũng có chỗ phát huy rồi. Phá giải kết giới nơi này để chị gái vào trong học nền tảng, nghĩ thôi cũng thấy kích động... "Chị đã qua giai đoạn này rồi." Lục Nhan khẽ lắc đầu. Cô ấy đã học xong những thứ này từ lâu. "Được rồi." Lục Minh thở dài. Đây rốt cuộc là truyền thừa con khỉ khô gì không biết! "Không sao, chắc vẫn còn nữa." Lục Nhan dịu dàng nói. Thế là hai người lại tiếp tục hành trình một lần nữa. Nhưng họ đi liên tục ba, bốn tiếng trên con đường truyền thừa rồi mà vẫn không tìm được điểm thí luyện thứ ba, thứ tư. Sắc mặt của Lục Minh ngày càng khó coi. Kiếm khí, kiếm gan, kiếm thai, kiếm pháp... Tất cả thí luyện đều có rồi! Về cơ bản! Nơi đây có hết những thí luyện mà kiếm tu nên có! Hơn nữa, tất cả các thí luyện đều là thứ kiếm tu phải vượt qua được! Nhưng... những thứ đó không có ích gì với họ! Tâm trạng của Lục Minh có hơi suy sụp. Thật sự, anh cảm thấy rất kỳ lạ. Theo như trong sách, trong truyền thừa, ngoại trừ những thứ như thí luyện, sát hạch này ra, còn có rất nhiều tài nguyên quý báu khác mới đúng! Ví dụ... Những thứ trái cây quý báu mà lại thần kỳ! Ví dụ... Những kỹ năng lớn mạnh và huyền ảo! Nhưng... ở đây đến sợi lông cũng không có. Chỉ có những điểm thí luyện sát hạch lẻ tẻ. Một lúc lâu sau, Lục Minh đến dưới chân núi. Đúng vậy. Bọn họ là những người đến dưới chân núi đầu tiên, bởi vì hầu như bọn họ đã nhảy vọt qua tất cả thí luyện. Dọc đường có tất cả mười hai điểm thí luyện, không một điểm thí luyện nào có ích! Chị gái không cần, Lục Minh không dùng được. Khuôn mặt của Lục Minh tối sầm lại. Vậy nên, kết thúc rồi ư? Bọn họ đã đến chân núi. Theo như tiến độ của truyền thừa, bọn họ đã đi được một nửa. Họ chỉ cần leo lên núi, mở ra tranh đoạt, đợi có người truyền thừa đến truyền thừa, vậy là hoạt động truyền thừa lần này kết thúc. Lục Minh khẳng định, phần tranh đoạt cuối cùng đương nhiên sẽ rất đặc sắc. Nhưng... điều này có liên quan gì đến anh chứ?! Chẳng phải nói rằng tất cả những người tham gia đều sẽ có tài nguyên và thăng tiến sao?! Lừa ma hả?! Những người hỗ trợ bọn họ đến đây để làm trò hề chắc? "Xin lỗi." Lục Nhan cảm thấy ngượng ngùng. Lần này là do cô ấy sơ suất. Cô tưởng rằng thẻ truyền thừa yêu cầu người hỗ trợ cùng tiến vào đương nhiên cũng sẽ cung cấp những tài nguyên tương ứng cho người hỗ trợ, nhưng lại không ngờ... Tất cả truyền thừa đều liên quan đến kiếm! Quá thuần túy! Lúc mới tiến vào di tích truyền thừa, cô ấy còn khen kiếm pháp của Nguyệt Ảnh chắc chắn thuần túy! Nhưng cô ấy không ngờ rằng, truyền thừa Nguyệt Ảnh lại thuần túy đến như vậy. Ngoại trừ kiếm... Không có gì cả! Điều này thật sự rất không phù hợp với yêu cầu thiết lập của truyền thừa Nguyệt Ảnh. Nếu như thế, yêu cầu người hỗ trợ vào đây có ý nghĩa gì chứ? Lẽ nào công việc của họ chỉ là phá giải những kết giới trên thí luyện kia thôi sao? Mở đường cho kiếm tu thôi sao? Nếu thật sự như thế, chi bằng không cho thêm kết giới có phải tốt hơn không? Rốt cuộc Nguyệt Ảnh có ý gì đây? Không ai biết! ... Lục Minh ngẩng đầu, trước mắt là một cánh cửa dựa núi khổng lồ. Đúng vậy. Nguyệt Ảnh đã thiết lập một cánh cửa dưới chân ngọn núi này. Như vậy thì người truyền thừa ban đầu cho dù bị truyền tống đến đâu cũng sẽ phải đến nơi này, bước qua cánh cửa này mới có thể vào trong núi. Đây chính là thí luyện cuối cùng. Ừm... Lục Minh liếc nhìn. Nơi đây đến kết giới cũng không có, chỉ có một tấm bia đá đơn giản. Người tu luyện... ý chí mạnh mẽ mới có thể vào. - Nguyệt Ảnh. "Truyền thừa kiếm tu cần ý chí cực lớn." Lục Nhan khẽ gật đầu: "Hành động này của Nguyệt Ảnh chắc là sợ có những người ý chí quá yếu, không thể chịu được truyền thừa, xuất hiện chuyện tử vong ngoài ý muốn." Lục Minh: "..." Ha ha. Vì vậy rất có khả năng đến cánh cửa này anh cũng không thể đi qua được? Đúng là một lão tiền bối chu đáo. Bảo sao lão ta bị giết chết! Với tính cách như vậy mà sống ở hiện tại thì đảm bảo không quá ba ngày đã bị người ta đánh chết rồi! Thật là! Thân là một chuyên gia chế tạo thẻ bài, anh đã cảm nhận được sự ác ý cực lớn trong lần truyền thừa này. Tài nguyên cho người hỗ trợ nhắc đến ban đầu đâu rồi?! Bà mợ nó! Rõ ràng đang coi những người hỗ trợ là lao động khổ sai mà?! Người hỗ trợ không phải là người chắc? Đây là ý gì không biết? Truyền thừa Nguyệt Ảnh vốn nên tràn ngập kích thích, mạo hiểm, mãnh liệt, cạnh tranh, sao đến khi anh đến thì lại biến thành chuyến du lịch truyền thừa một ngày như vậy chứ? Đùa gì không biết nữa? "Muốn thử không?" Lục Nhan nhìn cánh cửa bằng ý niệm trước mắt. "..." Lục Minh sầm mặt lại. Thử không là có ý gì? Tức quá đi! Lần truyền thừa này, anh và chị gái thật sự chỉ có thể lười biếng thôi! Anh đã chuẩn bị một lượng lớn "thẻ tan biến", nhưng không dùng đến một tấm nào! Vì lần truyền thừa Nguyệt Ảnh này, anh đã chuẩn bị rất lâu, vậy mà mọi chuyện cứ vậy trôi qua! Thật không cam tâm. "Không sao." Lục Nhan dịu dàng nói: "Lần sau chị sẽ tìm cho em một truyền thừa chuyên gia chế tạo thẻ bài." "Vâng ạ." Lục Minh gật đầu. Anh biết, chị gái đang muốn an ủi anh. Nhưng... thật sự rất khó chịu. Bản thân đã chuẩn bị mất bao ngày, chị gái cũng bỏ ra nhiều công sức vì anh... Ế? Đợi đã. Lục Minh đột nhiên hỏi: "Chị, muốn lên núi nhất định phải đi qua cánh cửa bằng ý niệm này ư?" "Ừ." Lục Nhan khẳng định. Cánh cửa ý niệm này nhìn giống như một cánh cổng, nhưng về cơ bản nó cũng là một trận truyền tống. Chỉ những người truyền thừa đủ ý chí mới được đưa vào bên trong, nếu không dù có vào cũng sẽ chết! "Thật không?" Lục Minh nheo mắt nhìn. Ha ha. Ông lão Nguyệt Ảnh, đây là ông ép tôi đó nhé!