Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 111 : Đi, đi tìm hắn!

Học viện Đệ Nhất. Trong một phòng họp nào đó. Mấy người Ngô Hồng Phi, Lục Nhan đang họp. Bọn họ đã thảo luận không dưới mười lần về chuyện truyền thừa Nguyệt Ảnh, vẫn không có kết luận. Nguyên nhân rất đơn giản - chọn địa điểm! Về lý thuyết, anh có thể mở ra truyền thừa Nguyệt Ảnh ở bất kỳ nơi đâu! Thẻ bài truyền thừa đặc biệt này, chỉ cần góp đủ bảy thẻ bài là có thể mở ra truyền thừa ngay! Nhưng việc mở ra bất kỳ truyền thừa nào đều không hề đơn giản như vậy. Thứ nhất, anh cần một lượng lớn năng lượng. Bản thân thẻ truyền thừa vốn chỉ là vật trung gian, là chìa khoá khởi động, cần một số lượng lớn đá năng lượng hoặc thẻ năng lượng, đảm bảo sự dồi dào năng lượng mới có thể thuận lợi mở ra. Thứ hai, anh cần một môi trường năng lượng ổn định. Mở truyền thừa về bản chất là xây dựng một năng lực nguyên tố mạnh mẽ, nếu nằm trong một ảo cảnh không ổn định hoặc rối loạn, có thể sẽ xuất hiện điều ngoài ý muốn. Điểm này cũng cực kì quan trọng. Thứ ba, anh cần không gian đủ lớn. Mở truyền thừa là một ẩn số chưa biết. Có một số truyền thừa chỉ có một cửa truyền tống đơn giản, có một số truyền thừa lại là lối vào một ảo cảnh nào đó, còn có truyền thừa trực tiếp xuất hiện trong hiện thực! Anh mãi mãi không biết truyền thừa của anh là kiểu gì! Thứ tư, nơi gần đó ít có thú dữ. Lúc mở ra truyền thừa, sẽ có lượng lớn năng lượng dao động khác thường, rất dễ dàng thu hút sự chú ý của các thú dữ khu vực xung quanh, thậm chí có thể tạo ra làn sóng thú dữ! Thứ năm, thời gian dư dả. Truyền thừa mở ra cần thời gian. Nhất là bộ thẻ bài truyền thừa gom đủ bảy thẻ bài. Từ việc tổ hợp truyền thừa đến khi hoàn thành mở truyền thừa cuối cùng cần thời gian duy trì nhất định, nếu như bị gián đoạn trong thời gian này, hậu quả khó mà lường được. Thứ sáu, điều kiện đặc biệt. Truyền thừa khác nhau có lẽ còn có một số hạn chế không giống nhau. Có lúc cần đêm khuya, có lúc cần mặt trời chói chang, mà truyền thừa Nguyệt Ảnh lại cần tảng sáng vẫn còn ánh trăng mới được! ... Vân vân. Ngô Hồng Phi đều phải cân nhắc những điều này. Là người khởi xướng hoạt động truyền thừa Nguyệt Ảnh, anh ta đã chọn xong địa điểm hoàn hảo nhất, nhưng chẳng ai ngờ tới, mới mấy ngày đã xảy ra sự cố! Thẻ Nguyệt Ảnh đổi chủ! Đệt mợ thay đổi gần một nửa! Sau đó, nơi ấy đã bị theo dõi. Ngô Hồng Phi không chút nghi ngờ, nếu như lúc này bọn họ đi đến nơi vốn dĩ đã hẹn sẵn để mở truyền thừa thì sẽ bị những chủ nhân lúc đầu thất lạc thẻ Nguyệt Ảnh đánh thành cái sàng! Đầu óc có bệnh mới đi đến chỗ cũ! Người truyền thừa mới thì phải khảo sát địa điểm mới! Sau đó còn phải cẩn thận với những người đang nhìn chằm chằm như hổ đói ấy. Bởi vì chủ nhân của thẻ Nguyệt Ảnh biến động, tin tức dường như càng truyền ra nhiều hơn, đã mơ hồ có dấu vết ai ai cũng biết, điều này cực kì đáng sợ! Phải nhanh chóng tiến hành truyền thừa Nguyệt Ảnh! Giao hẹn thời gian một lần nữa? Tránh né trận sóng gió này? Không ai đồng ý! Anh có tin không, lần sau lại tập hợp, chủ nhân thẻ Nguyệt Ảnh lại thay đổi thành một nhóm khác? Bây giờ thời gian đã định rồi, càng nhanh càng tốt! Điều phiền toái duy nhất chỉ có một, đó chính là địa điểm! Thành phố Thiên Đô quy định. Truyền thừa dễ gây ra sự biến đổi to lớn và tranh đấu, tuyệt đối không cho phép mở ra trong khu vực nội thành và trong các tổ chức lớn. Nếu anh thật sự dám mở ra trong nội thành, đoán chừng sẽ bị cấp trên trực tiếp diệt luôn. Vì thế chỉ có thể chọn vùng ngoại thành! Sau đó, tránh những khu vực các học viện lớn, khu vực cơ quan, kho vũ khí đạn dược... Thật ra những nơi mà bọn họ có thể chọn không nhiều lắm. Mà những nơi này có thể đều có kẻ địch xuất hiện! "Đau não quá." Ngô Hồng Phi vò đầu. Một truyền thừa bí mật đang yên đang lành, sao lại biến thành như vậy? "Đi đến những thành phố khác?" Có người đưa ra ý kiến. Ngô Hồng Phi nhìn anh ta mà không nói gì, đi đương nhiên rất dễ, chỉ sợ không về được... "Cô có cách gì tốt không?" Ngô Hồng Phi nhìn về phía Lục Nhan. "Ừm..." Lục Nhan dừng một chút: "Tôi cảm thấy sân vận động của học viện rất tốt, tôi đã nộp đơn xin rồi." Soạt! Phòng họp yên tĩnh. Ngô Hồng Phi thở dài, bỏ đi, xem như anh ta chưa hỏi. Đương nhiên anh ta biết trường học an toàn nhất, nhưng trường học căn bản sẽ không đồng ý chuyện truyền thừa nguy hiểm lại không ổn định, thậm chí có thể dẫn tới chém giết xuất hiện trong khuôn viên trường! Gây hỗn loạn thì phải làm sao? Năng lượng không ổn định thì phải làm thế nào? Có ảnh hưởng đến các sinh viên mới không? ... Vân vân. Vấn đề mà trường học phải cân nhắc nhiều hơn bọn họ. Vì thế giả thiết này vốn không khả năng. Có điều, khi bọn họ đau đầu đến mức sắp nứt ra, bên phía trường học bỗng nhiên gửi đến tin tức, đơn xin của Lục Nhan đã được phê duyệt. "???" Vẻ mặt của Ngô Hồng Phi ngơ ngác nhìn tin tức phía trên gửi đến. Được duyệt rồi? Đợi đã, cô ấy xin cái gì? À, sân vận động của trường học?! Trời ơi! Lục Nhan cũng rất nghi ngờ. Cô ấy chỉ muốn thể hiện rằng bản thân không làm màu mà thật sự nghiêm túc tham gia vào chuyện này, tiện tay nộp lên mà thôi, không ngờ lại được duyệt ư? "Thật sự đã được duyệt sao?" Ngô Hồng Phi không thể nào tưởng tượng nổi. Sân vận động? Cho bọn họ mượn mở truyền thừa? Trường học lại thật sự đồng ý? Những lãnh đạo trường uống say rồi à? Nhưng đúng lúc này, trợ lý báo tin đến có chút ngượng ngùng nói: "Có điều, tuy có thể cho mọi người mượn sân vận động của trường học để sử dụng nhưng có một yêu cầu nho nhỏ..." Đúng rồi. Thế này mới hợp lý. Ngô Hồng Phi vội vàng hỏi: "Xin mời nói." "Nhanh chóng đưa Lục Minh đi!" Trợ lý truyền đạt hết lời, liếc nhìn Lục Nhan rồi nhanh chóng chạy mất. ??? Vẻ mặt của mọi người ngơ ngác. Lục Minh? Nhanh chóng đưa đi? Đợi đã. Việc này có liên quan gì đến Lục Minh? Chẳng lẽ là do cậu ta thúc đẩy? Ngô Hồng Phi rất khâm phục. Có thể khiến trường học đồng ý chuyện như vậy, không hổ là em trai của Lục Nhan! Nếu đã thế, phải nhanh chóng tiến hành truyền thừa Nguyệt Ảnh, nếu không đợi trường học đổi ý, bọn họ lại phải tìm địa điểm một lần nữa! "Mọi người đều đã đến đông đủ chưa?" Ngô Hồng Phi thấp giọng hỏi. Những người trước mắt chính là đại diện tham gia truyền thừa Nguyệt Ảnh lần này. "Đã đến đông đủ." "Đã tới lâu rồi." "Buổi tối bạn của tôi mới đến được." Mọi người sôi nổi báo cáo thời gian. "Được." Ngô Hồng Phi tổng kết: "Nếu đã thế, đúng sáu giờ rạng sáng ngày mai, chúng ta sẽ mở truyền thừa, thế nào?" "Được." Mọi người đồng ý. Lúc này đây, bọn họ không hy vọng có bất kỳ điều gì xảy ra ngoài ý muốn! Rất nhiều truyền thừa bị chậm trễ, kéo dài vì đủ các chuyện, cuối cùng số người vô tình lại không đủ, dần dần biến mất trong dòng sông lịch sử. Thật sự không thể kéo dài truyền thừa Nguyệt Ảnh được nữa! "Được, tan họp, sáng mai tập hợp." Ngô Hồng Phi giải tán. ... Ký túc xá nữ sinh. Lục Nhan mang theo ánh mắt kỳ lạ quét qua cậu em trai trước mắt. "Chị à." Lục Minh bị nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng. "Rất tốt." Lục Nhan gật đầu. Buổi tối lúc quay về, nghe Lý Điềm Điềm kể về tin tức trong trường học, cô ấy mới biết đã xảy ra chuyện gì. Không thể không nói, cậu em trai này rất có khí phách của mình năm đó. "Em biết bọn họ gọi em là gì không?" Sắc mặt của Lục Nhan hờ hững. "Gì?" Lục Minh ngẩng đầu. "Tiểu ma vương." Lục Nhan buồn cười. Không ngờ em trai tới nơi này hai ngày lại kiếm ra được một danh hiệu. "Khụ khụ." Lục Minh tằng hắng. Anh thật sự vô tội! Từ đầu tới cuối, anh đều đang nghiêm túc học tập được chứ?! Cái gì mà ma vương hay không phải ma vương... "Đại ma vương là ai?" Lục Minh có chút khó chịu. Xem như bỏ qua việc đặt danh hiệu đi, dựa vào cái gì là tiểu ma vương? Lục Minh rất không hài lòng với chữ tiểu, anh đâu có nhỏ, rõ ràng rất lớn có được không! "Em nói xem?" Khóe miệng của Lục Nhan lộ ra một nụ cười, như ác ma vừa mới thức tỉnh. Được thôi. Lục Minh không nói gì. Xem ra hai chị em bọn họ đã ngang ngược chiếm lấy hai danh hiệu đại ma vương và tiểu ma vương rồi. "Ngày hôm nay hãy ngủ thật ngon nhé." Lục Nhan bình thản nói: "Sáng sớm mai xuất phát." "Vâng." Lục Minh khẽ gật đầu. Truyền thừa Nguyệt Ảnh... Cuối cùng cũng bắt đầu sao? Hai ngày này, ban ngày anh học tập, buổi tối chế tạo thẻ, thực lực tiến bộ rõ rệt ở nhiều phương diện, đương nhiên, quan trọng nhất là anh đã chuẩn bị rất nhiều thẻ tan biến. Trận chiến ở thành phố Thanh Minh lần đó chỉ tiêu hao thẻ bài khác! Tất cả thẻ tan biến đều ở đây. Truyền thừa Nguyệt Ảnh lần này, chiến đấu có chị gái ra tay, không tới lượt anh, vì thế Lục Minh chỉ tùy tiện cầm đi vài tấm thẻ chiến đấu, còn lại tất cả đều là thẻ tan biến và thẻ năng lượng! Truyền thừa? Có thể không cần. Anh và chị gái đều không cần! Thế nhưng ngoài điều đó ra, Lục Minh không muốn từ bỏ tất cả các tài nguyên còn lại. Anh muốn phá giải tất cả các kết giới! Trong truyền thừa có gì? Không biết. Có những loại kết giới nào? Không biết. Kết giới thẻ bài chiếm bao nhiêu phần trăm? Cũng không biết. Thế nhưng căn cứ vào những tư liệu mà anh tìm kiếm ở thư viện, truyền thừa thông thường đều là độ khó tăng dần, dùng để hiểu rõ thực lực chân chính của người truyền thừa! Vì vậy, độ khó chắc cũng sẽ tăng lên. Thậm chí rất có thể sẽ xuất hiện sự tồn tại của kết giới bốn sao hoặc bốn sao trở lên! "Cho dù là kết giới bốn sao, ông đây cũng muốn phá giải!" Ánh mắt của Lục Minh kiên định. Kết giới bốn sao thì sao chứ? Nếu như anh có đầy đủ thẻ tan biến, ngay cả kết giới truyền thừa cũng biến mất luôn! ... Giờ khắc này. Thành phố Thanh Minh. Vùng ngoại thành. Đàn trâu ngợp trời kia đã trở về hang ổ của mình nghỉ ngơi khá lâu. Nhưng lúc này, có một bóng dáng vẫn đang ngồi trên một con trâu. Hắn thừ người ra trên đàn trâu, đờ đẫn ngơ ngác. Những đàn trâu này dường như cũng đã quen với sự hiện diện của hắn. Một lúc lâu sau, hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó "Tìm..." "Người, người anh em Thiết Đản." Dường như hắn đã tỉnh táo lại một chút. Nhìn về phương hướng thành phố Thanh Minh, hắn nghi hoặc hơi khựng lại một chốc, tựa như không tìm được mục tiêu mà mình muốn, bỗng nhiên hắn lại đổi phương hướng. "Ở, ở bên này." Bốp. Hắn vỗ vào người thủ lĩnh đàn trâu, chỉ về phía xa: "Đi! Đi tìm, tìm hắn." Ùm bò! Một tiếng gào vang lên. Sau khi thủ lĩnh đàn trâu phát hiện bản thân không thể chống cự, đành xuất phát. Một lúc lâu sau, đàn trâu ngợp trời bắt đầu di chuyển ầm ầm một lần nữa. Một số người tu luyện đang tập luyện ở vùng ngoại thành hoảng sợ nhanh chóng tránh ra, không biết đã xảy ra chuyện gì.